“Mẹ mua cho em con heo đất, mẹ mua cho em con heo đất í ò í o. Ngày hôm nay em vui lắm, cầm heo trên tay em ngắm í o i ò...”
Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, Trương Lâm Quỳnh với tay lấy điện thoại trên chiếc tủ đầu giường, cất giọng ngái ngủ:
“Milo?”
“ nghìn một hộp!” Đầu bên kia vang lên giọng nói cợt nhả.
“...”
Trương Lâm Quỳnh nâng mặt ra khỏi gối, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại:
“Mày là đứa nào?”
“...” Đầu bên kia im lặng một lúc, tiếp theo, một giọng nói õng ẹo kéo dài vang lên bên tai Trương Lâm Quỳnh:
“Honey....”
“...”
“Huhu...Honey không nhớ người ta hả?” Bên kia tiếp tục õng ẹo nói, chữ “người ta” còn được đặc biệt nhấn mạnh, kéo dài, nũng nịu...
“Dương Phù Cẩn?”
“Bingo, cuối cùng honey cũng nhớ người ta rồi! Huhu...người ta còn tưởng honey quên người ta rồi chứ! Huhu...đau lòng chết đi được...Hức hức...”
“....”
Trương Lâm Quỳnh im lặng, đây là bản mặt của Dương Phù Cẩn khi sống thực với giới tính của anh ta sao? Nghe cái giọng kia...Trương Lâm Quỳnh rùng mình, cô dứt khoát tắt điện thoại, ngăn chặn cái giọng điệu õng ẹo của ai đó, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Mười phút sau.
Trương Lâm Quỳnh nhổm người ngồi dậy, đưa tay gãi gãi mái tóc rối bời, ngẫm nghĩ. Mấy ngày nay cô với Dương Phù Cẩn đâu có liên lạc gì, sao hôm nay anh ta lại gọi điện cho cô? Lại còn nói với cái giọng đáng khinh đó nữa?
Lâm Quỳnh nắm lấy điện thoại, đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện lại cho Dương Phù Cẩn.
“Tía em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa. Má em là một người nông dân, tía em là một người nông dân...”
Dương Phù Cẩn bên này đang ung dung ngồi ăn điểm tâm thì tiếng chuông điện thoại đặc trưng của anh reo lên. Nhìn cái tên trên màn hình, Dương Phù Cẩn lập tức vui vẻ, anh bắt máy, giọng ngọt xớt:
“Honey...”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
Dương Phù Cẩn: “Honey, em lại quên người ta hả?”
Trương Lâm Quỳnh: “...” Cô nén xúc động, xoa xoa cánh tay đầy da gà, nói:
“Dương Phù Cẩn, lúc nãy anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
Dương Phù Cẩn: “Người ta nhớ em mà...”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
Dương Phù Cẩn: “Honey...”
Trương Lâm Quỳnh: “...”
Dương Phù Cẩn: “Huhu...honey, em nói gì đi chứ...”
Trương Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, cười gượng:
“Nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây...”
Cô còn chưa nói hết, Dương Phù Cẩn đã ngắt lời:
“Khoan đã!”
“Sao vậy?” Lâm Quỳnh hỏi.
“Chúng ta cần nói chuyện. Ba giờ chiều nay, quán cà phê Hồng Lựu, phố Trần Hưng Đạo. Tôi đợi em!”