Tề Tổng Tài Sủng Vợ Đến Tận Trời

chương 4: bar

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ảnh trên: Ngụ Thất Thiên

giờ

The Lounge & Bar tại The Ritz-Carlton Hongkong, Một quán bar nổi tiếng với những loại rượu và đồ ăn hảo hạng nhất thế giới, mang phong cách đậm chất Mỹ, The Lounge & Bar được mô tả là một quán bar " tinh túy " nhất tại Trung Quốc. Nơi đây đáp ứng nhiều nhu cầu của thực khách như là điểm hẹn hò, chỗ kiếm đồ uống trước bữa tối, cũng như có khách sạn, phòng qua đêm... Gồm khuôn viên m vuông, tầng tòa nhà và sân vườn quầy bar ngoài trời. Ba không gian với ba dòng nhạc thịnh hành và thời thượng nhất. Hội tụ những thành phần tai to mặt lớn, dân ăn chơi công tử tiểu thư nhà giàu, trai bao, gái ngành, DJ đẹp mắt....

Tiếng nhạc dập dình phát ra từ trong quán bar vô cùng ồn ào, đến cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Hai cô gái ăn mặc vô cùng xinh đẹp, khí chất ngời ngợi, sải bước ngang nhiên bước vào quán bar. Ánh đèn pha oto chiếu thẳng khiến cả hai càng thêm nổi bật

Phương Tịch quyến rũ với mái tóc xoăn vàng tây thả dài, áo croptop cúp ngực màu đen kèm sơ mi mỏng trắng làm tôn lên đường cong cơ thể của cô, váy quần đen da bóng đóng thùng, giày bốt cao đen nốt. Hoa Mẫn Y thì năng động hơn với tóc cột cao, áo lệch vai ngắn sát eo và váy xếp ly đen, giày thể thao cổ cao, trên miệng còn ngậm một cây kẹo mút vô cùng ngọt ngào

Khi bước vô, mọi ánh mắt đều hướng về cả hai người, sự chú ý kéo dài đến khi cả hai ra ngoài quầy bar ngoài trời hay còn được gọi trong quán là Skynight( Bầu trời đêm) Tầng

Một người phục vụ nam khá đẹp trai bước tới đưa menu, nói

" Cho hỏi hai cô dùng gì "

Mẫn Y thấy thế quay đầu nhìn Phương Tịch, tiện tay ném cây kẹo sọt rác dưới chân, chống cằm suy nghĩ rồi nói với Phương Tịch

" Nè, ăn tối chưa "

Cô hờ hững, mắt nhìn quang cảnh bên ngoài đồng thời trả lời câu hỏi của cô bạn

" Chưa "

Hoa Mẫn Y gật đầu, lần lượt lật menu xem thử, toàn mấy món ăn giá cả cắt cổ nhưng vô cùng tuyệt vời và đẹp mắt. Thấy thế, Mẫn Y cũng gọi món

" chai Dom Perignon White Gold Jeroboam, Hoành Thánh ( Hun Tun), vịt om tương, cánh gà nước, canh phỉ thúy, gan ngỗng rán và phần mousse trà xanh "

Sau khi người phục vụ ghi trên giấy món ăn nhanh một cách chóng mặt, anh ta lập tức cúi người, lấy chiếc menu rồi đi vô trong quán

Bởi vì có lớp kính cách âm bên trong nên ở bên ngoài Skynight khá là yên tĩnh, du dương vài bản nhạc ballad tiếng anh nghe vô cùng dịu tai, hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của Phương Tịch lúc này. Còn Mẫn Y lại khác, cô tâm trạng không được tốt, lại phải ở một chỗ vô cùng vô cùng yên tĩnh lại buồn chán thế này thì chẳng có gì vui vẻ cả

Tiểu Y nhõng nhẽo, lắc tay của cô: " Phương Tịch à... đây là nơi mà mày muốn tới sao, nhàm chán thế này gọi là quán bar à "

