Teisou Kannen ga Gyakuten shita Uchuujin no Guntai de Ace Pilot no Ore dake ga Yuiitsu Otoko na Hanashi

chương 33: chiến trận leboir ③

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một cỗ máy kim loại khổng lồ hình cua đang leo lên một ngọn dốc trắng xoá.

Nhờ sự cân bằng có được từ 8 chân, sức đẩy từ hai ống phản lực nhiệt hạch, và sự thao túng trọng lực từ một bộ nâng phản trọng lực, chiếc xe tăng chân-càng là một vũ khí chiến đấu trên bộ vô cùng đắc lực.

“Tệ rồi đây, tệ rồi đây, TỆ RỒI ĐÂY!”

“Nếu có thời gian để than khóc thì mau bắn trả lại đi!”

Tuy nhiên, dù cho được việc là thế, nhưng nó không phải là bất khả chiến bại, nhất là khi phải nhận lấy hoả lực từ mọi phía thế này.

Vừa phải tránh những đòn tấn công từ striker của Nored, hai nữ chiến sĩ lái xe tăng mặt mày tím mét.

“Chết tiệt! Mau trúng đi!”

Nòng của khẩu tích hợp 15.5cm, kiêm vũ khí chính của chiếc xe lăng loé sáng. Nó đang được thiết lập chế độ bắn tia sáng blaster.

Một luồng sáng dày đặc bay về phía con [Jett] nhưng lại bị né mất.

“Đồ mù! Không biết ngắm bắn à, Maho!?”

“Thậm chí có dùng FCS[note56064] thì cả họ nhà tôi cũng không ai bắn được một vật thể di chuyển với vận tốc 180km/h cả!!”

Tiếng chửi bới vang lên bên trong khoang chiếc xe tăng chân-càng. Địch liên tục bắn phá vào mạn của xe, khiến cho lớp giáp ngày càng yếu đi. Những tia sáng đã không xuyên thủng được lớp giáp kiên cố nhưng nếu họ bị bắn trúng lần nữa trước khi kịp giải phóng nguồn năng lượng đã hấp thụ, lớp giáp phục hồi chắc chắn sẽ đi tong. Hiện tại thì sức chứa của chiếc xe tăng cũng đã đạt đến giới hạn, việc nó phát nổ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Đ-Đây là Số 4! Chúng tôi đang gặp rắc rối, thưa ngài! Liệu chúng tôi có được tiếp viện đến cứu kịp thời không?”

“Mọi khu vực đều đang chịu chung cành ngộ! Bây giờ thì không có nổi tiếp viện đâu!”

Họ liên lạc với đội trưởng của mình, người đang lái chiếc xe tăng bên cạnh. Tuy vậy, lời hồi đáp họ nhận được lại thật là nhẫn tâm. Thêm nữa, với hệ thống liên lạc vẫn còn hoạt động, viên chỉ huy phải nhận lấy hàng tá những lời van nài trong tuyệt vọng từ các cấp dưới.

“Dù sao thì, nhiệm vụ của chúng ta là phải kìm chân địch. Chúng ta cần phải câu thêm thời gian.”

“Nói thì dễ hơn làm!”

Khi họ vẫn đang bận trao đổi, một viên HE cỡ đại bắn từ Pháo Di động Nored hạ cánh ngay cạnh xe tăng Số 4. Dù không thịt nát xương tan, chiế xe tăng cũng đã bị hất tung vài mét lên trời.

“Auuu……..”

“Sheila, mau dậy đi! Nếu không di chuyển thì chết cả lũ đấy!”

Pháo thủ Maho, tát cô gái đang ngồi ở ghế trước để đánh thức cổ dậy nhưng đầu Sheila vẫn đang xoay mòng mòng từ sau vụ nổ. Rồi một cảnh báo khoá-mục-tiêu vang lên trong khoang lái. Sợ hãi tột cùng, Maho không kiểm soát nổi bàng quang[note56065].

“K-Không… mình chưa muốn chết…”

Nhìn thấy [Jetta] của địch không nhân từ mà bắn một tia sáng về phía họ, Maho nhắm chặt con mắt.

Tuy nhiên, ánh sáng đỏ chết chóc ấy lại bị làm chệch hướng bởi một tia sáng xanh trên đầu họ. Một phát bắn chớp nhoáng và tia sáng xanh ấy đã xuyên thủng ngực của con [Jetta].

“C-Cái gì vậy!?”

Nhận thấy tình thế có vẻ lạ, Maho mở mắt và nhìn lên bầu trời. Một con striker trắng toát với cặp ăng-ten sắc như dao cạo làm cô hình dung ra một con thỏ bay qua đầu họ với khẩu blaster trên tay.

“[Caliburn-Revive]…….?”

Maho đứng hình gọi tên chiếc striker vừa hiện ra trong bảng liên kết dữ liệu.

