Mặt trời chính ngọ đã lên cao, Phòng Lưu bình tĩnh trở về viện của mình.
Cửa sổ phòng đóng chặt, ánh dương quang bên ngoài không chiếu được vào trong, rõ ràng đã là giữa trưa nhưng trong phòng lại là một mảnh đen kịt, giơ tay không thấy ngón.
Phòng Lưu rót cho mình một chén trà nguội, ngửa đầu uống cạn.
Uống hết trà, cậu nhìn chén trà trống rỗng trêm tay, trong nháy mắt muốn ném mạnh nó vào tường, vỡ tan nát, nhìn từng mảnh từng mảnh chén nát tan rơi trên mặt đất, không còn là cái chén ban đầu nữa.
Nhưng trong nháy mắt, cậu đã khống chế được tâm tình của mình, còn lạnh lùng ra lệnh: "Xuống đây."
Một người nhảy từ trên xà nhà xuống, quỳ một gối trước mặt Phòng Lưu.
"Lưu công tử, trong Vô Chính Môn mới truyền tin tới."
Phòng Lưu đã tỉnh táo lại: "Nói."
"Lưu công tử, chưởng môn đã trở về rồi."
Động tác Phòng Lưu trong nháy mắt khựng lại: "...Chưởng môn."
"Vâng, là Dư Dư - tên lái đò, đã mang chưởng môn lệnh về, sau đó thì không ai rõ tung tích hắn, Chu trưởng lão đang phái người đi khắp nơi tìm bắt hắn."
Phòng Lưu cười nhạo nói: "Ngu xuẩn, trước tiên, không cần biết việc chưởng môn quay về là thật hay giả, vậy mà lão ta còn dám bắt người của chưởng môn, đây là muốn người khác không biết sao, lão ta tưởng có thể một tay che trời, lại còn muốn tiến xa hơn sao?"
"Hiện tại không ai nắm được hành tung của chưởng môn, nhưng hắn truyền một mệnh lệnh của chưởng môn cho ngài và Chu trưởng lão."
"Mệnh lệnh thế nào?"
Tên thuộc hạ quỳ trên mặt đất nói: "Chưởng môn lệnh cho ngài và Chu trưởng lão chấn hưng Lan Thiện Đường."
Phòng Lưu dựa vào cạnh bàn, trong tay xoay xoay cái chén trà không, khẽ cười: "Chưởng môn có ý gì đây? Nếu đã thật sự quay lại sau trăm năm thoái ẩn, sao lại không chịu ra mặt gặp người khác? Mà sự vụ trong môn hiện giờ xấu xa bẩn thỉu như vậy, thân là chưởng môn tại sao lại mặc kệ không quan tâm?"
"Hoặc là... y đã đổi ý." Khuôn mặt Phòng Lưu lạnh lùng, "Đây là thử thách của y, ai hoàn thành được sẽ nhận được sự ủng hộ của y."
Tên thuộc hạ nghi hoặc nói: "Nhưng liệu chưởng môn thật sự có khả năng... xử lý cục diện hiện giờ trong Vô Chính Môn sao?"
Phòng Lưu trầm ngâm không nói.
Có lẽ Chu trưởng lão cũng đang hoài nghi vấn đề này đi?
Quyền lực trong môn phái phân tán, Chu trưởng lão chiếm phần nhiều, mấy năm nay không biết đã ăn được bao nhiêu, sao lại cam tâm tình nguyện dâng tặng cho chưởng môn không biết ở đâu chui ra này?
Trăm năm nay, chưởng môn không hề hỏi đến sự vụ trong môn phái, cũng không có ai dám mạo danh chưởng môn truyền lệnh cho Vô Chính Môn.
Hơn nữa, phó chưởng môn cũng có biện pháp để nghiệm chứng thân phận của chưởng môn - chính là hai mảnh phù lệnh hình hồ điệp có thể mở ra bản đồng âm dương. Nếu giả mạo chưởng môn thì không thể mở được bản đồng này.
Nửa mảnh phù lệnh của phó trưởng môn hiện đang ở trong tay Chu trưởng lão, giống như phần lớn tài nguyên trong môn đều đã bị Chu trưởng lão khống chế chặt chẽ.
Bên cạnh Chu trưởng lão, thực lực kém hơn một chút chính là Phòng Lưu, trong hành trình lên bắc cảnh lần này gặp phải Thiên Sơn Giáo, cậu đã mất hơn một nửa nhân thủ trong tay.
Đại khái không mất bao lâu, Chu trưởng lão sẽ phát hiện Phòng Lưu chỉ là một con cọp giấy, trông thì dọa người nhưng đập một cái là nát.
"Lan Thiện Đường." Phòng Lưu nhẹ giọng nỉ non: "Tại sao lại là Lan Thiện Đường? Trong môn, phái, sản nghiệp kiếm được tiền nhất là tiền trang tư nhân và các cửa hàng, Lan Thiện Đường vốn là thứ có cũng được, không có cũng không sao, không kiếm được bao nhiêu tiền lời, không làm ăn lỗ vốn đã là tốt lắm rồi... Tại sao chưởng môn lại chọn Lan Thiện Đường?"
