Cứ thế giằng co suốt chặng đường.
Dọc theo đường đi, Kỳ Sóc vẫn tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của Kỳ Diễn An, giặt giũ nấu cơm đều tỉ mỉ, chẳng qua sợ chướng mắt Kỳ Diễn An, có thể trốn thì trốn, trốn xa. Phàm là lúc Kỳ Diễn An vừa mở miệng là Kỳ Sóc chạy bay chạy biến.
Vừa mới vào kinh, Kỳ Diễn An còn chưa thay quần áo đã vội vàng vào cung, Hoàng đế thông cảm cho hắn thắng lợi trở về lại lặn lội đường xa, cho phép hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước, ba ngày sau lại thiết yến ở hoàng cung, vì hắn làm lễ đón gió tẩy trần, chúc mừng hắn chiến thắng trở về.
Kỳ Diễn An vốn định trở về Kỳ phủ, trên đường lại rẽ một vòng, đi Cảnh Tường Trai. Nhiều năm không bước chân vào Cảnh Tường Trai, nơi đây vẫn làm ăn phát đạt, kín người hết chỗ. Kỳ Sóc không có ở đây, một tiểu nhị nói với Kỳ Diễn An Kỳ Sóc ở phía sau nhà kho. Vừa bước vào nhà kho, đã nghe được giọng nói của Kỳ Sóc. Không có một chút nhát gan nào như ở trước mặt hắn, mà bình tĩnh quả quyết khiến Kỳ Diễn An cảm thấy xa lạ.
"Hồ sơ sổ sách không rõ ràng. Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không thể vì bớt việc mà viết tắt, không thể viết chung chung, nhập hàng xuất hàng đều phải ghi chép rõ ràng. Nếu không ngày sau tra cứu sẽ rất khó khăn..."
Người quản sổ sách há miệng muốn nói, KỳSóc chửi xong xoay người đi. Khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Diễn An, y run run nửa ngày, có một tia bối rối không dễ phát hiện. Kỳ Sóc giả vờ trấn định, nói với tiểu nhị kia: "Đây... Đây là đông gia. ”
Tiểu nhị quản sổ sách nhanh trí chắp tay hành lễ: "Lão gia. ”
Trái tim Kỳ Sóc run lên. Nhưng cũng đúng mà phải không? Kỳ Diễn An là gia chủ Kỳ gia.
Kỳ Diễn An gật đầu, sau đó kéo Kỳ Sóc sang một bên, ánh mắt sáng quắc: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi. ”
Kỳ Sóc né tránh ánh mắt của hắn: "Ta... Ta nhớ ta phải đi lấy thuốc chi lão phu nhân…"
Kỳ Diễn An chém đinh chặt sắt nói: "Ta đi cùng ngươi. ”
Kỳ Sóc tâm hoảng ý loạn, giống như một con thỏ chạy trốn dưới móng vuốt của kẻ săn mồi: "Không... Không cần phải... Việc này chỉ cần một mình ta làm là được. ”
Ngay cả nhịp thở cũng rối tung lên. Kỳ Sóc thất hồn lạc phách chạy ra đường, Kỳ Diễn An theo sát phía sau.
Kỳ Sóc cũng không để ý xem mình đang đi đường nào, rẽ bảy tám lối đi tới ngõ hẻm thưa thớt người, Kỳ Diễn An tiến lên bắt lấy tay y: "Ngươi muốn trốn ta đến khi nào? Chỉ một lúc thôi, nghe ta nói xong cũng không chậm việc của ngươi. Đây là chuyện quan trọng. ”
"Thiếu gia..." Kỳ Sóc cầu xin, "Ta không dám nghe..."
Y không có cách nào thành tâm cầu nguyện Kỳ Diễn An đầu bạc giai lão cùng với nữ tử khác, cũng không thể bỏ lại trách nhiệm của Kỳ gia, kỳ vọng của Kỳ Chính Tắc phía sau. Y không thể nào nhìn Kỳ Diễn An lưỡng tình tương duyệt với người khác, không thể liều lĩnh đường đường chính chính nói ra chữ " Thích".
Tiến thoái lưỡng nan. Thân bị giam trong nhà tù.
