Tearmoon Empire

chương 28: người thuộc hạ trung thành đầu tiên và một người bạn mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans&Edit: BiHT

-------------------------------------

Do được nhờ giúp đỡ chuẩn bị cho Lễ hội Đêm Thánh, Anne hiện đang chăm chỉ kéo mấy cái thùng tới chỗ thánh đường.

Mình cần phải nhanh chóng hoàn thành chuyện này và quay lại với công chúa...nhưng trời ạ, làm sao mà vẫn còn nhiều chuyện phải làm dữ vậy?

Saint-Noel thuộc thẩm quyền của Belluga, thế nên nhìn chung, khá hiếm để cô, một người hầu Tearmoon phục vụ Mia, lại được gọi đi phụ việc cho học viện.

Ừ thì do đang là Lễ hội Đêm Thánh nên mình có thể hiểu là họ đang phần nào thiếu người, nhưng mà...

Trong mắt cô, sự chuẩn bị mà Mia và hội học sinh đã thực hiện là hoàn mỹ vô khuyết. Do đó, khá lạ khi thấy có một nhu cầu hỗ trợ cấp thiết như thế này. Hơn nữa..

“Ư, xui chết đi được. Không thể tin là chúng ta lại bị kẹt với mấy chuyện như thế này vào ngày diễn ra lễ hội. Nè, cô nghe gì chưa? Hình như toàn bộ chuyện này là do ai đó đã làm hỏng giàn nến trong thánh đường hay gì đấy nên chúng ta mới phải mang đồ thay thế tới đó.”

Tiếng càu nhàu của một cô hầu gái khác làm việc cùng chỉ càng khiến nỗi lo của cô lớn thêm.

Làm hỏng đồ trong thánh đường ư? Ai lại đi làm một chuyện như thế trong học viện này chứ?

Càng nghĩ về nó thì cảm giác e sợ trong cô càng dâng cao.

Dù là thế nào thì mình cũng phải nhanh chóng làm cho xong chuyện này đã...

Chỉ là ngay khi cô đang tăng tốc, một bóng người quen thuộc lướt qua tầm mắt cô.

“Hả? Có phải đó là...Mia?”

Cô nhìn thấy Mia, người vì vài lý do đã rời kí túc xá và trông như đang hướng đến chuồng ngựa. Dù chỉ nhìn thấy thoáng qua khuôn mặt cô, biểu cảm trên đó rõ ràng là rất nặng nề.

“Điều gì đã khiến ngài ấy phiền lòng vậy...?”

Dù cô là hầu gái của Mia, không phải giờ nào trong ngày thì cô cũng ở bên Mia. Có khá nhiều lúc mà Anne sẽ bận với những việc khác, hoặc Mia sẽ ra ngoài với các bạn học của mình. Đảo Saint-Noel là một môi trường cung cấp sự an toàn đủ để cho phép những hành vi như thế.

Hơn nữa, Mia là một ví dụ hiếm hoi của một nàng công chúa quyền lực với sự nhạy cảm thông thường. Ví dụ, cô có thể tự mình đi mua sắm. Lâu lâu, để tránh sự kiểm tra của Anne, cô sẽ tự mình lẻn ra thị trấn để mua đồ ăn vặt. Dĩ nhiên, Anne biết rõ chuyện này, nhưng cô bỏ qua, thấy rằng độ thường xuyên của chuyện đó đủ thấp để có thể nhắm mắt làm ngơ.

Bởi vậy, việc thấy Mia thực hiện một chuyến đi đơn độc ra thị trấn không phải lý do đáng để lo lắng. Hoàn toàn có khả năng là cô chỉ muốn đi mua sắm một chút. Nhưng điều đó không giải thích được bộ trang phục.

“...Và tại sao ngài ấy lại mang bộ đồ cưỡi ngựa?”

Xét việc cô đang hướng đến chuồng ngựa thì đúng là bộ trang phục đó sẽ hợp lý. Điều không hợp lý là thời điểm. Không còn bao lâu nữa là trời tối, và buổi tập hợp dưới ánh nến sắp sửa bắt đầu. Các học sinh đáng lẽ phải thay sang bộ đồng phục nghi lễ và tập hợp trong thánh đường. Mia thì lại không làm điều gì trong số đó cả.

“Không thể nào có chuyện ngài ấy đi đâu xa được. Giờ này quá trễ cho chuyện đó rồi...”

Anne tiếp tục tiến về thánh đường, nhưng cảm giác bất an trong cô cứ ngày một tăng lên. Mia đã từ chối hứa sẽ đưa Anne theo cùng nếu cô đâm đầu vào nguy hiểm. Hình ảnh Mia chạy về phía xa, không bao giờ quay lại lóe lên trong tâm trí cô.