Phòng Lưu suy tư rất lâu, mỗi giả thuyết cậu đưa ra đều bị chính cậu phủ định.
Mà nếu như đúng là chưởng môn thật, vậy cậu phải nắm chắc cơ hội này.
Chỗ tốt duy nhất của Lan Thiện Đường không phải vì nó kiếm được tiền, cho nên phần sản nghiệp này không bị Chu trưởng lão nắm chặt không buông như những sinh ý khác.
Không có người trông coi, trái lại có chỗ cho Phòng Lưu có thể nhúng tay vào, Phòng Lưu am hiểu nhất là gây dựng đại nghiệp từ những thứ tầm thường.
Thanh âm Phòng Lưu không nặng, nhưng tựa như đã hạ quyết tâm: "Vậy ta sẽ làm, bây giờ ta đang ở thế yếu, nên ta cứ đặt cược cả vào vị chưởng môn chưa từng lộ diện này đi, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ."
Nhìn tên thuộc hạ trước mặt, Phòng Lưu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Trước khi chưởng môn xuất hiện, Chu trưởng lão có vẻ đã tiếp xúc với người của Phong Vân sơn trang."
"Vì đạp đổ ta mà không tiếc cấu kết với ngoại địch à?" Phòng Lưu cười lạnh một tiếng. "Đáng tiếc lần này nhân thủ của chúng ta tổn thất nghiêm trọng, chỉ hy vọng lão đừng phát hiện ra chúng ta miệng cọp gan thỏ quá nhanh."
"Lưu công tử, còn có một chuyện mà thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái."
Phòng Lưu: "Nói."
"Cố Hư pháp sư của Phật gia đã đích thân dẫn dắt chư tăng trong chùa qua sông tới bắc cảnh. Nói là muốn chữa bệnh cầu phúc cho bách tính đang phải chịu nạn ôn dịch. Chỉ là..."
Phòng Lưu liếc mắt nhìn hắn: "Sao lại ấp úng?"
Thanh âm của tên thuộc hạ có chút mệt mỏi, nghi ngờ: "Cố Hư pháp sư vừa lên bờ thì đã tách khỏi chúng tăng, không rõ hành tung, không ai biết lão đi đâu. Việc này quỷ dị, ta lại nghĩ bây giờ Lưu công tử đang ở bắc cảnh, có người lại cố tình cho một cao thủ chạy tới đây, cẩn xin ngài ngàn vạn bảo trọng bản thân."
Phòng Lưu phất tay: "Ta biết, nhưng Chu trưởng lão có thủ đoạn tới đâu cũng không mua chuộc được Cố Hư pháp sư đến giải quyết ta. Cố Hư pháp sư cả đời là một cao tăng, dựa vào năng lực của Chu trưởng lão e là cũng không đủ để mời được vị này xuống núi. Ngươi đi đi, nhân thủ Bộ gia điều tới chẳng mấy chốc sẽ tới Nhạn Thành, sau này nếu cần gặp ta thì đừng tới Bộ Trạch nữa, tránh để bị người khác phát hiện."
"Lão hòa thượng đang yên đang lành lại chạy lên bắc cảnh làm cái gì?" Phòng Lưu tự hỏi. "Phật môn luôn giữ thế trung lập trong tranh chấp giữa Vô Chính Môn chúng ta với Phong Vân sơn trang, sao lúc này lại muốn nhúng tay vào?"
Khi lên bờ phía bắc cảnh, Cố Hư pháp sư quả thật cũng không định nhúng tay vào mấy chuyện vớ vẩn này, lão dẫn đám hòa thượng tới bắc cảnh làm việc thiện là thật, nhưng trên đường lại tự mình biến mất cũng là sự thật.
Lúc này Cố Hư pháp sư, tay lần hạt bồ đề, chậm rãi đi lên đ ỉnh núi Bạn Sơn.
Mặt trời vẫn còn chiếu sáng trên cao, ngôi chùa trên đỉnh Bạn Sơn đã tàn tạ và hoang vu đến mức không giấu nổi một ai, mỗi một viên ngói, một hòn gạch đều hiện ra rõ nét.
Đổ nát thê lương mang theo tang thương không nói thành lời, phong quang vô hạn trước đây nay đã thành hoa vàng trong quá khứ, bị lột [email protected] giữa nhật nguyệt.
Khuôn mặt Cố Hư từ bi, tay lần chuỗi bồ đề, miệng nhẩm niệm kinh văn, lão bước từng bước trên mặt đất đã bị rạch nát.
Cho đến tận khi lão nghe được một thanh âm rất nhỏ, lần theo đó mà tới.
Hóa ra trên đỉnh Bạn Sơn hoang vu không chỉ có một mình lão.
Đó là một người cực kỳ cao lớn, trên người mặc tăng bào, quay lưng về phía lão, đang dựng lại từng cái bia mộ bị ngã đổ phía sau núi.
Bia mộ xếp rải rác ở nơi khuất gió, hòa thượng đi tới nhặt một cái bia lên, suy tư một hồi thì cắm bia ở phần mộ tương ứng.
