Chương 360: Lựa chọn
“Oi! Mày có nghe không? Làm gì đó đi!” (Naofumi)
Bằng việc liên tục nói một mình với quyển sách và cái Khiên, tôi đã gần đạt đến cảnh giới tự kỉ.
Lại đi tong một ngày rồi…
Bố mẹ cứ liên tục nhắc tôi phải đến lớp nhưng tôi chả thể để tâm được.
Tôi nên làm gì đây?
“Oi!” (Naofumi)
Tôi đóng sập quyển sách lại.
“Raphtalia.” (Naofumi)
“Gì thế ạ?” (Raphtalia)
“…Có lẽ chúng ta chả thể làm gì nữa rồi.” (Naofumi)
Mọi cố gắng cho đến giờ đều không khả quan và có lẽ tôi nên cân nhắc đến việc từ bỏ.
Không hiểu sao khi nghĩ thế, đột nhiên tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
“Anh… nghĩ là ta không nên đọc cái này nữa…” (Naofumi)
Tôi không thể ngày nào cũng đọc cái thứ viết về cái chết của đồng đội mình được.
“Quên hết như thể chưa từng có chuyện gì…” (Naofumi)
Khi tôi nói thế thì trông Raphtalia như chuẩn bị bật khóc bất cứ lúc nào.
“Xin…đừng nói thế.” (Raphtalia)
“Anh biết, nhưng…” (Naofumi)
“Ta chưa thể từ bỏ được.” (Raphtalia)
“…” (Naofumi)
“Không phải ngài đã nói là muốn bảo vệ tất cả mọi người ư? Em ghét thế này. Nó làm em thấy vô cùng cay đắng.” (Raphtalia)
“Đúng là vậy… nhưng dù có quay lại được thì ta sẽ làm gì?” (Naofumi)
“Ý ngài là sao?” (Raphtalia)
“Em biết anh đang có ý gì mà, đúng không?” (Naofumi)
Raphtalia lặng người đi.
Đúng, đến giờ tôi vẫn không biết Medea giết chúng tôi bằng cách nào.
Mà hơn nữa ả còn hứng hết đòn tấn công của chúng tôi mà không xi nhê, cứ như muỗi đốt inox ấy.
Kể cả có đánh trúng thì cũng chỉ rỉ được tí máu. Thế nên nghĩ cơ hội thắng là 0% thì cũng vô cùng bình thường.
Chức nghiệp của tôi là bao bọc che chở. Nhưng tôi đã thất bại và bị loại khỏi cuộc chơi mà còn không biết lí do mà mình bị loại.
Tôi nghĩ cái việc ả đã làm không phải skill, khả năng đặc biệt hay cái gì giống thế.
“Với ả thì lần đo cũng chỉ là chơi thôi… đúng không?” (Naofumi)
Ả có lợi thế tuyệt đối. Làm gì có chuyện tôi không thấy tuyệt vọng khi thua một thứ như thế chứ.
Nếu giờ có quay lại cũng chỉ ăn hành lần nữa thôi.
“Kể cả có thế… Em vẫn sẽ đánh.” (Raphtalia)
“Raphtalia…” (Naofumi)
Raphtalia đặt tay lên mặt tôi.
“Naofumi-sa...n, dù có cơ hội quay lại thì mong ngài hãy ở lại đây. Em… sẽ đi con đường mình đã chọn. Em không muốn chết theo cách vô nghĩa vậy đâu.” (Raphtalia)
Lời của em ấy đã đánh trúng sĩ diện của tôi, khiến bên trong tôi nảy ra mong muốn tát mình một cái.
“Đúng rồi… chúng ta chưa thể từ bỏ được. Nếu có chết… thì cũng phải chết trong danh dự.” (Naofumi)
Tôi sợ cái gì chứ?
Ngoài kia đang có một con bitch đang cố tận diệt thế giới cho vui.
Medea đã nói là thăng cấp hay gì đấy.
Cứ như bố để mày làm thế ấy!
Ngày mai chúng tôi sẽ mở rộng phạm vi điều tra.
Có khi ngoài kia sẽ có chỗ nào đó có quyển sách nào đó giống ‘Tứ Thánh Khí Tàng Thư’.
