Tay Súng Cuối Cùng

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Web và Romano gặp Nemo Strait trên đường lên nhà chính dự bữa tiệc.

"Ông bị sao vậy?" Romano hỏi. Cánh tay Strait đang đeo băng lủng lẳng.

"Một con ngựa khốn kiếp bỗng nổi điên. Nó đá tôi một phát. Đau như bị xương đòn xuyên vào cổ họng vậy."

"Có bị gẫy gì không?" Web hỏi.

"Họ đã chụp X-quang tại bệnh viện ở Kentucky và không thấy gì nhưng trước mắt họ bắt tôi đeo băng như thế này vài hôm. Giờ thì tôi là một viên quản lý trang trại một tay và chắc Billy sẽ thích thú lắm cho mà xem".

Vào đến nhà họ được Billy ra chào đón nồng nhiệt. Web ngạc nhiên nhìn cách ông ta phục sức rất lịch sự. Tối nay Billy mặc quần ủi li thẳng tắp và sang trọng, áo sơ mi cộc tay màu xanh trang nhã, mái tóc được chải ngay ngắn, thậm chí ông ta còn cạo râu cẩn thận. Nhưng lúc đi ngang qua, Web có thể ngửi thấy hơi thở của Billy và nhận ra rằng ông ta đã bắt đầu bữa tiệc được một lúc lâu rồi.

Billy dẫn mọi người xuống tầng dưới.

Đứng cạnh quầy rượu là hai người đàn ông Web không biết tên. Họ diện đồ cực kỳ đắt tiền nhưng đơn giản và thoải mái của Armani, Bruno, đi giày không tất, đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Tag Heuer, và cả những sợi dây chuyền vàng lộ rõ vì cả hai đều để phanh cúc cổ áo. Hai người đều có làn da rám nắng, trông khỏe khoắn và vạm vỡ, móng tay được cắt tỉa cầu kỳ, tóc uốn cong sành điệu, và không hiểu tại sao vừa nhìn qua Web đã có ấn tượng rằng họ là dân đồng tính.

Billy dẫn Romano và Web tới trước mặt họ. "Xin giới thiệu với tất cả mọi người hai người bạn mới của tôi. Giles và Harvey Ransome, hai người cùng họ vì họ là anh em, chứ không phải vợ chồng." Billy là người duy nhất phá lên cười với câu nói đùa của chính mình. "Họ là hàng xóm của tôi. Cuối cùng thì cũng mời được họ qua uống chút đỉnh." Web và Romano liếc nhìn nhau.

"Đây là Web London và Paul - ồ không, phải gọi là Paulie chứ," Billy nói thêm với một cái nháy mắt, đặc vụ của Cục Điều tra Liên bang."

Hai anh em nhà Ransome sững sờ nhìn nhau như thể sắp bỏ chạy đến nơi. Web có thể thấy là Harvey Ransome trông như sắp ngất.

Web chìa tay ra. "Tối nay chúng tôi không làm việc."

Anh em nhà Ransome cảnh giác chìa tay ra bắt, như thể họ sợ rằng những chiếc còng số tám sắp ở đâu đó bập lên tay mình vậy.

"Billy không hề nói là FBI cũng có mặt tối nay," Giles vừa nói vừa ném cho chủ nhà ánh nhìn trách móc.

"Tôi thích bất ngờ mà," Billy nói. "Từ hồi còn là một cậu nhóc kia." Ông ta quay sang nhìn Strait. "Chuyện quái gì xảy ra với anh vậy?"

"Con ngựa đã nhanh chân hơn tôi."

"Đây là người quản lý trang trại của tôi, Nemo Strait," Billy giới thiệu với anh em Ransome. "Anh ta vừa mang về cho tôi cả một gia tài nhỏ ở Kentucky bằng cách bán một đống thịt ngựa cho vài tay mới phất."

"Chúng tôi đã gặp may," Strait khẽ nói.