Những mộ phần này thoạt nhìn đều na ná nhau, không biết hòa thượng dựa vào đâu để phân biệt, hắn chỉ lặng lẽ, xếp bia mộ về chỗ cũ.
Sau khi nhấc bia mộ lên, hắn khom lưng nhấc cái cây bị bia mộ đè lên trước đó lên.
Hóa ra đó là một cây bồ đề.
Cây bồ đề đó không biết đã bao nhiêu tuổi, thân cao gấp đôi hòa thượng. Không hiểu vì sao mà cây bồ đề bị nhổ bật cả gốc, rễ cây to dài vẫn còn dính bùn đất, nếu kịp thời trồng lại xuống đất thì hẳn là còn có thể sống tiếp được.
Hòa thượng ôm cái cây to như vậy nhưng thoạt nhìn lại không mất bao nhiêu sức, hắn vừa ôm cây vừa bước đi nhẹ nhàng, hiển nhiên là một cao thủ.
Ở chỗ phần mộ hàng thứ hai ngoài cùng bên trái có một cái hố, hòa thượng ôm cây bồ đề vùi xuống hố, trồng lại cây.
Cái cây bồ đề đó không biết đã bị bật rễ từ bao giờ, lá cây xanh biếc đã hơi khô héo, muốn cứu được thì nhất định phải nhanh chóng trồng lại xuống đất.
Xung quanh lại không có cái xẻng nào, hắn liền dùng tay lấp đất vào, cũng không sợ bẩn tay mình.
Cố Hư pháp sư tuy rằng không nhìn thấy mặt hòa thượng nọ, chỉ đứng từ xa nhìn dáng hắn, trong lòng niệm một câu từ bi.
"Hoa vàng rực rỡ là Bát nhã, trúc xanh mơn mởn cũng là pháp thân". (chân thân của đức phật: )
Cây cỏ có linh cũng có tình, Phật MÔN tâm niệm từ bi, tất sẽ không bỏ mặc không lo.
Sau khi trồng lại cái cây xuống hố, hòa thượng ngồi dưới tán cây, ngẩn người nhìn mộ phần.
Thân hình hắn như bất động, cả người ngồi im như tượng đá.
Cành cây bồ đề buông xuống, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, tựa như đang cảm tạ.
Trong nháy mắt ấy, Cố Hư nhớ tới giấc mộng trước đây của mình, lão do dự một chút, tự ý bói một quẻ.
Thứ lão thấy được trên người hòa thượng kia... có lẽ không giống như trước đây.
Lão nhìn không thấu điểm bắt đầu của vòng luân hồi, nhưng lão ngẫu nhiên thấy được một vài chỗ, đây là người có phúc phận vô cùng lớn.
Thích ca màu ni giáng thế dưới tàng cây vô ưu hoa vàng óng, dưới gốc cây bồ đề ngộ đạo thành phật, cuối cùng nhập niết bàn với hai cây vô ưu (sala), một khô một vinh.
()
Mà giờ đây, hòa thượng đang ngồi dưới gốc cây bồ đề kia không hiểu sao lại khiến Cố Hư nhớ tới phật tích này.
Lão đi tới, vòng qua bên cạnh hòa thượng nọ.
Dáng dấp hòa thượng này thoạt nhìn còn thấy rất trẻ, tuy rằng da hồng xương trắng, tất cả đều là hư không, nhưng Cố Hư cũng không thể không khen ngợi một câu, hòa thượng này vô cùng đoan chính.
Trong số đệ tử Phật môn lão đã gặp, không ai có cốt cách so được với hắn. Nếu như nói tướng do tâm sinh, thì nhìn hòa thượng này sẽ khiến người ta thấy nhẹ nhàng thoải mái, khiến người khác không nhịn được mà muốn thân cận.
Hòa thượng không chú ý đến sự tồn tại của Cố Hư, vì vậy ngay cả khi lão đã tới bên cạnh mình, còn cố tình phát ra tiếng động cho hắn nghe được, hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn nhìn chằm chằm phần mộ trước mặt, thần sắc dịu dàng mà chăm chú, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đấy khẩn cấp, quan trọng.
Cố Hư cũng không lên tiếng quấy rầy hắn.
Sau đó rất lâu, hòa thượng mới lên tiếng: "Ta đang nghĩ ta là ai, từ đâu tới."
Cố Hư chậm rãi đáp lời: "Sao phải tự tìm phiền não như vậy? Ngươi phải biết: Tâm thoát khỏi vô ngã, tâm thoát khỏi vọng tưởng và tự tánh, tâm thoát khỏi hỗn loạn và tự tánh"
Trích từ "Lục tổ trung hoa kinh" (Six Patriarchs Altar Sutra) chả biết gg có lừa mình ko () nhưng theo zhi hu thì câu này có nghĩa là: từ bỏ mọi thứ, tránh xa hỗn loạn, không còn vọng tưởng là sáng suốt)
Hòa thượng: "Không tăng không giảm tự kim cang, thân đến thân đi tự thiền định."
