Tế Thiền sư, Đơn Dương cứu Lôi, Minh
Huyện Hải Triều, Tăng đạo gặp huyện chủ
Người nói "Đại lão gia ôi, oan uổng lắm!" chính là Tế Điên Hòa thượng.
Tế Điên Hòa thượng từ đâu đến thế? Nguyên khi ở Tàng Trân Ổ, Tế Điên đốt chết Thần thuật sĩ Hàn Kỳ trong lò Bát quái, Xích phát linh quang và bọn giặc sợ hãi chạy tứ tán. Tế Điên không rượt theo họ, và cảm nghe bắt rùng mình. Án linh quang biết bọn Lôi Minh, Trần Lượng đang gặp nạn, làm sao có thể bỏ qua không cứu? Từ Tàng Trân Ổ, Tế Điên theo đường lớn thẳng đến huyện Đơn Dương. Một hôm đi đến huyện Hải Triều, gặp dòng sông bắc ngang chiếc cầu Nam Bắc. Tế Điên đang đi đến tòa Trấn điếm thì có một người bước tới, nói:
- Hòa thượng khoan đi đã! Ở địa phương chúng tôi có tin tức này hay lắm!
- Tin tức gì thế?
- Địa phương chúng tôi đây tên là Thạch Phật trấn, vì bên đường Bắc ở cửa phía Nam thôn có một ngôi chùa Phật đá. Đã bao năm nay không tu sửa gì cả, cũng không có hòa thượng hay đạo sĩ đến ở. Ba hôm trước Phật đá hiển thánh, từ trong chùa, Phật đá tự động đi ra đứng trên cầu để người qua lại cho tiền. Bất luận là nhiều hay ít, nếu không cho tiền Phật đá không cho đi quạ Việc này làm nhiều người phát khiếp. Phật đá mà biết hóa duyên à? Ông nghĩ xem tin tức này có mới lạ không? Có hòa thượng, lão đạo hóa duyên, hoặc đánh trống, hoặc khua leng keng thì có, chứ chưa nghe nói Phật đá biết hóa duyên bao giờ!
Tế Điên nghe nói, án linh quang rõ biết hết, bèn hói:
- Nếu không cho tiền rồi qua cầu có được không?
- Không được đâu! Nhiều ít gì cũng phải cho, nếu không cho thì không qua được. Hiện tại các bô lão trong thôn chúng tôi đốt hương khấn nguyện với Phật đá, xin giúp đỡ hóa duyên sửa chữa và đừng hù dọa người ta nữa. Họ treo trên cổ Phật đá một cái túi vải vàng, trên viết: "Mộ hóa thập phương". Trên cầu để một cái thúng to, người qua lại bỏ tiền vào đó. Ba hôm nay số tiền lên cũng kha khá, không tin ông cứ đến đó thử xem.
Tế Điên đi thẳng tới trước, đến đầu phía Nam thôn xem thử, quả nhiên thấy có một chiếc cầu lớn, bên trên một ông Phật đá đứng sừng sững. Tế Điên thấy bên đường ở đầu thôn có một quán rượu bèn bước vào kêu cơm rượu, tự rót tự uống vừa nghe các thực khách bàn tán về việc Phật đá hóa duyên. Tế Điên ăn xong kêu tính tiền. Phổ ky cho biết tất cả là tiền. Tế Điên nói:
- Ghi sổ cho ta đi!
Phổ ky nói:
- Không được, tiệm tôi không ghi sổ.
- Không chịu ghi sổ thì đi lấy cho ta.
- Lấy ở đâu?
- Lấy trong cái thúng lớn trước Phật đá trên cầu ấy.
- Ấy chết, không dám đâu. Ở địa phương chúng tôi có người không tin, đến đó chộp lấy tiền, lập tức có báo ứng ngay: nếu không nhức đầu đứng không vững thì cũng vẹo xương sống không dậy được.
- Để ta lấy tiền cho ngươi xem.
- Ừ được, tôi sẽ đi theo Hòa thượng.
Tế Điên bước ra khỏi quán đi thẳng lên cầu, đến trước thúng thò tay lấy ra tiền đưa cho phổ kỵ Ai nấy thấy Hòa thượng không việc gì, bèn nói:
- Lạ thiệt, người ta chỉ lấy một tiền thôi mà bị báo ứng ngaỵ Phật đá hóa duyên cho Hòa thượng xài, chuyện rõ trước mắt mới lạ kỳ chớ!
Đương bàn luận tới đó thì nghe phía Bắc có tiếng:
- Vô lượng Phật! Đạo Tế! Đây là thiện duyên của Phật Tổ mà ông dám loạn động à?