"Chết chết, tôi mất lịch sự quá nhỉ," Billy thốt lên. "Các anh phải uống gì đó chứ nhỉ." Ông ta chỉ vào Web và Romano. "Tôi biết các anh chỉ uống bia. Còn anh thì sao, Nemo?"

"Whiskey pha nước, loại thuốc giảm đau tốt nhất trên đời."

Billy vòng ra phía sau quầy rượu. "Tôi sẽ uống loại đó cùng với anh." Ông ta ngước lên phía cầu thang. "À, xuống đi và dự tiệc với mọi người." Web cũng nhìn về phía cầu thang, cứ đinh ninh là sẽ nhìn thấy Gwen, nhưng hóa ra đó lại là Percy Bates.

"Billy đã chu đáo mời cả tôi đến nữa," anh vừa đi xuống vừa giải thích với mọi người. Anh mỉm cười với Web, nhưng trong nụ cười đó Web có thể nhận ra điều gì đó không thật sự thoải mái.

Sau khi tất cả đã cầm đồ uống trên tay, họ bắt đầu tách ra thành các nhóm nhỏ. Web lại gần anh em nhà Ransome và bắt đầu khéo léo gợi chuyện để tìm hiểm xem chuyện gì đang diễn ra trong trang trại Southem Belle, nhưng cả hai tay này đều hết sức cảnh giác khiến Web càng ngờ vực hơn. Nemo và Romano đang cùng nhau tán thưởng bộ sưu tập súng săn của chủ nhà, trong lúc đó Billy đứng tách hẳn ra một mình và đăm đăm nhìn con gấu xám kê ở góc nhà.

Lần lượt tất cả đều quay đầu ngoái nhìn khi cô đi từ trên cầu thang xuống. Nếu như tối nay Billy ăn mặc chải chuốt hơn mọi hôm một chút, thì vợ ông ta trông lộng lẫy như đang chuẩn bị đi dự một sự kiện quan trọng của Hollywood; hoàn toàn không còn chút gì của phong cách kỵ sĩ bụi bặm toàn bốt với quần jean mọi ngày. Gwen diện một chiếc váy dài màu đỏ, ôm sát lấy cơ thể và dài chấm mắt cá; đường xẻ chạy từ dưới lên ngang đùi, đúng vào vị trí vừa bảo đảm được sự đoan trang cần thiết, vừa quá đủ để cánh đàn ông xung quanh phải tròn mắt ngắm nhìn. Cô xỏ một đôi guốc cao gót hở ngón, với những dải đai chạy ngang mắt cá chân rất tinh tế và trang nhã. Đó là một chiếc váy không có quai đeo, khoe trọn vẹn đôi bờ vai trần rám nắng và khỏe khoắn nhưng vẫn giữ nguyên vẻ quyến rũ và mềm mại đầy nữ tính. Vạt trên của chiếc váy được cắt rất thấp khiến người mặc không thể cử động bình thường mà không khỏi phô bày những đường cong gợi cảm của cơ thể, nhưng biết đâu đó lại là chủ ý của cô. Mái tóc dài óng ả được búi cao trên đầu, những món đồ trang sức được sử dụng rất có gu và Gwen hầu như không dùng chút đồ trang điểm nào trên mặt.

Cánh đàn ông im phăng phắc trong lúc Gwen đi xuống, cho đến khi Romano khẽ thì thầm, "Amore" rồi tu ực một ngụm bia.

"Giờ thì bữa tiệc có thể thực sự bắt đầu rồi," Billy thốt lên. "Em uống gì nào, Gwen?"

"Rượu gừng."

Billy nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của vợ. Ông ta liếc sang anh em nhà Ransome.

"Cô ấy thật lộng lẫy," Harvey thốt lên.

"Một nữ thần," Giles phụ họa.

"Cô ấy còn là vợ tôi nữa." Ông ta đưa cốc rượu cho cô.

"Nemo vừa bị ngựa đá suýt gãy tay kia kìa."