Sau đó hắn nở nụ cười, đứng dậy trước mộ phần, hai tay chắp trước ngực nói: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc, chư pháp vô hợp, ngũ uẩn biến ảo, cần gì phải biết thân thể này từ đâu tới? Đa tạ pháp sư khai đạo."
Cố Hư chậm rãi nói: "Tiểu sư phụ đại thiện. Nhưng mà.... Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, thì chợt nhớ tới một vị tiểu thí chủ ta từng gặp ở nam cảnh cách đây không lâu."
"Y là một đại phu, y thuật tuyệt duyệt, phương thuốc chữa ôn dịch bắc cảnh là do y đưa ra. Lần đầu tiên ta nhìn thấy y, từng thấy ánh sáng công đức quấn quanh y, bây giờ gặp được ngươi, lại càng thấy...Ta thấy được ngươi, rồi lại không nhìn thấu ngươi, chuyện này đúng là hiếm thấy."
Hòa thượng chậm rãi lắc đầu: "Nhìn thấu, nhìn không thấu, cũng giống như sắc tức thị không, ngươi nhìn thấu, ngươi nhìn không thấu, chẳng qua cũng chỉ là vì một chữ duyên."
Cố Hư đánh giá Tử An, dường như rất vui: "Xin hỏi bối phận của tiểu sư phụ?"
Dường như câu hỏi này khiến hắn ngây ngốc, nhìn bia mộ không có chữ trước mặt, sau đó một lúc mới trả lời: "Ta tên Tử An."
Pháp danh của Phật môn lấy chữ từ một bài thơ bảy mươi hai chữ, dùng để phân chia bối phận của người xuất gia.
Cố Hư pháp sư năm nay hơn bảy mươi tuổi, bối phận của lão trong Phật môn đã tính là rất cao, lão nhìn người trẻ tuổi trước mắt, không nghĩ rằng lại dùng "Tử" làm chữ lót.
Trong lòng lão nhẩm tính, chữ "Tử" này cách chữ "Cố" của lão là ba mươi đời, thật sự không hiểu sư phụ ban pháp danh cho hắn như thế nào.
Nhưng vừa nghĩ lại, sắc hiểu là được ngũ uẩn giai không, cần gì phải chấp niệm với một cái tên?
Cố Hư chỉ qua vài câu bàn luận với hắn, đã biết được sự thông tuệ của Tử An, lòng yêu nhân tài, không nhịn được hỏi: "Ngươi tu ở chùa nào?"
"Thứ lỗi, có một số chuyện ta không nhớ được. Nhưng ta cảm thấy được, ta có lẽ..." Trên mặt Tử An vụt qua một tia nghi hoặc, hắn bình tĩnh nhìn phế tích của ngôi chùa trên đỉnh Bạn Sơn, "Có lẽ là ta tu ở đây."
Hai tay Cố Hư chắp trước ngực, trong mắt lóe lên tia vui sướng: "Ngày hôm trước, bồ tát từng nhập vào giấc mộng của ta, chỉ dẫn ta đi đến chùa cổ trên núi Bạn Sơn mấy trăm năm trước, ta vốn không hiểu ý nghĩa của người, giờ gặp được ngươi, cuối cùng cũng sáng tỏ phần nào."
Dừng lại một chút, Cố Hư cười nói: "Tử An, ngươi có chịu đồng hành cùng ta, tìm nơi ngươi nên đến, kết thúc nghiệp của ngươi không?"
Tử An lại nhìn về phía bia mộ, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu?"
"Nguyên Cảng Thành, bây giờ ôn dịch tàn phá khắp nơi ở bắc cảnh, đi cùng nhau thì có thể làm được nhiều việc hơn."
Tử An trầm mặt chốc lát: "Được."
Mà ở một nơi khác, Trì Võng đang chẩn trị tại Lan Thiện Đường trong Nhạn Thành, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên nhắc lại: "Nguyên Cảng Thành?"
Trên mặt Phòng Lưu có chút mệt mỏi, nhưng cậu thuần thục nở nụ cười, giấu đi trạng thái của chính mình: "Đúng vậy, tiểu đại phu, ngươi thấy Tiểu Nhiễm tỷ cần phải dưỡng thêm bao nhiêu lâu mới có thể rời khỏi Nhạn Thành? Nơi này gần với biên giới bắc cảnh, suy cho cùng vẫn còn rất nguy hiểm. Ta muốn nhanh chóng đưa nàng tới Nguyên Cảng Thành, từ Nguyên Cảng Thành đi thuyền trở về nam cảnh mới có thể bảo đảm tuyệt đối an toàn cho nàng."
Tay Trì Võng vẫn đặt vững vàng trên cổ tay người bệnh, y đang bắt mạch cho một ông lão đã mắc ôn dịch.
Y nói: "Chờ đã."
Trì Võng hạ tay xuống, nói với người nhà của ông lão: "Không thể dùng phương thuốc trị ôn dịch bình thường được, lão nhân gia khi dùng thuốc có phải thấy tim nóng rực lên và đau đớn không? Ta sẽ điều chỉnh một số vị thuốc, lão nhân gia thân thể yếu, tì tạng cũng không tốt, không thể trực tiếp dùng phương thuốc kia, cần phải chậm rãi điều dưỡng."