Mọi người nhìn thấy từ trong chùa đá đi ra một lão đạo sĩ. Vị này đầu đội đạo quan bằng vải xanh, lưng buộc dây tơ màu vàng hạnh, vớ trắng vân hài, mặt như cổ nguyệt ba thu, tóc như tuyết ba đông, tóc mai như sương tháng chín, một bộ râu quai nón bạc trắng phất phơ trước ngực, tay trái xách một giỏ hoa, tay phải cầm chiếc phất sái, sau lưng đeo Càn khôn ảo diệu đại hồ lô, người này chẳng phải ai khác mà là Đông phương thái duyệt Lão tiên ông Côn Lôn Tử ở Thượng Thanh cung trên núi Thiên thai.
Nguyên lão tiên ông lúc rảnh không làm chi, bèn xuống Thiên Thai, dạo chơi tam sơn ngũ nhạc. Trước hết, đền Lâm An tìm Tế Điên mà không thấy. Một hôm đến trấn Thạch Phật, nhìn thấy tòa Thạch Phật viện, tường vạch lở lói, điện vũ vẹo xiêu, bao năm không được tu bổ, cũng không có trụ trì. Lão tiên ông miệng niệm!
- Vô lượng Phật! Thiện tai, thiện tai!
Và tự nghĩ thầm: "Đồ đệ ta là Tiểu côn lôn Quách Thuận hiện chưa có miếu. Mình nên sửa lợp ngôi miếu này cho Quách Thuận, cũng vừa làm hạ viện cho Thượng Thanh cung thì còn gì bằng!". Nhưng tính lại công trình quá to tát, độc lực khó thành. Có ý muốn hóa duyên tại địa phương mà coi lại dân cư nơi đây quá thưa thớt, không có thiện nam tín nữ phát tâm. Xem ra chiếc cầu này nối liền đại lộ, người qua lại rất nhiếu. Lão tiên ông nghĩ thầm: "Chi bằng mình vào trong miếu thi triển pháp thuật, cho Phật đá đi hóa duyên mới có thể làm kinh động lòng người". Nghĩ rồi Lão tiên ông bèn ra phía sau miếu, đại điện rất rộng rãi, bèn ngồi ở đó bắt quyết niệm chú dùng phép Ban vận đưa Phật đá ra cầu đón đường mọi người. Lão tiên ông ngồi ở trong đại điện nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài có ai đi qua cầu, tiên ông ở trong đều biết. Lão tiên ông dự định hóa duyên ngày có đủ số tiền sẽ bắt đầu động công. Hôm nay mới được ba ngày, nào ngờ Tế Công thiền sư lại tới, thò tay lấy tiền trong thúng. Lão tiên ông bên trong biết được mới ứng tiếng niệm "Vô lượng Phật" rồi bước ra ngoài, nói:
- Đạo Tế, đây là thiện duyên của Phật môn mà ông dám vọng động ư?
Tế Điên cười ha hả, nói:
- Chà lâu quá mới gặp!
Lão tiên ông liền bước tới cúi đầu chào hỏi:
- Thánh tăng từ đâu tới đây?
- Hòa thượng ta từ Thường Châu đến, chỉ nhơn vì Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong nhóm chúng phản nghịch, quan Tri phủ Thường Châu nhờ ta giúp đỡ bắt bọn giặc, Lão tiên ông trong vụ này công đức cũng không nhỏ.
- Thánh tăng đã đến đây, tôi xin Thánh tăng từ bi giúp tôi hóa duyên tu đạo, thật là công đức Thánh tăng không nhỏ.
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai! Tòa miếu này công trình quá lớn, độc lực khó thành. Tiên ông nhờ Hòa thượng ta hóa duyên để giúp ông tu sửa được dễ dàng mà Hòa thượng ta phải đi huyện Đơn dương, không có rảnh đây. Hay là ta với tiên ông cùng lên bản huyện nhờ quan huyện ở địa phương kêu gọi dùm các thân hào phú hộ tại đây giúp ông sửa miếu.
- Rồi đi như thế nào đây? Quan huyện địa phương đâu để ý đến việc đó được?
- Ta nói được là được mà!
Các người ưa nhiệt náo thấy lão đạo và Hòa thượng nói chuyện rất thân mật càng ngạc nhiên hơn. Tế Điên hỏi:
- Xin lỗi quý vị, địa phương này thuộc về huyện nào?
- Thuộc về huyện Hải triều.
- Ở đây vị nào làm ơn gọi các bô lão trong thôn đến đây để ta giao thúng tiền này cho các bô lão cất để sửa chùa.
Có người đi tìm, giây lát có hơn mười vị bô lão trong thôn đến. Mọi người hỏi:
- Hòa thượng tìm chúng tôi có việc gì? Và ở chùa nào?
- Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn. Còn vị này là Đông phương thái duyệt tiên ông ở Thượng Thanh cung trên núi Thiên Thai. Hai chúng tôi muốn sửa lại chùa Thạch Phật này, trước hết xin đem thúng tiền giao cho quý vị để chi dùng cho lễ động công.
