Lần gặp mặt đầu tiên giữa cô với anh ta thực sự không thể nào tồi tệ hơn được. Hôm đó, Mia cho gọi người quan chức trẻ đó lên để thông qua việc bổ nhiệm chức vụ mới. Ấn tượng đầu của cô về anh ta không hề tệ chút nào. Thành thật mà nói, cô thậm chí còn khá thích anh ta nữa. Anh ta có một mái tóc mềm mượt đủ dài để che đi đôi tai, bên cạnh đó là cặp kính ngoại quốc vô cùng quý phái. Sau cặp kính ấy là đôi mắt ánh lên sự trí thức. Mặc dù có vẻ rất khó gần, thế nhưng cái mã đẹp trai của anh ta là thừa đủ để khiến Mia phải chú ý. Chính vì lẽ đó mà Mia đã vui vẻ tiếp đón anh ta với giọng nói cùng thái độ hết sức dịu dàng khác hẳn ngày thường.
Vậy nhưng đáp lại thiện chí của cô là một câu hỏi hết sức lạnh nhạt.
“Cô có biết đất nước này đã phải tốn hết bao nhiêu ngân sách chỉ để nuôi đám Hoàng tộc các người không hả?”
“G-Gì chứ, ngươi quả là một tên khốn lỗ mãng.”
Câu chỉ trích bất ngờ của anh ta khiến Mia bối rối. Gã đeo kính trước mặt cô rõ là đang rất giận dữ, thế nhưng cô chẳng biết tại sao anh ta lại nổi giận như vậy cả. Việc có ai đó nổi giận với cô là vô cùng hiếm, chứ đừng nói là dám lên giọng giáo huấn cô ngay lần đầu gặp mặt như này.
Thật không thể hiểu nổi.
“Ta gọi ngươi đến đây hôm nay là để công nhận những cố gắng nỗ lực của nhà ngươi! Vậy thì tại sao ta lại phải chịu một sự sỉ nhục như thế này hả?” Mia phẫn nộ nói. Chẳng phải cô vừa mới ban tặng cho hắn ta những lời vàng ngọc sao?
Kinh tế lũng đoạn, dịch bệnh hoành hành, thêm vào đó là hàng loạt cuộc nổi dậy của các bộ tộc thiểu số trên khắp lãnh thổ đã đẩy Đế quốc Tearmoon đến bờ vực sụp đổ. Không chỉ có các viên chức và quan lại nhỏ lẻ, thậm chí đến các Bộ trưởng của tất cả các cơ quan hành chính cấp cao nhất đều đã đang chuẩn bị bỏ việc chạy lấy người. Chính khi đó, câu chuyện về một công chức trẻ tuổi đã từ chối rũ bỏ trách nhiệm để tiếp tục cống hiến hết mình cho đất nước đến được tai Mia.
“Thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Có lẽ mình nên ghé thăm người đó một chút.”
Và đó là lí do tại sao Mia đang đối mặt với anh ta ngay lúc này.
Cô đã phải đi cả quãng đường dài! Chỉ để gặp hắn ta thôi đó! Vậy thì thế quái nào mà cô lại phải hứng chịu cái ánh nhìn trịch thượng đó của hắn cùng cái điệp khúc “có biết là tốn kém lắm không hả” ấy cơ chứ? Không những thế, hắn ta còn nói liên hồi nữa!
“Thần sẽ rất cảm kích nếu Người thôi không đứng đần ra như khúc gỗ mốc nữa đó. Chí ít thì xin Người làm ơn tránh đường cho thần. Mà này, có nhiều việc mà chỉ Người mới làm được thôi, vậy nên nếu Người thực sự rảnh rỗi đến thế thì xin hãy trở thành một con người có ích hơn, thưa Công chúa Điện Hạ.”
Thật hỗn xược! Khi quân phạm thượng! Không thể tha thứ cho cái thái độ đó!
Mia bực mình đến mức cả đêm hôm ấy cô không tài nào chợp mắt được. Ngay cả khi đã chăn ấm nệm êm trên giường rồi thì cô vẫn tiếp tục nghiến răng ken két trong lúc cứ lộn qua lộn lại mãi. Khi cô thôi không làm loạn nữa thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Túm cái váy lại, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người đã để lại cho cả hai những ấn tượng hết sức tồi tệ.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi Mia đã bị tống giam vào ngục tối, anh ta vẫn kiên định một lòng với công việc của mình, cứ làm việc không biết mệt mỏi trong cô độc, chỉ những mong sớm khôi phục được vinh quang cho đất nước. Cô được biết rằng anh ta thậm chí đã kêu gọi người ta trả tự do cho cô, và trong vô số hầu cận cũ của mình, chỉ có anh ta và Anne tới thăm cô lần cuối trước khi cô bị áp giải ra pháp trường. Vì vậy mà cô vẫn hết sức tin tưởng con người đó.
Giá mà hắn ta đừng có độc miệng như vậy thì mình đã chẳng việc gì phải than phiền rồi.
“...Hmph. Rất tốt. Cán bộ sở Thuế Ludwig, nếu anh nhiệt tình đến vậy thì ta cũng sẵn lòng cho anh được làm việc thỏa thích luôn. Anh chính thức được thuyên chuyển sang công tác tại Bộ Trăng Đỏ.”
