Edit: Cực Phẩm
Tên tài xế chết tiệt này cũng không mở đèn lên, trong xe tối om mặt đối mặt cứ như quỷ nhìn nhau vậy, xanh u u. Lâm Minh và tôi cùng ngồi ghế sau, sau đó, xe lập tức chạy ra khỏi giao lộ của tiểu khu. Một lát sau, Lâm Minh hỏi tôi, “Vừa rồi là tên B trên lầu nhà em à, em cũng đủ xui ha, gặp được cực phẩm như thế.”
Tôi vừa nghe hắn nói Tô Hoành Quan B, trong lòng không hiểu sao liền khó chịu, “Chậc. B là anh muốn tuỳ tiện mắng thì mắng sao, trên lầu tôi, cũng không phải trên lầu anh, anh B B cái gì.”
Tôi cũng không hiểu mình thế nào, lúc nãy chỉ để một mình Tô Hoành Quan đơn độc bước đi, trong lòng cứ như ăn gì bị nghẹn buồn bực, khó chịu.
Lâm Minh nói tiếp, “A. Mình nói B còn không cho người khác nói, ‘đè’ qua rồi?”
“‘Đè’ em gái anh đấy. Anh có thể che miệng mình kín kín được không? Đừng làm cho tôi ghét anh.”
Loại cảm giấc lo lắng này do Lâm Minh gây xích mích càng ngày càng có xu thế tăng lên, tôi đứng ngồi không yên, làm sao cũng không trả lời được.
“Gì thế? Không phải em luôn nhanh mồm nhanh miệng lắm sao, anh chỉ đùa chút, liền tức thành như thế?”
Tức? Tôi nào có tức. Tôi lắc mặt một cái, “Con mẹ nó, anh im lặng một chút có được không?? Đừng nói chuyện, Ok?”
“Được được được. Anh không nói anh không nói, xem ra lực ảnh hưởng của B đối với em thật lớn.”
Cuối cùng tôi cũng không ngồi được nữa, “Mẹ nó. Dừng xe, con mẹ nó, có nghe hay không, tên chết tiệt, lập tức dừng xe cho tôi.”
Cũng không nói ra là vì cái gì, nói chung có một loại tức giận không có chỗ phát tiết. Tài xế bị tôi doạ sợ không xẹ, vội vội vàng vàng thắng xe lại, một tiếng tiếng thắng xe chói tai cực kỳ đột ngột.
Tôi mở cửa xe bước chân ra, đem cánh cửa hung hăng đóng lại chuẩn bị đi về phía trước.
Lâm Minh kéo cửa xe xuống, “Kháo. Cố Miễn, em chơi trò gì đấy. Ngày hôm nay chưa uống thuốc à.”
Tôi cũng không quay đầu lại, trong miệng mắng, “Kháo, lão tử phải uống thuốc gì. Lão tử lại không bệnh. Đều là do tên B, không có việc gì chạy tới quấy rối lão tử. Lần sau còn dám chui ra như thế, tôi không đánh hắn một trận tôi liền chưa hết giận.”
Tôi đi một đoạn đường trên con phố vắng vẻ. Tôi cũng say rồi, đầu óc dán trên lối đi bộ kêu to dừng xe. Phụ cân đây đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có. Hiện tại trên người tôi không có đồng nào, ngay cả điện thoại cũng không mang theo. Có câu nói thế này, đường cùng con mẹ nó đều là do mình lăn qua lăn lại đi ra ngoài.
Tôi đi đi đi, đi đến trời cũng sáng luôn, cuối cùng cũng thấy được một trạm xăng dầu. Vừa hỏi chỗ, kháo, tôi con mẹ nó cư nhiên đi đến ngoại ô, cách nhà của tôi đến mấy nghìn thước, tuyệt không khoa trương tí nào.
Tôi hỏi tiểu tử ở trạm xăng dầu, “Phụ cận chỗ này thường có xe chạy đến không?”
Tiểu tử ngửa đầu kéo vành nón lên, “Có đó, nhưng không nhiều lắm.”
Tôi hổn hển đạp đứt chiếc dép lào của mình, tôi chưa ăn cơm, bụng đói kêu gào ở trạm xăng dầu đợi đến trưa mới bắt được taxi.
Sau đó tôi cũng không có can đảm làm thế nữa, về nhà tôi liền ngủ luôn.
Tiếp đó mỗi ngày tôi đều gặp được Tô Hoành Quan. Cũng không biết có phải tên kia cố ý hay không, mấy giờ tôi đi làm thì mấy giờ hắn ra khỏi cửa. Mấy giờ tôi tan tầm thì mấy giờ hắn về nhà. Đi ra ngoài đổ rác cũng đều gặp hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng không cùng tôi chào hỏi, xem tôi như không khí, trong suốt, đi tới đi lui, sát vai tới sát vai đi.
Tôi thao. Hắn vừa nháo thế kia, muốn tôi con mẹ nó phải làm sao, chẳng lẽ muốn tôi chủ động chào hỏi hắn, lão tử không làm được.
Không nói lời nào thì đừng có nói, anh có bản lĩnh lắm.
Sau đến một tháng tôi về nhà làm thoả mãn Vương Mẫu nương nương nhà tôi. Ở nhà Vương mẫu nương nương và Ngọc đế lão nhi cũng phê bình tôi không ít, nói tôi tự nhiên tìm việc làm, đen, gầy, người cũng xấu. Tôi chỉ muốn nói, hai người có thể hay không đừng cưng chiều con nữa, không thấy con đều là đức hạnh này sao, còn chiều con, chiều thêm nữa, chờ đến khi biết con là gay, xem hai người làm sao ăn nó với tổ tông.