Người bệnh và người nhà tất nhiên đều phải nghe lời đại phu, Trì Võng đề bút viết phương thuốc, giao cho dược đồng đi lấy thuốc.
Chẩn trị xong người bệnh trong tay, Trì Võng mới lại cùng Phòng Lưu nói chuyện: "Theo tốc độ hồi phục của nàng, có lẽ là bảy, tám ngày nữa đi."
"Vậy ngươi có đi Nguyên Cảng Thành với chúng ta không?"
Trì Võng thế nào cũng được đáp: "Có thể."
Y tính toán trong lòng, phỏng chừng sau bảy, tám ngày nữa, thì cũng không còn nhiều bệnh nhân ở Lan Thiện Đường ở Nhạn Thành này cần y chữa trị nữa, vừa lúc đi tới nơi khác, có thể cứu được càng nhiều người hơn.
Thiếu chủ Bộ gia đã thoát khỏi nguy hiểm, giờ cần phải tĩnh dưỡng trong trạch viện, tình huống đã ổn định. Trì Võng không cần thời thời khắc khắc đều phải lưu tại Bộ trạch, đã đến Lan Thiện Đường ở Nhạn Thành để chẩn trị.
Trong Lan Thiện Đường bây giờ có quá nhiều người bệnh, số lượng đại phu hiện có không chẩn trị hết được, Trì Võng tỏ rõ thân phận đại phu Lan Thiện Đường của mình, cũng dùng việc chữa trị mấy cái nghi nan tạp chứng để thể hiện y thuật của mình, ngay lập tức được hoan nghênh đến trợ giúp.
Hôm nay, ban ngày Trì Võng đều ở trong Lan Thiện Đường, đến tận trưa, Phòng Lưu tới Lan Thiện Đường, khi thấy y ở đây thì vô cùng kinh ngạc.
Phòng Lưu là một tiểu tử rất có mắt nhìn, thấy Lan Thiện Đường bận rộn, nhân thủ không đủ, lập tức xung phong làm trợ thủ cho Trì Võng.
Phòng Lưu không thông dược lý, bèn đi học mót của dược đồng, cậu đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, hỏi mấy câu, nhanh chóng học được cách phân biệt, xử lý dược liệu mới thu như thế nào.
Cậu ôm một thùng dược liệu còn chưa được xử lý tốt, ngồi xuống cạnh Trì Võng, tìm lấy một cái bàn trống, trải mớ dược liệu lên, rồi yên tĩnh phân loại, một khi đã làm việc, cậu cũng có thể nhẫn nại mà làm hết nguyên một buổi trưa, lúc này thấy đã gần hết bệnh nhân, mới cùng Trì Võng nói chuyện.
Phòng Lưu mỉm cười nói: "Trước đây cũng không biết ngươi là đại phu của Lan Thiện Đường... Mấy ngày nay gấp rút bận rộn như vậy, sao không nghỉ ngơi thêm một chút, đã lập tức chạy tới đây chữa bệnh?"
Lời này của Phòng Lưu giống như bằng hữu thân thiết hỏi han nhau, nhưng bọn họ đều biết, Phòng Lưu vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Trì Võng, chỉ vì y là ân nhân cứu mạng của Bộ Nhiễm nên cậu cũng không tiện hỏi han tới tận cùng, làm như vậy cũng không hay ho gì.
Người có võ công đến bậc đó, lại còn là một đại phu y thuật cao minh khó lường, tuổi còn trẻ, không biết lập trường của y sẽ ngả về ai.
Cho dù nhìn từ góc độ nào thì Trì Võng cũng toàn là bí ẩn.
Vì nhận được chưởng môn lệnh nên Phòng Lưu mới muốn tới Lan Thiện Đường Nhạn Thành tìm hiểu một chút, không nghĩ đến vừa tới lại có thu hoạch khác, gặp được Trì Võng.
Trì Võng tùy tiện đáp lời: "Ta là đại phu, đây là việc ta nên làm. Dù sao thì ngoài Bộ cô nương, trong thành cũng còn rất nhiều bệnh nhân khác... Lưu Lưu, chú ý kim hoa anh đào tử trong tay ngươi, loại này được chuyển từ nam cảnh tới đấy."
"Dùng kéo cắt lấy phần thuốc, rồi bỏ vào trong sọt để loại bỏ gai. Cái sọt chứa quả kim hoa anh đào tử kia thì dùng kéo lấy thịt quả, cắt ra, cạo sạch lông tơ trên hạt rồi thả vào sọt khác, lát nữa đưa cho dược đồng rửa sạch là được."
Phòng Lưu lên tiếng đáp lại, cúi đầu chuyên tâm xử lý dược liệu.
Trì Võng nhìn Phòng Lưu, đột nhiên hỏi cậu: "Tại sao lại đến Lan Thiện Đường?"
Phòng Lưu trả lời: "Chỉ là đi ngang qua thôi, lại thấy ngươi đang ở trong này... Dù sao ta cũng rảnh rỗi, nên tiến vào giúp đỡ vậy thôi."