Đôi mắt ngập nước của Kỳ Sóc như đâm vào đầu Kỳ Diễn An tạo nên một trận chua xót, tay Kỳ Diễn An hơi buông lỏng ra, Kỳ Sóc đột nhiên rút tay về, cúi đầu rụt vào bên tường, bả vai khẽ run, giống như một con cừu non co rúm lại dưới lưỡi dao sắc bén, chờ làm thịt.
Kỳ Diễn An muốn ôm lấy y, xoa y vào trong lòng ngực. Y không chịu nghe lời như vậy, nhưng làm sao ngay cả một câu giáo huấn nặng lời hắn cũng không nói ra được. Kỳ Diễn An vừa nhấc tay, bỗng nhiên có tiếng gọi.
"An thiếu gia. Này, Kỳ huynh! ”
Kỳ Diễn An quay đầu lại, chính là Tiết Hạo nhiều năm không gặp, đang vẫy cây quạt lớn lắc lư đi tới. Vẫn là bộ dạng quần áo lụa là ăn chơi như năm đó, không thay đổi, cực kỳ vênh váo. Chỉ một cái quay đầu như thế. Kỳ Sóc đã chạy mất.
Lại một lần nữa đụng phải móng tay mềm, trong lòng Kỳ Diễn An cực kỳ khó chịu. ánh mắt nặng nề nhìn về phương hướng Kỳ Sóc rời đi.
Tiết Hạo cười chào đón: "Ai nha, đã sớm nghe được tin tức ngươi muốn hồi kinh. Năm đó lúc ngươi đi, ta còn gọi ngươi một tiếng "An thiếu gia", lần này phải gọi ngươi là tướng quân rồi nhỉ? Những câu chuyện dũng mãnh thiện chiến của ngươi đều là tài liệu tốt của tiên sinh thuyết thư..."
Tiết Hạo ngậm miệng, nhiều năm không gặp mặt, Kỳ Diễn An không chỉ không nhiệt tình do xa cách lâu ngày gặp lại, mà cái mặt âm dương quái khí cứ như là vợ hắn chạy mất vậy.
Kỳ Diễn An thở dài một hơi, thu lại vẻ mặt oán khí lúc nãy: "Tiết huynh, đã lâu không gặp. ”
Kỳ Sóc đến tiệm thuốc lấy ít thuốc thanh phế, giải nhiệt, tự tay sắc thuốc bưng qua cho Kỳ phu nhân. Kỳ Sóc nhẹ nhàng gõ cửa ngoài phòng Kỳ phu nhân, sợ quấy nhiễu bà.
"Phu nhân.""Tiểu Sóc, mau vào đi."
Kỳ phu nhân ngồi trên ghế vòng hoa lê vàng cười, khẽ lay động quạt. Người đến tuổi trung niên, rất nhiều phụ nhân cùng tuổi bà đều ôm cháu nội, thậm chí cháu nội có thể chạy khắp nơi rồi, nhưng bà vẫn đẹp, dù có nếp nhăn quanh khóe mắt và trán thì bà cũng đẹp đoan trang.
"Vừa rồi ta đụng phải thiếu gia ngoài đường, thiếu gia gặp được bạn, phỏng chừng sẽ về trễ." Kỳ Sóc vừa nói, vừa đặt bát thuốc lên bài, y liếc mắt nhìn lư hương lạnh lẽo, hơi nhíu mày, " Sao lại không chịu khó vậy chứ, làm muộn giờ nghỉ của phu nhân. Để ta đi châm. ”
"Tiểu Sóc," Kỳ phu nhân cười gọi y, "Là ta không gọi bọn họ châm. ”
Kỳ Sóc kinh ngạc: "Vì sao? "Trong ấn tượng, mấy năm gần đây phu nhân thường dùng trầm hương.
Kỳ phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm trong suốt, chim sẻ ríu rít vui vẻ.
"Trước kia lúc lão gia ở đây, ông ấy không thích hương, mặc dù ta thích, nhưng cũng không châm. Lúc này nhớ tới ông ấy, vừa nghĩ tới ổng thì không gọi nữa, ông ấy không thích. ”
Kỳ Sóc trầm mặc.
