Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân

chương 20: lời tỏ tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hôm nay anh có chuyện gì sao?" Elen sải bước bên cạnh Thế Cảnh trên sân trường ASC.

Thế Cảnh dừng bước nhìn Elen "Có chuyện gì?"

"Đầu óc anh để ở đâu rồi, hoàn toàn không tập trung" Elen mỉm cười dịu dàng.

Thế Cảnh không trả lời. Bỗng một lát sau anh trầm giọng gọi "Elen"

"..."

"Nếu yêu một người, em có đồng ý bỏ qua hết tất cả để nắm lấy hạnh phúc không?"

Hai người ngồi xuống một ghế đá gần đó. Elen trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.

"Chắc chắn sẽ hạnh phúc vậy thì tại sao lại không? Chỉ cần người ấy mang lại hạnh phúc cho mình, quá khứ không quan trọng"

Khóe môi Thế Cảnh cong lên, cảm thấy trong câu nói của Elen, bản thân anh vẫn chưa thể "chắc chắn sẽ hạnh phúc". Nỗi sợ của quá khứ đeo bám anh, anh không chắc chắn Bạch Nhược Hạ sẽ không rời bỏ anh nữa.

Tự dưng nghe Elen trả lời như vậy, anh lại nhớ đến chuyện của cô và Đề Nam nên tiện miệng hỏi.

"Còn em và Đề Nam, em không chắc chắn ư?"

Elen hơi chạnh lòng nhưng lại thấy buồn cười. Giữa cô và Thế Cảnh có điểm giống nhau, đó là đều lo sợ về đối phương của mình. Rõ ràng chuyện người thì sáng, chuyện mình thì tối. Cô vui tươi trả lời.

"Có lẽ chúng ta giống nhau, đều rất yêu đối phương nhưng vẫn mang một nỗi lo sợ, lo sợ sẽ không chịu nỗi tổn thương lần nữa. Chúng ta đã không còn một trái tim đủ khỏe để chạy theo một người"

Elen quay sang nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch "Tại sao lại hỏi như vậy? Anh và chị ấy... "

Thế Cảnh không trả lời, anh đứng lên bỏ đi.

Buổi chiều tà, Thế Cảnh ngồi ở góc quen thuộc hàng ngày trong nhà hàng. Anh mơ hồ nghĩ về những lời Nhược Hạ đã nói với anh "Em đã từng gục ngã khi không có anh... Rồi sau đó, em cũng không biết bằng cách nào, mình có thể sống trôi qua từng ngày mà không có anh bên cạnh"

"Uống rượu à?" Đề Nam bước đến vỗ vai Thế Cảnh rồi ngồi xuống kế bên "Có tâm sự sao?"

Im lặng một lúc, Thế Cảnh bỗng lên tiếng.

"Đề đại nhân à, cậu tính cứ để mặc cho mối quan hệ của mình và Elen như vậy sao? Đến lúc mất đi rồi, thật sự không còn cơ hội nữa đâu"

Đề Nam nhún vai cười, sâu trong đáy mắt anh là nỗi buồn u ám.

"Elen là một cô gái thông minh, xinh đẹp và... cũng rất kiên quyết. Cô ấy đã quyết thì không ai có thể thay đổi, là tôi thì càng không"

"Cậu nghĩ Elen cứng rắn vậy ư?" Thế Cảnh quay sang nhìn Đề Nam "Cậu có biết Elen vì cậu mà từ bỏ cơ hội sang nước ngoài làm việc? Cậu nghĩ Elen không có người theo đuổi nên suốt những năm yêu cậu, dù chia tay vẫn luôn quay lại với cậu? Cậu nghĩ Elen vì điều gì mà chủ động tới tìm cậu để trông thấy cảnh tượng ngày ấy?"

Đề Nam sững người nhìn Thế Cảnh. Đề Nam không hề biết Elen từ bỏ cơ hội làm việc ở nước ngoài vì mình. Thế Cảnh vỗ vai Đề Nam.

"Cậu cũng đã thay đổi hoàn toàn vì cô ấy, điều này tôi thấy rõ. Hai người vẫn còn cơ hội, tôi chắc chắn Elen đang đợi ngày cậu quay đầu với cô ấy"

"Cảm ơn cậu" Đề Nam cầm ly rượu lên uống cạn.

Trời tờ mờ tối, màng đêm buông xuống được phủ lên là những ánh đèn điện xa hoa của thành phố. Nhược Hạ một mình mon men theo những con đường, hòa mình vào dòng người đông đúc. Bất chợt đâu đó có tiếng cười nói của cô và Thế Cảnh vọng về.

