Tate no Yuusha no Nariagari (Web Novel)

cuộc hồi hương không mong muốn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 357 - Cuộc hồi hương không mong muốn

Raphtalia đang ở đây.

Tôi nhìn xung quanh thêm lần nữa.

Yep, đây chắc chắn không phải dị giới. Đây là thư viện ở thế giới của tôi.

“Um, Naofumi-sama?” (Raphtalia)

“Shh! Ở đây ta không được lớn tiếng đâu. Anh cũng chả hiểu cái gì đang xảy ra đâu nên để anh nghĩ cái đã.” (Naofumi)

Sau khi dặn em ấy, tôi xem qua quyển sách thêm lần nữa.

… Tôi thấy trang trống lúc nãy giờ đã có chữ.

—Sau khi Kiếm, Thương , Khiên cùng Chư Hầu của ‘Chiến chùy’ bị đánh bại, Cung cùng những người còn lại chìm trong tuyệt vọng.

Họ bị đánh bại theo cách tàn khốc nhất.

Ngay lúc trận chiến vẫn đang diễn ra, Medea cười lớn và rút quân vì mục đích giải trí.

Nhờ quyết định bột phát của kẻ địch mà mạng sống của những người còn lại đã được bảo toàn, nhưng tổn thất vẫn là thứ không thể đong đếm.

Thất bại toàn diện.

Có vẻ Đức Thần đã rút quân để thể hiện sự rộng lượng ‘giả mạo’ của mình.

Không biết chúng sẽ làm trò bẩn thỉu gì nữa đây?

Khó chịu thật. Việc nhớ lại khuôn mặt ả đó khiến tôi muốn phá cái gì đấy.

“Oi, thế này là sao?” (Naofumi)

Tôi cố nói với quyển sách.

Nhưng chả có gì xảy ra.

Ku… tôi nên làm gì đây?

“N-Naofumi-sama?” (Raphtalia)

“S-sao vậy…” (Naofumi)

Chả có gì xảy ra với quyển sách và cái vòng. Tôi đã táy máy một hồi nhưng vẫn chả có gì.

Cố thử nữa cũng chả tác dụng gì.

“Ở đây khó nói chuyện quá. Theo anh đến chỗ khác. Anh sẽ giải thích trên đường.” (Naofumi)

“Vâng.” (Raphtalia)

… Nói sao với tai và đuôi của em ấy đây?

Chẳng lẽ bảo là cosplay à?

Tôi cầm quyển ‘Tứ Thánh Khí Tàng Thư’ và dẫn Raphtalia tới chỗ tiếp tân.

Mà quyển này có cho mượn không thế?

Tôi kiểm tra xung quanh bìa.

May quá, không có chíp an ninh bị cài vào.

Nhưng có nên thử không nhỉ?

Tôi lấy thẻ thành viên của mình cùng với một quyển sách bất kỳ lên quầy tính tiền. Tôi đưa chúng cho thủ thư.

“Um… quyển này…?”

Thủ thư nghiêng đầu nhìn quanh quyển sách.

Có vẻ nó không được đăng ký ở đây.

“Ah, xin lỗi. Tôi quên là mình mang từ nhà đến.” (Naofumi)

Tôi lấy quyển sách và rời đi.

Sau đó tôi liền nhét nó vào túi tôi mang đến cùng những quyển sách khác. Xong tôi mau chóng kéo Raphtalia đi cùng mình.

Ngay khi đi ra ngoài, em ấy đã ngó nghiêng quan sát xung quanh một cách ngạc nhiên.

Khu vực này đã trong nội thành nên có rất nhiều quầy bar và chung cư nằm rải rác.

Lại còn cả xe cộ các thứ nữa… có rất nhiều thứ mà em ấy mới thấy lần đầu. Nên phản ứng vậy cũng đúng thôi.

“Naofumi-sama, ta đang ở đâu đây?” (Raphtalia)

“Yeah, nói thế nào nhỉ… đây là thế giới của anh.” (Naofumi)

“Eh!?” (Raphtalia)

Tôi đang nhìn thấy quang cảnh thành phố vô cùng quen thuộc bao quanh khu vực thư viện.

