Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời nay thể loại sói già vẫy đuôi nhiều vô kể, nhất là loại sói già đột lốt dê. Ông là ông cực kì nhạy cảm với loại này, nhưng thằng em khù khờ của ông thì khó mà tránh được.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, thằng đệ với Tiểu Mễ đi qua chỗ Hồng Đào suốt tới trưa còn chưa trở về, ông ở nhà một mình đói quắn quéo teo hóp cả bụng. Bạn trẻ Tôn Anh Triết không về nhà nấu cơm thì ông ăn cái gì? Đờ mờ thằng Hồng Đào khốn kiếp, đờ mờ thứ sói già vẫy đuôi chết tiệt dám để ông đói bụng, chắc phải để cho Dương Đại Vĩ chém chết cả nhà mày quá.
Ông lấy di động ra gọi một cú điện thoại, “Tiểu Mễ, mày với cậu mày đâu? Sao chưa về nhà?”
“Ba, con với cậu ăn cơm trưa bên này với Hồng Thái Lang, không thể về nhà được rồi, nói cho ba một tiếng.” Giọng Tiểu Mễ bên kia điện thoại thật hào hứng, chắc là bị Hồng Thái Lang mua chuộc nên đắc ý quên luôn nhiệm vụ của mình rồi. Đậu xanh rau má, dựa núi núi lật dựa người người đi, ông vẫn là nên tự thân xuất mã.
“Nói với Hồng Thái Lang, ba mày qua đó ăn chực, chừa cho ba món vịt nướng đó nha.” Gần đây ông không hề khách sáo với bạn bè, nhất là với anh em, lúc giành giật là giành thẳng tay. Chỉ vì một bữa cơm mà Tiểu Mễ dám bán đứng cậu nó, kinh khủng quá! Không có ông lèo lái là cái nhà này sẽ bị lạc hướng mất thôi! Em trai, em ráng chờ anh, anh tới đây!!!
Hiện tại ông đang trong trạng thái đói khát hận không thể lập tức ôm tôm hùm mà gặm ngấu nghiến, trong đầu chỉ toàn vịt nướng với vịt nướng, bỗng cảm thấy nhà Hồng Đào sao mà xa quá, chạy qua đó mệt vãi, sao hắn không chịu làm hàng xóm với ông cơ chứ?
Đời là vậy đó, có tiền ở biệt thự, không tiền thì ở lều tranh, mà ở lều còn phải lo bị bọn trật tự đô thị phá lều nữa. Hồng Đào chính là loại có tiền ở biệt thự, nhà hắn nằm trong khu biệt thự của thành phố, ông thì gọi đó là khu nhà giàu.
Vào đây mà xem, xe chạy tới chạy lui đều là hàng xịn, giá cả cao thấp không đều, nhưng với người nghèo bọn ông mà nói thì tuyệt đối không rẻ. Mua xe gì tuỳ thuộc vào sở thích của mỗi người. Đâu phải ai có tiền cũng thích Ferrari hay Porsche, cũng có những người không thích. Hồng Đào thì thích Range Rover, hắn nói xe nổ rất hăng, hơn nữa hộp xe cao, ngồi bên trong thật thoải mái. Chết tiệt, mày nghĩ mày là Diêu Minh hận trời thấp hận chân dài sao?
Ông vẫn không hề khách sáo để nguyên âm loa xe, tiếng ca ngợi Quan Âm Bồ Tát bay khắp trời, quanh quẩn trên khu biệt thự của những kẻ giàu có.
Còn chưa tới trước cửa căn biệt thự xa hoa của Hồng Đào, bảo vệ nhà hắn đã đi ra trước, “Hùng ca, tôi biết ngay là ngài đến mà, người chưa đến mà âm thanh đã đến trước rồi.”
“Em trai của tôi và Tiểu Mễ đâu?” Ông tắt loa, dựng mô tô trong ga-ra nhà Hồng Đào. Giữa một đống xe xịn là một cỗ xe vua, cảm giác như sắp có tin báo hỷ, ông rất hài lòng. (ổng bảo xe ổng là xe vua:v)
“Tiểu Mễ và A Triết đang chơi bóng cùng Đào ca, để tôi dẫn ngài đi.”
“Không cần, tôi tự đi cũng được.”
