Một lát sau, Đồ Văn liền gửi anh lời yêu cầu kết bạn.
An Cốc nổi cơn đùa dai, bấm từ chối, một lát sau khụ khụ xin kết bạn lại vang lên, An Cốc chơi đến nghiện, lại từ chối tiếp.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: (⊙v⊙)?
Hamster là An Cốc: Nói cậu là thụ tôi sẽ thêm cậu ~(≧▽≦)/~
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Cậu là thụ ~(≧▽≦)/~
Hamster là An Cốc: …
An Cốc lại không còn gì để nói, người này làm sao một chút tế bào dí dỏm đều không có, không biết phối hợp với anh chút nào. Đồ Văn kiên trì không ngừng nhấn kết bạn, An Cốc đành miễn cưỡng thông qua.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Nghe nói song trao quyền nhóm kia mời được hai đại thần, anh có thấy áp lực không?
Đồ Văn nói ra lo lắng của An Cốc, dù sao vào lúc này hai người cùng một phe rồi, nhanh chóng xem nhau là trợ thủ.
Hamster là An Cốc: Lớn, rất lớn!
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Sắc Thiên Thanh nói tối nay có thể xong kịch bản, tối anh có rảnh không, nhận kịch bản chúng ta lên YY diễn thử đi, trước tiên bảo đảm tốc độ.
Hamster là An Cốc: o(^▽^)o [ Được… ]
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: ^_^
Làm người mới, An Cốc cảm thấy mình phải cùng Đồ Văn tiến bộ, ân oán công thụ lúc trước tạm thời quên đi.Kịch mới của An Cốc lên sàn, là hiện đại Âu Mĩ, đam mỹ kịch “Vực Sâu” kì , An Cốc phối một tên công thần kinh biến thái. Lúc anh post thông báo lên weibo, cư nhiên phát hiện Đồ Văn cũng share về blog, kịch này rõ ràng đâu có vai diễn của cậu ta. Động thái của bọn họ hiển nhiên bị cái đám con gái làm ổ trong topic phát hiện.
L: Không ngờ là An Cốc cùng Đồ Đồ thật sự dính rồi.
L: Có thể là bởi vì cái topic này đi.
L: Ha ha, chúng ta đều là Nguyệt lão rồi.
An Cốc uống một ngụm nước, đọc bình luận của L xong anh cảm thấy cô bé này thật sự tưởng tượng mãnh liệt quá rồi.
Biên kịch phát kì đã được chỉnh lý sơ vào phòng chat của tổ kịch.
Tổ kịch Hoàn mỹ tình nhân vây xem
Đồ Văn: Đạo diễn đêm nay có rảnh rỗi đến xem diễn không?
Đạo diễn: Tôi còn khổ cực tăng ca đây.
An Cốc: Vậy tôi cùng Đồ Văn trước đi diễn chung tìm cảm giác vậy.
Đạo diễn: Hai người thật tích cực, quá tốt rồi. Hai người tâp luyện cứ thu lại đi, nghe thử nếu có gì không ổn lại YY để sửa là được.
Đồ Văn: Được thôi. ~( ̄▽ ̄)~
Đồ Văn cho An Cốc số phòng YY của anh, phòng này rất đơn giản, chỉ có một mình anh. Đồ Văn để An Cốc kéo vào phòng riêng, An Cốc cảm thấy phải cùng Đồ Văn phối diễn thật yên tĩnh.
Từ ID cấp thấp nhảy lên ID quản lý, An Cốc mở hội thoại, xác nhận microphone vận hành bình thường.
“Này? Nghe rõ không?”
“Rõ.”
Đây là lần thứ nhất An Cốc nghe được giọng nói của Đồ Văn, không tính nghe mấy lần qua kịch, thanh âm quả thực trầm ấm. Nhưng mà, có quá công rồi hay không, y như trong kịch vậy. An Cốc trực tiếp nói ra nghi ngờ của mình.”Đồ Văn, cậu đừng trầm giọng làm gì, ngụy công với tôi cũng vô ích thôi.”
Đồ Văn nhẹ nhàng nở nụ cười, rất bất đắc dĩ mà nói.”Đây chính là giọng của tôi mà. Ngược lại là anh… lúc phối kịch có tự bẻ giọng đúng không?”
Ngược lại bị đối phương coi thường, An Cốc rất là cương quyết mạnh mẽ nói.”Không có bẻ giọng.” Sau đó sức lực không đủ mà ho khan hai tiếng. “Này cũng là giọng thật của tôi.”
Nếu nghe cho kĩ, có thể nghe thấy tiếng An Cốc uống nước, đại khái là để nhuận cuống họng.
“Thực ra tôi còn chưa có xem qua kịch bản.” Đồ Văn nói thẳng.
“Tôi cũng chưa.”
“Trước tiên chừa mấy phút làm quen kịch bản một chút đi.”
“OK.”
An Cốc mở kịch bản ra, nhìn thấy màn đầu tiên anh liền đơ. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý rồi, không ngờ màn đầu tiên quả thật là cảnh H, biên kịch còn phi thường tận trách mà viết: Thỉnh CV tự do phát huy, H phải đủ phút >.<br br="" l="" di="" h="" hai="" ng="" ph="" ra="" s="" c="" b="" th="" kh="" d="" g="" ch="" nghe="" ti="" r="" k="" qu="" tr="" an="" v="" thanh="" n="" anh="" lo="" khi="" xem="" mu="" hay="" t="" m="" thu="" ri="" phi="" sau="" nh="" lu="" cho="" xong="" x="" ta="" ngh="" nghi="" nhi="" qua="" ban="" gv="" sao="" ta.="" nhau="" mang="" theo="" y="" gi="" nu="" cao="" bi="" ce="" dao="" ngay="" li="" cu="" ba="" canh="" ho="" chuy="" giao="" hao="" gian.br="" hi="" hoi="" manh.br="" manh:="">u