Ngày hôm nay không khí không tệ, thật vất vả đã là cuối tuần rồi, nhân sĩ tàn tật bạn học Hà dưới sự chăm sóc của bạn học Mai cùng bạn học Tần nọ, rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc sống giống như ở cữ, xuống lầu hóng mát một chút.
Nhìn sân luyện tập trống trải cùng đường chạy nhựa trước mắt, Hà Liêu Tinh lần thứ nhất cảm thấy được tự do đáng quý cỡ nào.
Cậu ngồi trên bàn bóng bàn, nhìn Mai Thái cùng Tần Thư đánh cầu lông.
Hà Liêu Tinh chống cằm nhìn một lát, một bên xem một bên còn bình luận.
"Chà, cú đó đánh lệch rồi!"
"Tốc độ nhanh hơn chút sẽ tiếp được."
"Cú mới nãy đánh bằng chân à??"
Mai Thái lườm cậu một cái, muốn nói vậy thì thiếu gia cậu đến chơi đi, mà liếc nhìn chân của cậu, vô cùng khó khăn nhịn lời vào, tức giận hỏi: "Bùi Túc đâu?"
Bùi Túc ở đây, ít nhất có thể quản được Hà Liêu Tinh, để cậu không buồn chán đến thế.
Hà Liêu Tinh xòe tay ra: "Mình làm sao biết?"
"Các cậu cũng không biết?" Tần Thư nhận trái cầu, đánh cầu trở lại, có chút kỳ quái, "Anh Bùi không nói với các cậu à?"
Thời gian dài duy trì một cái tư thế, Hà Liêu Tinh cũng có chút mệt mỏi, vì vậy nằm xuống, hai chân tréo nguẩy, tiện tay lấy một viên kẹo ngậm vào: "Cậu ấy phải nói với mình à?"
Tần Thư nhìn chằm chằm trái cầu lần thứ hai bị đánh trở về: "Cậu ấy đi cùng giáo hoa đến chợ hoa và chim á. Hôm đó nhiều người nghe lắm (?)."
"Giáo hoa mời?" Mai Thái là một sinh vật đơn bào, lúc này hả một tiếng, một bộ mặt ăn dưa tiêu chuẩn, "Mình còn không biết nữa, hôm đó mình như mình không có ở đó, á á á, mình phát hiện giáo hoa giống như thường xuyên đến tìm Bùi Túc á, cậu ấy của phải là có ý với cậu ta không?"
Tần Thư đối với năng lực quan sát của Mai Thái bội phục đến sát đất: "... Cậu bây giờ mới nhìn ra à?"
Mai Thái kinh ngạc, thiếu chút nữa cả trái cầu cũng không tiếp được: "Thật á?"
Hà Liêu Tinh nằm trên bàn bóng bàn híp mắt, không tự chủ được cắn kẹo, vị ngọt trong nháy mắt lan tràn.
Bùi Túc cùng Trần Viện...?
Trần Viện thích Bùi Túc?
Hà Liêu Tinh móc điện thoại di động ra, chậm rãi đảo qua lại trong tay, cậu ngồi dậy, cằm đặt trên đầu gối, đánh chữ gửi tin cho Bùi Túc: [Bling: Cậu bây giờ ở đâu?]
Chẳng qua bao lâu, Bùi Túc nhắn tin lại.
[X: Ở bên ngoài]
Hà Liêu Tinh chậc một tiếng.
[Bling: Một mình?]
[X: Ừ]
Hà Liêu Tinh lật điện thoại lại, úp trên bệ đá, không có trả lời tin nhắn của y.
Bùi Túc nói dối với cậu, chuyện như vậy nói dối thì có gì tốt? Chẳng lẽ y thật sự có ý với Trần Viện, cho nên không muốn cho cậu biết hành tung của y?
Không phải, thế thì có gì phải gạt cậu chứ?
Hà Liêu Tinh không nghĩ ra.
Mai Thái cùng Tần Thư đánh cầu một lát sau, cảm thấy hơi mệt, vì vậy dừng lại lấy hơi nghỉ ngơi một lát.
Chỗ họ đứng cách bàn bóng bàn hơi xa, Mai Thái lười đi tới, vì vậy vẫy tay với Hà Liêu Tinh: "Tinh! Ném nước qua cho mình!"
Vừa mới nằm xuống trên bệ đá Hà Liêu Tinh không nói một lời, cầm bình nước lên ném tới.
Mai Thái tiếp được, vặn nắp bình ra nốc hai ngụm, uống xong rồi nhóc tiện tay để nước qua một bên, vươn một bên tay: "Tiếp tục không?"
Tần Thư vừa định nói để một lát nữa, liền nhìn thấy một người từ đường hàng cây bên kia đi tới, khoác một thân màu xanh nhạt, điểm sáng lốm đốm nhảy trên người y, dáng người kiên cường mà cao gầy.
Mắt Tần Thư sáng lên, dùng sức vung tay: "Anh Bùi! Bên này!"
Bùi Túc chậm rãi đi tới.
Lúc nghe thấy hai chữ anh Bùi này, mí mắt Hà Liêu Tinh động đậy, chợt trở mình, kéo mũ trùm lên.