Kết cấu hang ổ của Hồng Đào như thế nào ông đã rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt ông cũng có thể tìm được nhà bếp của hắn.
Đằng sau nhà của Hồng Đào có một khung bóng rổ, ông nhớ là hắn không thích chơi bóng rổ, mà kỹ thuật chơi bóng cũng siêu bấy nhầy, nhưng không hiểu vì sao hắn lại dựng cái khung chơi bóng rổ sau nhà nữa.
Ông đứng bên ngoài thưởng thức kỹ thuật dẫn bóng của Tiểu Mễ và thằng đệ. Thật không hổ là em trai ông, kỹ thuật bóng tốt khỏi nói, lúc ở đại học nó được nằm trong đội bóng rổ chủ lực cũng phần nào là do ông chân truyền đấy.
A Triết tranh bóng với Hồng Đào, ông rảnh rỗi ngó nghiêng phát hiện bên ngoài sân bóng rổ còn có một người nữa. Tên này nhuộm tóc mình thành màu trắng, điển hình của việc chưa già đã yếu, bộ dáng trông cũng khá đấy, vấn đề là nếu ông không ngửi thấy mùi nước hoa, không nhìn thấy đồ trang sức loè loẹt trên người hắn, ông tuyệt đối sẽ cho rằng thằng oắt này thuộc dạng ốm đau bệnh tật. Nói túm lại là ông mày thấy không thuận mắt rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Mễ và thằng đệ với một ánh mắt căm hờn, ông lập tức hiểu ra ngay, thằng này nhất định là ghệ mới của Hồng Đào, bằng không hắn hận em trai ông làm gì.
Tiểu Mễ thấy ông đến liền hô một tiếng, “Ba, ba thấy con vừa ném trúng rổ không?”
“Thấy chứ.” Thật ra thì ông mày chả thấy cái gì cả vì mãi lo dòm ngó Chưa Già Đã Yếu, vì vậy ông qua loa pha trò, “Tiểu Mễ của ba là Diêu Minh thứ hai mà.”
Tiểu Mễ hô ‘quá khen’ rồi chạy đi chơi tiếp. Chưa Già Đã Yếu dời ánh mắt sang ông, cũng nhìn chằm chằm đầy căm ghét.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy qua trai đẹp à?” Ông thẳng thừng quăng cho hắn một câu, không thu phí nhìn ngắm của mày là may lắm rồi. Trừng tao làm gì, coi chừng hai tròng mắt rớt xuống đất bây giờ.
“Anh, đến so tài một chút nào!” A Triết đầu đầy mồ hôi, áo ba lỗ ướt đẫm dán trên người. Hồng Đào thừa dịp phạm lỗi ăn nhà đậu hủ thằng cu nhà ông.
“Em với Hồng Thái Lang so đi, anh sợ anh mới úp rổ thì nó đã thua nhục không kịp lấy sịp trùm đầu rồi.” Ông đói đến mức không muốn động tay chân, quả bóng rổ lúc này cứ như một con vịt nướng to đùng bị tụi nó tranh qua tranh lại vậy.
Ặc, Hồng Đào cướp được bóng rồi, hắn đang nhảy lên rổ, đúng vậy, hắn nện bước kiểu Jordan rồi nhảy lên một cú như mơ để úp rổ.
“Quả này không tính, chú phạm lỗi rồi!” Tiểu Mễ ở một bên thấy rõ ràng.
“Sao mà chú phạm lỗi được?” Hồng Đào cảm thấy mình chạy ba bước ném bóng hoàn mỹ vô hạn, hắn cố ý mời giáo viên thể dục kèm riêng cho hắn mà, không đúng chỗ nào?
“Chú không phải chạy ba bước ném bóng mà là năm bước ném bóng.” Tiểu Mễ kiên trì giữ quan điểm của mình, Hồng Thái Lang phạm luật là phạm luật.
“Làm sao mà chú năm bước ném bóng được hả?” Hồng Đào thật không thấy mình phạm luật, hắn yêu cầu Tiểu Mễ đưa ra chứng cứ.
Tiểu Mễ cầm bóng rổ bắt chước lại động tác của Hồng Đào như một pha quay chậm trên truyền hình, còn đếm, “Chú như vầy nè, một bước hai bước ba bước bốn bước năm bước rồi ném bóng nè.”