Ở nhà béo mập vừa muốn đi học, La Kiện đã gọi điện thoạt chít cha chít chít nói, “Con mẹ nó, cậu chưa về à, tớ muốn dời đi.”
Tôi vừa nghe liền hiểu, “Cùng Gary? Thế nào? Có hi vọng? Ở chung?”
La Kiện cười một tiếng đắc ý, “Gary nói chuẩn bị cưới tớ, muốn tớ sớm dọn qua để thể nghiệm sinh hoạt tân hôn.”
Tôi mắng câu ‘Mẹ nó’, nói, “Cậu liền nghe hắn lừa à. Đến lúc đó nhớ đem giường cùng chăn mền đổi hết, ai biết trên đó nằm bao nhiêu đứa rồi.”
La Kiện nói, “Tớ hiểu tớ hiểu. Con cậu, tớ dọn ra ngoài rồi chỉ còn mình cậu, cũng yên lặng, mang theo bao người về cũng được. Được rồi, chứng ức dục đã chữa khỏi chưa?”
Tôi ném di động, “Cậu MGB.”
Trở về trường có mấy ngày, trong nháy mắt liền biến thành học trưởng, nhìn mấy tiểu đệ tướng mạo thanh tú đẹp trai gọi mình một tiếng ‘học trưởng’ liền cảm thấy tuyệt quá. Ngay cả đến toilet cũng được chào hỏi, có đôi khi hận không thể bắt một đứa tới cường bạo.
Tô Hoành Quan nói hắn cút xéo, nhưng hiện tại hắn lại cút trở về. Tôi không biết đoạn thời gian đó hắn có chuyện gì, dù sao hắn cũng cút trở về rồi.
Có hôm xế chiều tan học, sau đó tôi đến quán trò chơi điện tử chơi mấy ván rồi tối mới về. Sau khi mở cửa liền cảm thấy đằng sau có một trận khí tức ấm áp ập đến, một đôi tay từ sau lưng vòng qua, liền ôm chặt thắt lưng tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải tên sắc lang nào, mà là Tô Hoành Quan, tôi cũng rất kinh ngạc vì sao một tháng rồi mà tôi đối với khí tức người này vẫn quen thuộc thế. Cứ như lần trước hắn ôm tôi chỉ mới hôm qua.
Tay tôi gác lại chốt cửa run một cái, lại thật bình tĩnh nói, “Có việc?”
Người nọ đem đầu chôn sau lưng tôi, dùng thanh âm rất thấp nói, “Cố Miễn. Em đi thật, có đúng là nếu anh không tới tìm em, sau đó em sẽ đem anh xếp vào hàng ngũ người xa lạ luôn.”
Nhìn xem hắn nói lời này, hình như tâm cũng nát.
Tôi cũng không đẩy anh ta ra, tôi nói, “Là tự anh nói cút xéo. Cũng đâu phải tôi nói.”
Tô Hoành Quan nói, “Em biết rõ khi ấy anh nói lẫy thôi mà.”
“Tôi không biết.” Cuối cùng tôi vẫn đẩy hắn ra, “Tô Hoành Quan, anh còn chưa rõ sao? Tôi không đùa đâu.”
“Vì sao?” Hắn quay tôi lại, đối mặt tôi, cặp mắt trong hành lang sáng như ánh sao.
“Không đùa chính là không đùa, anh nghe qua câu nói này chưa, không là của bạn thì sẽ không là của bạn, dưa hái xanh không ngọt.” Tôi rất nghiêm túc giải thích cho hắn, hoặc đây cũng là suy nghĩ trong lòng tôi, hoặc là…
“Nhưng chúng ta chưa thử qua, ai biết sau này thế nào.”
“Anh thật không hiểu sao? Tôi không muốn thử, tôi không muốn tình yêu, không muốn tình yêu chết tiệt kia.”
Nói xong tôi có chút thở dốc, vì sao, tại sao phải ép tôi nói những lời này, lời này tôi không nói bao lâu rồi, một năm trước, hay là ba năm trước? Đừng tìm tôi nói giỡn, tình yêu, tình yêu?? Đó là cái gì? Có thể ăn không?
Tô Hoành Quan trầm mặc nhìn tôi, đem tay đặt lên ngực tôi, “Ở đây, đau lắm sao?”
“Con mẹ nó, đầu óc anh có bệnh.” Tôi rất căm tức, đem cái tay kia gạt ra, một cước đạp cửa phòng.
“Chỗ này của anh, rất đau.” Hắn vẫn đứng ở cửa nhà tôi, ôm ngực mình, mặt hướng tôi, nhìn không dời mắt.
Cái này khiến tôi nổi giận, chạy đến bàn đặt máy tính lấy tất cả hộp ném hắn, “Muốn bao đúng không, muốn thuốc đúng không. đều cho anh, cho anh hết, đưa cho anh, không còn chút nào. Cút, bây giờ cút đi.”
Hắn không cút, hắn chỉ nói, “Anh sẽ không cút nữa.”
Tôi xông lại cửa, nắm cổ áo hắn, nắm tay thành quả đấm hướng hắn, hung tợn nói, “Con mẹ nó, anh cho rằng tôi không dám đánh anh đúng không.”
“Em sẽ không.”
Hắn nói không sai, tôi sẽ không. Buông nắm tay, hai tay ôm gò má hắn, tôi hung hăng hôn lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng thông suốt.