Tê Tức Chi Lục

chương 21: phiên ngoại 1.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(/ω\)

“Buổi sáng lúc gọi điện thoại có người bên cạnh em?”

Buổi chiều, Lục Hiên gọi cho Hạ Tê vẫn còn đang luyện thanh ở Thịnh Thế, sau khi xác nhận cậu không bận chuyện gì quan trọng thì kêu Nghiêm Trác Dịch đem người đón đến công ty

Hạ Tê yên lặng: “Ngài làm sao mà biết được? Ngài nghe âm thanh của Miêu Miêu tỷ?”

Lục Hiên cúi đầu ký văn kiện, hờ hững: “Không có, từ giọng điệu của em mà nghe được.”

Hạ Tê tâm lý ngọt ngào, chủ động ngoan ngoãn tiến đến bên người Lục Hiên dừng lại, nói: “Cảm tạ ngài có thể đáp ứng… tổ chương trình bên kia còn có thể sửa một ít chi tiết nhỏ, chờ sau định xuống em sẽ nói cho ngài, em cũng sẽ nói với tổ chương trình, không nên đề cập lại scandal”

“Không có gì.” Lục Hiên đem văn kiện đã kí xong để một bên, lôi kéo Hạ Tê ngồi lên trên chân mình, cười nhạt, “Có mặt người đại diện gọi điện thoại cho tôi, lỡ như tôi từ chối em thì làm sao bây giờ? Không sợ mất mặt trước người đại điện sau?”

Hạ Tê nghĩ một hồi lắc đầu nói: “Không sợ, ngài từ chối em cũng là chuyện bình thường, không có gì mất mặt, mời ngài tới chương trình vốn là em được voi đòi tiên, hơn nữa…”

Cậu đàng hoàng nói: “Hơn nữa trong lòng em rất rõ, hơn phân nửa ngài sẽ không từ chối em.”, bởi vì biết Lục Hiên sẽ không từ chối, cho nên vừa bắt đầu cậu mới thuyết phục Diêu Miêu Miêu không nên làm phiền Lục Hiên, Hạ Tê không muốn lợi dụng sự yêu thích của Lục Hiên đối với mình yêu mà làm hắn khó xử.

Ý thức được Lục Hiên có thể là quan tâm đến mặt mũi của mình nên mới đáp ứng, Hạ Tê vội hỏi: “Nếu như ngài không tiện, hoàn toàn có thể…”

“Trước khi gọi điện thoại cho tôi, em còn định tìm người khác đi.” Lục Hiên đánh gãy lời Hạ Tê đang nói, nhàn nhạt hỏi, “Muốn tìm ai?”

Hạ Tê nhạy cảm từ giọng điệu của Lục Hiên cảm thấy hơi thở không hữu hảo như vậy, vì để tránh lại bị “giáo huấn”, Hạ Tê thành khẩn nói: “Không có, em và Miêu Miêu tỷ đều cảm thấy được ngài thích hợp nhất, Miêu Miêu tỷ gọi điện thoại cho bên chương trình, bọn họ cũng cảm thấy rất tốt.”

Lục Hiên biết câu nói này để dỗ chính mình chính mình, nhưng ngày hôm nay tâm tình của hắn cũng không tệ, cũng không truy cứu tra hỏi, nói: “Lúc về đem thời gian đã định cho tôi biết, tôi sớm sắp xếp thời gian tham dự.”

“Được.” Hạ Tê đáp ứng, “Em hôm nay đã nói rõ chưa? Chi tiết nhỏ trong chương trình và vân vân, ngài có cái gì không hiểu?”

Lục Hiên nở nụ cười: “Đại khái hiểu, tư duy của tôi coi như tốt, bình thường nếu không xảy ra tình huống đặc biết, cho chính mình thêm cảnh và vân vân.”

Hạ Tê quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào, Lục Hiên ý nói là cậu lại lo chuyện dư thừa nữa…

Phần hay nhất trong chương trình kì này là có một đoạn phải đi trại ngựa chọn một con tốt nhất phù hợp với bản thân, rồi cưỡi nó hướng đến đích, người đến sớm nhất có thể được lựa chọn phương tiện lên đảo đầu tiên, Hạ Tê cùng ảnh đế vốn là người đầu tiên đến trại ngựa, nhưng mà ảnh đế hiểu sai ý của tổ chương trình, tưởng rằng tại đây đua xem ai chạy nhanh nhất, ảnh đế còn chắc như đinh, Hạ Tê sau khi nghi ngờ một chút liền tỉnh ngộ, cảm ảnh đế phân tích cũng đúng!

