Đoạn Di vung tiền túi, bao trọn một bữa tiệc buffet đồ ăn vặt siêu hoành tráng cho cả lớp, thành công thu phục lòng người, giành được phiếu bầu và vinh dự trở thành lớp trưởng 10A1 ngay trong giờ sinh hoạt.
Tưởng Vọng Thư vì thành tích thi phân lớp đứng đầu nên bị đẩy lên làm lớp phó học tập, gọi tắt là: “Ủy viên” Tưởng.
“Mẹ nó, anh có thể không làm lớp phó học tập được không? Cái chức lớp phó này cứ như bán nước cầu vinh ấy.”
Vừa dứt lời, chưa kịp nghe Đoạn Di đáp lại, đã có người đến tìm: “Lớp trưởng ơi, chiều nay nhớ ra thư viện nhận đề thi kiểm tra đầu vào nhé, mai thi đấy.”
Đoạn Di khổ sở vô cùng: “Tao có thể không làm lớp trưởng được không?”
Tưởng Vọng Thư: “Không phải tốt lắm sao, mày chẳng phải thích làm quan sao, đây sẽ là đỉnh cao trong sự nghiệp chính trị của đời mày.”
“À mà này, lớp trưởng, sự nghiệp chính trị của cậu hiện tại vẫn chỉ là đội viên đội thiếu niên thôi.”
Đoạn Di: “Cút!”
Đoạn Di đá bay cái bàn của Tưởng Vọng Thư, chậm rãi lê bước xuống lầu.
Âm thanh hướng dẫn quấy rầy tâm trí cậu tối qua đã biến mất không dấu vết, cứ như thể tất cả chỉ là ảo giác của cậu.
Nhưng ba nghìn tệ cậu bao lớp hôm nay không phải là giả, Đoạn Di bĩu môi, nhắn tin cho mẹ, bảo mẹ đặt lịch hẹn bác sĩ tâm lý cho mình.
Mẹ Đoạn làm việc hiệu quả với tốc độ ánh sáng, sắp xếp xong xuôi lịch trình cho Đoạn Di chỉ trong vài phút.
Gia đình cậu rất khá giả, bố mẹ đều là doanh nhân, là những doanh nhân có uy tín ở địa phương. Doanh nghiệp của họ dẫn đầu ngành công nghiệp điện tử tỉnh Z, năm ngoái đã trở thành người giàu nhất tỉnh Z.
Đoạn Di là một cậu ấm đích thực.
Trái ngược với cái danh xưng “hậu duệ của chủ nghĩa tư bản” đầy mùi tiền của cậu, Thịnh Vân Trạch sinh ra trong một gia đình tri thức. Bố Thịnh là nhà khoa học cấp cao, nghiên cứu tại Viện Khoa học Trung Quốc, lĩnh vực nghiên cứu là hàng không và vật lý. Mẹ Thịnh là một ca sĩ và nghệ sĩ cello nổi tiếng thế giới, còn có chút bối cảnh chính trị.
“Thịnh Vân Trạch…”
Tai Đoạn Di dựng đứng, cậu khựng lại nửa bước.
Nghe thấy ba chữ “Thịnh Vân Trạch”, cậu như con thỏ, “swoosh” một tiếng, nấp sau cái cột, chỉ thò mỗi đôi mắt ra.
Thịnh Vân Trạch và Giản Kiều đang đứng trên sân thượng.
Trai xinh gái đẹp, một Alpha – một Omega, nam chưa vợ nữ chưa chồng, vô cùng đẹp đôi.
Giản Kiều, nữ thần mà Đoạn Di thầm mến hồi cấp 3.
Lẽ ra, cậu là Alpha, nhà giàu thế lực, nếu không có chuyến du hành thế giới song song kỳ quặc đó, chắc chắn cậu đã có thể ở bên Giản Kiều rồi.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, Đoạn Di đã sống cùng Thịnh Vân Trạch mười mấy năm ở thế giới khác, hai người còn có với nhau hai đứa con trai.
Nghĩ đến hai cậu con trai sinh đôi của mình, Đoạn Di không khỏi đau lòng.
