Nhìn trước mặt rừng cây, nếu Đường Tăng nhớ không nhầm đây là băng qua rừng này sẽ gặp Tôn Ngộ Không đi.
Dắt lấy con ngựa đi vào rừng cây, có lẽ bản thân Đường Tăng có mộc linh căn cho nên bản thân liền có cảm giác vô cùng thân cận với rừng cây.
Đi không quá phút, một đầu mãnh hổ liền lao tới, gầm gừ khiến bạch mã hoảng sợ bỏ chạy. Đường Tăng thở dài cũng không trách con ngựa, hổ là chúa tể rừng xanh, chỉ phần khí thế đã đủ trấn nhiếp vô số sinh vật chứ nói chi một con ngựa bình thường.
" Hệ thống, nếu ta giết con hổ này có bị phán là phạm giới hay không?"
" Con hổ này giết người vô số, nghiệp lực dày đặc, giết nó ký chủ nhận được công đức điểm."
Sửng sốt một cái, Đường Tăng liền lộ ra khuôn mặt khinh bỉ.
- Chỉ trách mày số không may đi. Vạn tượng thiên dẫn.
Đưa tay trảo một cái, con hổ liền bay tới chố Đường Tăng, một trượng đập xuống con hổ liền hy sinh oanh liệt.
" Đinh giết chết khỏe mạnh hổ, đạt được công đức điểm, kinh nghiệm ."
Nhìn nhìn con hổ một cái, theo bản năng nuốt xuống nước bọt, Đường Tăng nhịn xuống thèm khát tiến về phía trước.
Đi thêm trừng nửa tiếng đồng hồ Đường Tăng liền ra khỏi khu rừng, cũng thật thần kỳ khi gặp được con bạch mã ngoài này.
" Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng công đức điểm.
Nhiệm vụ ban bố: thu phục Tôn Ngộ Không. Ban thưởng: vũ kỹ loại. Trừng phạt: bị đè dưới ngũ chỉ sơn.
Ngước nhìn ngọn núi cao thấp như một bàn tay người ở hướng xa xa, Đường Tăng leo lên lưng ngựa tiến về ngũ chỉ sơn.
Vừa bước tới phạm vi ngũ chỉ sơn, Đường Tăng liền nghe được tiếng kêu.
- Sư phụ mau cứu ta, sư phụ...
Lần theo tiếng kêu, Đường Tăng đi tới dưới chân ngũ chỉ sơn.
- Sư phụ, sư phụ...
Tôn Ngộ Không lập tức dùng tay bới lá cây phủ trên đầu xuống liên tục gọi sự phụ... Nhìn Ngộ Không một cái, Đường Tăng lại trang bức.
- Ngươi là gọi ta?
Ngộ Không ra sức ngật đầu.
- Phải... Phải... Sư phụ ngài mau cứu lão Tôn ra... Lão Tôn bị đè ở đây năm sắp buồn chết rồi.
- Ta lại không quen biết ngươi, tại sao lại phải cứu ngươi?
- Sư phụ ta chính là Tề Thiên...
- Dừng... Đi vào vấn đề chính... Không cần kể chuyện quá khứ.
Tôn Ngộ Không lập tức phát mộng.
- Sư phụ là Quan Âm bồ tát bảo ta nhận ngài làm sư phụ hộ tống ngài tới Tây thiên thỉnh kinh... Lão Tôn một thân bản lĩnh hơn năm...
- Dừng... Ta nhắc lại lần không cần kể chuyện quá khứ... Nếu bồ tát đã cho ngươi làm đồ đệ của ta vậy thì ta liền chịu thiệt thòi nhận ngươi làm đồ đệ đi.
- Không thiệt thòi... Không thiệt thòi, trên đường đi lão Tôn sẽ bảo vệ ngài, đừng nói là yêu ma quỷ quái cho dù thần tiên gặp ta đều phải cúi chào, phải biết rằng năm xưa...
- Dừng... Ta nhắc lần cuối, quân tử không kể chuyện xưa, nói đi làm sao để cứu ngươi ra.
Ngộ Không cảm giác cuộc đời này thật nghẹn khuất, vì sao chỉ muốn trang bức với tên hòa thượng trước mặt này lại khó như vậy.
- Sư phụ ngài chỉ cần xé bỏ tờ bùa chú trên đỉnh núi lão Tôn liền có thể đi ra.
Nghe vậy, Đường Tăng ngước mắt nhìn đỉnh núi, quả nhiên thấy ánh hào quang lấp ló.
- Đợi một chút.
Vận dụng rinnegan, Đường Tăng khiến bản thân bay một mạch lên đỉnh núi khiến Ngộ Không mộng bức toàn tập. Bồ tát không phải nói hòa thượng này chỉ là cái phàm nhân sao? Ân nhìn kỹ lại thì quả thức có chút linh lực nhưng tu vi cũng chỉ có luyện khí sĩ mà thôi, làm sao có thể bay? Trấn áp năm chẳng lẽ hỏa nhãn kim tinh đều hỏng rồi?
Đường Tăng một mạch bay lên đỉnh núi nơi phát ra kim quang liền thấy một tờ bùa chú, bên trên viết chữ phạn bằng chu sa ánh đỏ.
