Tearmoon Empire

chương 40: sự xuất hiện của công chúa pháp quan mia và nước cờ xuất sắc của cô…đã xảy ra

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans&Edit: BiHT

--------------------------------

“Hả? Ờmm…Hừmm. Hừm hừm hừm. Ta, ờ, thấy là…”

Mia cố che giấu sự bối rối của mình nhưng bên trong cô thì đang ở chế độ hoảng loạn toàn phần.

Íiiiiii! Cái vụ gì đang diễn ra vậy nè?

Sự chuyển hướng của cuộc trò chuyện đột ngột tới mức khiến cô nhảy dựng lên. Cô đã nhạy bén nhận ra rằng những gì Lorenz vừa tiết lộ về cơ bản đã thay đổi bản chất của phiên tòa này. Đây không còn là một buổi xét xử Lorenz và Citrina để xác định tội lỗi của từng cá nhân nữa. Bởi ngay từ đầu đã chẳng có tội lỗi nào rồi. Họ chưa hề trực tiếp giết bất cứ ai. Thay vào đó, họ đã luôn bảo vệ những nhân vật quan trọng khỏi lũ Serpent. Nếu họ đáng phải nhận thứ gì thì đó sẽ là những lời khen chứ không phải hình phạt.

Nhưng đây vẫn là một buổi xét xử. Và vẫn có tội lỗi cần phải được xem xét. Một tội lỗi với tầm cỡ to lớn tới mức khiến đầu cô quay cuồng. Vấn đề mà hiện Lorenz đang đưa ra để xem xét…là liệu con cháu có phải gánh vác trách nhiệm cho tội lỗi của ông cha mình không. Tội lỗi mà ông đặt câu hỏi là của cha mẹ ông, cha mẹ họ, và các thế hệ tổ tiên mang huyết mạch gia tộc Yellowmoon. Sự trừng phạt cho những hành động trong quá khứ của gia tộc bị nguyền rủa này có nên được đặt lên vai các hậu duệ thời hiện đại của nó—ông và Citrina—không.

Và ông đặt câu hỏi này với cô. Cô, người sẽ đứng ở một vị trí vô cùng gượng gạo nếu tội lỗi của tổ tiên có thể được kế thừa. Bởi vốn dĩ chính lão Tearmoon Đệ Nhất thời xưa mới là người đã đặt gánh nặng đáng nguyền rủa này lên gia tộc Yellowmoon, ép toàn bộ các thế hệ tiếp theo phải phục vụ lũ Chaos Serpent tội lỗi đầy mình. Nếu nhà Yellowmoon là lũ lừa đảo thì vị hoàng đế đầu tiên chính là ông nội của mọi dòng dõi tội phạm. Nếu Lorenz và Citrina phải chịu tội danh là hậu duệ của lũ phản loạn thì Mia… Chà, cô còn nằm hẳn trong cái dòng dõi của tên chủ mưu chết tiệt cơ!

Không còn là một người qua đường vô tội có thể thoải mái ngồi xem trong rạp với nước và bắp rang nữa. Cô hiện đang ngồi chình ình ngay giữa phòng xử án! Giờ không phải lúc để ảo tưởng về Nữ hoàng Thẩm phán và quơ quơ cây búa nữa.

M-Mình cứ tưởng bản thân chỉ là người xem thôi chứ. Thế quái nào mà mình lại bị nhét vô ghế bị cáo thế này? Hnnnnngh, cũng tại đám tổ tiên ngớ ngẩn với mấy cái ý tưởng ngu ngốc của họ cả!

Sau khi thầm xổ một tràng chửi rủa vị hoàng đế đầu tiên, cô ép mình suy nghĩ, bởi nước đi tiếp theo của cô giờ đây cần phải đặc biệt cẩn trọng. Ngay cả khi cô thật sự muốn thấy họ bị đập cho một trận nên thân thì một bản án nặng giờ đã không còn khả năng xảy ra nữa rồi, bởi dù có đưa ra hình phạt như thế nào thì nó rồi cũng sẽ quay ngược lại với cô. Cái kiểu quyết định bất cẩn đó chẳng khác gì mời lũ Serpent xen vào cả. Chúng chắc chắn sẽ bắt đầu kích động những cuộc tranh luận về việc Mia xứng đáng nhận hình phạt tương tự gia tộc Yellowmoon.

Vậy thì khỏi đánh đòn vậy. Mà đó vốn cũng chẳng phải thứ cô muốn làm. Câu hỏi tốt hơn—và hóc búa hơn—là cô nên đi theo hướng còn lại bao xa? Để họ thoát tội hoàn toàn cũng không được. Theo ý kiến cá nhân cô thì mấy cái tội lỗi do tổ tiên truyền lại đó nên bị chết nghẹn vì nấm đá hết đi. Chẳng đời nào cô lại đi quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn mà đám người sinh ra trước cô gây ra cả, và cô muốn nói vậy với Citrina và cha của cô bé, nhưng tình hình lúc này không cho phép điều đó. Sự dính líu tiềm tàng của cô trong vấn đề này đồng nghĩa với việc nếu cô tha thứ cho họ một cách nhanh chóng và dễ dàng thì nó có thể bị xem như mong muốn tự cứu lấy mình. Một lần nữa, quyết định bất cẩn, lũ rắn can thiệp, vân vân và mây mây…

Ư, lũ rắn ngu ngốc! Mình chắc chắn là chúng sẽ làm lớn chuyện này cho xem! Cô chỉ cần nhìn cái nụ cười tàn bạo trên mặt Barbara mới đây thôi là đủ hiểu.