Ảnh đế bắt đầu khoe khoang lúc quay phim mình cưỡi ngựa tốt bao nhiêu, Hạ Tê lúc trước quay (Nghịch Phong Nhi Hành) cũng được đào tạo qua kỹ thuật, có chút tự tin, biểu hiện nguyện ý cùng tiền bối trực tiếp đua, hai người tại trường đua ngựa chạy đủ hai vòng, cái cảm giác này, ảnh đế diễn quá bị nghiện, còn lôi kéo Hạ Tê tái hiện một cảnh nam chính cùng Hạ Tê đối diễn trong video giới thiệu của (Nghịch phong), ảnh đế chỉ huy chuyển hướng máy quay, lại để cho trợ lý đạo diễn lấy hai bảng văn kiện màu trắng xem như là phát bảng phim, chính mình gọi là A, cùng Hạ Tê quay hai cảnh, Hạ Tê chạy tới xem đoạn quay lại, còn đặc biệt không hài lòng chỉ ra chính mình câu nào ngữ khí không đúng, ảnh đế thì lại một bộ dáng đại ca hướng dẫn Hạ Tê. Cũng trong lúc đó sáu người khác đã lên tới đảo, buộc phải thêm phân đoạn ảnh đế cùng Hạ Tê vẫn còn ở trại ngựa, chương trình cắt nối biên tập lúc chiếu ra cảnh này đủ hài hước, fan của Hạ Tê cùng ảnh đế liên tục đi đến weibo của tổ chương trình xoát bài yêu cầu cho hai người thêm xôi thịt, ướt chừng xoát đủ hai ngày trời đứng đầu bảng xếp hạng.

Lúc phát sóng kì này đúng lúc Hạ Tê đang ở nước ngoài, cậu nghĩ rằng mình không ở nhà thì Lục Hiên sẽ không có xem, không ngờ là…

Hạ Tê không còn mặt mũi gặp Lục Hiên: “Nhóm fan hâm mộ nói em là chỉ số thông minh là nghiêm trọng nhất trong tổ chương trình…”

Lục Hiên khóe miệng cười mỉm: “Lần này ráng thông minh một chút, tôi sẽ giúp em.”

Hạ Tê nhìn Lục Hiên, cảm thấy được chính mình quả thực không thể ngừng yêu hắn hơn.

Hiếm khi, Hạ Tê chủ động hôn môi Lục Hiên một cái, Lục Hiên khóe miệng phối hợp, dung túng nhìn Hạ Tê, Hạ Tê vẫn là ngại ngùng không dám hôn sâu, chỉ là muốn hôn Lục Hiên một chút, gà con mổ thóc tự đắc, Lục Hiên hiển nhiên là đối với loại hôn môi lướt qua như vậy không hài lòng, hắn ôm lấy eo Hạ Tê đem người cố định vào lòng ngực, dùng gần năm phút cấp Hạ Tê một màn hôn kịch liệt.

“Trong nhà một vị trưởng bối ngày hôm nay đến đây, nàng quanh năm sống ở phía nam, rất ít trở về, buổi tối theo tôi cùng nàng dùng buổi cơm tối.” Lục Hiên âm thanh trầm thấp, “Không cần quá để ý, cứ bình thường là tốt rồi.”

Hạ Tê đầu óc còn mơ hồ, ngước mắt hỏi: “Trưởng bối?”

“Cô cô của tôi.” Lục Hiên thay Hạ Tê đem tóc bị chính hắn làm rối chỉnh lại, nhịn không được cười lên một tiếng, “Vốn là em không cần đi, nhưng bây giờ quan hệ của chúng ta không giống trước, tôi thấy gặp trưởng bối quan trọng trong nhà, em cần phải đi theo.”

Hạ Tê mặt liền không ngừng chuyển đỏ, cậu nghĩ một hồi nói: “Em nên về nhà trước đổi trang phục lịch sự đi, dù sao cũng là trưởng bối.”

Lục Hiên do dự một chút nói: “Vậy đi, bất quá tôi còn bận một chút việc, không thể cùng em trở về, em đổi xong quay lại? Vẫn để cho người khác lấy giúp em?”

Hạ Tê nói: “Em không có bận việc gì, tự mình đi thôi.”

