Vào lúc giao mùa xuân hạ, bầu trời trong xanh, gió ấm hiu hiu.
Chạng vạng, những người phụ nữ phần lớn đều về nhà nấu cơm cho gia đình, Lúc này Cảnh Tường Trai cũng không còn bận rộn nữa. Thừa dịp lúc rảnh rỗi, Kỳ Sóc lấy sổ sách ra đối chiếu. Ngón tay y lướt nhanh trên bàn tính, những chiếc hạt phát ra âm thanh va chạm rõ ràng. Một khi Kỳ Sóc tập trung, cho dù là ai gọi cũng không gọi nổi, trong mắt cũng chỉ có một thứ, một chuyện. Chuyện tính toán này tính từ lúc chạng vạng đến khi trời tối, giữa chừng một tiểu nhị thấy y còn đang bận, liền đặt một cái bánh bao lên bàn, biết Kỳ Sóc không nghe vào, nhưng vẫn dặn dò một câu: "Tiểu Sóc, ngươi cũng ăn chút gì đó đi, buổi trưa ăn có vài miếng đã bị khách gọi đi. Tốt xấu gì ngươi cũng nên nghỉ ngơi.”
"Kỳ Sóc "Ừ" một tiếng, cũng không biết có nghe được hay không, nhưng có lẽ là không, lúc Kỳ Diễn An đi tới, chiếc bánh bao hấp nguội lạnh vẫn nằm trơ trọi tại chỗ.
Kỳ Sóc tập trung cao độ cho đến khi có một bàn tay đặt lên mu bàn tay, cảm nhận được hơi ấm mới như tỉnh từ giấc mơ. Y đột nhiên quay đầu lại, nhưng người phía sau còn vội hơn, ôm eo kéo y vào trong lòng ngực.
Kỳ Sóc: "Thiếu gia? ”
Kỳ Diễn An cẩn thận nhìn Kỳ Sóc một phen, thấy vẻ mặt y không có gì khác thường, lúc này mới buông tay.
Kỳ Sóc không biết nói sao, chỉ cảm thấy hôm nay Kỳ Diễn An không bình thường, giống như là đang cực kỳ cẩn thận xác nhận cái gì đó, lúc buông y ra lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Mặc dù Kỳ Sóc không biết sao Kỳ Diễn An lại như thế, nhưng cảm giác của y rất tốt.
Ăn xong cơm trưa là đã không thấy Kỳ Sóc đâu. Kỳ Sóc chậm chạp không về nhà Kỳ Diễn An cứ nhíu mày suốt. Kỳ Sóc về trễ cũng không lạ, phần lớn đều là do công việc ở Cảnh Tường Trai chưa làm xong. Nhưng vào thời điểm này, đã là ngày hôm sau sau khi 2 người có hành động thân mật. Động thái như vậy làm cho Kỳ Diễn An rất khó không nghĩ nhiều, chỉ sợ Kỳ Sóc có ý nghĩ gì đó, cố ý trốn ở Cảnh Tường Trai không chịu về nhà. Kỳ phu nhân bảo bếp sau chuẩn bị một ít điểm tâm nhỏ, sai người đưa cho Kỳ Sóc. Kỳ Diễn An vừa hay ôm lấy việc này, cũng có một lý do quang minh chính đại đi gặp Kỳ Sóc.
Dọc theo đường đi, tâm tư Kỳ Diễn An không yên. Một trái tim treo lơ lửng không xuống, thấp thỏm không thôi, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều, thậm chí sợ Kỳ Sóc sẽ không nói một tiếng bỏ chạy mất. Trong tình cảm Kỳ Sóc luôn rất chậm, lại ngốc nghếch, Kỳ Diễn An không thể đoán được, Kỳ Só sẽ có phản ứng gì. Tóm lại hôm qua, Kỳ Sóc vẫn ngây thơ mơ hồ. Sau khi xong việc chỉ rụt vào lòng Kỳ Diễn An trong chốc lát, nhất định phải mặc quần áo, còn phải thay chăn ga trải giường cho Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An nói với y mấy lần không cần, y lại bướng bỉnh muốn đổi: "Ta làm bẩn giường của thiếu gia, không thay cho sạch, lòng ta không yên.”Nhưng mà Kỳ Sóc vừa mới thay, còn chưa kịp sửa sang dọn dẹp, Kỳ Diễn An đã ôm y đi tắm rửa. Nửa đêm canh ba im ắng, ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu râm ran, chim chóc cũng không ồn ào, hai người đương nhiên không dám phát ra tiếng động, nín thở tập trung tinh thần giống như đi ăn trộm. Kỳ Sóc ngoan ngoãn được Kỳ Diễn An ôm vào trong ngực, chẳng giãy giụa, cứ vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm Kỳ Diễn An, trong con ngươi phảng phất còn lóe lên ánh sao trời. Kỳ Diễn An bị y nhìn cho khô nóng, trong đầu đều là bộ dáng lúc nãy của Kỳ Sóc cùng với tiếng thở dốc khó nhịn.
Nếu Như Kỳ Sóc hiểu được bọn họ đã làm cái gì...
Y sẽ...
