Diệp Lạc đưa Từ Dịch Nhiên đến dưới lầu ký túc xá, nhìn khí sắc Từ Dịch Nhiên có phần không tốt, anh dặn đi dặn lại nhắc cậu phải nghỉ ngơi, uống thuốc, trông Từ Dịch Nhiên lên lầu rồi mới rời đi.
Từ Dịch Nhiên về đến phòng, lục trong bộ quần áo ở đáy tủ mà mình mang theo từ khi nhập học, lấy ra một lá thư. Mở ra, chữ trên giấy có chỗ bị nhòe, nhăn nheo, là do trước đây lệ rơi mà thành. Tuy vậy vẫn có thể thấy mờ mờ.
Nét bút quen thuộc, mỗi chữ đều nắn nót.
Từ Dịch Nhiên còn nhớ rõ ràng chuyện hai năm trước, ngay sau sinh nhật Nghiêm Uyên, ngày mà hắn một mình rời đi, chỉ để lại một bức thư chia tay.
Từ Dịch Nhiên gọi cho Lục Nhất Minh, kêu cậu ta đến kỹ túc xá.
“Ông làm sao vậy ? Mặt mũi đỏ bừng ?” Lục Nhất Minh vừa bước vào, chỉ thấy một Từ Dịch Nhiên khuôn mặt đỏ hồng, ngồi trên giường.
“Ừ, có hơi phát sốt, không việc gì.”
Lục Nhất Minh hướng đến bên cạnh Từ Dịch Nhiên mà ngồi xuống, tay sờ lên trán cậu, “Uống thuốc chưa ?”
“Hôm nay đã đi bệnh viện lấy thuốc, trước khi ngủ lại uống.”
“Ừ, ông sau này nhớ chú ý thân thể ! Nghe không !” Lục Nhất Minh bỏ tay xuống, hỏi , “Gọi tôi đến đây làm gì ?”
“Ông còn nhớ hai năm trước, Nghiêm Uyên lái xe gặp tai nạn, bác sĩ nói sao không ?”
“Hình như là chấn động não, tay phải bị nứt xương. Làm sao vậy ? Đột nhiên lại hỏi cái này.” Lục Nhất Minh cau mày, nghi ngờ nhìn Từ Dịch Nhiên.
Từ Dịch Nhiên đưa bức thư chia tay cho Lục Nhất Minh. Cậu ta hơi nghi hoặc nhận lấy, đọc xong nội dung liền phát hỏa vùng đứng lên.
“Cái gì thế này ? Hắn lưu lại hai năm trước ? Ông sao lại không nói cho tôi !” Lục Nhất Minh khắc sâu trong lòng khoảng thời gian đứng dậy khó khăn của Từ Dịch Nhiên sau khi Nghiêm Uyên bỏ đi, thì ra đây chính là “công lao” của bức thư này.
“Tôi cảm thấy bức thư này không phải là Nghiêm Uyên viết.” Từ Dịch Nhiên giật lại bức thư trong tay Lục Nhất Minh, nhìn nhìn một chút.
“Đã hai năm rồi, ông đừng lừa gạt chính mình nữa, đây là chữ của hắn, ông không thể không nhận ra ?” Lục Nhất Minh nhìn chữ viết trên giấy, khẳng định chắc chắn.
“Tôi ban đầu cũng bị lừa, vẫn luôn cho rằng là do hắn viết. Nhưng hôm nay tôi chợt nhận ra khi Diệp Lạc đưa đến bệnh viện khám bệnh.” Lục Nhất Minh nhìn vào mắt Từ Dịch Nhiên, ý bảo cậu tiếp tục, “Anh ấy để tôi ngồi ở hành lang nghỉ ngơi một lúc, còn bản thân thì đi lấy thuốc. Tôi khi đó ngồi ngay trước cửa khoa chỉnh hình. Vừa vặn có một nam sinh cấp ba đi qua, tay phải cũng bị nứt xương, mẹ hắn vô cùng lo lắng, hỏi bác sĩ xem có bị ảnh hưởng đến việc viết chữ, bác sĩ nói nhất định sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.” Từ Dịch Nhiên nhìn sang lá thư, “Ông nhìn nét chữ xem, cùng nét chữ của Nghiêm Uyên giống nhau như đúc, lúc ấy tay phải hắn đang bị thương, làm sao viết được thế này.”
“Nói không chừng hắn thuận tay trái.”
“Ông nhớ lại xem chúng ta đã chơi với nhau đến bảy năm, lúc hắn cố ý dùng tay trái cầm đũa, chưa bao giờ gắp được đồ ăn.”
“Ông …… Hắn hiện tại đã có gia đình, biết được những điều này cũng không thay đổi được gì.” Lục Nhất Minh có hơi bất đắc dĩ nhìn Từ Dịch Nhiên.
“Tôi biết, tôi không nghĩ muốn thay đổi điều gì, chỉ cần biết khi đó hắn đã thật nghiêm túc với tình cảm của tôi là đủ rồi. Hắn hiện tại đã có một người vợ rất yêu hắn, về sau sẽ có một gia đình trọn vẹn, tôi sẽ không đi làm phiền hắn.” Từ Dịch Nhiên thư thái thở dài, “Ít nhất tôi cũng không bị uổng phí mấy năm, vả lại bây giờ, trong lòng tôi cũng đã có một người rồi.” Từ Dịch Nhiên mỉm cười nhìn Lục Nhất Minh.
“Yêu , thật sao ?” Lục Nhất Minh ám muội cười .
“Ừ, xác định đấy.” Từ Dịch Nhiên nghĩ đến Diệp Lạc trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Kỳ thực mở khóa trái tim cũng thật dễ dàng, chỉ là bạn có nguyện ý hay không.
“Được rồi, ông nhanh nhanh uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng phải về đây.” Lục Nhất Minh ngáp một cái, “Bé ngoan nhớ uống thuốc .”
“Ừ, biết rồi. Ông trên đi đường cẩn thận.”
“Được rồi, bye, ông hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Lục Nhất Minh đứng dậy, rời khỏi ký túc xá. Từ Dịch Nhiên nhìn phong thư trong tay, nhẹ cười, ném vào thùng rác.
Nghiêm Uyên, anh về sau phải hạnh phúc, em cũng sẽ hạnh phúc.
Hoàn chương .