“Không có mà, chú chạy ba bước ném bóng mà!” Hồng Đào tranh chấp với Tiểu Mễ.
“Tại chú không biết là mà thôi, chú là năm bước ném bóng.” Tiểu Mễ năng nổ cãi lại Hồng Thái Lang.
Vì bữa cơm này, ông đi lên đoạt lấy bóng trong tay Hồng Đào, “Được rồi được rồi, tao nói thằng Đào ca này, giấc mơ ba bước ném bóng của mày đến đây là kết thúc. Anh mày sắp chết đói rồi, vịt nướng đâu?”
“Không phải mày bảo đi mua nhà ư? Sao lại chạy đến chỗ tao rồi hả?” Hồng Đào hơi khó chịu hỏi.
Cái thằng này không hoan nghênh ông tự mình đến thăm nhà hắn mà còn tỏ ra khó chịu ư? Nhảm nhí! Hắn giữ người nấu ăn cơm cho ông trong nhà hắn thì ông có mà ăn không khí à? Hừ hừ!
“Hôm nay đi công ty bất động sản giao một phần tiền đặt cọc, hai ngày nữa gieo số tuyển nhà mới chính thức giao tiền.”
“Gieo số… Có cần em mày ‘đi cửa sau’ giùm mày không?” Hồng Đào cười vô cùng giảo hoạt, bản tính Hồng Thái Lang lộ rõ, “… Để dành căn nhà ngon nhất cho mày luôn.”
“Khỏi, tao có số điện thoại Quản lí công ty bất động sản, cò gì đáng lo tao sẽ nhờ vả hắn, hối lộ hắn, để hắn ưu tiên tao trước.” Ông vỗ đầu một cái, đúng rồi, ông là người mua, Lam Thiếu Bằng là người bán, ông sẽ lợi dụng việc mua nhà mời hắn ăn cơm, rồi lôi kéo làm quen… khứa khứa khứa khứa…
Nghĩ tới đây tâm tình bay lên, ông tiện tay ném bóng ra sau đầu, bóng rổ bay vèo một cái vào ngay trong rổ. Tiểu Mễ với thằng em ngốc nhìn ông sùng bái, ông cũng không nghĩ mình lại chuẩn chó ngáp phải ruồi như thế, vậy là thoải mái đón nhận sự sùng bái của lũ nhóc.
“Hùng ca thần rồi, không cần nhìn mà có thể ném trúng, vận khí của mày thật là tốt.” Hồng Đào vỗ vai ông một phát thật mạnh, đệt mợ, đau bỏ bà.
Chưa Già Đã Yếu thấy Hồng Đào không chơi bóng nữa liền cười đi đến trước mặt hắn, kéo cánh tay hắn nói, “Đào ca, anh có bạn mà không chịu giới thiệu cho em gì hết, hại em vừa rồi cứ tưởng ảnh là nhân viên đến cắt cỏ.”
Mày mới cắt cỏ ấy, cả nhà mày đều là cắt cỏ ấy, đồ mắt chó chỉ thấy toàn thứ thấp kém. Ông hung hăng liếc, đậu xanh, chỉ là một thằng MB, xem thường ông, mày nghĩ mày là ai?!
“Sao lại nói vậy? Hùng ca là đại ca tốt nhất của anh đó, phải kính trọng ảnh đấy, biết chưa?” Hồng Đào bất mãn với câu nói kia của Chưa Già Đã Yếu, thò tay vỗ vỗ mặt hắn, muốn hắn ý tứ một chút.
“Người ta không biết Hùng ca mà, lần sau em nhất định sẽ kính trọng Hùng ca.” Chưa Già Đã Yếu cười làm lành với ông nhưng ánh mắt đầy ác ý.
“Không sao không sao.” Ông giả bộ như không thấy được ánh mắt kia, gật đầu mỉm cười với hắn.
“Nghe nói Hùng ca năm đó rất lợi hại, lúc sống mái đã một mình chém bị thương hết mười thằng, cứu Đào ca nhiều lần.” Cặp mắt Chưa Già Đã Yếu thể hiện vẻ khinh thường, hắn căn bản không tin rằng trước kia ông đã làm những chuyện đó.