Bên ngoài trời đã tối dần, lúc này trong Lan Thiện Đường không còn ai, mọi người cũng đã bận bịu suốt cả ngày rồi, mấy đại phu chẩn trị ban ngày đều đã về nghỉ ngơi, người gác đêm đã đi dùng cơm, chỉ còn hai người bọn họ ngồi lại bên trong.
Trì Võng nhìn Phòng Lưu nghiêm túc xử lý dược liệu, đột nhiên nhớ tới một người bạn cũ.
Người đó họ Kế, năm ấy khi Trì Võng tới Lan Thiện Đường ở Nhạn Thành chẩn bệnh, lão Kế cũng ngồi bên cạnh mình như vậy, dưới đánh đèn lờ mờ chậm rãi giúp y xử lý dược liệu.
Mùa đông trăm năm trước, khi hoa mai ở Nhạn Thành còn chưa nở, Kế phu tử chỉ là một phu tử dạy học ở trong thôn, sau khi y rời đi, hắn chạy tới tận đây để gặp y.
Kế phu tử cũng hiểu biết chút y thuật, có thể làm trợ thủ, lúc đó Trì Võng đang chữa bệnh từ thiện trong Lan Thiện Đường, vì bị hệ thống hạn chế nên chỉ có thể cứu được những người sắp chết, cho nên y phải chờ đợi rất lâu mới có được cơ hội thích hợp.
Y còn nhớ rõ ngày hôm ấy, lúc trạng vạng, bọn họ gặp phải một bệnh nhân cần chữa trị gấp, bận rộn tới sáng hôm sau mới coi như cứu được người bệnh.
Sau khi bận rộn cứu người, Trì Võng cũng ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi, Kế phu tử thì ngồi ở chỗ đối diện y, bóc vỏ, cắt miếng chỗ dược liệu mới được đưa tới.
Y rất thích nói chuyện với Kế phu tử, hắn là người đúng mực, thông minh, Trì Võng không có nhiều bằng hữu, lão Kế là một trong số người hiếm hoi đó. Năm ấy khi Trì Võng thấy hắn lần đầu tiên, đã biết hắn sẽ không chỉ là một phu tử bình thường, sau này tất có thành tựu lớn.
Nhưng y cũng không phải người trì độn, ở cùng Kế phu tử lâu, y cũng dễ dàng phát hiện, ít nhất thì Kế phu tử cũng không đối xử với y như những bằng hữu khác của mình.
Lúc ấy, Kế phu tử lợi dụng việc học y thuật để tiếp cận y, khi họ ngồi tại đây kiểm thuốc, Trì Võng kiểm tra hắn: "Nếu bệnh nhân trúng gió, tay trái không thể cử động, thì phải chữa thế nào?"
Kế phu tử suy nghĩ một chút thì trả lời: "Mạch vi mà sổ, gió độc trong người, sáu mạch đều chìm phục... Vậy thì cho một bát trân thang đi?"
"Ngươi trả lời quá qua loa, đến gió độc nhập thể chỗ nào ngươi cũng không nói."
Trì Võng từ từ nói: "Trúng gió đa phần vì chuyện phòng the, lục dục, thất tình gây ra. Chân khí giả tạo, bị gió độc áp chế, nếu tới ngũ tạng thì sẽ bị liệt nửa người do trúng gió. Nếu vào tì vị thì liệt tay phải, nếu đến tim gan thì liệt tay trái."
"Cho dù là cùng một loại bệnh, nhưng cũng cần xét đến bệnh trạng khác nhau mà xử lý."
Lúc đó trong ánh nến ôn hòa, khi Trì Võng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt mà Kế phu tử chưa kịp giấu đi, lặng lẽ tiết lộ tâm sự của hắn.
Đáng tiếc, đó là ý niệm đầu tiên của Trì Võng.
Y đã cô quạnh nhiều năm, hiếm hoi lắm mới có người có thể nói chuyện cùng, cuối cùng vẫn không thể không tránh mặt nhau.
Lần cuối cùng y nói chuyện với Kế phu tử trước khi ngủ say, chính là ở Nguyên Cảng Thành. Đêm ấy y đã ước định sẽ cùng lão Kế đi uống rượu, tiếc là cuối cùng lại không thể giữ lời.
Lan Thiện Đường trước mắt này cũng không thay đổi gì nhiều. Tủ thuốc, đài quỹ, bố cục phòng chẩn trị vẫn sắp xếp như trăm năm trước.
Chỉ là cách nhau trăm năm.... Người ngồi trước mặt giúp y xử lý dược liệu đã đổi sang một người khác.
Không giống cách y đối xử với bằng hữu như lão Kế, Trì Võng đối với hậu nhân của Phòng thị quả thật vẫn có mấy phần khoan dung hơn.
Y cảm thấy một loại thân thuộc đã lâu chưa thấy khi nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn này của Phòng Lưu, khiến cho y không thể gạt đi trách nhiệm của mình.
Có lẽ là người sống càng lâu, lại càng trọng tình cảm hơn đi.
Nếu là người khác, Trì Võng cũng chẳng thèm đeo thêm việc như vậy, y sẽ không vô duyên vô cớ mà dính vào mấy chuyện thị phi không liên quan tới mình.