Web nhận thấy cô chỉ hơi liếc mắt theo hướng chỉ của chồng. "Em thấy rồi." Cô gật đầu với anh em Ransome. "Tôi không tin là chúng ta đã gặp nhau rồi," cô lạnh nhạt nói.

Harvey và Giles tranh nhau để được là người đầu tiên nói chuyện với cô. Web chỉ đứng lùi ra một góc và quan sát tất cả những gì đang diễn ra.

Không thể nghi ngờ gì về việc đó là một phụ nữ tuyệt đẹp, nhưng kiểu phục sức hào nhoáng của cô, cùng cung cách cư xử trịch thượng kia, có gì đó hoàn toàn không phù hợp với con người của Gwen Canfield, ít nhất thì theo những gì cô vẫn thể hiện. Cũng có thể là anh đã nhầm.

Anh không để ý thấy là Bates đang đứng ngay cạnh mình cho đến khi anh ta lên tiếng.

"Một bữa tiệc chia tay, tôi hiểu."

"Vâng, vụ án kết thúc. Người tốt lại chiến thắng," Web nói với giọng khô khan "Đến lúc uống say mèm và tung hô nhau tưng bừng, ít nhất cũng cho đến khi tất cả những chuyện chết tiệt này quay lại vào ngày mai."

"Lát nữa chúng ta cần nói chuyện. Quan trọng lắm."

Web liếc nhìn anh ta. Đối với những người không biết rõ anh ta thì dường như Bates chẳng bao giờ bận tâm đến bất kỳ điều gì trên đời. Còn với Web, một người hiểu rõ Bates hơn bất kỳ ai khác, thì anh ta dường như đang sắp nổ tung với điều gì đó nung nấu trong đầu.

"Đừng nói là tôi vừa trúng xổ số đấy chứ?"

"Tôi nghĩ là cũng còn tùy cách cậu nhìn nhận sự việc. Tôi sẽ để cậu quyết định. Cậu có muốn ra ngoài kia một lát và bàn luôn chuyện này không?"

Web chăm chú nhìn anh ta. Vậy là có chuyện rất tệ đây. "Không, Perce ạ. Ngay lúc này tôi chỉ muốn nhâm nhi chai bia của mình rồi qua kia nói chuyện với một phụ nữ cực kỳ quyến rũ." Anh để mặc Bates đứng đó và bước tới khéo léo tách Gwen ra khỏi hai anh em nhà Ransome đang xoắn xuýt quanh cô. Hai người cùng ngồi xuống một cặp ghế bành đôi bọc da, Gwen xoay xoay cốc rượu trong lòng và chăm chú nhìn chồng mình phía bên kia phòng.

"Anh ấy đã uống lu bù suốt sáu tiếng rồi."

"Tôi biết." Anh liếc nhìn cô với ánh mắt hờ hững. Ít nhất là anh cũng tưởng vậy cho đến khi cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.

"Đúng là trang phục của tôi tối nay hơi khác so với mọi hôm mà anh vẫn quen nhìn, tôi biết," cô nói. Má cô thoáng đỏ bừng khi buông ra lời tụ nhận xét.

"À vâng, quả là diện thật. Tôi chỉ thấy mừng là không có người phụ nữ nào khác trong bữa tiệc tối nay, bởi vì nếu có thì hẳn họ sẽ rất tủi thân. Họ sẽ chỉ như những mảnh giấy dán tường, những họa tiết trang trí trên tường, trong mắt cánh đàn ông ở đây mà thôi."

Cô vuốt nhẹ lên tay anh. "Anh thật lịch sự. Có điều là tôi chẳng thấy thoải mái chút nào trong chiếc váy này; tôi đang lo là nó có thể tụt xuống bất kỳ lúc nào, chắc chết ngượng mất thôi, chân tôi cũng đau khủng khiếp. Đôi guốc Ý này trông thì đẹp thật nhưng xỏ vào mới biết là không thể nào chịu nổi, nhất là với những người có bàn chân lớn hơn cỡ bốn như tôi."