Lục Hiên gật đầu, Hạ Tê đeo kính mát lớn, sửa sang lại tóc, Lục Hiên tiếp tục công việc, Hạ Tê đi tới cửa lớn phòng làm việc quay người lại nhìn Lục Hiên, trong lòng hạnh phúc cực kỳ.

Từ sau khi cùng nhau, Lục Hiên chưa từng ở trước mặt người khác cấm kị về quan hệ của hai người, lúc mới bắt đầu Hạ Tê còn hỏi qua Lục Hiên, Lục Hiên trả lời là thuận theo tự nhiên, người khác không hỏi, thì sẽ không cố ý nói ra, còn nếu người khác hỏi, liền nói quen nhau từ lâu, hết thảy đều là một cách tự nhiên như vậy.

Buổi chiều hai người thật sớm đến nhà hàng đã hẹn với cô cô của Lục Hiên, lúc bọn họ đến Lục An Kỳ đã có mặt, ba người nói chuyện một chút thì cô Lục Hiên đến, nàng hiển nhiên đã nghe chuyện hai người từ Lục Hiên, không có biểu hiện kinh ngạc ra, càng không có bộ dáng trưởng bối nhà giàu nghiêm khác giống trong ti vi, ngược lại nàng đối Hạ Tê rất khách khí thân thiết, thời điểm dùng bữa tối còn liên tục chăm sóc Hạ Tê, nói chuyện cùng Lục Hiên Lục An Kỳ cũng không kiêng kị cậu, bốn người dùng bữa cơm hết hai tiếng, cư nhiên có cảm giác của bữa cơm gia đình

Sau khi dùng cơm, cô cô của Lục Hiên từ trong túi lấy ra một cái hộp được gói tinh xảo, cười nói: “Lần đầu gặp mặt, không biết con thích gì, mang chơi đi.”

Hạ Tê xem nhãn hiệu liền biết bên trong là một cái đồng hồ đeo tay, có thể làm cho nàng tặng quà quả nhiên không dễ, Hạ Tê trong lòng đơn giản cân nhắc một chút, không có từ chối, thoải mái đứng dậy hai tay tiếp nhận, nghiêm túc nói cảm ơn: “Làm ngài phí tâm.”

Lục Hiên thoả mãn nở nụ cười, Lục An Kỳ cố ý ghen tị hỏi: “Của con đâu?”

Cô cô cười to, vỗ vỗ tay Lục An Kỳ cùng với nàng tán gẫu riêng vài lời.

Trên đường về nhà Lục Hiên thay Hạ Tê đưa đồng hồ đeo tay lấy ra nhìn mở đồng hồ đeo tay ra nhìn, gật đầu nói: “Rất hợp với em.”

Hạ Tê cũng rất yêu thích, cậu mang vào nhìn Lục Hiên một chút, nói: “Chờ sau tết… em mua cho cô một phần lễ vật đi, không phải đáp lễ, xem như là quà năm mới, thời điểm đó chúng ta cùng tặng.”

Lục Hiên rõ ý tứ của Hạ Tê… Trong lòng không khỏi càng yêu thích Hạ Tê hơn, gật đầu: “Được.”

Một tuần lễ sau, số đặc biệt Trung thu của (Đại phú ông) bắt đầu thu chế.

Giống mọi lần, mọi người chưa đến giờ đã bắt đầu tập hợp, đạo diễn kêu “action”, mọi người liền theo thông lệ trêu chọc đùa giỡn với nhau một chút, bên trong tổ thành viên có một vị tiền bối còn cố ý nói ra người em Hạ Tê của bọn họ quay một bộ phim truyền hình (Nghịch Phong Nhi Hành) sắp phát sóng, sau khi mọi người bận bịu chúc mừng xong, thuận tiện làm tuyên truyền giùm cậu, Hạ Tê cảm kích không thôi, cúi người nói cảm ơn.

Nói chuyện một lúc mọi người liền nhận thẻ nhiệm vụ, cũng bị yêu cầu giao điện thoại di động ra, mọi người đã biết chưa, nhưng vẫn là làm bộ dáng không hiểu chuyện gì xảy ra, ảnh đế còn mãi luôn nhấn mạnh không được dùng điện thoại của hắn mà gọi điện phá lung tung, mọi người cười nhịn lại được.

Bắt được thẻ nhiệm vụ lần này vẫn là tìm phương tiện lên đảo, phương tiện lần này là khinh khí cầu, tám cái khinh khí cầu cấu tạo khác nhau, Hạ Tê vận may tương đối tốt, chọn trúng một cái vừa lớn vừa đẹp, tàu quay phim vẫn theo sau, đem Hạ Tê quay đến phi thường đẹp trai, phối hợp màu sắc sặc sỡ của khinh khí cầu, quả thực có chút trẻ con.