Mai Thái nghe vậy quay người, vợt cầm trong tay còn rất kích động mà vung lên: "Anh Bùi! Cậu thật sự đi hẹn hò với giáo hoa? Thế nào?"
Lúc Bùi Túc nhìn thấy Hà Liêu Tinh nằm trên bệ đá, nhướng mày, đoạn mới nhìn về phía Mai Thái, lại không trực tiếp phủ nhận: "Làm sao cậu biết?"
Hà Liêu Tinh nằm nghiêng trên bệ đá, nghe ba người bọn họ bla bla bla, lần đầu tiên cảm thấy giọng Bùi Túc lại rất khó nghe.
Ở gần như vậy, cậu rõ ràng nghe được mùi chất dẫn dụ trên người Bùi Túc, ngoại trừ hương gỗ cùng khí tức hải dương, còn nhiều thêm một... vị ngọt đào mật.
Cần phải ở gần thế nào mới có thể mang cả chất dẫn dụ của người ta về cơ?
Do ảnh hưởng sinh lý, Hà Liêu Tinh như là một con mèo bị xâm phạm lãnh địa, thiếu chút nữa đã trực tiếp nhảy dựng lên, nhưng lại bị lý trí cưỡng ép kìm lại.
Hà, chút chuyện có bao lớn, không đáng tức giận, không đáng.
Con cái lớn rồi không gần mẹ, Bùi Túc có thể ở chỗ này trong thời gian ngắn bắt được giáo hoa cũng tốt, ngược lại Trần Viện xưa nay chỉ xem Hà Liêu Tinh là bạn tốt, không đối xử cậu như là người khác phái.
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, đây là chuyện tốt, là chuyện tốt, cậu phải ôn hòa nhã nhặn một chút, chân thành chúc phúc bọn họ.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nhận ra Bùi Túc tới gần, cậu nâng mí mắt liếc y, mở miệng hỏi: "Cậu có phải là thích Trần Viện rồi không?"
Trên mặt Hà Liêu Tinh chỉ thiếu điều không viết "Con mẹ nó cậu dám nói một chữ phải xem".
Bùi Túc đứng ở một bên bệ đá, nhìn Mai Thái cùng Tần Thư đánh cầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Chuyện này có quan hệ gì với cậu?"
Hà Liêu Tinh:...
Xác thực thật giống như không có liên quan gì với cậu.
Thất sách, vừa nãy thật giống như không khống chế được chính mình, đã nói muốn ôn hòa mà chúc phúc, cậu làm sao lại giống như muốn tìm Bùi Túc tính sổ cơ?
Đều do cái lâm thời ký hiệu kia!
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng hít một hơi, ép chính mình bình tĩnh lại, bình thường một chút.
Cậu thậm chí còn ngồi dậy, co một chân mà ngồi.
Mà vị đào mật như có như không trên người Bùi Túc kia vẫn luôn quấn quanh y, đối với một Omega mà nói, là loại chuyện gây kích thích, chuyện này giống như là trong một ngọn lửa nhỏ không ngừng châm dầu.
Bùi Túc hời hợt nói: "Cô ấy mời mình ăn bánh sữa chua."
Ngọn lửa thoáng chốc nổ tung.
Hà Liêu Tinh: "Ồ."
Bùi Túc: "Còn cùng đi cho chim bồ câu ăn."
Hà Liêu Tinh: "... À."
Chuyện như vậy tại sao phải kể với cậu?
Bùi Túc: "Cô ấy nói cô ấy thích ăn dâu tây."
Hà Liêu Tinh: "..."
Bùi Túc dừng lại vài giây: "Cuối cùng cô ấy còn đưa cho mình một chậu hoa, là hoa lan."
Trong đầu Hà Liêu Tinh có dây cung nhẹ nhàng bật lên, cậu hơi hung ác mà trừng Bùi Túc một cái, gằn giọng: "Ồ!"
Không cần nói nữa! Người này tại sao muốn chết như vậy! Mời vừa thoát kiếp độc thân liền bắt đầu ngược cẩu! Không thấy cậu không muốn nghe à? Tại sao một chút nhãn lực cũng không có vậy?
Bùi Túc nhìn thiếu niên hai má sắp phồng lên, trong lòng hơi động, đi tới, đưa tay nhéo mặt của cậu, nhẹ giọng nói: "Lừa cậu."
Nhéo xong rồi y thu tay, đứng thẳng người, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hà Liêu Tinh từ lúc lớn lên lần đầu bị người ta nhéo hai má, trợn tròn đôi mắt, nhất thời sửng sốt một chút, cũng đưa tay lên sờ mặt.
Người này quả thực, quả thực gan to bằng trời!
Cậu cũng không biết nên trước tiên tính toán chuyện Bùi Túc nhéo cậu hay là lừa cậu, cho nên trong nháy mắt mờ mịt: "..."
Mờ mịt lâu đến nửa phút sau, mất đi thời cơ tốt nhất để nổi giận quấy Bùi Túc rồi Hà Liêu Tinh lần thứ hai tức thành con cá nóc.