"Khi ta nghĩ về ông ấy, ta liền nghĩ đến Linh Chiêu tự. Năm đó lão gia và ta đi cầu quẻ "Đôi ta chuốc chén hân hoan, trăm năm em muốn chu toàn tình ta. Đôi ta cầm sắt hiệp hoà, đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm.. " quẻ văn tốt như vậy, chỉ tiếc không thể cùng lão gia bạc đầu. "Kỳ phu nhân bất giác cô đơn, thở dài một hơi.
Nói đến Linh Chiêu tự, Kỳ Sóc cũng hoảng hồn. Năm đó y chỉ biết ngây ngốc đi theo phía sau thiếu gia, đó là lần đầu tiên y biết được động tình là gì, là thiếu niên áo trắng, ống tay áo tung bay trong gió, mặt mày ôn nhuận, tâm vừa động là như tuyết rơi ào ào. Chua xót và ngọt ngào, khiêm tốn nhưng đầy khát khao có được. Dây lưng hỉ phục được thiếu gia tự tay quấn lên lại tự tay cởi xuống, ngọn nến cháy suốt đêm, đêm giông bão trở nên sáng rực.
"Lại nói tiếp, An Nhi giống y chang như ông ấy. Muốn làm cái gì thì mười con trâu cũng không kéo về được. ”
Kỳ Sóc không khỏi chùn bước: "Lão gia và thiếu gia đều là người nói ra tất phải làm, cực kỳ có trách nhiệm. Khiến người ta khâm phục."
"Lúc lão gia đi lo nhất là hai đứa nhỏ các ngươi. Nếu ông nhìn thấy các ngươi hôm nay, sẽ rất vui mừng. Ta phải thay ông ấy trông nom các ngươi, chờ ngày nào đó ta đi đoàn tụ với ông ấy, phải khoe 2 đứa nhỏ tiền đồ vô lượng, một năm một mười nói cho cái người không giữ lời hứa kia, khiến ông ấy phải hối hận. "Kỳ phu nhân nói xong, lộ ra một chút ý cười nghịch ngợm, như là đang nói với cái người không còn ở đây, mơ hồ vẫn là cô nương khuê các rớt khăn tay năm đó.
"Ta tất nhiên không phụ sự chờ đợi của lão gia. Mọi việc đều lấy Kỳ gia làm trọng. Cảnh Tường Trai, chính là mạng của ta. "Kỳ Sóc gằn từng chữ, thay vì nói là nói cho người khác nghe, không bằng nói là nói cho chính mình nghe. Y cố gắng thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác.
"Tiểu Sóc, " Kỳ phu nhân nhẹ giọng gọi y, ánh mắt dịu dàng từ ái, "Đây hẳn không phải là điều mà lão gia mong đợi."
Kỳ Sóc ngẩn ra.
"Ông ấy chỉ mong hai đứa cả đời bình an vui vẻ. Vinh Hoa đều là hư không, qua mấy trăm năm nữa, bãi bể nương dâu, lại có cái gì có thể tồn tại vĩnh viễn đây? Ngươi sống một cuộc sống bình an, hạnh phúc, đó hẳn là điều ông ấy mong muốn hơn bất cứ điều gì khác. ”
"Nhưng mà... Lão gia giao Cảnh Tường Trai cho ta.." Kỳ Sóc cắn chặt răng, đầy hối hận, "Còn ta thì không kịp chạy về nhà gặp lão gia lần cuối..."
"Đứa trẻ ngoan, con đã làm rất tốt rồi..." Kỳ phu nhân xoa xoa đầu Kỳ Sóc như dỗ dành đứa nhỏ, theo bà thấy, Kỳ Sóc vẫn là đứa nhỏ trốn sau lưng Kỳ Diễn An sợ người lạ, "Đừng tự trách mình, cũng đừng đặt trọng trách nặng nề lên bản thân mình như thế. ”
Kỳ phu nhân suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Lão gia cũng biết ngươi là đứa trẻ tốt. Lão gia không trách ngươi. ”
"Phu nhân..." Kỳ Sóc đỏ mắt, gần như rơi lệ.