Hạ Tê lên đảo thứ hai, so với mọi lần sớm hơn rất nhiều, ảnh đế là thành viên đầu tiên lên đảo, cũng khoảng phút trước, đã tìm được một viên rubi nhỏ, ảnh đế từ xa nhìn thấy Hạ Tê lên đảo, bận bịu càn quét cũng không quên khoe khoang: “Nhìn, nhìn cái này của anh nè.”

Hạ Tê trông mà thèm không thôi: “Rubi! Rubi!”

Ảnh đế vênh vang đắc ý bên người Hạ Tê di chuyển một vòng, cùng nhân viên quay phim dính sát vào, đem rubi kề sát trán cậu, hướng Hạ Tê hát solo một đoạn (Vũ công), mặt đầy kiêu ngạo đi.

Hạ Tê vẻ mặt không dám nhìn thẳng.

Cậu dám cá, chờ cho kì này được phát sóng, ảnh đế mà cậu vẫn luôn sùng bái tôn kính nhất sẽ bị hậu kì phá hỏng hình ảnh, tiện thể thêm cái danh hiệu vũ công đế (ông hoàng vũ công). Lại nói, thành viên bọn họ mỗi người từ khi bắt đầu kì một đều đã tự bôi đen hình tượng, không có ngoại lệ

Hạ Tê phấn chấn, theo manh mối mà tìm kiếm, cậu như trước không đành lòng phá hoại manh mối, nhưng lại rất muốn cản trở những người lên đảo sau một chút, Hạ Tê nghĩ một hồi thuận tay hái vài cái lá cây lớn, đem đắp lên che lại manh mối, rất đáng tiếc, có lá cây trợ giúp, manh mối nơi này càng có vẻ bắt mắt hơn.

Giai đoạn thu thập manh mối vĩnh viễn là thời điểm căng não cùng sốt sắng nhất, thấm thoát đã qua nửa ngày, buổi trưa mọi người tự mình ở trên đảo tại trên đảo tìm biện pháp để giải quyết bữa trưa, Hạ Tê đối với việc này đã quen thuộc, cậu mỗi lần làm nhiệm vụ nhỏ thì phát hiện được nhiều nhất, có một số bảo tàng nhỏ chính là thức ăn, vào buổi sáng Hạ Tê đã tìm được một khối chân giò xông khói cùng với mẫu bánh mì không nhỏ, cậu cùng nhân viên công tác uống nước đang định giải quyết cơm trưa, ảnh đế tìm manh mối vừa vặn ngang qua, khà khà hì hì cọ lại đây, cười hắc hắc: “Tê, ăn cái gì vậy? Ăn ngon không?”

Hạ Tê cười đáp lại, nhanh chóng mời ảnh đế cùng ăn, ảnh đế cũng không khách khí, cùng Hạ Tê chia thức ăn, thuận tiện trao đổi manh mối, hai người đang nói chuyện, chuông tập hợp ngay giữa trung tâm đảo đột ngột vang lên, mọi người không hiểu chuyện gì, đồng thời bị triệu hồi đến trung tâm hòn đảo.

Điện thoại di động của mọi người được xếp ngay ngắn trên một cái bàn ăn dài, đạo diễn tuyên bố với mọi người vào giai đoạn thứ ba: Chém giết.

Ảnh đế gian nan nuốt xuống thức ăn vẫn còn trong miệng, trên trán còn đính rubi, trợn mắt hốc mồm nhìn đạo diễn. Mọi người cười to.

Đạo diễn lần lượt cầm lấy điện thoại di động của mỗi thành viên, tự đi chọn lựa một người đẩy tới, mười phút một lần, để cho thành viên dựa theo yêu cầu hỏi người kia một vấn đề, bắt buộc trong phòng nửa phút trả lời, trả lời đúng thí không sao, đáp sai liền trước ngực của thành viên vẽ một dấu gạch, sau khi vẽ ba lần sẽ bị loại.

Mọi người thế mới biết thì ra đã hơn phân nửa người tìm được manh mối chính của bảo tàng, điện thoại đầu tiên được chọn là của ảnh đế, gọi điện cho chính là một đại đạo diễn đã hợp tác với hắn nhiều lần, ảnh đế nói chuyện vài câu, hỏi đại đạo diễn đang làm gì, bên kia đáp đang quay phim, đạo diễn đem bảng câu hỏi cho mọi người xem: Anh cảm thấy tôi có đẹp không? Đáp đẹp thì đúng, trả lời khác là sai.