Vừa xé bùa chú ra, nó liền biến thành kim quang bay mất. Đường Tăng một lần nữa bay xuống dưới đất.
- Ta xé ra rồi.
Cảm nhận pháp lực đã quay trở lại, ngọn núi cũng không còn nặng như trước nữa, Ngộ Không liền vui mừng.
- Sư phụ, người mau tránh xa ra, càng xa càng tốt.
Đường Tăng cầm dây cương, kéo ngựa ra xa rồi quay lại nhìn ngọn núi.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cả ngọn núi bị chia năm xẻ bảy, loạn thạch bay tứ tung, văng khắp nơi.
Nhìn loạn thạch bay về phía mình, khiến con ngựa sợ hãi toan bỏ chạy nhưng bị Đường Tăng cho giữ lại không thể di chuyển. Đồng lực cùng tinh thần lực tuôn ra, từ hư ảo thế giới bóng dáng tương tự Đường Tăng xuất hiện, cái bóng lao lên đá vang hết loạn thạch không một viên nào có thể trúng Đường Tăng nữa.
Trên bầu trời Tôn Ngộ Không bay nhảy khắp nơi, miệng liên tục ngào thét phấn khởi, Đường Tăng xem chừng con khỉ này bị đè tới mức phát điên rồi.
Sau một hồi bay nhảy thoải mái, Tôn Ngộ Không bay về phía Đường Tăng quy xuống lạy.
- Sư phụ đa tạ người... Đa tạ người...
Nhìn một thân quần áo rách nát, ăn mặc bẩn thỉu quỳ dưới đất con khỉ, Đường Tăng liền cảm thấy bi ai thay cho Tôn Ngộ Không, năm trước một Tôn Đại thánh náo loạn thiên đình không coi ai ra gì, khí thế oai hùng, năm qua đi chỉ còn lại một thân xác gầy trơ xương, rêu phủ đầy mình.
- Được rồi đứng lên đi, tìm nguồn nước tẩy rửa một chút rồi hãng lên đường.
Từ hệ thống đổi tới một bộ y phục, Đường Tăng vất cho Tôn Ngộ Không.
- Đa tạ sư phụ, ngài đợi lão Tôn một chút.
Nói rồi Tôn Ngộ Không liền bay đi.
" Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng vũ kỹ loại đang rút ra... Rút ra hoàn tất, chúc mừng ký chủ thu được giao long nhiễu thể quan tưởng quyết."
" Hệ thống lại là một bộ đằng?"
" Đúng vậy."
Giao long nhiễu thể quan tường quyết ( Đồng thau), lấy giao long làm cơ sở sáng tạo thành giao long quan tưởng đồ, có tác dụng luyện thể. Luyện tới đại thành, tâm ý vừa động giao long liền hiện. Toàn bộ gồm có phần quan tưởng đồ, phần một quan tưởng da lông, vảy sừng, chỉ có vỏ bọc. Phần quan tưởng huyết nhục, huyệt vị, xương cốt, lực lượng toàn thân, long hành vạn lý. Phần quan tưởng sự chuyển động, cách chiến đấu của giao long, thế vừa ra, giao long xuất hiện, vân vũ đầy trời. Trước mắt, ký chủ chỉ có phần của quan tưởng đồ."
Nhìn phần giới thiệu, Đường Tăng nuốt lấy một ngụm nước bọt, chỉ là đồng thau cấp vậy mà kinh khủng như vậy. Mở hệ thống thương hành ra tra xét giá cả của phần và phần giao long nhiễu thể quan tường quyết, Đường Tăng muốn hộc máu, phần giá công đức điểm, phần vậy mà điểm, thật là muốn giết người đi. Xem ra đám yêu quái trên đường lấy kinh liền xác định số phận rồi.
Nhân lúc Ngộ Không còn chưa về, Đường Tăng quyết định lĩnh thưởng. Một bức tranh trực tiếp được in trong đầu Đường Tăng, khẩu quyết, động tác luyện thể kèm theo cũng được truyền tới.
Bởi vì đã có thể vô ý quan tưởng Đường Tăng hiện không cần tĩnh tâm mới có thể quan tưởng nữa. Lấy ra một viên vũ linh đan nuốt xuống, Đường Tăng nếm thử cùng lúc quan tưởng bộ đồ đằng. Tinh thần lực trào dâng ra ngoài thân thể, một cổ thụ cao chừng m tán lá xum xuê xuất hiện sau lưng Đường Tăng, tiếp tới một con giao long cũng được tạo thành quấn xung quanh cơ thể, đầu rồng từ sau lưng thông qua vai thò ra ngoài. Cảm nhận được cơ thể không ngừng được tinh thần tẩm bổ, Đường Tăng bắt đầu niệm khẩu quyết tiến hành động tác luyện thể đi kèm, mỗi động tác đi qua con rồng càng ngưng thực, thân thể cũng càng mạnh mẽ hơn. Phía sau cổ thụ phong ma cũng không ngừng hoàn thiện, mặc dù vẫn không thể mỗi chiếc lá đều rõ ràng tới từng sợi gân, nhưng khí thế của phong ma cổ thụ vẫn ngày một tăng lên.