“Có tôi ở đây thì không ai phải chết cả!”

Một giọng đàn ông phát ra từ bộ đàm. Quên cả nói cảm ơn, Maho trợn tròn mắt kinh ngạc. Trên chiến trường, ta sẽ không bao giờ nghe thấy một giọng đàn ông.

“Là Zenith của Calencia đấy!”

“Nó đến đây từ khi nào vậy?”

Bên Nored cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện không báo trước. Một vài striker bất giác nã đạn về phía cậu ta nhưng đã bị chặn lại bằng thanh gươm ánh sáng.

“Đến lúc trả đũa rồi!”

“Chết tiệt, toàn bộ đơn vị mau tản ra!”

Khi Kisei đạp ga, chiếc [Caliburn-Revive] ngay lập tức tăng tốc. Nhóm [Jetta] đang chĩa súng vào cậu chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Dù đó có là một striker vô danh, mọi phi công đều biết rằng chạy là thượng sách khi có một Zenith hùng hổ lao về phía mình.

“S-Sao…?”

Tuy nhiên, khi họ tản ra theo mệnh lệnh, tia sáng blaster mà Kisei khai hoả vẫn bắn trúng vào thân của từng con [Jetta] một. Thân của những chiếc [Jetta] bị xuyên thủng, chúng ngã nhào ra đất với một cột khói đen nghi ngút bốc lên.

“H-Hạn chế hoả lực lại! Đừng cho hắn thêm cơ hội tấn công!”

Nghe theo lệnh của đội trưởng, những striker của Nored sấy đạn không ngớt về phía [Caliburn-Revive].

“OK, thế này được rồi.”

Sau khi nhìn qua vị trí lữ đoàn tăng thiết giáp của quân đội Calencia, Kisei mỉm cười. Dù cho đang nhận lấy cơn mưa đạn, Kisei vẫn né được hết và bay theo hình zigzag về phía địch.

“Bằng cách nào?”

Chiếc [Jetta] được trang bị súng bắn tỉa giơ khẩu súng nòng dài lên và nhắm bắn. Có được một phát nhắm tốt, nó bắn một tia sáng có năng lượng cường độ cao vào Kisei.

“Uwah…..”

Tia sáng đỏ bay chính xác vào thẳng [Caliburn-Revive]. Tuy nhiên, phát bắn chính xác lại biến thành đại hoạ khi tia sáng bị thanh gươm ánh sáng của [Caliburn-Revive] đánh bật lại và đâm thủng lồng ngực của chiếc striker chỉ huy.

“Chuyện đó sao có th–“

Tay xạ thủ kinh ngạc mà hét lên nhưng đã sớm chịu chung số phận khi trúng phát đạn mà Kisei đã bắn trả.

“R-Rút lui mau! Không địch lại nổi một Zenith đâu!”

“Đừng có cố tỏ ra anh hùng rồi chết lãng phí! Nhanh cái chân lên.”

Nhận thấy Kisei quá out trình, các phi công Nored nhanh chóng lui quân. Kisei không đuổi theo, thay vào đó, cậu quay trở về để hỗ trợ các đồng minh.

“Cô có bị thương không? Nếu xe tăng bị hỏng rồi thì hãy ra ngoài đi, tôi sẽ hộ tống các cô về nơi an toàn.”

Kisei nói với những tài xế lái xe tăng chân-càng.

“C-Chúng tôi ổn, thưa anh!”

Maho to tiếng trả lời, tay vẫn tát Sheila đang bất tỉnh để đánh thức cô ấy.

“Mà này, liệu tôi có thể hỏi tên, tuổi, và mẫu người ưa thích của anh không?”

“Hả?”

“Sao cô lại hỏi câu hỏi đó, đồ ngốc!”

Tiếng hét dữ dội của viên đội trưởng có thể được nghe thấy qua kênh liên lạc sau khi Maho, người có vẻ vẫn chưa định thần lại đầu óc, hỏi một câu ngớ ngẩn ngốc xít.

“T-Tôi xin lỗi cậu. Tôi sẽ trách mắng cô ta sau… chúng tôi có thể tự mình rút lui, làm ơn hãy đi tiếp. Đồng đội của chúng tôi vẫn đang gặp muôn vàn khó khăn.”

“Được thôi. Vậy tạm biệt nhé.”

Đến cả Kisei cũng nhận ra là quân ta đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Cậu gật đầu rồi phóng đi ngay.

“Đội trưởng ơi~”

“Trật tự! Nhanh di chuyển cho tôi! Cậu ta vừa cứu mạng cô đấy, đừng có lãng phí nó!”

“R-Rõ, thưa ngài. Sheila à, đi thôi!”

“Ư ư ư, Maho ngốc… đánh gì mà đau vậy…”

Chiếc xe tăng chân-càng đứng dậy, sau đó nó kích hoạt bộ đẩy mà rút lui.

Truyện Chữ Hay