Sau khi về ký túc xá, Từ Dịch Nhiên mở máy tính, nhìn thời gian rồi trực tiếp lên YY. Trong phòng đã có người chờ.
“Thật ngại quá, về trễ .”
“Không việc gì, vẫn còn sớm.” Từ Dịch Nhiên tự nhiên cũng nghe ra trong thanh âm Diệp Lạc còn mang theo ý cười.
“Làm sao vậy ? Có chuyện gì tốt à ?”
“ Không phải ….. Tôi ở trên diễn đàn đọc được một bài post. Cậu muốn xem không ?”
“Ừ, được. Gửi link cho tôi.”
Đợi Diệp Lạc Vô Thanh phát một cái link lên kênh bình luận, Từ Dịch Nhiên click vào.
“Đây là cái gì …..” Đọc xong đoạn hội thoại ở lầu chính, Từ Dịch Nhiên hết chỗ để nói.
“Lầu CP của hai chúng ta a, lại còn phân tích rõ ràng nữa chứ.”
Từ Dịch Nhiên nhìn thời gian post bài một chút, không đến một ngày mà đã có đến mấy trăm lầu………
Lầu CP ở trong diễn đàn rất phổ biến, các CV đôi khi có sự tiếp xúc manh một chút, sẽ bị phân tích một lượt, rồi tiếp theo liền có một cao lầu được dựng lên ……..
Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Dịch Nhiên chứng kiến lầu CP của chính mình. Trước đây, CV cùng cậu phối qua, nếu không phải là đã có chủ như Thanh Nguyệt thì cũng là phối xong liền mất liên lạc …..
“Cậu xem phần dưới ý, còn có rất nhiều đoạn manh.” Diệp Lạc tựa hồ rất vui vẻ.
Từ Dịch Nhiên kéo xuống dưới, liền thấy có rất nhiều người phụ họa theo LZ (), đủ mọi loại “Dáng vẻ của manh” . Nói hai người JQ tràn đầy, rất CP …..Từ Dịch Nhiên ngờ vực. Cậu tột cùng là làm cái gì khiến nhiều người hiểu lầm như vậy !!
“Lầu này là thế nào a !! Hai ta cũng mới quen biết có vài ngày, một bộ kịch cũng chưa có làm xong mà.”
“Cậu xem xem lầu chính phân tích, mỗi cái đều tinh tường, còn có ảnh dẫn chứng nha, ân, rất có logic.”
“Tôi sao lại thấy anh không có chút nào giống nhân vật chính của vụ này, có điều, giống như là đang xem kịch ý.” Từ Dịch Nhiên kéo lên trên cùng, xem phân tích của lầu chính.
Đại khái chính là XX – sama lúc trước có hai bộ kịch, đều là Diệp Lạc Vô Thanh làm hậu kỳ, cái này gọi là sau lưng lẳng lặng nỗ lực a! Đây không phải là yêu thì là cái gì ! Tiếp theo là lần trên YY hai người TX và bị TX …… Ảnh khung bình luận trên YY lúc đấy vô cùng rõ ràng. Sau đó là ảnh Weibo của Từ Dịch Nhiên, cái nói về thầy giáo tuấn tú dạy tiếng Anh, và bình luận lúc sáu giờ của Diệp Lạc Vô Thanh, bị phân tích thành “đang ghen”. Tiếp đến là ảnh cái status trên Weibo nói cùng thầy giáo tiếng Anh đi ăn cơm, Diệp Lạc Vô Thanh chỉ trả lời hai chữ “Ha ha”, lại một lần nữa bị xem là biểu hiện của “đang ghen”…… Cuối cùng là mấy phân tích thanh âm hai người có cám giác CP cỡ nào, vân vân …
Đọc điều thứ nhất, Từ Dịch Nhiên thế nào cũng thấy cách nói này rất gượng ép đi……. Rất nhiều hậu kỳ trường hợp cùng hợp tác chung với một CV, cái này cũng không thấy cái gì là JQ a. Sau đó xem sự thực được phơi bày phía sau (ảnh dẫn chứng) giảng đạo lý ( thanh âm đầy cảm giác CP ), Từ Dịch Nhiên không còn gì để nói……..
“Hậu kỳ đại nhân không cần góp vui chứ !! Đúng là làm trò, làm trò !” Từ Dịch Nhiên bực bội, tắt trạng mạng đi, quay về hướng Diệp Lạc đang cao hứng ở đầu kia gào thét.
“Có ai từng nói…….. Cậu xù lông rất đáng yêu.” Nói xong câu đó, Diệp Lạc không nhịn được cười.
“Anh mới manh, cả nhà anh đều manh !!” Từ Dịch Nhiên tuy thích những thứ manh nhưng không có nghĩa cậu thích người khác nói cậu manh ! Dù sao cũng cậu cũng không phải là bé trai, manh chỉ dùng để miêu tả trẻ con đi !
“Khụ khụ ….. Được, là làm trò , làm trò .”