"Vậy tại sao cô phải chọn chúng làm gì?"

"Billy chọn đấy chứ. Thật ra anh ấy không phải loại đàn ông gia trưởng bắt vợ phải làm hoặc mặc những gì," cô vội vã nói thêm. "Ngược lại là đằng khác. Tôi mới là người hay chọn quần áo cho anh ấy. Những tối nay anh ấy muốn tôi phải chưng diện cho mọi người chết ngất."

Web nâng cốc bia của mình lên. "Chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tại sao?"

"Tôi không biết, Web, thực sự tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra trong đầu anh ấy nữa."

"Có lẽ lại liên quan đến cuốn băng chết tiệt đó. Một lần nữa, tôi rất xin lỗi."

Gwen lắc đầu. "Không phải đâu. Thật ra chuyện này đã âm ỉ từ lâu rồi. Suốt vài tháng qua Billy đã thay đổi rất nhiều, tôi cũng không biết tại sao."

Web có cảm giác người phụ nữ trước mặt anh quá biết tại sao nhưng đó không phải là một bí mật mà cô sẽ tiết lộ với một người gần như xa lạ như anh.

"Cách cư xử của anh ấy mỗi ngày một quái đản."

Anh tò mò nhìn cô. "Như thế nào cơ?"

"À thì, anh ấy như bị ám ảnh với lũ thú nhồi của mình vậy, suốt ngày ở lì dưới đó. Lạy Chúa, đó là điều ghê tởm nhất mà tôi biết."

"Đúng là dã man thật."

"Và anh ấy uống rất nhiều, ngay cả đối với một người uống được như anh ấy." Cô ngẩng lên nhìn Web và thấp giọng. "Anh có biết anh ấy đã nói gì với tôi lúc chúng tôi đang thay quần áo không?" Cô ngưng lại nhấp một ngụm rượu gừng. "Anh ấy nói lẽ ra người ta phải bêu đầu bọn Tự Do lên cọc nhọn và diễu đi khắp nơi, giống như cách đây hàng trăm năm ấy."

"Tại sao? Để răn đe à?"

"Không."

Cả hai cùng ngước lên và nhìn thấy Billy đã đứng đó từ lúc nào.

Ông ta dốc nốt chỗ whiskey còn lại trong cốc. "Không, ta phải làm thế vì nơi tốt nhất để bêu kẻ thù chính là trước mặt ta, để lúc nào ta cũng biết chúng ở đâu."

"Chuyện đó không phải lúc nào cũng dễ dàng," Web nhận xét.

Billy cười nhếch miệng qua chiếc cốc trống trơn. "Đúng thế. Và đó là lý do tại sao con người ta lại thường xuyên bị kẻ thù chơi sau lưng đến thế."

Dù chỉ là một cái liếc xéo rất nhanh, nhưng Web hầu như tin chắc là Billy đã nhìn Nemo Strait khi ông ta nói câu đó.

Billy lại giơ cốc lên. "Anh uống thêm chứ?"

"Tôi vẫn chưa hết cốc này."

"Ừ, hết thì bảo tôi nhé. Gwen này, em sẵn sàng uống thực sự chưa nào?"

"Ăn mặc như thế này trong một căn phòng toàn đàn ông, em nghĩ tối nay em cần thật tỉnh táo," cô vừa nói vừa mỉm cười bẽn lẽn.

Web nhận thấy là ông chồng không hề có biểu hiện gì hưởng ứng nụ cười mê hồn đó.

Ngay trước khi họ lục tục bước sang bàn ăn, Web nghe thấy một tiếng hét thất thanh và vội quay ra nhìn xem nó ở đâu ra. Tủ trưng bày súng đang bật mở, để lộ căn phòng bí mật phía sau. Cả Harvey và Giles đều đang ôm chặt tay lên ngực sau một phen khiếp đảm khi nhìn thấy hình nộm người nô lệ của Billy. Còn ông ta thì đang dựa vào lưng tường mà cười sặc sụa. Web lắc đầu và mỉm cười.