Mọi người nhịn không được mà cười, ảnh đế mặc dù đã cùng đại đạo diễn nói xong rồi, nhưng không nghỉ tới phải hỏi vấn đề này, chính hắn cũng không nhịn được mà cười, đạo diễn hối thúc, ảnh đế khó khăn nín cười mà hỏi, đại đạo diễn cảm xúc cũng không sai biệt lắm, cười lạnh nói một câu bệnh thần kinh rồi trực tiếp cúp máy.

Toàn bộ nhân viên cười vang, trực tiếp nhìn ảnh đế bị vẽ một dấu gạch chéo.

Ảnh đế khóc lớn, sau mười phút nữa liền phải gọi điện thoại không được trì hoãn, hắn bận xông ra ngoài tiếp tục tìm manh mối.

Trình tự gọi điện là dựa theo trình tự phát hiện đầu mối, người tiếp theo chính là Hạ Tê, dù là Hạ Tê đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vào lúc này trong lòng vẫn là oành oành kêu loạn… Đạo diễn cầm lấy điện thoại di động của Hạ Tê đang gọi, ống kính hướng điện thoại của Hạ Tê quay chính diện: Lục Hiên.

Các thành viên khác lập tức bắt đầu có ý tốt mà ồn ào: “Đối tượng scandal! Đây là đối tượng của scandal!”, tất cả mọi người đùa giỡn đến náo nhiệt, quả thật có chút không cảm giác được gì, Hạ Tê một mặt bất đắc dĩ cười cười, không lâu thì điện thoại nhận được, ảnh đế trước tiên cướp điện thoại nói vài câu, mọi người thế mới biết bọn họ cũng quen biết, đạo diễn chiếu bảng câu hỏi lên: Sinh nhật của cậu là ngày nào? Ngày tháng thì đúng, những cái khác đều sai.

Ảnh đế nở nụ cười đưa điện thoại di động cho Hạ Tê, Hạ Tê cố gắng làm cho chính mình bình thường một chút, lại giống như là gọi điện thoại cho bạn thân, ho khan xong, nói: “Lục tổng, cái này… Sinh nhật em là ngày mấy?”

Mọi người cùng nhau ồn ào cười to, Lục Hiên trầm ngâm nói: “Không nhớ rõ lắm.”, không chờ Hạ Tê đáp lời, Lục Hiên nói: “Là hai mươi tháng mười hai sao?”

Làm như không chắc, không thì khán giả sẽ cảm thấy quan hệ của bọn họ quá thân mật, Hạ Tê ở trong lòng khen Lục Hiên một cái, cười nói cúp điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Không biết là do người mình thích trợ giúp hay nguyên nhân gì khác, Hạ Tê suy nghĩ vô cùng sáng suốt, vận may cũng rất tốt, một đường vượt qua mọi chông gai khó khăn, sau một tiếng, đã có năm người bị chém giết, trong đó có ảnh đế là đáng thương nhất, đại đạo diễn đúng là lúc bắt đầu trêu chọc hắn, lần sau nghiêm túc thật tâm giúp hắn, bất đắc dĩ về sau một vấn đề cũng trả lời không đúng, ba lần đáp sai câu hỏi coi như bị loại, ảnh đế triệt để táo bạo, hướng điện thoại phun tào với đại đạo diễn gần mấy phút, trợ lý sân khấu cười suýt chút nữa lăn ra đất đi.

Hơn một giờ mọi người căn bản là đã xác định được vị trí của kho báu, chỉ là tại lúc tìm kiếm thì liên tục phải trở về trung tâm hòn đảo để gọi điện thoại, mọi người coi như là chạy tới chạy lui, ba người đều thở hổn hển, lần thứ hai lúc trở về một thành viên trong ba người bị vẽ một dấu gạch, cũng bị giết, Hạ Tê chỉ còn lại có một đối thủ!

Hạ Tê vào lúc này cũng có chút hưng phấn, từ lúc tham gia chương trình tới nay, cậu vẫn là lần đầu tiên cách chiến thắng gần như vậy, trước cậu có nghe nói kho báu lớn lần này hình như là một chiến nhẫn, nếu thật sự có thể tìm được, cậu có thể mang về tặng cho Lục Hiên rồi!