Hai người dùng mấy phút để điều chỉnh lại tâm trạng.
“Được rồi, bắt đầu đi.”
“Nhớ kỹ mở ghi âm.”
“Được rồi, yên tâm đi, tôi nhớ rồi.” Từ Dịch Nhiên sốt ruột nói.
Lần đầu tiên Từ Dịch Nhiên gặp được một Diệp Lạc nghiêm chỉnh như vậy, lúc trước, khi phối kịch đều là tự phối một bản rồi đem giao cho hậu kỳ chế tác, rất ít khi có cơ hội cùng phối với người khác. Kỳ thực, khi hai người đối diện phối càng tìm được cảm giác tốt. Cảm xúc nghe ra cũng tương đối tự nhiên.
“Hôm nay thu trước một màn này đi. Còn lại lần sau tiếp tục.” Từ Dịch Nhiên vừa nói vừa lười biếng duỗi thắt lưng một cái.
“Ừ , được. Cậu khi nào có thời gian ?”
“Buổi tối thường có. Hậu kỳ đại nhân, số điện thoại của anh là bao nhiêu ?”
“…….” Diệp Lạc thuận miệng đáp. Từ Dịch Nhiên vốn định đứng dậy ghi lại, thế nhưng tự dưng thấy dãy số này sao quen quen. Còn Diệp Lạc mới nói xong liền hối hận, nhớ ra lúc trước hình như bọn họ từng cho nhau số điện thoại…… Quả nhiên chốc lát sau, điện thoại liền đổ chuông. Anh cười khổ tiếp máy.
“Thầy Diệp, thấy nói trên đời này sẽ có hai số điện thoại giống nhau như đúc sao ?” Giọng nói âm trầm của Từ Dịch Nhiên ở đầu dây bên kia truyền tới.
“Khụ khụ, cái đó …..” Diệp Lạc trầm mặc……. Không biết nên nói cái gì.
“Thầy đã sớm biết em là Từ Dịch Nhiên đi.”
“Cũng không có sớm, trước kia chỉ là cảm thấy giọng điệu có điểm tương tự, cậu lần trước phát status trên Weibo tôi mới khẳng định.”
“Vậy mà thầy còn đùa giỡn em ! Đùa vui lắm sao ?”
“Tôi không hề có ý đùa giỡn cậu.” Chính là cảm thấy cậu xù lông thực rất manh. Đương nhiên nửa câu sau là Diệp Lạc giữ lại trong lòng.
“Quên đi, xem lần trước thầy chiếu cố em, không thèm so đo với thầy. Em cúp máy.” Từ Dịch Nhiên không đợi Diệp Lạc trả lời đã dập máy.
“Này, tôi nói hai người đây là làm gì ? Sửa kịch bản ? Tôi nhớ rõ các người đang phối cổ phong nhã vân nha.” Thanh âm truyền đến triệt để khiến Từ Dịch Nhiên sững sờ, tiếp theo liền thấy mã giáp của Lục Nhất Minh đặt giữa cậu và Diệp Lạc. Hình như vừa rồi cậu gọi điện thoại đã quên không đóng mạch, Diệp Lạc bên kia cũng không đóng. Cú điện thoại ban nãy có bao nhiêu, Lục Nhất Minh đã nghe được bấy nhiêu…….
“Ông thế nào mà vào được đây ??”
“YY của tôi thêm bạn tốt của ông nha, tìm rồi qua. May là tôi còn có một cái mã giáp, bằng không còn không vào được. Các ông vừa nãy nói lời thoại gì thế ?”
“Ông tới chậm, vừa kết thúc rồi.”
“Ha ha, tôi lại cảm thấy tôi tới lúc này mới là đúng lúc, cái gì nên nghe đều nghe được.” Lục Nhất Minh kiêu ngạo cười, “Chào thầy Diệp. Khi nào thầy có tiết ? Em cũng đến nghe a.”
Từ Dịch Nhiên gắng chịu đựng, gân xanh trên trán đều nổi lên.
“A, được, hoan nghênh.”
Từ Dịch Nhiên tắt luôn máy tính, nằm thẳng lên giường, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị……. Cùng cậu phối CP dĩ nhiên lại là thầy Diệp !! Trời ạ , điên rồi !! Ngày mai còn có tiết Tiếng Anh, cậu làm sao đối mặt Diệp Lạc đây !
Tiết tiếng Anh ngày hôm sau, Trình Dục không có đến tìm cậu. Từ Dịch Nhiên cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Sau khi tan học, cậu chậm rì rì thu dọn đồ dùng, dự định quay về ký túc xá thì thấy một người đứng trước mặt.
“Thầy Diệp, có việc gì thế ?” Từ Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Buổi tối mời cậu ăn cơm để bồi tội được hay không ?”
“Được. Nhưng mà em thích ăn món Tứ Xuyên, sợ thầy ăn không được.” Từ Dịch Nhiên thầm nghĩ quyết không bỏ qua, có cừu không báo là đồ ngốc, bị anh ta đùa giỡn lâu như vậy, dù thế nào cũng phải đòi lại.
