Việc bổ nhiệm vị trí hầu gái thân cận cho công chúa hoàn toàn không phải chuyện đùa. Đó là một chức vị cao quý và là mục tiêu của mọi hầu gái trong Cung điện Hoàng Gia. Xuyên suốt lịch sử của Đế quốc, chưa có bất cứ một thường dân nào được chọn để đảm nhận vị trí này cả. Từ xưa đến giờ, những cô con gái thứ hai hoặc thứ ba thuộc các gia đình quý tộc danh giá nhất đã luôn được chọn làm hầu cận cho Công chúa Đế Quốc. Việc đó gần như đã trở thành một thông lệ rồi vậy. Quan trọng hơn, lương bổng cho vị trí này cũng phải bằng tới hai lần lương của một hầu gái thông thường. Đối với Anne, một hầu gái không chỉ thiếu kinh nghiệm mà còn có xuất thân thấp kém, điều này có nghĩa là lương của cô vừa được nhân ba. Chính vì lẽ ấy mà bất cứ cô hầu nào cũng bị sốc nặng khi biết tin, mà họ sốc cũng phải thôi; bởi họ chẳng biết Anne là ma nào cả, hoặc nếu có biết thì ấn tượng duy nhất của họ về Anne là cô không phải là một hầu gái xuất sắc, thậm chí là có hơi bị đãng trí nữa. Một sự bổ nhiệm khó hiểu như vậy rõ ràng sẽ khiến các hầu gái khác không hài lòng. Tuy nhiên Mia thì vẫn mặc kệ mà hào hứng tuyên bố với một niềm tự hào sâu sắc.
“Kể từ thời điểm này trở đi, Anne sẽ trở thành hầu gái thân cận cho riêng ta, đồng thời cô ấy sẽ được đặt dưới sự bảo hộ của ta. Ta tin các ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì chứ?”
Bằng cách dùng quyền lực và danh tiếng của bản thân để gián tiếp “nhắc nhở” các hầu gái khác, Mia đã loại bỏ mọi nguy cơ khiến Anne trở thành tâm điểm của sự bất mãn. Cô đã không đi ngược lại với cái danh xưng ‘Công chúa Ích Kỷ’ mà người đời gọi cô – một cô công chúa chỉ thích làm theo ý mình. Mọi hầu gái có mặt ở đây đều đã từng chứng kiến kha khá đồng nghiệp của mình bị sa thải ngay lập tức chỉ vì công chúa thích thế, vậy nên họ đều hiểu việc khiến cô phật lòng nguy hiểm đến mức nào. Sẽ chẳng có ai dám liều mạng làm chuyện ngu ngốc như vậy cả.
“Um, cô Anne này, về chuyện vừa nãy...”
Từ ngày hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa Anne với các hầu gái khác đã thay đổi rõ rệt. Không chỉ thôi không bắt nạt cô nữa, họ còn tỏ ra rất thân thiện, luôn nhiệt tình giúp đỡ khi cô mắc lỗi. Đối với Anne, việc thái độ của mọi người đột nhiên thay đổi 180 độ như vậy thực sự rất đáng lo ngại.
Thì, bây giờ mình được trả lương cao hơn và mọi thứ đều thật tuyệt, nhưng mà...
Anne cảm thấy vô cùng băn khoăn vì chẳng thể hiểu nổi tại sao chuyện thành ra như vầy. Không những thế, việc người giúp đỡ cô lại chính là Mia, cô công chúa nổi tiếng với thói quen sa thải người hầu bất cứ khi nào cổ muốn, càng khiến Anne thêm bận lòng. Thành thật mà nói, việc đột nhiên được đối xử tốt chẳng vì lí do chính đáng nào quả thực có hơi đáng sợ. Rốt cuộc thì thay vì tiếp tục để nỗi lo âu dằn vặt mình lâu hơn nữa, Anne đã lấy hết can đảm để hỏi trực tiếp Mia.
“Um, thưa Công chúa Điện Hạ, tại sao Người lại đối xử tốt với thần thế ạ?”
Mia đang ngồi trên chiếc ghế đầu giường trong lúc chăm chú đọc cuốn nhật ký cũ nát. Anne không hiểu thứ đó có gì thú vị mà dạo gần đây Mia cứ mải mê nghiền ngẫm nó như vậy.
Có lẽ đó là nhật ký của một người nổi tiếng?
Bị câu hỏi bất chợt của Anne lôi về thực tại, Mia ngoảnh lại và nhìn trực tiếp vào mắt Anne, rồi cô nói với một nụ cười thật tươi. “Ta chỉ đang đền đáp lòng trung thành của cô mà thôi.”
Câu trả lời của cô càng khiến Anne thêm bối rối.
“Um, trước đây thần đã từng làm gì đó cho Công Chúa Điện Hạ ư?”