Nói đến thứ cậu luyến tiếc nhất khi quay về đây, ngoài Thịnh Vân Trạch ở thế giới bên kia, thì chính là các con của mình.
Cho dù cậu muốn coi cuộc gặp gỡ kỳ lạ này là một giấc mơ, thì cũng là giấc mơ kéo dài hơn mười năm, tình cảm là thật không phải giả.
Xuyên không về thế giới thực, không trở lại thành Alpha thì thôi đi, đằng này còn trở thành một Omega đã bị đánh dấu.
May mà Omega sau khi bị đánh dấu sẽ không còn tỏa ra mùi hương tin tức tố nữa, kỳ phát tình cũng không còn thường xuyên, nhìn chẳng khác gì Beta bình thường.
Chỉ là phải định kỳ cần tin tức tố của Alpha của mình để xoa dịu, nếu không được xoa dịu, nhẹ thì yếu đuối bệnh tật, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.
Nói cách khác, bây giờ Đoạn Di phải âm thầm kiếm chút tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, tiếp xúc, ôm ấp, hôn…
Cái cuối cùng hơi khó, hiện tại cậu đã trở thành “tên biến thái trộm quần lót” không hơn không kém trong mắt Thịnh Vân Trạch.
Nhưng chỉ cần chạm vào Thịnh Vân Trạch thôi cũng có thể xoa dịu cậu, Đoạn Di chợt cảm thấy thế giới vẫn vô cùng tươi đẹp!Chờ đến năm hai mươi tuổi, đến tuổi được phép loại bỏ tuyến thể, vung tiền phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, dựa vào tài lực nhà họ Đoạn, còn sợ không tìm được vợ sao?
Tươi đẹp, tươi đẹp!
Đoạn Di mải mê suy nghĩ, cái đuôi chó nhỏ không nhịn được mà vui vẻ ve vẩy.
Giản Kiều đỏ mặt đưa ly trà sữa cho Thịnh Vân Trạch: “Giúp tớ đưa cho Đoạn Di được không, ly này của cậu này.”
Thịnh Vân Trạch: “Tớ với cậu ấy không thân.”
Giản Kiều:?
Thông tin của cô sai sao?
Sao lại thấy trên diễn đàn mạng nội bộ trường học nói, Đoạn Di tối qua đã mạnh dạn thể hiện tình cảm — tình bạn — trước cửa ký túc xá của Thịnh Vân Trạch.
Mối quan hệ giữa hai người dường như đã được phá vỡ, thậm chí còn có bạn học chụp được ảnh mặt của Đoạn Di.
Chính vì vậy, cô mới lấy cớ chặn đường Thịnh Vân Trạch ở đây, mục đích chính là muốn nhờ cậu ấy giúp mình đưa trà sữa cho Đoạn Di.
Đoạn Di hậm hực nhìn đôi “cẩu nam nữ” này.
Giản Kiều và Đoạn Di quen nhau đã hai năm, cô ấy biết Đoạn Di thích mình, nhưng cô lại thích Thịnh Vân Trạch.
Đáng tiếc, Thịnh Vân Trạch là một chàng trai lạnh lùng, khó gần, nổi tiếng trong trường Nhị Trung, những người thầm mến cậu ta có thể xếp thành một vòng tròn, nhưng cũng chẳng ai có thể tìm được lý do thích hợp để tiếp cận cậu ta.
Truyền thuyết kể rằng, trong lòng Thịnh Vân Trạch chỉ có hai thứ: Thiên văn học và vật lý.
Mẹ kiếp, Đoạn Di thầm nghĩ, tại sao trông hắn ta lại càng quyến rũ hơn thế nhỉ?
Thịnh Vân Trạch ở thế giới kia là một nhà vật lý rất có uy tín, nối nghiệp cha mình, cả đời cống hiến cho vũ trụ – nhân tiện cống hiến cho Đoạn Di và hai cậu con trai của họ.
Đoạn Di nhận đề thi rồi quay về lớp, Thịnh Vân Trạch cũng vừa lúc trở về.