“Raphtalia, đừng coi thường anh. Giờ mà cúp đuôi chạy thì không vui chút nào. Vì khi gặp Khiên Tinh linh và Atlas, anh đã quyết định. Anh sẽ đem hòa bình đến với nơi đó và quay trở về sống với em khi và chỉ khi đã thỏa mãn với kết quả.” (Naofumi)
Ngay trong khoảnh khắc đó, màu sắc của thế giới đột ngột bay biến còn âm thanh vị biến mất hoan toàn.
“C-cái gì!?”
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ thì tôi thấy đàn chim đang dừng giữa không trung, cánh vẫn đang đập dở.
Quyển sách trên tay tôi phát sáng nhè nhẹ và trôi lơ lửng.
Từ trước đến giờ chưa có phản ứng gì cơ mà, sao giờ lại thế này?
Các trang sách lật qua lại liên tục.
Cái Khiên cũng phát sáng, và rồi biến thành một người.
Chính là… Atlas.
“Đã lâu không gặp, Naofumi-sama.”
“Atlas… san.” (Raphtalia)
“Vâng. Với chị thì còn lâu hơn, Raphtalia-san.” (Atlas)
“Atlas? Tại sao em lại chui từ cái Khiên ra? Em ổn chứ?” (Naofumi)
“Giờ thì, có. Như hai người thấy, thời gian ở nơi này đã ngừng trôi.” (Atlas)
“Well…” (Naofumi)
Tôi đã nhận ra điều đó từ lúc nhìn ra cửa sổ, cộng thêm việc xung quanh mất hết màu sắc hay âm thanh.
Nếu là dị giới thì không sao nhưng ở đây thì tôi lại thấy hơi khó chịu tí.
“Đây vẫn là thế giới của anh chứ?” (Naofumi)
“Vâng, đây chắc chắn là thế giới của Naofumi-sama. Dù nó đã bị xáo trộn để phù hợp với sự tồn tại của Raphtalia-san.” (Atlas)
“Fumu… và? Tại sao chúng lại làm vậy?” (Naofumi)
“Như một phần thưởng… có vẻ thế.” (Atlas)
Atlas đang nhắm hờ đôi mắt.
Phần thưởng à?
Mấy thằng cha nghỉ hưu sớm sẽ thích cái này lắm.
Nhưng nhìn vào biểu hiện của Atlas thì có vẻ vấn đề đang nói lại không vui vẻ đến mức đấy.
“Từ Khiên Tinh linh?” (Naofumi)
“Vâng. Nó đã ngay lập tức gửi anh về thế giới ban đầu như một lối thoát hiểm khẩn cấp.” (Atlas)
“À thì đáng lẽ anh đã chết rồi.” (Naofumi)
“Đây là thứ anh nhận được khi cho Khiên hấp thụ thứ đó.” (Atlas)
“Thứ đó?” (Naofumi)
“Cái thứ dùng để mở khóa Khiên Ø ấy.”
Ah, bả rồng ấy à.
Nó có hiệu quả khi chống lại cái con Thần kia nên tôi cứ thắc mắc nó còn công năng gì khác không, hóa ra lại còn khuyến mãi thêm ‘Từ chối tử thần’ à?
“Nhờ nó mà Tứ Thánh đã bảo toàn được sức mạnh, còn Naofumi-sama thì thoát chết trong gang tấc.” (Atlas)
Thế nghĩa là có khả năng Ren và Motoyasu vẫn còn sống.
Có khi nếu các Anh Hùng chỉ chết một lần thôi thì không sao.
“Em chỉ nói thôi nhưng các Chư Hầu thì chưa chắc đã thế đâu. Có vẻ nó hồi sinh Raphtalia-san chỉ vì ngẫu hứng thôi.” (Atlas)
Nói với Raphtalia điều đó mà trông mặt Atlas buồn xo.
“Nó là sai sót, hoặc cũng có thể nói là phép màu tình cờ xảy ra do sự kết nối sâu đậm giữa hai người.” (Atlas)
Hai đứa vừa mời lườm nhau đấy à?
Đúng là em vẫn chả thay đổi gì mà Atlas.