Lang thang suốt một buổi, đến phố Tây Thành từ bao giờ cũng không hay. Nhược Hạ nhìn thấy đôi giày của một người đàn ông đang đứng chĩa về hướng của mình, có vẻ tạm thời không di chuyển. Cô ngước mặt lên, ánh đèn phản chiếu xuống bờ vai rộng của người đàn ông ấy. Anh đứng theo hướng ngược sáng, ánh đèn phần nào làm che đi vẻ thanh tú trên gương mặt, nhưng trong mắt cô, anh vẫn rất ưu tú.

Anh đứng đút tay vào túi quần nhìn cô với ánh mắt khó đoán.

Thế Cảnh... Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Tại sao tim mình đập nhanh như thế mỗi khi nhìn thấy anh?

Nhược Hạ tiến thêm hai bước, dịu dàng chào anh. Sau câu chào lại kèm theo một câu "Tại sao anh lại ở đây?"

Thế Cảnh im lặng nhìn cô. Cô lãng ánh nhìn của mình sang chỗ khác. Bất giác nghe một câu hỏi.

"Em có muốn mỗi ngày tôi đều mua vé để bay về đây gặp em không?"

Hả?! Ý của anh ấy là gì? Có được xem là... tỏ tình không nhỉ?

Nhược Hạ tròn xoe mắt nhìn anh, bỗng chốc bên tai cô không còn tiếng ồn ào qua lại của người xung quanh, chỉ nghe thấy câu nói của anh cùng tiếng tim đập thình thịch.

Cô ngốc nghếch đáp lại "Đi như vậy rất tốn tiền đấy"

Thế Cảnh không thể nhịn được, khóe mắt anh liền cong lên vì cười. Anh nghiêng người nhìn cô giễu cợt.

"Biết làm sao bây giờ, em ở Châu Thành, tôi ở Lục Bắc, mỗi người đều có công việc, chỉ có thể bay qua bay về mỗi đêm vào thời gian rãnh"

"Tại sao nhất thiết phải như thế?"

Quả là cô vẫn ngốc như ngày nào!

Thế Cảnh nhíu mày, chắp hai tay ra sau lưng, anh đứng thẳng người lên, dõng dạc từng chữ rất rõ.

"Bằng không... Em nghỉ việc để đến Lục Bắc, hoặc tôi trở về lại Châu Thành. Nhưng theo đuổi người ta thì không thể bắt người đó nghỉ việc để đi theo mình, chỉ còn trường hợp thứ hai thôi"

Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại! Nếu không mày sẽ chết vì loạn nhịp tim đấy!

Bạch Nhược Hạ cố trấn an bản thân. Cô vô thức lùi về sau nhìn anh. Thế Cảnh bước tới nắm lấy cổ tay cô, ôn nhu nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, mười năm qua tôi tự ngược đãi bản thân chẳng phải là vì em? Bây giờ em đã đứng trước mặt tôi, tại sao tôi vẫn tự dày vò mà không nắm bắt cơ hội tìm lại hạnh phúc?"

Anh cuối xuống áp mặt gần với mặt cô đang ngước lên trong gang tấc, mặc cho người xung quanh có nhìn hay không.

"Bạch Nhược Hạ, mười năm trước tôi đã để em rời xa tôi. Nhưng mà bây giờ, em dám rời xa tôi nửa bước, tôi sẽ sang bằng con đường phía trước của em, xem em còn đi được không?"

Nhược Hạ cảm nhận được hơi thở thơm mát của Thế Cảnh, cô biết được khoảng cách này rất gần, biết được đây là thật. Phải làm sao đây? Tim cô rộn ràng nhảy múa lên vì hạnh phúc, khóe mắt cô ươn ướt nhìn anh.

"Thế Cảnh, những lời anh nói là sao?"

Thế Cảnh nhíu mày "Mười năm chỉ là con số đối với em thôi sao? Bạch Nhược Hạ, em cần bao nhiêu năm để có thể trưởng thành?"

Nhược Hạ ngượng đỏ mặt, cô cúi đầu xuống, lí nhí "Đâu phải người trưởng thành thì cái gì cũng hiểu"

Thế Cảnh phì cười vì cô. Nụ cười này đã từ bao giờ không còn thấy. Anh nắm tay Nhược Hạ kéo đi.

"Chúng ta đi đâu?"

"Tôi vừa xuống máy bay, chưa ăn gì cả"

Truyện Chữ Hay