Chỗ ngồi của hai người, một bên trái, một bên phải, ngăn cách bởi cả một dải Ngân Hà.
Tưởng Vọng Thư nhìn thấy ly trà sữa trong tay Thịnh Vân Trạch, lập tức nhảy từ cửa trước ra cửa sau: “Tin nóng hổi đây, nữ thần của mày mới tặng trà sữa cho Thịnh Vân Trạch kìa.”
Đoạn Di ngửa người ra sau ghế, ánh nắng buổi trưa chiếu vào mặt cậu, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, đang tắm nắng, vui lòng không làm phiền.”
Tưởng Vọng Thư đập cậu một cái: “Tối qua mày bị làm sao thế, chạy đến ký túc xá của Thịnh Vân Trạch, hôm nay trang chủ diễn đàn của trường đều đang bàn tán chuyện này, bảo mày đói bụng đến mức bất chấp tất cả cuối cùng cũng ra tay với “hoa khôi trường” Thịnh, mày đúng là hy sinh bản thân mình để mua vui cho quần chúng nhân dân.”
“Vừa ăn trộm quần lót của người ta, lại còn chạy đến ký túc xá của người ta…”
Đoạn Di bật dậy, kinh hãi nói: “Thịnh Vân Trạch sẽ không nghĩ là mình quấy rối tình dục cậu ta chứ?”
Tưởng Vọng Thư: “Nếu cậu ta là Omega, giờ này đã kiện mày lên đồn cảnh sát rồi.”
Đoạn Di dựa vào ghế: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cậu còn đang trông chờ vào tin tức tố của Thịnh Vân Trạch để sống đến năm hai mươi tuổi đây, bây giờ làm hỏng chuyện rồi, cậu phải làm sao để mượn tin tức tố đây?
Đi ăn trộm à?
Khỉ!
Cậu đã có bài học xương máu rồi.
Chưa kịp để Tưởng Vọng Thư hiến kế, Đoạn Di đã chen chúc đến bên cạnh Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch chẳng buồn liếc mắt, Đoạn Di kết hôn với cậu ta mười mấy năm, sớm đã quen với cái mặt lạnh như tiền này rồi, bèn mở miệng: “Lão…”
Chữ “Công” bị cậu nuốt ngược trở vào.
Đoạn Di cố gắng đổi giọng: “…Bạn học, chuyện tối qua, mình không có ý gì khác.”
Thịnh Vân Trạch lật sách.
Đoạn Di lại tiếp tục: “Cậu đừng để bụng, thật ra mình…”
Cậu nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có ai, bèn hạ quyết tâm, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch. Cậu lớn lên có nét đáng yêu, môi hồng răng trắng, gương mặt chưa nẩy nở hết còn chút phúng phính, đôi mắt ngây thơ như chú cún con, đuôi mắt hơi cụp xuống, ai nhìn cũng phải thốt lên một câu đáng yêu muốn xỉu.
Thịnh Vân Trạch không hề động lòng, đáp lại cậu bằng ánh mắt nhìn đứa ngốc: – –
Mẹ nó… Không hiểu sao cái liếc mắt này trông lại khinh bỉ đến thế!
Đoạn Di nuốt nước bọt: “Thịnh Vân Trạch, hôm qua cậu nghe thấy rồi đúng không, mình nói chuyện xuyên không ấy.”
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Không sai, mình thực sự đã xuyên không, dù cậu có tin hay không, hè năm ngoái mình gặp tai nạn xe cộ, kết hôn với cậu ở một thế giới song song khác, cậu là A, mình là O, chúng ta còn có hai đứa con trai. Cậu đã xem truyện xuyên không bao giờ chưa? Giống y như trong truyện vậy. Không biết vì sao, sau khi sống ở đó mười mấy năm, đột nhiên mình lại xuyên không về đây! Hơn nữa, lúc quay về, sự kết hợp tin tức tố giữa mình và cậu vẫn chưa biến mất, tức là mình cần tin tức tố của cậu. Tất nhiên mình sẽ không ép buộc cậu phải ở bên mình ngay bây giờ, mình không phải loại người xấu xa ép cưới đâu, mình chỉ muốn giải thích rõ ràng với cậu trước, tối hôm qua mình không phải muốn trộm quần lót của cậu, mình chỉ muốn mượn chút tin tức tố trên quần áo của cậu… Mặt cậu sao thế?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nhìn cậu: “Cuộc sống của cậu nhàm chán đến mức không còn gì khác để làm à?”