Kỳ Diễn An cười khổ, trong lòng xem thường sự kiêu ngạo nhỏ nhen này của mình. Lo được lo mất, giống như oán phụ bị bỏ rơi, này là gì đây.
Kỳ Sóc đương nhiên không biết hoạt động tâm lý của Kỳ Diễn An dọc theo đường đi đặc sắc như vậy, thiếu gia tới y rất vui mừng. Thấy sắc trời bên ngoài đã tối, liền hỏi: "Thiếu gia đã ăn cơm chưa? ”
"Ăn rồi." Kỳ Diễn An cầm hộp thức ăn tới, mở nắp ra, "Đưa cho ngươi chút điểm tâm. ”
Ngửi thấy mùi cơm mới phát giác mình đói bụng, bụng cũng không chịu thua mà kêu lên. Kỳ Sóc quẫn bách gãi gãi đầu, nhỏ giọng: "Thiếu gia..."
Kỳ Diễn An: "Biết ngươi chịu khó, nhưng rất nhiều việc không thể làm xong trong một sớm một chiều được. Nên ăn vẫn phải ăn cơm, nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi. ”
Kỳ Sóc liên tục gật đầu, nhịn không được liếc mắt nhìn sủi cảo và bánh củ cải trong hộp thức ăn, nuốt một ngụm nước miếng, lại đáng thương nhìn Kỳ Diễn An.
Kỳ Diễn An cười nói: "Đừng nhìn ta nữa, mau ăn đi. ”
Kỳ Sóc dùng đũa gắp một cái sủi cảo rán đưa vào miệng, không nóng cũng không lạnh, vừa miệng. Lúc nuốt đột nhiên phát hiện Kỳ Diễn An đang quan sát mình, Kỳ Sóc lại không dám ăn vồ vập như vậy nữa, sợ hành vi của mình thô bỉ làm ô uế mắt thiếu gia nên nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Kỳ Diễn An, sợ hắn lộ ra vẻ không thích.
Kỳ Diễn An cười khẽ một tiếng, thuận tay lấy một quả cam từ trong hộp, cân ở trong tay chơi đùa, nói: "Thôi. Ta qua chỗ kia ngồi, ở đây ngươi lại không được tự nhiên. ”
Kỳ Sóc vội vàng ăn xong đồ ăn trong hộp, đi tới trước mặt Kỳ Diễn An. Y vừa đứng trước mặt Kỳ Diễn An vừa giải thích: " Không phải ta không tự nhiên, ta là sợ thiếu gia cảm thấy ta... Cử chỉ thô bỉ. ”
"Suy nghĩ lung tung cái gì đây. Thuận miệng nói ngươi coi như thật, chuyện nên coi là thật ngươi thế nào cũng không coi là chuyện to tát. "Kỳ Diễn An lột vỏ cam trong tay, mùi cam chua ngọt tràn ra.
Kỳ Sóc còn chưa kịp suy nghĩ kỹ những lời này đã bị Kỳ Diễn An cắt đứt: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? ”
Kỳ Sóc khó hiểu, thành thành thật thật lắc đầu: "Không. ”
Thấy y vẫn chưa hiểu rõ chuyện, Kỳ Diễn An lại hỏi cụ thể hơn một chút: "Chuyện đêm qua, có làm cho cơ thể ngươi không thoải mái không? ”
Kỳ Sóc lúc này mới phản ứng được Kỳ Diễn An chỉ ra chuyện gì, trong chốc lát tim đập dữ dội, nhớ lại đêm qua hai người đè lên nhau va chạm kịch liệt, giống như tư thế dã thú giao phối. Sau đó, lúc y mê muội được Kỳ Diễn An ôm vào trong ngực, thấy Kỳ Diễn An đang dùng khăn lau ngón tay. Bóng đèn lay động, ngón tay Kỳ Diễn An thon dài, khớp xương rõ ràng, không hề yếu ớt mà còn lộ ra vẻ mạnh mẽ. Trên tay còn có vết chai do thường dùng binh khí cung tiễn mài ra.
Hai tay này giờ đang lột cam, mỗi một động tác đều cực kỳ đẹp mắt.
Cảm giác nóng bừng cả người lại ập đến. Kỳ Sóc nghĩ thầm, qua mấy ngày nữa nhất định phải đi gặp đại phu, việc này không thể kéo dài thêm nữa. Y trả lời một cách trung thực: "... Đùi hơi đau, sáng ra đỏ một mảng. ”
Kỳ Diễn An nóng cả mặt, rũ mắt xuống, dừng một hồi lâu mới hỏi: ".. Còn ngươi? Ngoài thân thể ra, ngươi có cảm thấy... có khó chịu gì không?"
Kỳ Sóc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. ”
Một lát sau, Kỳ Sóc lại muốn nói cái gì đó, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tay Kỳ Diễn An bóc cam dừng lại trong chớp mắt, trầm giọng nói: "Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó.”
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh lửa nhảy nhót xuyên qua phòng bên cạnh. Mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng trên mặt Kỳ Sóc thật sự lộ ra thần sắc ngượng ngùng. Giọng nói của y rất nhẹ: "... Chỉ là cho thiếu gia thấy mông, ta cảm thấy rất ngượng ngùng."