Nhưng hôm nay, dưới ánh nến ôn hòa, y nhìn Phòng Lưu lại nhớ lại cuộc đời tiểu tử này qua lời của Dư Dư.
Tại một khắc ấy, dường như Trì Võng đã thông qua Phòng Lưu thấy được chính mình đang vùng vẫy trong góc tối của bảy trăm năm trước.
Vì vậy không hiểu sao mà y lại muốn giúp cậu một tay.
"Lưu Lưu". Trì Võng gọi tên cậu, thiếu niên trước mặt liền ngẩng đầu lên đáp.
"Ta với ngươi chỉ là sơ giao, nhưng suy đi nghĩ lại, ta vẫn có một câu muốn nói với ngươi."
Có lẽ Phòng Lưu cũng nhận ra điểm khác thường, mắt cậu híp lại, lập tức bật cười, vẫn tỏ ra điệu bộ ngây thơ tuấn lãng: "Sao tự nhiên lại nghiêm túc như vậy? Ngươi muốn nói chuyện gì với ta nha?"
Trì Võng châm chước nói: "Ngươi còn trẻ đã có dã tâm, cũng không phải là chuyện gì xấu."
"Thế nhưng, khi ngươi chiếm được cái này thì ắt sẽ mất đi cái khác. Có lẽ ngươi cho là mình là người lòng dạ đủ ngoan độc, có thể không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng có một vài thứ mà ngươi không nên đi quá giới hạn."
Trì Võng lại nói thêm một câu: "Tình cảm của ngươi, chân tâm của người khác đối với ngươi không phải là thứ để mang ra trao đổi."
Phòng Lưu nhìn thẳng vào mắt y, lạnh lùng nói: "Ngươi đang nói gì thế?"
"Xưa nay đều có rất nhiều cách khác nhau để đạt được mục đích." Trì Võng không nhanh không chậm nói, dường như không bị uy hiếp của Phòng Lưu ảnh hưởng, "Không nên đùa bỡn với tâm ý của người khác, ta không muốn sau này ngươi lại phải hối hận."
Lời này như một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt Phòng Lưu.
Phòng Lưu từ cạnh bàn đứng lên, cảm giác giống như bao nhiêu xấu xa, dơ bẩnv đều bị người khác lột ra giữa ban ngày, bị đánh giá dưới ánh mặt trời, chật vật đến tuyệt vọng.
Nếu có thể lựa chọn, sao cậu lại phải thỏa hiệp, trở thành loại người mà chính mình cũng khinh thường, trái lương tâm mà theo đuổi người mình không thích? Còn phải làm những việc bỉ ổi?
Dù cho Trì Võng chưa từng nhắc đến dù chỉ một chữ, nhưng Phòng Lưu lại cảm thấy được mình đã chẳng còn chốn ẩn nấp, giống như tất cả những gì xấu xí nhất đều đã bị y nhìn thấu.
Phòng Lưu có vẻ tức giận nói: "Ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà muốn giáo huấn ta?"
Trì Võng cúi đầu, lại lật y án trong tay ra, ngữ khí nhẹ nhàng mà bình thản: "Ta chỉ hy vọng ngươi không nên xem thường bản thân như vậy."
Phòng Lưu ngạc nhiên đến ngẩn cả người.
Thời khắc này, đột nhiên cơn giận dữ biến mất tăm, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, mới sải bước chạy ra ngoài.
Dường như cậu đang chạy trối chết, nhưng sau khi ra khỏi Lan Thiện Đường, cậu lại đứng giữa phố lớn ngẫm lại.
Cậu đứng giữa đầu đường gió lạnh, mặc cho gió làm nguội đi khí huyết đang sôi trào của chính mình.
Thân thiết với người mới quen... cậu cũng biết là cậu thân thiết với người mới quen!
Phòng Lưu tuy sớm biết Trì Võng không phải chỉ là một đại phu bình thường, nhưng y cho rằng y là ai chứ? Dám dạy dỗ mình như vậy?
Sau khi nỗi xấu hổ qua đi, Phòng Lưu đứng dưới gió rét đầu đường, tỉnh táo lại.
"Không nên xem thường bản thân như vậy."
Phòng Lưu hít vào thật sâu, lại thở ra một hơi nóng bỏng.
Cậu lớn đến như vậy nhưng lại chưa từng có ai nói với cậu những lời này.
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ mất sớm, không được thương yêu, hoàng thượng đại di dẫn đầu mọi người xem thường cậu, đến cả đám người hầu cũng dám chế nhạo, bắt nạt cậu. Người khác coi thường cậu, cậu liền ngụy trang thành quen, nhưng sao có thể thực sự tập mãi thành quen cho được?
Từng bước từng bước một, cậu chưa bao giờ dám quên những nỗ lực của bản thân để có ngày có thể ngẩng cao đầu quay về, khiến cho mọi người phải nhìn cậu thật kỹ.
Nhưng hôm nay tiểu đại phu kia lại nói với cậu, không nên xem thường chính mình.