Đoạn Di: = O =
Thịnh Vân Trạch tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt đầy quan tâm như thể dành cho người thiểu năng trí tuệ: “Rảnh thì đến bệnh viện khám đi, đến khoa tâm thần ấy. Có thể dùng thẻ bảo hiểm y tế của tôi.”
Đoạn Di: … Lão công bá đạo quá đi, vỗ tay cho anh nè?
“Cậu không tin mình!”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu nói câu này cho bất kỳ ai nghe xem có ai tin không?”
Đoạn Di: “Nhưng mình nói thật mà!”
Cậu nheo mắt nhìn Thịnh Vân Trạch: “Giờ cậu đang nghĩ gì vậy? Có phải đang cảm thấy mình không chỉ là một tên biến thái quấy rối Alpha, mà đầu óc cũng có vấn đề?”
Thịnh Vân Trạch lộ ra vẻ mặt “học trò ngoan”, đưa ra lời nhận xét xác đáng: “Xem ra cậu cũng có chút tự biết mình.”
Đoạn Di: “Mẹ nó!”
Cậu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, khói bốc nghi ngút: Ông đây mà thèm nói chuyện với cái mặt than nhà cậu nữa thì ông mày là chó…
Tưởng Vọng Thư: “Tiểu Đoạn, sao chạy qua đó hừng hực khí thế, giờ lại lờ đờ như người mất hồn thế kia? Lại đây uống nước, uống nước.”
Đoạn Di hoàn hồn.
Tưởng Vọng Thư an ủi: “Tính Thịnh Vân Trạch như vậy đấy, cậu còn cứ bám lấy cậu ta làm gì? Không phải tớ nói…”
Cậu ta ngập ngừng: “Năm ngoái, mối quan hệ của mày và cậu ta ở trường vốn đã rất tệ rồi, sao sau kỳ nghỉ hè quay lại, mày cứ như biến thành người khác vậy, tự nhiên lại đi trêu chọc cậu ta làm gì?”
Tưởng Vọng Thư vỗ vai cậu, cho rằng cậu gần đây vì chuyện của Nam Dã mà phiền lòng, bèn an ủi: “Chỉ là thất tình thôi mà, có gì to tát đâu. Dù sao thì chuyện Nam Dã chuyển trường cậu ta cũng chưa nói cho anh em mình…”
“Nam Dã?”
Đoạn Di như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu đã sống ở thế giới song song kia mười mấy năm, suýt chút nữa thì quên mất Nam Dã là ai.
Người này là mối tình đầu của cậu, nói theo cách học thuật thì là: bạn trai cũ.
Hồi cấp 2, khi cả hai còn chưa phân hóa đã lén lút hẹn hò được nửa năm, sành điệu chơi trò yêu sớm. Sau này cả hai đều phân hóa thành Alpha, mối tình ngây ngô đó cũng tan vỡ.
Giữa hai người xảy ra chút hiểu lầm, Nam Dã ra nước ngoài sau đó không liên lạc với Đoạn Di nữa. Sau khi về nước nghe nói cậu ta chuyển đến Nhị Trung, còn học vượt một lớp, chuyển đến lớp 11/3.
Đoạn Di moi móc được đoạn ký ức này, nhẩm tính thời gian, là trong mấy ngày tới.
Tưởng Vọng Thư thở dài: “Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, cậu ta là Alpha, mày cũng là Alpha, yêu đương đồng tính Alpha không có tương lai đâu.”
Với Tưởng Vọng Thư mà nói, đó là chuyện của ba năm trước.
Với Đoạn Di mà nói, chuyện với Nam Dã đã là chuyện của hai mươi năm trước, đến cả Nam Dã thời cấp 3 trông như thế nào cậu cũng chẳng nhớ rõ.