Kỳ Diễn An được Tiết Hạo mời đến tửu lâu, trên tiệc rượu cũng gặp không ít bạn bè năm đó. Năm tháng vội vã trôi qua, mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Trong lúc nói chuyện, Kỳ Diễn An nghe nói không ít chuyện của cố nhân. Lâm Ngọc Nhi gả cho một phú thương, tuy là tái giá nhưng phú thương vô cùng yêu thương nàng, nàng cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Hứa Uẩn Ngọc năm trước thành hôn cùng công tử Vương gia, theo Tiết Hạo nói tháng trước lúc tới phủ Vương gia mới gặp nàng, đã mang thai rồi, dịu dàng hiền thục trông chẳng giống nàng chút nào. Tiết Hạo và phu nhân của gã vẫn là một đôi hoan hỉ oan gia, theo lời gã nói gã đã kiềm chế không ít, vì nhân nhượng phu nhân, ngay cả quỳ bàn giặt gã cũng quỳ rồi, trong nhà cũng có hai đứa con trai và 1 đứa con gái. Hai anh trai rất che chở em gái, cả 2 đều thích chải tóc cho em gái. Bé gái từ nhỏ đã biết mình được sủng ái, miệng toàn mùi sữa ú ở chỉ huy hai anh trai làm việc này làm việc kia, đại nhân nhìn thấy cũng rất buồn cười.
Kỳ Diễn An được bao quanh, nhưng trông hắn rất cô đơn. Sau khi rời bàn ăn, trên đường về nhà Kỳ Diễn An phát hiện ra một chuyện mới mẻ. Cũng chính là hai năm hắn không ở kinh thành, trò đoán câu đố đèn ngày thất tịch cũng bắt đầu thịnh hành trong kinh thành. Không giống như tết thượng nguyên, câu đố đèn lồng ngày thất tịch chủ yếu xoay quanh tình yêu nam nữ. Qua mấy ngày nữa mới là thất tịch, thế nhưng hôm nay đã treo đầy đèn lồng rồi, đèn lồng ở lối đi đủ màu sắc đung đưa khi gió đêm thổi qua, cực kỳ giống một dòng sông lốm đốm ánh sáng. Kỳ Diễn An chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấy dải vải có họa tiết bình hoa màu xanh. Hắn dừng lại.
Kỳ Diễn An nhặt tấm vải lên quan sát, vuốt ve hoa văn trên mặt vải. Chủ cửa hàng vội vàng hỏi: "Công tử, muốn mua một cái không?"
"Ta nhớ trước kia phải đoán đúng câu đố đèn mới được mà ta"
"Ai, công tử có điều không biết, " Chủ tiệm hạ thấp giọng nói, "Không phải ai cũng có thể đoán được, đây là cho mọi người ta một cơ hội đấy! ”
Kỳ Diễn An không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên cười tủm tỉm: "Biết cách làm giàu”
Kỳ Diễn An thuận miệng đồng ý, chủ tiệm lại càng nói càng hùng hồn: "Vải trong tay công tử, hoa văn tuy bình thường một chút, nói thật với ngài, bán cũng không tốt lắm, nhưng lại có một nữ tử si tình năm nào cũng dùng nó để cầu nguyện. ”
Kỳ Diễn An kinh ngạc nhướng mày, hắn không ngờ lại có người cố chấp giống Kỳ Sóc như vậy: "Ồ? ”
"Ước chừng bốn năm năm trước, ta ở trên cây mai đỏ kia, nhìn thấy một nữ tử viết lời chúc cho phu quân trên dải vải này, thật là si tình, tâm nguyện còn rất mộc mạc, dùng vải cũng mộc mạc, hơn nữa năm nào cũng có thể nhìn thấy, ấn tượng rất sâu sắc."
Trái tim Kỳ Diễn An bắt đầu đập thình thịch: "Vậy…người đó viết gì? ”
"À nàng viết, cũng không phải là nguyện phu quân thăng quan phát tài, nàng viết: "Cầu phu quân không bệnh không tai, bình an khỏe mạnh". Năm nào cũng có một dải vải hoa văn bình này của nàng, ta mới ấn tượng sâu sắc... Này, công tử, ngài không sao chứ?”