Phòng Lưu quay đầu nhìn về phía Lan Thiện Đường trong ánh nắng trạng vạng, thấy ánh đèn ấm áp trong đó.
Cậu biết mình đã chạy trốn, còn ngu ngốc ngây người trong gió lạnh này làm cái gì?
Tuy không biết tại sao nhưng cậu lại không nỡ rời đi.
Thoạt nhìn, ánh đèn trong Lan Thiện Đường ấm áp như vậy, cậu còn muốn nhìn thêm một lúc lâu nữa.
Từ trước tới nay, Phòng Lưu đều không thích bị người khác nhìn thấu cảm xúc của mình, cũng hiếm có ai nhìn thấu được cậu. Mà tại thời khắc này, cậu lại cảm thấy được việc tiểu đại phu vô tình lột xuống lớp ngụy trang của cậu... thật ra là vì muốn tốt cho cậu.
Như vậy thì sao cậu có thể rời đi một mình được?
Phòng Lưu rất nhanh tìm được cho mình một lý do danh chính ngôn thuận - bây giờ không thể trở mặt với vị đại phu này, bản thân mình còn đang gây thù chuốc oán khắp nơi, thực sự là không phải lúc trở mặt.
Vì thế cậu đứng chờ ngoài cửa trong gió lạnh, miệng hơi mỉm cười, khi phát hiện ra liền tận lực ép xuống.
Chờ tiểu đại phu đi về.... lại cùng y trở về Bộ trạch, trời tối như vậy, cũng không thể y một thân một mình trên đường được.
Khi Trì Võng đi ra, thấy Phòng Lưu đang rụt cổ vì lạnh, nhìn đèn nhìn trời nhìn trăng nhưng không nhìn y, mạnh miệng oán trách: "Sao lại lâu như thế?"
Trì Võng chỉ cười cười mà không lên tiếng, Phòng Lưu đột nhiên lại thấy hơi ngượng. Hai người im lặng đi bộ về Bộ trạch, lại thấy trên đường tối thui có một thư quán còn đang sáng đèn buôn bán.
Lại gần, lại thấy lão bản của thư quán đang ở quầy lớn bên ngoài hô to chào mời: "Sách mới "Túy Tụ Đào"quyển thứ sáu - vừa mới ra lò nha! Tác phẩm lớn nhất trong năm đã sắp đến hồi kết, đây là tập áp chót rồi, chỉ bán giới hạn tại đây! Đừng bỏ lỡ!"
Lỗ tai Trì Võng dựng thẳng lên hóng.
Đây không phải là cái "Túy Tụ Đào" mà đêm qua Bộ Nhiễm đặc biệt nhắc tới sao? Hóa ra là một quyển sách à.
Lão bản vừa dứt lời, một đám cô nương chen chúc chạy tới, trong đó cũng có một số ít nam nhân, nhưng đa số nam nhân đều che mặt, mua được một cái là chạy mất dạng, so với thỏ còn nhanh hơn.
Việc này khiến cho Trì Võng rất thắc mắc, chờ đám người lui bớt đi y mới lại gần.
Phòng Lưu cũng không đi theo, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trì Võng.
Đây có lẽ y là nam nhân duy nhất thoải mái chạy tới mua sách đi, lão bản cũng phải dựng ngón cái lên cho y: "Tiểu huynh đệ cũng muốn mua "Túy Tụ Đào" à? Đây chính là quyển thứ sáu mà mọi người đều mong chờ, đã gần đến đại kết cục, chỗ này ta còn đúng một quyển, bán cho ngươi."
Trì Võng cầm sách lên, tiện tay mở ra một trang.
Không kịp đề phòng đã bị đống chữ nghĩa bên trong tràn vào thế giới của y.
【Dây thừng đỏ tươi buông xuống, trói chặt hai tay đã vô lực của y. Cổ tay trắng như tuyết bị dây trói siết thành vết hoa hồng, đủ thấy chủ nhân đôi tay này đang phải chịu giày vò tàn khốc thế nào. 】
【"A... Buông ta ra! Ta chịu không nổi -"】
【"Ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta." Giọng điệu người sau lưng y lạnh buốt, động tác lại không có chút thương tiếc nào: "Đây là ta trừng phạt ngươi, nhớ kỹ chưa? Úy Trì quốc sư... của ta."】
_____________
Tác giác có lời muốn nói:
Tử An: Tiểu Trì, ta đi Nguyên Cảng Thành.
Trì Võng: Ta còn một tên nhóc ở đây, dạy dỗ xong sẽ đưa nó tới đó.
Một lát sau.
Trì Võng: Ngươi chờ một chút, ta phải đi giết một tên ngu ngốc trước đã.
Tử An:.....
_________
Chi chít chú thích phật tích vs phương thuốc nọ kia.
Biết tại sao hòa thượng lại ít xuất hiện không? Bởi vì hắn vừa lên sàn..... Mấy người xem chỗ trích dẫn nhiều như sao trời, chỉ phật tích đấy thôi cũng được cả chương dài dằng dặc luôn nha, thở dài.
____________
Editor: mình cũng phát điên với cái mớ đó, search cả anh cả trung muốn hâm.