Sau bữa ăn, cà phê và một chút rượu mạnh mà Billy khăng khăng mời, mọi người đều đứng dậy ra về. Gwen choàng tay ôm Web và anh cảm thấy hai bầu vú mềm mại của cô áp chặt vào bộ ngực rắn như đá của mình. Hình như những ngón tay cô bấu chặt lấy anh lâu hơn bình thường một chút. Anh không biết phải hiểu cử chỉ đó như thế nào nên tất cả những gì anh lúng búng nói được là tạm biệt.

Khách khứa ra ngoài, Strait trèo lên xe của hắn và lái bằng một tay về nhà mình. Một chiếc limosine sang trọng đỗ xịch trước cửa đón Harvey và Giles Ransome. Web thấy là cả hai đều biến mình thành những tên ngốc trước mặt Gwen, nhưng cô đã cư xử thật lịch thiệp. Chắc chắn ngay lúc này cô đã lên tầng trên, hối hả trút bỏ đôi guốc đáng ghét và chiếc váy khó chịu kia. Và rất có thể đúng lúc này cô đang khỏa thân rồi cũng nên, bất giác Web chợt nhận ra mình đang liếc nhìn lại cửa sổ tầng trên của ngôi nhà - để hy vọng cái gì chứ? Anh tự hỏi. Một bóng dáng thoảng qua ư? Không có chuyện đó.

Bates lại gần anh và Romano.

"Romano Web, tôi cần nói chuyện."

Giọng Bates nghe nghiêm trọng đến nỗi tất cả những gì Romano có thể làm là quay người và bước về phía ngôi nhà ngang.

Web và Bates quay lại nhìn nhau. "Được rồi," Web mở lời trước, "có chuyện gì vậy?"

Bates kể lại tất cả những gì đã xảy ra và Web im lặng nghe cho đến khi anh ta nói xong.

"Thế còn Romano?" Web hỏi.

"Buck không đả động gì đến anh ta cả, nên tôi nghĩ anh ta sẽ không sao."

"Cứ thế đi."

"Tôi không biết phải làm gì, Web. Tôi đang ở vào thế trên đe dưới búa."

"Không, anh không việc gì phải khổ sở thế. Tôi sẽ làm mọi chuyện trở nên dễ dàng cho anh. Tôi sẽ từ chức."

"Anh đang trêu tôi à?"

"Đã đến lúc tôi làm một cái gì đó mới mẻ, Perce. Tôi không còn trẻ trung gì nữa, và nói thật với anh, tôi muốn khám phá một công việc mới nào đó nơi con người ta không suốt ngày nã đạn vào mình."

"Chúng ta có thể đấu tranh mà, Web. Winters hoàn toàn không có quyền quyết định chuyện này."

"Tôi mệt mỏi vì đánh đấm rồi, Perce."

Bates đứng chết lặng nhìn anh, "Tôi không hề muốn mọi chuyện kết thúc như thế này."

"Tôi và Romano sẽ chấm dứt ở đây và sau đó tôi sẽ ra đi."

"Anh biết những áp lực mà chuyện này sẽ tạo ra, nhất là sau những gì xảy ra với bọn Tự Do. Việc anh rời khỏi HRT đúng lúc này sẽ khiến tất cả cho rằng anh là một con dê tế thần. Mọi chuyện sẽ lại càng bung bét. Cánh báo chí sẽ săn đuổi anh. Mà thật ra chuyện đó đã bắt đầu rồi."

"Đã có thời điều đó khiến tôi rất bận lòng. Nhưng giờ thì hết rồi."

Hai người đứng im lặng nhìn nhau hồi lâu. Bao năm tháng chiến đấu và sống chết cùng nhau bỗng nhiên chấm dứt và dường như cả hai đều không sẵn sàng cho điều đó. Cuối cùng Web quay người và bỏ đi.

Chú thích

. Lạy Chúa tôi: Tiếng talia trong nguyên bản.

Truyện Chữ Hay