" Muốn gì nói lẹ " Phương Tịch liếc nhìn

" Khi nào ăn xong, tao với mày vô bên trong, mày chơi DJ, tao nhảy... nha "

" Ờ....không có hứng "

Tiểu Y nhăn mặt giận dỗi: " Mày hôm nay bị điên à, tao đang thất tình, mấy quanh cảnh xung quanh càng làm tao thất tình hơn nữa, mày nghĩ thử xem, nếu mày thất tình, mày sẽ ở nơi nhàm chán nhạt nhẽo này à, vả lại, xung quanh bên này không có một ai ngoài hai chúng ta "

À... giờ mới để ý, bên trong thì vô cùng đông người thì bên ngoài lại rất trống trải, ngoài cảnh và cô gái xinh đẹp thì một bóng người cũng không thèm có

Cô nhắm mắt, suy nghĩ một hồi rồi cũng gật nhẹ, tỏ ra vẻ miễn cưỡng đồng ý

Mẫn Y sáng rực đôi mắt, nói cảm ơn lia lịa lại còn khen nịnh hot cô nữa

Nói chuyện một hồi, hai chai rượu và một số món đã được đem ra một cách sang trọng, người phục vụ vô cùng tinh tế lại dịu dàng, đi đâu họ cũng vô cùng lễ phép, đến cả một người khó tính như Phương Tịch, khẩu vị thấp kém cũng rất vừa lòng

Cô đang ăn canh phỉ thúy, trong túi quần đột nhiên rung mạnh, cô lấy ra trong túi một chiếc điện thoại, cầm lên nhìn số thì cụp mắt xuống, đã nhạt rồi còn nhạt hơn, trong lòng hoàn toàn chỉ chứa sự căm ghét, thờ ơ với dòng số điện thoại

Cô nhấc máy: " Alo, Phương Lộc Đoàn... lâu quá mới thấy ngài gọi tới cho tôi, không biết có chuyện gì phải khiến ngài bấm số này vậy? "

Đầu dây bên kia phản hồi bằng cách im lặng, sau đó lập tức hét lớn, tiếng khóc lóc vô cùng thê thảm vang lên: " Phương Tịch à... xin... xin con hãy cứu cả gia đình này lần cuối...hức... tập đoàn phá sản rồi con à... hức, hức... "

Cô khá ngạc nhiên, đôi mắt hồi sau tỏ lên ý cười vô cùng thỏa mãn: " Phương Lộc Đoàn, ngài đây là đang... cầu xin tôi? "

Ông ta do dự, lại van xin: " Phải, ta đang cầu xin con, coi như suốt năm ta cực khổ nuôi con lớn mực, kiếm tiền không hết, xin con hãy cứu Hàn Mộc và cả gia đình, làm ơn "

Cô nhất thời tức giận: " Ngoài hiến cho tôi một miếng tng trùng, ông còn làm gì được cho tôi, ông nói ông kiếm tiền không hết, hay là tiền sài không hết chứ... tôi rõ ràng ngày ngày đi ăn xin khắp nơi, tôi xin một đồng ông cho một đạp, tôi xin mười đồng ông cho nghìn đạp, tôi còn bé đã phải chạy đi chạy lại làm việc nhà. Đây là thứ ông nói là năm cực khổ nuôi con lớn mực, kiếm tiền không hết sao. "

Ông ta ngừng giọng, nói: " Lúc đó ta mơ hồ đủ thứ, không biết con cực khổ. Là ta sai, nhưng gia đình không sai con à, xin con...hức...hức... xin con hãy cứu gia đình mình "

Cô hạ giọng quyết tâm, lạnh lùng: " Ông căn bản không xứng đáng để tôi... cứu vớt "