Hạ Tê mệt không nói nên lời, cậu nhìn câu hỏi trên bảng, trong lòng hô to trời cũng giúp mình, cư nhiên câu hỏi trên bảng là: Một cộng một bằng mấy?

“Lục tổng, một… Một cộng một…” Hạ Tê thở dốc, “Bằng mấy?”

Bên kia không có âm thanh.

Hạ Tê nghi ngờ cầm điện thoại di động lên nhìn xuống, đúng là chuyển máy được.

“Lục tổng, lục tổng, một cộng một bằng mấy?”

Các thành viên bị giết đứng bên cạnh, mọi người tò mò nhìn sang, quy định trong vòng ba mươi giây phải trả lời, máy đếm giờ từng giây hiện lên.

“Hai mươi giây.”

Hạ Tê gấp gấp lau mồ hôi: “Lục tổng! Lục tổng ngài nghe thấy không?”

“Mười lăm giây.”

“Lục tổng?” Hạ Tê khóc không ra nước mắt, “Ngài đang bận sao? Trước trả lời em một vấn đề, một cộng một! Một cộng một bằng mấy?”

“Mười giây.”

Hạ Tê cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lục Hiên bên kia, cậu quay qua quay lại, lắc lắc điện thoại di động, lẽ nào Lục tiên sinh không nghe thấy thanh âm của mình sao?

“Tám.”

“Bảy.”

Hạ Tê vội đến nỗi gọi tới gọi lui: “Lục tổng? Lục tổng? Lục tiên sinh! Lục tổng!!”

“Năm!”

“Lục tổng? Lục tổng?”

“Bốn!”

“Lục tiên sinh, Lục tiên sinh… Lục tiên sinh?” Hạ Tê gấp đến phải cắn môi, bật thốt lên, “Lục Hiên?”

Âm thanh vừa phát ra chính Hạ Tê cũng sửng sốt, cậu theo bản năng sờ sờ đôi môi, đầu bên kia điện thoại trong âm thanh của Lục Hiên mang theo ý cười: “Bằng hai.” (anh được lắm (¯―¯٥))

“Chính xác!”

Hạ Tê phản ứng kịp, không có thời gian thẹn thùng, lao ra tiếp tục tìm kho báu lớn.

Hạ Tê trong đầu tất cả đều là bộ dáng của mình lúc kêu tên Lục Hiên, Hạ Tê ôm đầu, Lục tiên sinh nhất định, nhất định là cố ý!

Lần này ông trời như là có ý chiếu cố Hạ Tê, người chơi kia cuối cùng đã tìm được vị trí của bảo tàng lớn, nhưng chưa kịp đào lên thì lại đến lúc phải gọi điện thoại, thành viên này phát điên kêu gào, như là đạp gió chạy trở về vị trí gọi điện, Hạ Tê vừa vặn chạy tới, trực tiếp đào ra bảo tàng, bên trong là một cái nhẫn kim cương lớn dành cho nam!

Trò chơi kết thúc, mọi người kéo nhau trở lại biệt thự trên đảo, mọi người liên tục trêu chọc pha trò chuyện hoàng đế Hạ Tê đối với Lục Hiên không dùng kính ngữ, ảnh đế giải thích Hạ Tê khi công khai đối với người nào cũng đều như vậy, Hạ Tê vẫn luôn rất có lễ phép, mọi người cũng không cảm thấy cái gì, đồng thời mở champagne chúc mừng, trò chơi lần này bởi vì có giai đoạn chém giết nên kết thúc sớm, tất cả mọi người tức giận bất bình, quyết định cùng đi đào bảo tàng nhỏ, Hạ Tê đi sau vài bước, đem nhẫn kim cương hảo hảo cất đi.

Vừa nãy cảnh tượng chính mình dưới tình thế cấp bách kêu tên Lục tiên sinh vẫn còn ở trước mắt, cư nhiên… tại trường hợp này gọi ra tên của Lục tiên sinh a

Nhớ tới Lục Hiên vừa nãy cố ý “Bắt nạt” Hạ Tê đỏ đỏ mặt, nhưng mà… vẫn muốn đem nhẫn tốt nhất tặng cho Lục tiên sinh đây, Hạ Tê ngọt ngào nghĩ.

Bài hát Vũ công:

——Phiên ngoại hoàn——

Lời tác giả: Phiên ngoại một · liên quan đến việc xưng hô với nhau · xong

Lời chủ nhà: phiên ngoại quá dài ಠ_ಠ

Truyện Chữ Hay