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Hắn nhớ lại sáng sớm hôm đó Kỳ Sóc nằm trong lòng hắn, ánh mắt chớp chớp khi nghe hắn nói"Ngươi muốn gọi là gì thì gọi ", còn có theo đó tràn đầy tâm sự trầm mặc. Hắn nghĩ lúc hỏi Kỳ Sóc đã hoàn thành tâm nguyện hay chưa, Kỳ Sóc do dự nhẹ giọng trả lời, "Tám chín phần mười". Chuyện cho tới bây giờ, Kỳ Diễn An đã hiểu rõ, Kỳ Sóc không chịu nói ra một hai, thì ra là ở trong hai chữ "phu quân" này.
"Chủ tiệm…ngươi có thể cho ta xem dải vải đó không? ”
(Chắc là chủ tiệm đứng từ xa quan sát nên tưởng là con gái ó)
Đêm thất tịch.
Giữa trưa Kỳ Sóc nhận được thư, trong thư nói dâu tằm xảy ra vấn đề lụa mới không tốt, vừa vặn cho Kỳ Sóc lý do rời kinh. Mặc dù KỳDiễn An vừa mới về kinh, vội vàng xã giao, nhưng hai người ở cùng một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, luôn xấu hổ. Mà ước chừng chỉ có một mình y cảm thấy như vậy, trưa hôm qua Kỳ Diễn An còn đang ở trên bàn cơm gỡ xương cá, sau đó trắng trợn ném thịt cá đã loại bỏ xương vào trong bát y, y cũng ngượng ngùng nhìn lên vẻ mặt Kỳ phu nhân một cái, một bữa cơm ăn không ra mùi vị.
Giờ này khắc này, Kỳ Diễn An hẳn là ở trong hoàng cung. Hoàng đế thiết yến đón gió tẩy trần cho Kỳ Diễn An, có lẽ... Còn có thể chỉ hôn. Kỳ Sóc nghĩ cũng không dám nghĩ, cảnh cáo mình không nên tham lam. Thiếu gia bình an, chính là điều mà y cầu nguyện cả đời.
Kỳ Sóc cưỡi ngựa vừa ra khỏi thành, chợt nghe được tiếng vó ngựa phía sau chạy như điên. Lúc đầu y cũng không để ý, chỉ là càng ngày càng cảm thấy con ngựa kia là hướng về phía mình. Kỳ Sóc nhíu mày nhìn về phía sau, trong nháy mắt ngây người, y mạnh mẽ bị kéo lên con tuấn mã chạy như điên kia. Một tiếng huýt sáo vang lên, tuấn mã quy củ đứng lên. Kỳ Sóc hoảng sợ, chờ y lấy lại tinh thần, con ngựa bị kinh hách của mình đã sớm chạy ra ngoài thật xa. Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quen thuộc, Kỳ Sóc vừa ngẩng đầu, lập tức lắp bắp, không thể tin nói: "Thiếu gia. Không phải là giờ này người nên ở tiệc ư? ”
Kỳ Diễn An nói: " Ta vừa tiếp thánh chỉ của bệ hạ. Vì đây là niềm vui lớn, ta làm sao có thể không phải là người đầu tiên nói cho ngươi biết. Ngươi chạy nhanh thật đấy, chẳng thèm chào một tiếng, tật xấu này nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa sửa được. ”
Kỳ Sóc tự biết mình yếu thế, cũng không cãi lại. Y cân nhắc một lúc lâu "chuyện vui" của Kỳ Diễn An, do dự hỏi: "Thiếu gia được thăng chức? Hay là… bệ hạ...chỉ hôn cho thiếu gia? ”
"Cả hai."
"Chúc mừng thiếu gia!" Kỳ Sóc không chút do dự thốt ra, tựa hồ sợ chúc mừng quá muộn thì không nói ra miệng được nữa, "Ta... Ta phải đi, tằm xảy ra chút vấn đề, ta phải..."
