Trì Võng trở mình, từ đang cuộn người nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng, tay đặt nhẹ bên cạnh.
Ngón tay y khẽ cử động, cảm thấy mặt đất mát lạnh, dùng sức nắm một cái, liền thấy thứ trong tay mềm mềm.
Trì Võng thấy hơi sai sai, đột nhiên mở choàng mắt ra.
Trong tầm mắt y là sắc trắng long lanh óng ánh. Y giơ thứ trong tay lên trước mắt, là một vốc tuyết trắng, đã bị y nắm thành một quả cầu đầy dấu ngón tay.
...Tuyết?
Trì Võng lập tức nhổm dậy.
Trong ký ức hiện ra một hình ảnh, là khi y đứng trên đỉnh núi Bạn Sơn lúc nửa đêm, tận mắt chứng kiến một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng thân thể y.
Rõ ràng vùng núi Bạn Sơn đã là đầu xuân, mà vừa mở mắt, tại sao bốn phía đã biến thành cánh đồng tuyết trắng mênh mông thế này?
Nơi này không phải núi Bạn Sơn, là một mảnh bình nguyên, mà nói đúng hơn, là một cánh đồng tuyết bằng phẳng.
Một vùng tuyết trắng long lanh lấp loáng, không nhiễm bụi trần, trong tầm mắt y chỉ toàn là tuyết, không có điểm cuối cùng, tựa như trên thế giới này không có gì ngoài tuyết.
Trì Võng nhìn lên, trên bầu trời lại không có mặt trời.
Bầu trời tỏa ánh sáng trắng, khi nhìn đến đường chân trời lại như không thấy ranh giới giữa trời và đất, chỉ là một mảnh tuyết trắng mịt mờ.
Đây là đâu?
Trì Võng đi trong tuyết, trên nền tuyết mỹ lệ lưu lại từng vết chân y.
Nhưng lấy y làm trung tâm thì bốn phương tám hướng đều là tuyết, không có dấu vết của bất kỳ người nào để lại trước khi y tỉnh lại.
Nơi đây chỉ có một mình y.
Trì Võng nghĩ thật nhanh, y đã hôn mê bao lâu rồi?
Hiện giờ y đang ở đâu?
Tuyết trắng mênh mông vô cùng vô tận, một cái mốc giới cũng không có, Trì Võng thậm chí còn không phân ra được đông tây nam bắc, đành chọn bừa một hướng mà đi.
Ở vùng tuyết trắng này, không có âm thanh, chỉ có tuyết, Trì Võng không thấy phòng ốc, đồi núi, người qua đường, thậm chí cả chim bay thú chạy cũng không thấy.
Trên đời có nơi thế này sao?
Trong bảy trăm năm qua, Trì Võng đã chu du qua tất cả mọi nơi ở hai bên bờ nam bắc con sông, nhưng lại chưa từng đi qua nơi nào có cánh đồng tuyết thế này.
Y đi rất lâu, nhẩm tính trong lòng, y đã đi ít nhất ba canh giờ.
Mà nơi không có mặt trời này vẫn cứ sáng ngời, không chút thay đổi.
Ở vùng tuyết địa này, không có âm thanh, không chia phương hướng, không tồn tại dấu vết của bất kỳ sinh vật sống nào, thời gian cũng như đã lặng lẽ biến mất.
Rốt cuộc thì y đang ở đâu?
Con đường dưới chân tựa như kéo dài ra vô tận, Trì Võng quay lại xem vết chân của mình sau lưng, lần nữa xác định mình không đi lòng vòng tại chỗ.
Trì Võng thở ra một hơi, nhìn thấy hơi thở của y biến thành sương trắng trước mặt, rồi từ từ tan trong không khí.
Y cất giọng hỏi: "Hệ thống, ngươi ở đâu?"
Dù đã chờ rất lâu nhưng lại không thấy giọng nữ thẳng băng kia đáp lại, cứ như nó chưa từng tồn tại.
Trì Võng ngồi xuống nghỉ ngơi, hai chân xếp bằng, eo lưng thẳng tắp, lòng bàn tay đặt trên đầu gối hướng lên trên.
Một nơi thật kỳ quái, Trì Võng mất hết nội lực, tựa như đã trở thành một người bình thường, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất di chuyển trong tuyết.
Trì Võng nghi ngờ mình lại đang nằm mơ, ở đây đã định là chỗ nào cũng không bình thường.
Lúc Trì Võng tĩnh tọa, tâm thái vững vàng, cho dù tại nơi quỷ quái thế này cũng không hốt hoảng, không nóng nảy, rất nhanh đã tiến vào cảnh giới vô ngã.