“Chuyện đó...sẽ không xảy ra. Không thể được.”

Đánh giá trên mọi tiêu chuẩn hợp lý thì suy nghĩ đó thật vớ vẩn. Mia sẽ không cứ thế mà biến mất được. Dù vậy, chuyện này có điều gì đó không ổn. Suốt vài ngày qua, cô đã mang trên mình bầu không khí kì lạ. Thêm vào đó, ngày hôm qua, cô đã tự dưng cảm ơn Anne vì những gì cô đã làm... Đúng thật Đêm Thánh có truyền thống là gửi lời cảm ơn tới những người đã giúp bạn trong cuộc sống hằng ngày, thế nên chỉ hành động đó thôi thì không đáng ngờ gì, nhưng khi xem xét nó cùng với bối cảnh thì...

“Mia...”

Một nỗi khiếp sợ đen tối bắt đầu lấp đầy trái tim Mia. Cô chạy tới thánh đường, thả mấy cái thùng xuống rồi đi một mạch tới chỗ chuồng ngựa.

“Mia...”

Tiếng gọi tên cô chủ lặng lẽ lặp đi lặp lại của cô nhanh chóng trở thành một tiếng kêu điên cuồng.

“Công chúa! Mia! Ngài đâu rồi?!”

“Quao, chúng ta trễ thật đó.”

Tiona vội vã bước đi về phía kí túc xá. Sau khi hoàn thành buổi tập luyện bắn cung thì cô chẳng còn mấy thời gian để chuẩn bị cho buổi lễ nữa.

“Cứ cái đà này thì chúng ta sẽ không đến kịp buổi tập hợp mất. Hãy chạy thôi.”

“Vâng.” Liora gật đầu. “Hãy—”

Ngược lại với lời mình, cô đột ngột dừng lại ngay tại chỗ.

“Liora? Có chuyện gì vậy?”

“Một giọng nói...”

“Hả?”

“Tôi nghe thấy...một giọng nói...” Liora đưa mắt nhìn xung quanh. “Lối đó.”

Cô chợt chạy đi.

“Đợi đã! Liora! Có chuyện gì vậy?”

Cảm giác nguy cấp rõ rệt trong bước chân của cô hầu thuyết phục Tiona nhanh chóng đuổi theo. Không lâu sau, cả hai gặp được Anne, người đang định lao ra ngoài cổng học viện.

“Anne? Chị đang làm gì ở đây vậy?”

“Tiểu thư Tiona! Cô Liora!” Anne kêu lên trong khi chạy về phía họ.

Tiona cứng đơ người. Khuôn mặt Anne tái nhợt kinh khủng, và những giọt lệ lấp lánh trong mắt cô.

“Hai người có ai thấy công chúa đâu không? Ngài ấy hẳn đã đi lối này... Với một con ngựa, chắc vậy...” cô hỏi, giọng nói như đang trên bờ vực hoảng loạn trong khi đưa hai tay ra phía trước mình.

Nhìn thấy cảnh này cũng thắp lên ngọn lửa lo âu trong Tiona, người đã gánh trên mình cùng một đốm lửa bất an kể từ khi cô mơ thấy giấc mơ mà trong đó, cô hối hận do không nói chuyện với Mia sau khi mọi chuyện đã quá trễ. Ngọn lửa âm ỉ này đã dần dịu xuống trong mấy ngày qua nhưng giờ nó đã bùng lên trở lại. Cô đã bảo bản thân thư giản, đợi cho tới khi lễ hội kết thúc, bởi họ sẽ có rất nhiều thời gian sau đó để nói chuyện...Nếu cô thật sự không thể đợi thì cô thậm chí có thể làm thế tại buổi tiệc súp mà hội học sinh tổ chức tối nay.

Tại sao phải vội chứ? tâm trí cô hỏi.

Đây chính là lý do, trái tim cô trả lời.

Lý trí cúi đầu trước sự bất an, và cô hành động theo vế sau.

“Đi nào, Anne. Chúng ta sẽ tìm ngài ấy cùng nhau. Liora, đi bảo Tiểu thư Rafina— À không, có lẽ ngài ấy đang bận. Vậy thì Hoàng tử Abel và Hoàng tử Sion đi. Keithwood nữa. Bất cứ ai đang rảnh. Nhờ bất cứ ai mà cô có thể tìm được.”

“Đã hiểu... Cô cũng hãy cẩn trọng, Tiểu thư Tiona.” Liora nói trước khi lao đi. Tiona quay lại với Anne.

“Được rồi. Chúng ta nên đi thôi.”

Cô dẫn đường, do quá vội nên quên cả việc cởi ống tên và cây cung mà mình đang mang theo.

Truyện Chữ Hay