“Và? Vì sao em lại ở đây?” (Naofumi)
“Khiên Tinh linh muốn em hỏi về lựa chọn của anh về việc sẽ làm từ giờ trở đi.” (Atlas)
“… Ý em là một trong hai lựa chọn, quên tất cả rồi sống yên ổn ở đây hay là liều chết quay về đó?” (Naofumi)
“… Vâng.” (Atlas)
Atlas trả lời sau một thoáng im lặng.
Khó chọn vậy.
Tôi đã sống ở đây một tuần cùng Raphtalia. Không phải là tôi không mong muốn việc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cuộc sống lúc này vô cùng thoải mái.
“Khiên Tinh linh nói kẻ mà anh đối đầu quá mạnh. Không thể đánh bại, kể cả với vũ khí thuộc chuỗi Ø.” (Atlas)
“Vậy chúng vô dụng sao?” (Naofumi)
Không phải chúng triệu hồi các anh hùng vì vẫn có cách để vượt qua Đợt sóng à?
“Thực ra chúng chỉ đợi cho Đợt sóng lắng xuống thôi. Mà kể cả trong tình huống tệ nhất thì vẫn có thể chạy trốn với skill Ø mà.” (Atlas)
“Thế là sao?”
Cái này nghe quen quen.
Sẽ có cách nào đó để vượt qua Đợt sóng.
Chẳng lẽ có lỗ hổng nào mà tôi chưa khai thác à?
“Thì… theo như các tinh linh đã nói, nếu Đợt sóng quá kéo dài thì sẽ rất bất lợi cho mảnh vỡ của ả… hay đáng ra là như thế.” (Atlas)
Tình huống bất lợi à…
Con thần đĩ đấy có điểm yếu không nhỉ?
Phải có lí do mà ả không nhúng tay vào ngay từ đầu.
Với sức mạnh như thế thì thừa sức hủy diệt vài thế giới rồi ấy chứ.
“Nhưng quá trình hợp nhất đã kết thúc.” (Naofumi)
“Vâng. Khiên Tinh linh cũng nói là đã quá muộn rồi.” (Atlas)
Quá muộn…
Tôi đã được triệu, và đi cả một chặng đường dài để đến được đây. Và kết thúc lại nhạt nhẽo thế ư?
Vậy…
“Anh không thể bỏ cuộc dễ dàng thế được.” (Naofumi)
“Đúng thế!” (Raphtalia)
“Vâng… và vì vậy, Khiên Tinh linh sẽ sử dụng chút sức mạnh cuối cùng để chơi trò được ăn cả ngã về không. Và nó cho anh tự quyết định.” (Atlas)
“Nghe cứ như vé một chiều xuống thẳng địa ngục?” (Naofumi)
“Đúng thế. Lần này mà thua là hết luôn đó. Và mọi người chắc chắn sẽ chết. Không… chết có khi còn nhẹ ấy.” (Atlas)
Ả đó có thể điều khiển người chết nên nếu tôi chết thì có khi sẽ thành rối của ả cũng không chừng.
Rắc rối thật.
“Vậy… anh có định quay lại không?” (Atlas)
Dù có thắng tôi cũng không thể trở về. Khiên Tinh linh chắc chắn đang muốn nói với tôi vậy.
“Em… sẽ luôn bên cạnh Naofumi-sama. Raphtalia-san cũng đang ở đây. Tuy vô cùng thương tiếc cho Onii-sama và mọi người, nhưng… bỏ cuộc có khi cũng không tệ lắm đâu. Cũng chả có ai trách cứ Naofumi-sama hay Raphtalia-san về việc đó cả.” (Atlas)
“Chị không muốn thế. Với chị… Naofumi-sama, và thế giới đó, là không thể thay thế được.” (Raphtalia)
“Đúng là Raphtalia-san. Tinh linh của ‘Chiến chùy’ đã rất vui đó.” (Atlas)
“Naofumi-sama, dù ngài có chọn gì thì quyết định của em vẫn không đổi. Em vô cùng xin lỗi.” (Raphtalia)
“… Không. Raphtalia, chẳng phải anh đã nói rồi sao?” (Naofumi)
Dù là lúc thăng cấp, cùng rất nhiều lúc khác, tôi đều chỉ muốn một điều.