Trong đầu y không suy nghĩ gì, cả người đã chìm vào trạng thái cực kỳ bình tĩnh, đúng lúc này, y thấy có gì đó chạm nhẹ lên chân mình.
Khi Trì Võng mở mắt, lại nhìn thấy thứ đang thăm dò mình trên mặt đất... dây leo sao?
Dây leo bị phủ băng trắng, nhẹ nhàng chọc lên chân Trì Võng, thấy y mở mắt thì lập tức lùi về phía sau.
Trí Võng vẫn ngồi im.
Dây leo băng lại cẩn thận tiến tới, nhẹ nhàng lắc lắc ngọn cây, như đang ngoẹo cổ, nhìn y khó hiểu.
Trì Võng đột nhiên xông tới bắt lấy nó.
Dây leo băng sợ hết cả hồn, nhanh chóng né về phía sau.
Dây leo băng này không biết dài bao nhiêu, đã lùi lại rồi mà vẫn còn sức phát lực tiếp.
Trì Võng đuổi sát theo nó, dây leo băng càng sợ hãi, cong mông chạy lấy mạng.
Không biết rễ của dây leo băng cắm ở chỗ nào, dây leo băng này như hòa cùng màu với tuyết, ẩn nấp trong cánh đồng tuyết trắng, nếu Trì Võng không có thị lực hơn người thì e là đã sớm mất dấu nó giữa tuyết trắng mênh mang này.
Trì Võng nhìn nó chằm chằm, đến tận khi dây leo băng kia biến mất không sủi tăm.
Y vốn định lần theo dây leo đi tìm rễ của nó, cũng không ngờ đuổi được một hơi dây leo lại tự đứt ra, rơi trên tuyết, cứ như vậy mà biến mất.
Tự nhiên... đứt ra?
Trì Võng đứng tại chỗ suy nghĩ trong giây lát, bước mấy bước về hướng dây leo băng biến mất, đưa tay ra dò dẫm.
Tay y, biến mất ngay trước mắt y.
Trì Võng kinh ngạc rút tay lại, phát hiện tay y đã biến thành cái bóng mờ mờ, như sau khi lắc tay mấy cái, thì tay y lại hiện ra như lúc đầu.
Y cử động mấy ngón tay, vẫn co duỗi như bình tường, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đối mặt với tuyết trắng mênh mông giống hệt nhau trước mắt, có cảm giác như y đã từng thấy nó ở đâu đó rồi, Trì Võng vẫn không tìm thấy manh mối nào, y nhíu mày, quyết định mạo hiểm một lần, nhảy một bước thật dài về phía trước.
Y mơ hồ cảm thấy như mình vừa vượt qua thứ gì đó vào lúc nhảy qua.
Cảnh tượng trước mắt không còn là tuyết trắng như vừa nãy, mà đã bắt đầu có đường nét, mặt đất chỗ thấp chỗ cao, không bằng phẳng.
Nơi trước mặt y giờ đã giống như chốn nhân gian bị tuyết bao phủ, có thể nhìn thấy hình dáng cây cối, hoa cỏ bị che dưới lớp tuyết.
Dây leo băng vừa dừng lại thở lấy hơi, chợt thấy người xấu kia đuổi tới, lại hốt hoảng chạy tiếp, Trì Võng vừa nhìn thấy nó liền lập tức đuổi theo.
Hai bên đuổi nhau chán chê, Trì Võng mới dừng lại.
Giữa vùng đất mà toàn bộ thực vật bị tuyết phủ kín, lại có một đóa hoa đang
Đóa hoa đó là thứ duy nhất có sức sống Trì Võng nhìn thấy từ khi bị chôn chân tại cái xó quỷ dị này.
Đóa hoa nhỏ bé xinh đẹp, cánh hoa tựa như được thợ thủ công lành nghề nhất dùng băng cắt gọt ra, tầng tầng lớp lớp cánh hoa băng giá chập chờn lay động dù không có gió.
Dây leo băng nhìn thấy đóa hoa ấy như gặp được người nhà, cuộn lại trên cành hoa, tựa như một cái khăn. Bất thường là yêu, Trì Võng cảnh giác lùi lại.
Đóa hoa băng cũng không có dị động, Trì Võng nhìn quanh bốn phía, ở phía đối diện đoá hoa, thấy được một pho tượng bằng tuyết đông cứng... Không biết bên trong là người hay là thứ gì.
Pho tượng tuyết đó cao bằng người trưởng thành, tỉ lệ thân hình giống một người nhưng ngũ quan không rõ ràng, không nhìn ra là ai. Trì Võng nhẹ nhàng lại gần quan sát hồi lâu, không đoán được đây là pho tượng bằng tuyết hay là người bị tuyết đông cứng.