Tình hình đột nhiên đổi chiều cái rụp, bởi người đàn ông có vẻ lớn tuổi hơn nọ đã không còn đủ kiên nhẫn để nghe anh ta nói nữa.
Ah-hah! Ludwig! Đó là tên của h— K-Khoan đã. Bộ Trăng Đỏ á?
“Ông gửi tôi về làm quản lí khu vực nông thôn à?”
“Chính xác. Sao anh không tăng thuế với dân cư dưới đó ấy? Làm vậy sẽ giải quyết được cái 'khủng hoảng toàn đế quốc' của anh ngay thôi mà, nhỉ?”
“Nhưng...”
Cái gì chứ, không thể được! Tên bốn mắt ngu ngốc đó chưa gì đã khiến bản thân bị đuổi việc mất rồi!
Mia hoảng loạn. Lần trước mọi chuyện cũng diễn ra y như vậy, và khi anh ta trở lại thủ đô thì tất cả đã quá muộn. Đế quốc Tearmoon khi ấy đã vô phương cứu chữa. Nói các khác, nếu bây giờ anh ta bị chuyển đi...
M-Mình sẽ bị chém đầu mất thôi!
Mia rời khỏi chỗ ẩn nấp của mình và chen vào cuộc tranh cãi của 2 người đàn ông.
“Khoan đã!”
“Ugh, lần này lại đến lượt ai v... Cái— T-Thưa Công chúa Điện Hạ!”
“Ta tin là mình đã nghe đủ lâu để hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.”
Mồ hôi chảy ra đầm đìa trên cái trán nhẵn bóng của vị quan chức cấp cao nọ. “Ah, thì là, thần rất xin lỗi khi để Công chúa Điện Hạ phải chứng kiến một cuộc thảo luận tẻ nhạt như vậy ạ —”
“Không sao. Quan trọng hơn, ta muốn ông biết rằng việc tống cổ cấp dưới của mình đi chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy thực sự không khôn ngoan chút nào. Thật lòng thì ta muốn cấp trên các ngài cho phép cấp dưới của mình được lên tiếng trình bày cũng như bảo vệ quan điểm của mình cơ. Dù sao tất cả đều muốn cống hiến cho đại sự của quốc gia mà.”
“Ah, thần hiểu ý của Người, nhưng mà...”
Trước khi vị quan chức lớn tuổi kịp dứt lời, Mia đã trừng mắt và nói.
“Ô kìa? Có ai đó muốn cãi lời ta thì phải?”
“Cái— Không! Đ-Đ-Đương nhiên là không rồi ạ!”
“Rất tốt. Nghe ông nói vậy, ta vui lắm. Nhân tiện thì, anh kia, ta nói anh đó. Ta tin tên của anh là, hmm, Ludwig, có phải không?”
“Huh? Uh, vâng...” Ludwig đáp lại, có chút bối rối khi đột nhiên bị gọi tên.
“Ta có đôi lời muốn nói với anh. Hi vọng là anh không cảm thấy phiền vì điều đó,”
Mia nói trong lúc túm lấy tay Ludwig rồi kéo anh ta sang một phòng khác.
“Này— Uh, ý thần là, xin thứ lỗi, thưa Công Chúa Điện Hạ, nhưng liệu Người có thể cho thần biết Người cần gì ở thần không? Thần còn nhiều vấn đề khác quan trọng hơn cần giải quyết ngay ạ...”
Ludwig thoạt đầu còn hơi bị choáng ngợp bởi cả đống sự việc vừa xảy ra,
nhưng ngay khi đầu óc đã tỉnh táo trở lại, anh ta lập tức hướng ánh mắt khó chịu về phía cô công chúa nhỏ vì hành vi thiếu đứng đắn của cô.
“Ta muốn nói chuyện với anh một chút.”
“Uh, thần khá chắc là thần vừa mới nói là thần rất bận...”
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“...Chẳng lọt tai được chữ nào luôn. Đúng là 'Công chúa Ích kỷ' có khác. Những gì họ nói về Người tuyệt nhiên không phải chuyện phóng đại nhỉ,” Ludwig nhún vai bất lực rồi trút một tiếng thở dài nặng nề. “Rồi sao? Giờ thì Người có thể hỏi tôi rồi đó.”
“Tốt lắm. Để xem nào, nếu nói theo cách dễ hiểu nhất thì... Cần phải làm gì để khôi phục nền kinh tế của đế quốc?”
Ngay khi nghe Mia hỏi vậy, hai mắt Ludwig lập tức nheo lại nghi ngờ.
“Hmph. Vậy thì, xin hãy để thần được hỏi Người một câu này trước, thưa Công Chúa Điện Hạ. Người có biết chi phí cho một bữa ăn cơ bản của Người là bao nhiêu không?” anh ta nói trong lúc nhìn cô với ánh mắt trịch thượng.
Đáp lại thái độ đó của Ludwig, Mia bình tĩnh trả lời, “Tốt thôi. Ta tin rằng một bữa ăn thông thường của ta tiêu tốn tương đương một tháng lương của anh, tức là xấp xỉ một đồng vàng nhỏ. Ta nói đúng chứ?”
Dứt lời, cô nhìn thẳng vào mắt Ludwig rồi trưng ra một nụ cười vô cùng tự mãn.