Mọi người nghe nói, biết Tế Điên là bậc tiếng tăm đồn khắp, bèn nói:
- Té ra là Thánh tăng trưởng lão.
Nói xong ráp lại hành lễ Hòa thượng. Tế Điên đem thúng tiền giao cho các bô lão rồi mới cùng tiên ông đi thẳng đến nha môn huyện Hải Triều. Đến nơi, Tế Điên nói:
- Xin chào, xin chào quý vị!
Các đương sai hỏi:
- Đại sư phó đến đây có việc gì?
- Cảm phiền quý vị vào bên trong thông báo cho huyện thái gia biết có ta là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn muốn ra mắt.
Sai nhân vào trong bẩm báo, nhằm lúc quan huyện rảnh rang ở thư phòng. Sai nhân vào thỉnh an rồi báo:
- Bẩm lão gia, hiện có Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn ở bên ngoài đến xin ra mắt!
Quan Tri huyện nghe nói có Tế Điên đến, vui mừng vô kể. Quan huyện này nguyên là người ở huyện Long Du, họ Trương tên Văn Khôi. Trước đây được Tế Công cứu tánh mạng, sau đó đi thi liên trúng tam trường được bổ nhiệm Tri huyện và đáo nhậm huyện Hải Triều hơn một năm naỵ Hôm nay nghe nói có Tế Điên đến, lật đật bước ra ngoài nghinh tiếp, nói:
- Bạch Thánh tăng! Lão nhân gia từ trước đến nay vẫn khỏe hỉ? Lâu quá không gặp được người! Đệ tử đang nghĩ nhớ đến lão nhân gia. Còn vị đạo gia này quý tánh là chi?
- Đây là Đông phương thái duyệt Lão tiên ông.
Trương Văn Khôi lật đật bước tới hành lễ và mời vào thư phòng. An tọa xong, gia nhân bưng trà lên hầu. Trương Văn Khôi hỏi Tế Điên:
- Bạch thánh tăng, người từ đâu đến đây?
- Ta từ phủ Thường Châu, nhân vì Từ Vân quán cấu kết với bọn giặc, Thái thú Thường Châu mời Hòa thượng ta đến giúp bắt giặc.
Đang nói tới đó thì có Tam ban Đô đầu của huyện bước vào. Người này họ An tên Thiên Thọ, rất có hiếu với mẹ. Mẹ anh ta bị bệnh nặng, uống thuốc nhiều thầy mà không thuyên giảm. Nay nghe có Tế Điên là bậc danh đức vang dội về diệu dược linh đơn cứu giúp mọi người, An Thiên Thọ bước tới thư phòng dập đầu hành lễ, nói:
- Cầu xin Thánh tăng trưởng lão đại phát từ tâm cho! mẹ con năm nay tuổi, bình thường bị chứng đàm suyễn ho hen, nay lại tái phát rất là trầm trọng, nằm liệt trên giường năm, sáu ngày naỵ Cầu xin thánh tăng trường lão ban cho một ít thuốc để mẫu thân con uống. Xin dập đầu lạy tạ Thánh tăng.
- Không sao đâu, Tế Điên nói, để ta cho chú một viên thuốc đem về cho mẹ chú uống là khỏe ngay thôi.
Nói rồi, Tế Điên móc ra một cục thuốc đưa cho An Thiên Thọ, An Thiên Thọ mừng rỡ cảm tạ Hòa thượng rồi đi ra. Tế Điên nói với quan huyện:
- Lão gia này, hôm nay ta đến muốn nhờ lão gia giúp cho một việc.
- Chỉ cần việc đó tôi làm được, Thánh tăng dạy bảo tôi muôn chết không từ nan.
- Tại trấn Thạch Phật ở địa phương lão gia có ngôi chùa Thạch Phật, bao năm nay không được sửa chữa, vách tường lở lói, trính xiêng xiêu vẹo. Vị đạo gia này muốn sửa sang ngôi chùa đó mà công trình lớn quá, độc lực khó thành, muốn tự mình hóa duyên mà chưa chắc có thể hóa duyên đủ. Xin nhờ lão gia một việc công đức là mời thân hào phú hộ tại địa phương ra sức giúp đỡ đạo gia trùng tu viện Thạch Phật, đó cũng kể là làm một việc thiện.
- Thánh tăng đã dạy bảo như thế, việc đó sức tôi có thể làm được. Hiện nay đệ tử có một mối lo âu, cầu xin Thánh tăng giúp giải quyết cho.
- Việc gì thế?
Trương Văn Khôi mới đem sự việc kể lại một lượt và yêu cầu Hòa thượng đại thi pháp lực đuổi bắt yêu quái.