“Không, và cô cũng không cần phải làm thêm bất cứ điều gì nữa. Ta biết cô có một lòng trung thành vô cùng cao quý, và ta muốn tưởng thưởng cho sự cống hiến hết mình của cô. Tất cả chỉ có vậy. Ta sẽ không bàn về vấn đề này thêm lần nào nữa.”
Mình thề là có nằm mơ thì mình cũng chả trung thành đến mức đấy được!
Anne cố hết sức để không để lộ sự khó chịu. Cô đâu có tới Cung Điện Whitemoon này để dâng hiến cả cuộc đời mình cho việc hầu hạ gia đình hoàng tộc. Vậy thì cổ tới đây vì điều gì ấy hả? Đơn giản thôi: vì tiền. Đâu còn lí do nào khác ngoài tiền cơ chứ?
Anne là con cả trong một gia đình thương gia nghèo. Bố mẹ cô luôn phải vất vả chạy ăn từng bữa cho cô cùng 5 đứa em, vậy nên giờ đây cả nhà đều phụ thuộc vào nguồn thu nhập quý giá của cô để có tiền mua thức ăn hằng tháng.
Cô cũng thích được tăng lương lắm chứ, vậy nhưng việc được khen thưởng nhờ “sự trung thành cao quý” nọ, cái mà dù có nói huỵch toẹt ra là không tồn tại cũng chẳng sai, khiến cô không thể không cảm thấy bứt rứt trong lòng được.
Ugh, mình sẽ không bao giờ ngủ ngon lành được nữa mất...
Trong khi đó, Mia dường như chẳng mảy may bận tâm tẹo nào tới nỗi sầu muộn của Anne mà cứ tiếp tục cười tươi rói.
“Giờ thì, ta có việc cần nhờ cô đây. Ta sẽ rất vui nếu cô có thể chứng tỏ lòng trung thành của mình ngay lúc này đó...”
“Huh?!”
Anne muốn hét thật to rằng cô có tí trung thành nào để mà chứng tỏ đâu, nhưng dĩ nhiên cô vẫn đủ tỉnh táo để mà kìm nén cảm xúc lại. Tim của cô đang đánh thình thịch từng hồi không ngớt.
Ôi cha mẹ ơi, cô ta sẽ bắt mình làm gì đây?
Mia dí thật sát mặt với Anne rồi nở một nụ cười trẻ con hết sức tinh nghịch. Dĩ nhiên chẳng ai lại đi phán xét cô chỉ vì hành động vừa rồi cả, bởi rốt cuộc thì cô hiện tại đang là một đứa trẻ mà.
“Cầm lấy số tiền này, và nếu được thì hãy đem cho ta vài món ăn vặt và kẹo ngọt của thường dân các cô.”
“...Eh?”
Đó quả là một cách thể hiện lòng trung thành vô cùng đáng yêu. Suốt khoảng thời gian qua cô đã luôn phải đấu tranh nội tâm hết sức mệt mỏi, cho nên việc nhận được yêu cầu đột xuất và có phần hơi khác thường của Mia khiến Anne vô cùng bất ngờ. Cô thậm chí còn suýt bật cười thành tiếng.
“Chắc chắn rồi ạ, nhưng mà yêu cầu của Người có hơi...”
Và khi nhìn thấy thứ mà Mia đang cầm trong tay, Anne bất giác ré lên.
“K-không không không! Khoan đã, thưa Công chúa Điện Hạ! C-Chỗ này là quá nhiều ạ!”
Trong tay Mia là một đồng vàng lớn. Chỉ một đồng cỡ đó thôi cũng đủ trả được 6 ngày lương cho một hầu gái bình thường rồi.
“Ara, thật vậy sao? Ta cũng đâu có được tiêu loại tiền nào khác đâu... Ah-hah! Đúng rồi. Vậy thì cô cứ thoải mái dùng tiền thừa để mua đồ ăn ngon cho cả nhà nhé?”
Đào đâu ra nổi cái nhà hàng siêu cấp thượng hạng nào để mà tiêu hết chỗ tiền này cơ chứ?!
“Oh, nhân tiện thì kể từ bây giờ, cô được phép gọi ta là Mia.”
“Huh? Nhưng mà...”
“Mệnh lệnh có hiệu lực ngay lập tức. Ta trông chờ vào cô đó. Nếu được thì làm cho thật nhanh gọn nhé. Dù sao thì đồ ngọt là một nhân tố quan trọng để giúp con người chúng ta dễ dàng suy nghĩ hơn mà... Oh ho ho, ta nóng lòng được thưởng thức đồ ăn vặt của dân thường lắm đó,” Mia nói, rồi cô bắt đầu vui vẻ ngân nga một mình.
Trong khi đó, Anne vẫn đang đứng như trời trồng tại chỗ, trên mặt cô lộ rõ sự hoang mang tột độ.