Cô cũng có thể cảm thấy ánh nhìn dữ dội đến khó chịu của Sion, Keithwood và Monica dán lên lưng mình, tất cả đều háo hức chờ đợi được nghe phán quyết của cô. Một lời tuyên án nữa vời chắc chắn sẽ khơi dậy một làn sóng phàn nàn.

Không có chỗ cho sai lầm. Cô cần một câu trả lời hoàn hảo, một câu trả lời mà dù không được hoan nghênh thì ít nhất cũng phải được chấp nhận bởi tất cả các bên. Và cô cần nó ngay bây giờ. Vấn đề duy nhất chính là…

Hnnnngh…Ca này khó à nha…Ca này hơi bị khó à nha!

…Bộ não của cô không chịu hoạt động tí nào. Dù vậy, cô vẫn tiếp tục suy nghĩ. Để cứu Citrina….và quan trọng hơn, để đảm bảo chính cô không bị dính thiệt hại ngoài ý muốn. Cô nghĩ rồi lại nghĩ, và ngay lúc cô sắp sửa bất tỉnh nhân sự vì nóng máy, linh hồn của Nữ hoàng Thẩm phán Mia đã giáng trần một lần nữa! Được thấm nhuần với trí tuệ sáng suốt của cô, Mia lên tiếng.

“Công tước Lorenz Etoile Yellowmoon, những gì ông vừa nói, ta đã nghe rõ.”

Mia được linh hồn lấp đầy một tay giơ cao cây búa công lý…

“Vậy…về cơ bản…điều ông đang nói là cả ông lẫn Rina đều chưa từng đích thân làm những chuyện đó. Hừm hừm. Ta hiểu rồi. Thú vị lắm. Đã vậy thì…”

…Và với tay còn lại, cô rón rén đặt cái đục công lý lên vấn đề. Thế rồi, với một tiếng keng nhỏ nhẹ hết sức, cô bắt đầu đục đẽo nó, hy vọng có thể khắc nên một sự thỏa hiệp mà tất cả mọi người chấp nhận được. Lo lắng gõ từng cú một, cô run rẩy thăm dò kết cấu của nó như một nhà điêu khắc bị ép phải đi phẩu thuật.

“Cho tôi xin đi, Công chúa Điện hạ,” Barbara ghê tởm nói. “Đừng nói là ngài thật sự tin vào cái đống rác rưởi hắn vừa phun ra đấy?”

Mia chẳng màng tới bà ta mà vẫn tiếp tục thăm dò cuộc trò chuyện một cách hết sức thận trọng. Cô thấy rằng Lorenz không có mấy lý do để nói dối. Ngay cả khi ông ta tạm thời lừa được cô thì điều đó cũng chỉ trì hoãn sự suy tàn không thể tránh khỏi. Nó cũng đồng thời làm ý kiến của mọi người về ông ta trở nên xấu đi, khả năng cao khiến ông ta rơi vào một tình thế còn tệ hơn sau này. Do đó….

“Ludwig, chỉ để đảm bảo thôi, ta muốn anh hỏi Bisset thông tin về những người ông ấy đã gửi ra nước ngoài và thử liên lạc với họ.”

“Đã xong rồi ạ, thưa Công chúa Điện hạ. Các phái viên đều đang trên đường rồi.”

“Thật ư? Tốt lắm. Khả năng nhìn xa trông rộng của anh vẫn ấn tượng như mọi khi.”

Bằng chứng sắp đến, thế nên tạm thời, cô quyết định chưa đưa ra kết luận về độ chân thực trong lời khai của Lorenz.

“Nếu đôi tay của Rina và Lorenz vẫn chưa nhúng chàm…” cô nói theo kiểu thăm dò, “vậy thì ta thấy cả hai người họ đều không có tội.”

Đây là phần dễ. Nếu họ không làm thì không có tội. Cái tiếp theo mới là phần khó.

“Nhưng ta tin rằng khó mà nói điều đó với Gia tộc Yellowmoon… và do đó, Công tước Yellowmoon…là hoàn toàn vô tội.”