“Hảo hán không đề cập tới chuyện anh dũng xưa cũ. Tôi với Hồng Đào là anh em vào sinh ra tử, nói mấy thứ khách sáo kia làm gì.” Ông ghét nhất người khác nói về những chuyện đã qua, ông bây giờ là lương dân, rất ít tham dự chuyện của bọn Hồng Đào, trừ phi bọn hắn gặp được khó khăn thật sự không còn cách nào giải quyết thì ông mới giúp thôi.
“A Văn, em vào nhà bếp xem đồ ăn chuẩn bị xong chưa đi. Đúng rồi, nhớ để dành món vịt nướng Hùng ca yêu nhất nhé.” Hồng Đào nói với tên nhóc đang kéo tay hắn.
Tên nhóc A Văn ngoan ngoãn buông cánh tay Hồng Đào đi vào nhà bếp, trên đường vẫn không quên nhìn bọn ông vài lần.
Hồng Đào đến gần thằng em lơ ngơ nhà ông, “Tiểu Triết, mới đây anh có cho xây phòng tắm có bể nước nóng đấy, có muốn ngâm nước nóng không?”
Ngâm nước nóng, ngâm cái con mẹ mày! Đứa nào chả biết trong đầu mày đầy dâm trùng, ông không cho mày cơ hội ăn đậu hủ thằng cu nhà ông đâu, đồ sói già vẫy đuôi chết tiệt.
“Ngâm nước nóng, anh mày thích ngâm nước nóng nhất đấy. Thằng Đào ca kia, có của ngon sao không mời anh em gì hết vậy?” Ông cố tình thò tay ôm cổ Hồng Đào, túm hắn qua bên này, làm như hai anh em vừa đi vừa trò chuyện, “Mày lại đốt tiền rồi, xây cái bể nước nóng hết bao nhiêu tiền?”
“Không tốn nhiều đâu, thằng bạn làm miễn phí cho tao.” Hồng Đào bỗng nhiên bắt lấy cánh tay ông, định ném qua.
“Thằng nhãi, ngứa da!” Ông là ai, là lưu manh biết võ ai cũng không ngăn được. Kinh nghiệm thực chiến của Hồng Đào có phong phú đến đâu thì ông mày cũng đâu phải kẻ ăn chay. Công phu của ông là do cha của ông thâm truyền lại cho ông từ thuở đương thời đấy. Cũng lâu rồi chưa vật lộn với Hồng Đào, thế nên bọn ông nửa đùa nửa thật đánh nhau chạy về phòng tắm.
Ông đùa thật vui vẻ, chợt nghe Tiểu Mễ nhà ông hô phía sau, “Phụ thân, xin người hạ thủ lưu tình, người làm hỏng hết hai cánh cửa nhà Hồng Thái Lang rồi, hỏng một cánh nữa là chúng ta đền không nổi đâu!”
Cái đệt, những lời này của thằng nhóc thối rất có lực uy hiếp, ông giảm lực xuống. Lúc này Hồng Đào cũng dừng đánh, “Hùng ca không xuất ra bản lĩnh thật sự thì đánh nhau chẳng còn ý nghĩa nữa.”
Hồng Đào không có nói láo, phòng tắm nhà hắn thật là to, đậu xanh rau má, to như hồ bơi vậy, lại còn lắp đặt thiết bị xa hoa như dành riêng cho vua chúa.
Hồng Đào là cái thằng đốt tiền. Phòng tắm được hắn chia làm hai phần, một là bể tắm đủ lớn đủ để bơi lội, còn một là bể tắm nho nhỏ được xây riêng để chuẩn bị cho con hắn sau này. Bất quá hiện tại đã bị Tiểu Mễ nhà ông chiếm đoạt rồi ~~~~ ế hế hế…
Thằng đệ ngâm mình tự do bơi lội trong bể tắm lớn, còn cặp mắt chết tiệt Hồng Đào cứ mãi dính lên da thịt nó. Nhìn cái gì mà nhìn, thứ em trai ông có mày cũng có, không có việc gì thì tự xem của mày đi.
Hồng Đào chậm chạp bơi về phía thằng cu nhà ông. Ông phản ứng thật nhanh, thình lình bơi theo sau Hồng Đào rồi bắt lấy chỗ hiểm của hắn. Đậu đen rau muống, mày là anh em của ông đó sao? Chỉ nhìn thân thể trơn bóng của em trai ông thôi mà người em trai nhỏ của mày đã dựng đứng rồi, đồ sắc quỷ.