Kỳ Diễn An sợ y chạy trốn, ôm y càng chặt, nói: "Không hỏi thăng lên vị trí nào còn chưa tính, cũng không hỏi bệ hạ chỉ hôn ai cho ta à? ”
Kỳ Sóc kiên trì hỏi: "Vậy... Bệ hạ chỉ ai cho thiếu gia? ”
"Huệ Gia công chúa."
Một đao này cuối cùng cũng hạ xuống. Kỳ Sóc thậm chí không có đủ sức để đối phó với tình huống này.
“...... Thật tốt, thật tốt quá." Kỳ Sóc lẩm bẩm, "Thiếu gia nhà ta sắp làm phò mã..."
"Ngươi xem đây là cái gì?" Nói xong, Kỳ Diễn An nhét một vật vào tay Kỳ Sóc. Truyện Lịch Sử
Kỳ Sóc nhìn kỹ, trên tay chính là dải vải năm nào y cũng đều treo trên cây mai đỏ. Chữ viết trên cùng cực kỳ giống chữ của Kỳ Diễn An, không nghi ngờ gì chính là bút tích của y, không phải ai cũng làm được. Mới vừa rồi còn tuyệt vọng khi nghe được kỳ Diễn An chính miệng nói được chỉ hôn, rồi lại bị Kỳ Diễn An chọc thủng tâm sự, xấu hổ đan xen vào nhau, bí mật không thể nói cho người khác của y bị người y để ý nhất nhìn thấu, trên vải hai chữ "Phu quân" đâm cho mắt y đau nhức. Y mơ hồ nhớ rõ lúc ban đầu y viết xuống hai chữ này tâm tư không được tự nhiên, ta và thiếu gia như thế, hẳn là xem như phu thê nhỉ. Ta sẽ không nói với người khác, thiếu gia cũng sẽ không biết chuyện này, để cho ta vụng trộm gọi một tiếng phu quân đi.
Kỳ Sóc dứt khoát vò đã mẻ rồi lại sứt.
(*vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. WordPress Rất nhiều tiền)
“...... Ta đã viết nó! Ta... Ta yêu mến thiếu gia! Ta chưa bao giờ nói với người khác biết, sẽ không làm hỏng thanh danh thiếu gia." Kỳ Sóc nhỏ giọng khóc nức nở, "Ta chỉ muốn lén lút. Vụng trộm gọi một tiếng..."
"Ngươi không cần vụng trộm nữa." Kỳ Diễn An hai tay nâng mặt y, "Ta tới tìm tân nương tử trở về thành hôn với ta. Đây là thánh chỉ, làm sao có thể không theo. ”
"Cái gì..." Kỳ Sóc choáng váng, dưng dưng nước mắt.
"Ta thỉnh bệ hạ chỉ ngươi cho ta." Kỳ Diễn An ôm lấy Kỳ Sóc, ôm rất chặt, muốn khảm y vào trong ngực, hắn mừng như điên, giống như mỗi một thiếu niên sắp cưới được người yêu, đôi mắt cười cong như trăng lưỡi liềm, "Phu nhân. ”
"Nhưng mà... Lúc nãy thiếu gia nói, Huệ Gia công chúa..." Kỳ Sóc kinh hãi thất sắc, "Công chúa là lá ngọc cành vàng, thiếu gia làm sao có thể..."
Sao người có thể từ chối? Lỡ như không ổn, long nhan giận dữ, sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Làm phò mã nở mày nở mặt có gì không tốt?
Đúng vậy, lúc ấy người ở đó đều hoảng sợ muốn hỏi cùng một câu. Hoàng cung đại điện đèn đuốc sáng trưng, Kỳ Diễn An khéo léo từ chối. Sau đó, trên điện nhất thời yên tĩnh đến kinh người. Kỳ Diễn An quỳ không dậy: "Vi thần... Đã có vợ từ lâu rồi. "Chờ sau khi hắn nói xong, văn thần võ tướng quan đồng liêu trong triều càng hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.