Y nhìn pho tượng, nhẹ nhàng vươn tay tới gần.
Đầu ngón tay càng lại gần, nhiệt độ càng giảm.
Ngay lúc Trì Võng sắp chạm vào nó... Trước mắt đột nhiên lại rơi vào hắc ám.
Một lát sau, Trì Võng lộn một cái, từ mặt đất nhảy lên.
Vầng thái dương treo cao giữa bầu trời, ánh nắng rọi xuống sưởi ấm đại địa. Trước mắt y chính là phía sau ngôi chùa trên đỉnh núi Bạn Sơn, trên mặt đất là nghĩa địa đã lâu không được tu sửa, bên cạnh ngôi chùa cũ nát lại càng thêm thê lương.
Y ngất xỉu trước bia mộ trống không của Trang Diễn, không biết đã nằm trên mặt đất bao lâu, lúc này cả người vừa đau đớn vừa chua xót, tay chân lạnh đến ngứa ngáy vì máu huyết không lưu thông.
Trì Võng chậm rãi cử động tay chân cứng ngắc, nghi ngờ nhìn bốn phía.
Y nhớ lúc đó mình đang đứng trên đỉnh núi Bạn Sơn, bị một tia sét đánh trúng người, nhìn canh giờ hiện tại, có lẽ y đã ngất đi rất lâu.
Trì Võng luôn biết mình không thể chết nổi, bị sét đánh cũng không chết được, ngủ mơ một hồi lại có thể nhảy nhót, sức sống ngoan cường không ai bì được.
Trên mặt đất rất lạnh, người không sợ lạnh như Trì Võng lại cảm thấy không thoải mái.
Giờ đây khi tỉnh lại giữa nghĩa địa, cánh đồng tuyết lúc nãy có lẽ chỉ là một giấc mộng hoang đường lúc y không thoải mái khi nằm trên đất lạnh đi.
Trì Võng vỗ bùn đất trên người xuống, không biết có nên thở dài một cái hay không khi thấy bộ y phục trên người đã bị sét đánh đến cháy khét, đen thui thùi lùi.
Đây cũng chưa phải thứ đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là khi y phát hiện ra mái tóc suôn dài thẳng mượt của mình đã xoăn tít thò lò.
Trong ký ức từ khi sinh ra đến nay của Trì Võng, chỉ có một vị biểu diễn phun lửa thất bại mới có cái đầu xoăn tít thế này.
Trì Võng dùng hết sức vuốt thẳng lại lọn tóc xoăn kia, nhưng không được bao lâu, lọn tóc ấy đã kiên cường xoăn lại.
Trì Võng: "..."
Y nhìn bia mộ trống không của Trang Diễn, từ tận đáy lòng bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.
"Trang Diễn, người có ý gì đây?"
"Tốt xấu gì cũng là cố nhân, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, người không rộng lượng được tí nào à? Ngay trước mộ người mà lại cho em ăn một sét thế à?"
Nói xong, y dùng sức vần vò tóc mình, trơ mắt nhìn mấy lọn tóc vừa thẳng ra đã lại run rẩy quăn tít lại với nhau đúng như dự đoán.
Trì Võng một khắc cũng không muốn lưu lại đây, tức giận đùng đùng chạy xuống núi.
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Có độc giả hỏi thì ta trả lời một chút.
Đây thực ra là chuyện khi nhân vật chính không thể ở bên nhau vào bảy trăm trước, sau bảy trăm năm nối lại tình duyên, nhân tiện thu thêm mấy mấy đồng bạn không tệ, cùng nhau giải quyết chuyện xưa.
Đọc đến đây, các độc giả theo ta từ trước chắc đã phát hiện văn phong bộ này không giống những bộ trước của ta.
Trước đây đều là ngốc bạch ngọt thanh thuần, bộ này lại là não bổ ra chính kịch máu chó, chua ngoa, sảng khoái, có chút tà ác. Không thích thì chúng ta hảo tụ hảo tán, nếu vừa vặn hợp khẩu vị, cam chịu nhảy hố cùng ta thì đây là duyên phận giữa chúng ta.
Đối với, quá trình sáng tác bộ này cũng là một loại tu hành, có thể ngang dọc giữa mùa đông giá lạnh, giữ vững lòng thành như ban đầu.
Cảm tạ mọi người đồng hành cùng ta, nghiêng người.
____
Cánh đồng tuyết được truyền cảm ứng từ đoạn đối diễn giữa Connor và Amanda trong "Detroit- become human".
Cũng ạ tác giả luôn.