“Hùng ca!” Hồng Đào hú lên một cách quái gở, Tôn Anh Triết và Tiểu Mễ đều nhìn về bọn ông, ông cười cười nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ lên của Hồng Đào rồi nói với Tôn Anh Triết, “A Triết, đi tắm cho Tiểu Mễ đi.”
“Dạ.” A Triết ngoan ngoãn đi ra khỏi bể bơi, nhảy vào bể nhỏ của Tiểu Mễ giúp nhóc con tắm táp.
Hồng Đào hung dữ quay đầu lại liếc ông nhưng không không làm gì được vì họng pháo của hắn đang bị ông nắm trong tay. Ông tận tuỵ ra sức khuấy động cao thấp, họng pháo kia càng ngày càng trướng, càng ngày càng to, tiếng thở của thằng Đào ca cũng ngày càng ồ ồ. Hắn muốn duy trì hình tượng Đào ca tốt đẹp trước mặt A Triết, nên đành cố nén, không dám lên tiếng cũng không dám lỗ mãng.
Ông cười vô cùng dâm đãng, ghé vào vai Hồng Thái Lang, thổi hơi vào lỗ tai hắn, liếm liếm vành tai hắn, “Tên Đào ca kia, ông phục vụ tốt không?”
“Đậu má mày là anh em tao đó hả? Dám chơi tao như vậy!” Tên Đào ca lúc này tức đỏ mặt, quay đầu nhìn như muốn xử bắn ông.
“Xem ra Hùng ca đây vẫn chưa cố hết sức, có muốn tao làm nguyên bộ luôn hay không?” Lưu manh vẫn là lưu manh, dù có tới đâu thì bản chất của ông vẫn bá đạo như thế.
“Thằng khốn!” Tên Đào ca nhỏ giọng uy hiếp, “Coi chừng tao có công trình ngon không thèm để cho mày đó.”
“Này này này, đối với một thằng lúc nào cũng muốn làm thịt em trai tao, tao có thể không ‘chơi’ mày được sao?” Ông mày vô liêm sỉ như thế đấy, nào có ai khó dễ được ông, “Đúng không, thằng Đào ca?”
Thằng nhãi, mày tức giận việc này làm gì? Lúc trước thiếu hơi phụ nữ, huynh đệ chúng ta vẫn giúp nhau thẳng thắn giải quyết nhu cầu sinh lý mà, mày cũng không có ngại ngùng như bây giờ, nói trắng ra là mày vẫn hưởng thụ vô cùng mà. Vì vậy ông phát huy kỹ xảo quay tay của mình, khiến tên Đào ca kìm nén rất vất vả.
Đúng rồi là do A Triết và Tiểu Mễ trong phòng tắm nên hắn không dám làm càn… A ha ha ha ha ha…
Ông buông lỏng tay không hầu hạ Đào ca nữa, quay người bò lên trên bên hồ tắm gọi em trai và Tiểu Mễ, “Ăn cơm đi, anh đói sắp chết rồi này.”
Thằng đệ với Tiểu Mễ cũng đói bụng, vừa nghe nói ăn cơm lập tức chạy đến phòng bên ngoài nhà tắm để thay quần áo.
“Hùng ca, không phải mày muốn làm nguyên bộ đấy sao? Còn chưa xong mà, đi đâu vậy?” Hồng Đào hận đến nghiến răng, ghé vào bên trên bể tắm phóng tia nhìn đao búa.
“Ăn KFC không tốt, anh mày chỉ thích ăn thịt vịt nướng thôi.” Ông quay đầu lại nhe răng cười cười, Hồng Thái Lang triệt để nổi đoá!!
==============
Range Rover: một dòng xe của hãng Land Rover, giá khoảng , tỉ VND trở lên, riêng loại Range Rover Sport thì , tỉ.
Range Rover
Diêu Minh: cầu thủ bóng rổ người Trung Quốc nổi tiếng với chiều cao . m. Có thể các bạn không quen với tên này của ảnh, nhưng cái tên Yao Ming và biểu cảm bên dưới này thì hẳn các bạn đã biết rồi nhỉ?
Cầu thủ bóng rổ Diêu Minh