Giây phút này, cậu thực sự có cảm giác cô đơn như một con sói hoang giữa dòng đời: Tại sao không ai tin mình?
Đoạn Di chịu đựng đến khi tan học, trước khi học buổi tối liền chạy về ký túc xá, lục tung đống đồ của mình, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo phông ngắn tay của Thịnh Vân Trạch.
Cậu nhìn chiếc áo thật kỹ, ôm nó vào lòng, nước mắt lưng tròng: “Con trai, không phải ba không cần con, mà là nếu không trả con về, thì hình tượng biến thái của ba trong lòng Thịnh Vân Trạch sẽ không thể cứu vãn nổi nữa!”
Trước giờ tự học buổi tối, Nhị Trung có năm mươi phút nghỉ ngơi và ăn tối.
Hầu hết học sinh đều ở căn tin, số lượng học sinh quay lại ký túc xá không nhiều.
Đoạn Di lén lút chạy ra khỏi ký túc xá của mình, thành thạo dùng thẻ căn tin quẹt cửa ký túc xá của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch ngủ giường dưới, cạnh cửa sổ, bàn học đặt ngay cạnh giường, tủ quần áo là tủ thứ ba bên phải.
Mở tủ quần áo ra, ký túc xá yên tĩnh bỗng phát ra tiếng “cọt kẹt”, Đoạn Di nhắm chặt mắt.
Cất vào tủ quần áo có phải hơi lộ liễu không? Hôm qua mất, hôm nay lại xuất hiện trong tủ quần áo?
Thịnh Vân Trạch có chỉ số IQ cao ngất ngưởng, đứng đầu kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 của tỉnh Z, còn IQ của cậu chỉ bằng một phần tư của cậu ta. Cậu còn thấy chuyện này kỳ lạ, lẽ nào Thịnh Vân Trạch lại không cảm thấy kỳ lạ sao?
Đang lúc cậu băn khoăn, thì nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị xoay chuyển.
“Ơ? Sao cửa không khóa vậy?”
Bạn cùng phòng 306 đã về.
Đoạn Di đứng hình trong ký túc xá, cánh cửa từng chút từng chút được đẩy ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt, Đoạn Di đã chui tọt vào trong chăn của Thịnh Vân Trạch.
Bạn cùng phòng: “Vân Trạch, chăn của cậu sao lại lộn xộn thế này? Ra ngoài quên gấp à?”
Thịnh Vân Trạch sau đó cũng bước vào, nhíu mày, tiến đến bên giường, vén chăn lên.
Đoạn Di ôm chiếc áo phông ngắn tay của cậu ta, cuộn tròn trên giường, mở to mắt nhìn cậu ta, chớp chớp mắt đầy khó xử và vô tội, lặng lẽ nói: Hiểu… lầm… thôi… mà…
Thịnh Vân Trạch: …
Đoạn Di: …
Trong ánh mắt yên lặng đầy xấu hổ, Đoạn Di nghe thấy một giọng thông báo lạnh lùng rõ ràng vang lên trong đầu:
“Lựa chọn:”
“A: Nói thật với Thịnh Vân Trạch rằng mình chỉ đi nhầm phòng, muốn thử xem giường cậu ta mềm như thế nào.”
“B: Trả áo phông ngắn tay cho Thịnh Vân Trạch, vừa khóc lóc thảm thiết vừa hét lớn ‘Chồng ơi, em sai rồi! Lần sau em lại dám!’”
“C: Nói với Thịnh Vân Trạch ‘Áo phông ngắn tay là do tôi trộm, tôi không chỉ muốn trộm áo của cậu, tôi còn muốn trộm trái tim cậu nữa ~ chụt chụt ~’”
Đoạn Di: … A a a a a a a a!
Cái thứ quỷ quái này — Mẹ kiếp… Mày còn tới nữa hả!
Còn nữa — Mày bám víu hai lựa chọn B và C lắm rồi đấy! Tối qua đã xuất hiện lựa chọn y hệt thế này rồi nhé!