Nói xong, cô lập tức cúp máy, dằn mặt khó chịu ăn hết tô canh phỉ thúy, sau đó hậm hực đi về phía cửa nhà vệ sinh. Mẫn Y nãy giờ đang ăn ngon lành, tự nhiên Phương Tịch tức điên lên làm cô cũng thấy sợ sợ, nhất thời im lặng, cúi đầu ăn để không bị mắng lây. Không phải cô không muốn quan tâm, trước kia cô từng hỏi han đủ điều, an ủi bạn mình, ai ngờ lại rước họa vào thân, lần sau tuyệt đối không có chuyện đó. Chuyện gì làm cũng có giới hạn, dù sao đi nữa, việc này không đến lượt cô xen tay xen chân vào

Sau khi rửa mặt đi vệ sinh, Phương Tịch cùng Mẫn Y trà trộn vào bên trong quán. Cô thì ngồi ở một nơi khuất trong quán, còn Mẫn Y thì lại lên sàn nhảy vô cùng vui vẻ. Cô bất giác cười, đôi lúc thế này cũng khá thú vị

" Cô em, sao ngồi một mình chán vậy, mới vô nghề đúng không? Hôm nay đi chơi với tụi anh nha "

Có ba tên đàn ông cao gầy tầm tuổi bước tới chỗ cô, một tên đứng giữa với mái tóc đỏ nhuộm, quần áo rách rứa dân chơi. Nhìn vô đã biết không phải người đàng hoàng, lại còn nhỏ tuổi hơn cô.

Hắn ta cười dê, tán tỉnh cô

Cô cười thầm, suy nghĩ.... Lại gì nữa đây?

" Cho hỏi, việc này liên quan đến anh sao? " Cô cười nhếch, lắc nhẹ ly rượu của bản thân, tỏ vẻ không quan tâm đến bọn đó

Họ vẫn kiên nhẫn, tên ở giữa tiếp tục gạ gẫm " Trả lời hơi lạnh lùng đó nha, anh rất thích. Đi với tụi anh đi, chơi vui lắm nè "

Cô khó chịu: " Mấy nhóc à, chị đây lớn hơn mấy baby rất rất nhiều, thế nên, tìm con nào còn trinh đi "

Thằng tóc xanh lỳ gân cổ lên nói: " Hóa ra là đĩ lâu năm à "

- Đĩ lâu năm??? Wtf... nhìn cô giống đĩ lâu năm lắm à

Thằng tóc đỏ ở giữa lại chen miệng: " Không sao, ngon căng thế này thì thằng nào chả thèm... hàng già vẫn sài được "

Cô gãi đầu: " Aizz... phiền thật "

Phương tịch bắt đầu tức gáy người, đạp đổ bàn rượu, văng chân đá vào mặt thằng tóc đỏ diêm dúa kia, vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi hắn soài sòng không thấy trời trăng đâu. Hai tên kia thì tức hộc máu, đòi xông lên đập cô một trận, ai cho vậy?... Những người phục vụ trong quán thấy hỗn loạn cũng bắt đầu ngăn lại hai tên kia. À mà dù có không ngăn cũng chẳng sao, cô có cơ hội trở thành superwoman rồi

Mẫn Y cũng chạy tới hỏi cô: " Ê mày, gì á "

" Mấy thằng điên gây sự á mà, tao đi ra ngoài. Mày trong này đi " Nói xong, Phương Tịch sải chân xuống lầu .

Mẫn Y cũng không quan tâm, sống bao lâu với Phương Tịch cũng quen được phần nào.

Nói là ra ngoài, nhưng thực chất là lên tầng để nghỉ ngơi, cô hôm nay mệt rồi. Dù sao trước khi vô quán cô có nói với Mẫn Y cô sẽ không về nhà, nó thích về thì về một mình. Ở khách sạn này là vừa ý nhất với cô, dù giá cả khá miễn cưỡng

Cô không biết cô vừa lướt qua một căn phòng mà cô từng bước vô, căn phòng ấy đang vô cùng tối tăm, có lẽ con số không có ý nghĩa gì lớn lao đối với cô.

Truyện Chữ Hay