Khác với vẻ mặt kinh ngạc của những người khác, trên mặt hoàng đế không nhìn ra được vui mừng hay tức giận, nhưng chỉ riêng giọng nói đã đủ chấn nhiếp: "Trẫm coi trọng ngươi, nhưng ngươi lại không muốn kết làm thân gia với trẫm? ”
Mọi người xung quanh đều toát một thân mồ hôi lạnh thay Kỳ Diễn An, chỉ nghe Kỳ Diễn An không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tao khang chi thê bất hạ đường. ” (khi mình sang giàu thì không thể bỏ được người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình)
Một lúc lâu sau, Hoàng đế lắc đầu, cười to: "Thật là tao khang chi thê bất hạ đường. ”
Kỳ Diễn An hời hợt, Kỳ Sóc kinh hồn bạt vía. Kỳ Diễn An tiếp tục nói: "Sau đó, ta thỉnh thánh chỉ này. ”
"Ta không thể chờ đợi. Hiện tại chỉ muốn mười dặm hồng trang, kiệu đỏ tám người khiêng, cưới ngươi về nhà."
"Thiếu gia quậy quá rồi..." Kỳ Sóc không thể nói gì khác ngoại trừ câu này. Y chạm vào mặt Kỳ Diễn An cười, cười rồi lại khóc.
Sau khi khóc lóc trong vòng tay của Kỳ Diễn An một lúc lâu, Kỳ Sóc mới ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: "Nhưng mà. Lão gia, lão gia sẽ không thích chúng ta như vậy..." Y nhớ rõ lão gia biết bọn họ thân mật, mới muốn tách bọn họ ra.
"Có ngốc hay không." Kỳ Diễn An rơm rớm nước mắt.
Trước giường bệnh của Kỳ Chính Tắc, sau khi lão nói xong một câu "Tiểu nhi tử", hai người liền trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Kỳ Chính Tắc mở miệng trước: "Nếu như ngươi đối xử chân thành với nó, thì cứ như vậy đi, đừng lén lút nữa."
"Tiểu Sóc cũng là con cái nhà chúng ta, nó thành thật, ngươi đừng bắt nạt nó."
Kỳ Sóc "Oa" một tiếng, khóc oà lên, đợi Kỳ Sóc bình tĩnh hơn chút, Kỳ Diễn An búng trán y một cái: "Phu nhân, về nhà đi. ”
Chuyện Đại tướng quân cưới nam thê, nghe có vẻ làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, nhưng thánh chỉ kia rất là bá đạo, không ai dám chỉ trích. Kinh thành ngày đó đều sôi trào, tân lang phong quang vô hạn, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu cưới tân nương của hắn, còn có của hồi môn khác thường đó là một bình gốm sứ có hình trăng tròn và hoa kim ngân.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Kỳ Diễn An theo Kỳ Sóc tới vài chi nhánh của Cảnh Tường Trai. lúc này mới phát giác Kỳ Sóc lại có không ít bí mật. Mỗi một chỗ ở của Kỳ Sóc, đều thả một con diều, là của Kỳ Diễn An vẽ cho Kỳ Sóc. Kỳ Sóc ngại ngùng giải thích: "Ta sợ nhớ phu quân, nên mỗi nơi ở phải có một con diều."
Đương nhiên, Kỳ Diễn An cũng nhìn thấy bức tranh mà Kỳ Sóc "trộm đi". Kỳ Sóc nhìn thấy bức tranh kia vẫn có chút ngượng ngùng, Kỳ Diễn An lại cảm thấy bức tranh này trông quá thiếu sót, cái tên Giang Chu Khách nghe có vẻ đều là chuyện kiếp trước, hắn cân nhắc vẽ lại một bức tranh mới cho phu nhân nhà mình vừa ý.
Vừa hay gặp được đêm trăng mười lăm, Kỳ Diễn An dắt Kỳ Sóc đi ngắm trăng. Kỳ Sóc xấu hổ đỏ mặt nắm chặt tay Kỳ Diễn An. Đi bộ một đoạn đường, gặp được một con sông, người dân địa phương gọi là Tây Giang. Bầu trời có một vầng trăng tròn, dưới nước cũng có một vầng trăng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Kỳ Diễn An nắm chặt tay Kỳ Sóc, nắm cực kỳ chặt, liếc nhìn mặt trăng trong nước, lại liếc người bên cạnh, cười nói: "Đây chẳng phải là trăng Tây Giang hay sao."
Ánh trăng của ta.
___Toàn văn hoàn tất___