Nhiều gia đình và sinh mạng đã bị hủy hoại bằng những cách rất bi thảm do những gì mà gia tộc này đã làm. Nếu thiệt hại đã bị gây ra thì gia tộc Yellowmoon không thể được phán là hoàn toàn vô tội nữa. Do đó…

“Lorenz, ông là Công tước của gia tộc Yellowmoon. Với tư cách là người đứng đầu, ta tin rằng ông có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho những hành động của gia tộc mình. Đó là lý do tại sao…”

Cô ngừng lại. Trong khoảng lặng sau đó, cô nhắm mắt lại và cân nhắc những lời tiếp theo của mình với bầu không khí của một thợ điêu khắc đang thẩm định chất lượng của một tác phẩm gần hoàn thành. Thế rồi, cô giơ búa và đục của công lý lên lần nữa, cô bắt đầu đục đẽo lần nữa, với toàn bộ sự thanh lịch và tự tin của một con sóc đang hoảng sợ, hy vọng có thể khắc nó thành một hình dạng khiến mọi người đều vui.

“Ta tin rằng,” cô nói với vẻ trang trọng ngoài mặt “để chuộc tội cho những nỗi đau mà gia tộc Yellowmoon đã gây ra cho các nạn nhân của mình, ông cần phải nỗ lực hết sức và làm mọi thứ có thể trong khả năng của mình để cứu và bảo vệ những người đã bị Chaos Serpent hãm hại.”

Nghe thì như một điều rất cao quý và đúng đắn đấy, nhưng nếu xem xét kĩ hơn thì tất cả những gì cô yêu cầu Lorenz là một mục tiêu. Chú ý phần “nỗ lực hết sức” và “làm mọi thứ có thể trong khả năng” đi, mấy lời này phù hợp với quyết tâm năm mới hơn là lời phán quyết trong tòa. Nói cách khác, cô đã cho ông ta cái cớ “kết quả mọi chuyện không ổn nhưng tôi đã cố gắng hết sức.”

Dĩ nhiên, giá trị của cách sắp xếp này nằm ở sự có qua có lại của nó—cô ra mệnh lệnh thế nào với Lorenz thì nó cũng sẽ áp dụng cho cô thế đấy. Bằng cách này, nếu có ai đổ lỗi cho cô vì những trò hề của vị hoàng đế đầu tiên thì cô chỉ việc nhún vai và nói “Tôi đã cố hết sức để sửa chữa mọi thứ rồi, thật đó! Nhưng tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi!”

“Bên cạnh đó, hãy chắc chắn đảm bảo hoàn thành việc chuộc tội của ông khi ông còn sống. Dù là dưới bất cứ tình huống nào thì ông cũng không được để thừa lại tội lỗi cho con gái gánh vác. Ta lặp lại, không được để Rina phải gánh vác dưới bất cứ tình huống nào!”

Điều này quan trọng, có khi là quan trọng nhất, thế nên cô nói nó hai lần. Ngay cả khi tội lỗi của vị hoàng đế đầu tiên có thể truyền xuống dọc theo cây phả hệ thì nó cũng nên ngừng lại tại thế hệ hoàng đế hiện tại. Tuyệt đối không thể để cô con gái đáng thương của ông ấy bị ép phải đối phó với mấy thứ vớ vẩn đó được.

Và rồi, sau khi chăm chỉ đục đẽo một hồi lâu, bản án thỏa hiệp ích kỉ do cô nhào nặn đã được dựng lên hiên ngang như một bức tượng vàng Mia, tỏa ra cái hào quang tự cho mình là trung tâm tới tất cả những ai nhìn thấy nó. Chiêm ngưỡng đi! Trong bàn tay phải của bức tượng là cán cân công lý! Và trong bàn tay trái của nó là một đống đồ ngọt! Thứ thể hiện sự khôn ngoan! Chắc vậy!

Và đã đến lúc cho nước cờ xuất sắc của cô—cái chạm hoàn thiện thổi sức sống rạng rỡ phát quang vào đôi mắt của bức tượng.

“Xuyên suốt chiều dài lịch sử của đế quốc này, vị hoàng đế đầu tiên—hay đúng hơn là tổ tiên của ta đã khiến gia tộc ông phải chịu nhiều khổ cực. Nhưng những ngày tháng bị trói buộc bởi các khế ước cổ đại đã qua rồi.” Cô tiếp đó tiến hành mạnh mẽ tuyên bố. “Khế ước xa xưa bị nguyền rủa giữa huyết mạch của ta và của ông, Công tước Yellowmoon, ngay khoảnh khắc này, chính thức bị bãi bỏ! Ta, Mia Luna Tearmoon, đã phán!”

Giọng nói mạnh mẽ cô vang vọng khắp sân. Khi nó lắng xuống, cô thở ra một hơi đầy thỏa mãn như

những người cảm thấy mình vừa hoàn thành xuất sắc công việc. Bây giờ, dù nhà Yellowmoon có làm chuyện gì điên khùng trong tương lai thì cô cũng sẽ không còn dính dáng gì nữa. Họ thích ám sát ai thì cứ việc ám sát, còn cô thì sẽ chẳng phải lo mất ăn mất ngủ gì.

Phù…Cuối cùng thì mình cũng được thư thả tâm trí chút rồi…

Tiếng thở dài nhẹ nhõm của cô gặp phải một luồng cảm xúc cay cay khi Lorenz nhìn cô với đôi mắt rưng rưng những giọt lệ của sự cảm kích.

Truyện Chữ Hay