Là Raphtalia hãy tự do đưa ra lựa chọn cho riêng mình.
Kể cả có tôi bên cạnh hay không.
Và em ấy đã chọn quay về để tiếp tục chiến đấu.
Tôi không có tư cách để can ngăn.
Vấn đề của tôi là của tôi, và của em là của em ấy.
Vậy tôi nên làm gì?
Xem nào… nếu toàn bộ thời gian vừa qua chỉ để tôi quyết định cái này thì đúng là chết tiệt.
Tôi đã từng nói rồi, để không phải hối hận thêm lần nữa, tôi sẽ bảo vệ mọi người bằng tất cả những gì mình có.
“Có vẻ anh đã quyết định rồi nhỉ…” (Atlas)
“Atlas, xin lỗi nhé. Cái mạng quèn mà em đã phải hi sinh để bảo vệ giờ lại sắp mất thêm lần nữa đấy.” (Naofumi)
“Không… miễn Naofumi-sama hạnh phúc là em hài lòng rồi.” (Atlas)
“Yep, anh sẽ trở lại. Kể cả có chết thêm lần nữa.” (Naofumi)
Ngay khi tôi nói thế, sợi dây và quyển sách phát sáng mạnh hơn và một khối cầu ánh sáng xuất hiện.
“Giờ thì… nếu anh đi qua cái này thì anh sẽ xuyên không và có thể sẽ về được đó. Có lẽ vậy.” (Atlas)
“Oi, oi. ‘Có lẽ’ là sao?” (Naofumi)
“Em chỉ có thể nói thế thôi. Cái này là có tỉ lệ thành công cao nhất rồi đó. Mất rất nhiều thời gian mới được thế đó.” (Atlas)
“À ra vậy.” (Naofumi)
“Và hình như ước nguyện được trở lại của Naofumi-sama và Raphtalia-san cũng đã tác động đến nó đấy.” (Atlas)
“Nghe giống mấy kiểu kịch bản game đời cũ thế.” (Naofumi)
Nhưng với game đó thì sẽ là Happy End, còn cái trước mắt thì tôi không dám nói trước.
Tôi có sợ hay không ấy á? Chả vãi ra quần ấy chứ.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi bước vào trận chiến mà không sợ cái gì đó cả.
Và giờ thì tôi đang chuẩn bị đánh nhau với một kẻ thù bất khả chiến bại.
Khalachackeo tôi sẽ chết.
Nhưng kể cả thế thì tôi vẫn không muốn từ bỏ.
Đúng là kì lạ thật.
Khi mới đến thế giới đó thì tôi chỉ muốn nó biến mất quách đi cho rồi, vậy mà giờ tôi lại muốn cứu nó.
Là cái gì đã thay đổi tôi… Raphtalia, cùng với Atlas. Và những người đồng đội đang chiến đấu ngoài kia.
Nói luôn là bên trong tôi đang đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội. Đôi khi chính tôi cũng không hiểu nổi con người mình nữa.
Nhưng dù sao thì cảm giác này cũng không tệ lắm.
Đúng vậy.
Chúng tôi sẽ không trở lại chỉ để chết thêm lần nữa đâu.
Chúng tôi quay trở lại để báo thù.
Nếu cảm xúc là thứ đã chi phối tâm trí tôi thì tôi sẽ tin nó.
“Tinh linh ‘Chiến chùy’ cũng đã đồng ý rồi. Đi cẩn thận nhé.” (Atlas)
“Cảm ơn em rất nhiều.” (Raphtalia)
Atlas có thoáng mỉm cười… rồi phát sáng và biến mất.
Chúng tôi đã lụm hết những gì có thể sẽ giúp ích để đem theo.
Có khi chúng sẽ chả có tác dụng gì nhưng tôi vẫn mang theo nhằm trấn an tinh thần.
“Thôi, chúng ta đi thôi.” (Naofumi)
“Vâng.” (Raphtalia)
Chúng tôi thu hết can đảm và cùng nhau bước vào khối cầu ánh sáng.