“Ách, được. Vẫn đến quán Tứ Xuyên lần trước hả? Tối tôi gọi cho cậu.”
“Dạ, thầy Diệp, buổi tối gặp lại.”
Từ Dịch Nhiên tâm tình thư sướng, một đường vui vẻ chạy về ký túc xá. Nào ngờ thấy trên bàn có một cái phong bì, bên trên không có chữ nào, không có địa chỉ người gủi lẫn người nhận. Cậu cảm thấy khó hiểu, ký túc xá chỉ có mình cậu, hẳn không phải là gửi sai chỗ đi. Từ Dịch Nhiên mở ra, nhớ ra thứ cậu gần như quên mất …….
Từ Dịch Nhiên lấy di động, ấn một dãy số, điện thoại vừa thông liền hét lên.
“Nghiêm Uyên, anh có ý gì ? Một lần không được còn trực tiếp đến ký túc xá của tôi ! Sợ có người không biết anh sắp kết hôn hả !”
“Xin chào, xin hỏi cậu là ai ?” Đầu dây bên kia vang lên là một giọng nữ.
“Tôi tìm Nghiêm Uyên.”
“Nga, ngại quá, anh ấy đang tắm, cậu tìm anh ấy có việc gì không ?” Từ Dịch Nhiên lúc này mới kịp phản ứng. Người này chính là vợ chưa cưới của Nghiêm Uyên đi. Tâm cuối cùng cũng nguội lạnh.
“Không có gì, ngại quá, đã làm phiền.” Từ Dịch Nhiên vừa định treo máy chợt nghe đầu dây bên kia phát ra giọng nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, “Ai đó ?”
“A, không ai cả, gọi nhầm số.” Cô gái vội vàng tắt máy. Từ Dịch Nhiên nghe tiếng đô đô truyền ra trong điện thoại là ngẩn người. Cô gái kia vì sao lại muốn nói dối……….
Từ Dịch Nhiên cầm thiếp mời, lật đi lật lại nhiều lần, cảm thấy có phần kỳ quái.
Nghiêm Uyên đã đem thiệp mời gửi đến chỗ Đỗ Dĩnh Phàm rồi, sao lại phải lần thứ hai đem thiệp đến tận ký túc xá của mình. Cậu nghĩ nghĩ một lúc, không cẩn thận liền ngủ mất.
Lần nữa mở mắt là lúc bị chuông điện thoại đánh thức.
“Alo, ai đó ?” Mới tỉnh ngủ, thanh âm có phần nghèn nghẹn của âm mũi.
“Ha a, cậu vẫn còn ngủ à ?”
“Ừ, không cẩn thận nên ngủ quên.” Từ Dịch Nhiên dụi dụi hai mắt, nhìn xem cảnh sắc ngoài trời đã phiếm đen.
“Tỉnh táo lại rồi đi ăn cơm đi, không còn sớm .”
“Ừ, thầy đợi một lát, em lập tức tới.”
Từ Dịch Nhiên dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi xuống lầu, mới ra đã thấy một đứng ở của ký túc xá. Càng nhìn cậu bỗng nhiên lại cảm thấy, người kia đứng giữa đám người dường như đang phát sáng.
Thân hình không phản đối, diện mạo càng không phản đối, ngay cả khí chất ………Từ Dịch Nhiên có phần tự ti.
“Sao vừa nhìn thấy tôi liền ủ rũ vậy, cậu không phải là vẫn còn tức giận chứ.”
“Không có, đi thôi.” Từ Dịch Nhiên nói xong thì tự hướng bản thân về phía trước, mặc Diệp Lạc đi theo sau.
Lúc trước chỉ xem anh ta là thầy giáo, hiện tại tự nhiên lại có thêm một cái thân phận khiến Từ Dịch Nhiên càng thêm thoải mái.
“Khụ, cái kia, em còn phải gọi thầy là thầy Diệp ?”
“Tùy cậu đi, gọi thế nào cũng được.”
“Đột nhiên cảm thấy rất can đảm nha ! Rất kỳ lạ a ! Như là xuyên qua một lần rồi lại xuyên tiếp …..” Từ Dịch Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm. Bất thình lình cảm thấy trên trán ấm áp.
“Đi đường phải ngẩng đầu, bằng không rất dễ đâm vào đuôi xe.” Diệp Lạc ở bên cạnh cười nói. Cậu quay đầu nhìn anh một cái, “Nga.” Sau đó ngoan ngoãn ngẩng đầu mà đi.
Quả nhiên thực sự không có xuyên qua lần hai, thầy giáo thì vẫn chính là thầy giáo……. Diệp Lạc nhìn bộ dáng cậu nghe lời, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trong đầu thoáng hiện lên ba chữ : Đúng là manh.
Hoàn chương .
()LZ = 楼正 (Louzheng) = lầu chính.