Hình như tôi tưởng tượng thôi nhưng hình như không khí ở đây hơi bẩn thì phải?

Tôi đoán không khí ở bên kia sạch hơn bên này.

Đây chính là nơi tôi vẫn luôn mong mỏi trở về, nhưng mà…

“Anh không hiểu vì sao, Raphtalia, nhưng anh đã trở lại thế giới này cùng em. Tạm thời cứ đi theo anh để xem cái đã.” (Naofumi)

“V-vâng! Vậy ra đây là thế giới của Naofumi-sama...” (Raphtalia)

Em ấy vẫn không ngừng ngó nghiêng xung quanh.

Người qua đường cứ liếc về phía này.

Vậy ra đuôi với tai cũng nổi bật phết nhỉ?

Mà có khi họ lại chú ý đến khuôn mặt của em ấy hơn.

Ưu điểm của người Nhật đó. Họ vô cùng giỏi ở khoản không chỉ trỏ ở những thứ kì lạ.

Giờ tôi mới thấy mình đang rất đói.

… Trong ví đang có tiền.

Tôi đang rất thèm đồ ăn nhanh.

Người ta thường nói đi xa sẽ nhớ vị quê nhà, chắc cái này là hợp nhất với câu đó.

Thức ăn mà tôi ăn ở bên đó nhạt toẹt.

Tôi đã rất muốn ăn thức ăn có vị đậm đà nhưng lại chả có gia vị mà làm.

“Okay!” (Naofumi)

Thẳng tiến tới nhà hàng thôi.

Tôi kéo Raphtalia cùng vào một nhà hàng gia đình.

Có khi dẫn em ấy vào trung tâm thương mại mới đúng, phản ứng sẽ vô cùng thú vị.

Nhưng giờ tôi chỉ dẫn em ấy vào chuỗi nhà hàng ‘Bạo phong’.

“Kính chào quý khách. Cho hỏi các vị đi mấy người ạ?”

“2.” (Naofumi)

“Hai đúng không ạ? Vậy xin mời đi lối này.”

Nhân viên dẫn chúng tôi tới chỗ đang trống.

Raphtalia trông có vẻ bồn chồn nhưng lại không ngạc nhiên lắm.

“Um, cửa hàng gì đây ạ?” (Raphtalia)

“Không đoán được à?” (Naofumi)

“Không, em chỉ biết là nó bán đồ ăn thôi, nhưng kiểu gì mà ngài bảo em im lặng đi theo rồi cuối cùng lại vào đây…” (Raphtalia)

“Đúng rồi đấy… à thì, anh cần thời gian để nghĩ ấy mà. Và vừa hay anh đang đói nên tiện vào đây luôn.” (Naofumi)

“Rõ rồi ạ. Em rất nóng lòng được thử thức ăn ở đây đấy.” (Raphtalia)

“Menu đây. Tự lựa món đi.” (Naofumi)

“Ah, vâng ạ! Woah, cái này có gắn ‘Pha lê trình chiếu’ ạ?” (Raphtalia)

Fumu… giờ nghĩ lại mới thấy thế giới đằng đó có mấy công nghệ kì lạ thật.

“Pha lê trình chiếu’ ở đó thì cũng giống ảnh lập thể 3D ở đây đúng không nhỉ?

Mấy cái nằm yên trên giấy chỉ gọi là ảnh… mà không, tranh chứ nhỉ?

“Không thể gọi là tranh được à?” (Naofumi)

“Hmm? Nhưng cái này rất thật mà. Trong tộc Lemos cũng có họa sĩ, nhưng em vẫn thấy tranh của họ rất khác so với cái này…” (Raphtalia)

Ah, ra là vậy.

Ở đó dùng màu nước, màu dầu cùng với ma pháp tạo màu cho tranh. Có khá nhiều cách đó.

Không phải là không có bức nào giống thật, nhưng số lượng thì đếm trên đầu ngón tay…

Mà gọi cái đó là hình chụp cho nhanh. Thế nên nếu là vậy thì ‘Pha lê trình chiếu’ là giống nhất.

“Cái này ạ.” (Raphtalia)

“Em có đọc được tên nó không?” (Naofumi)

“Không ạ…” (Raphtalia)

Vậy em ấy không biết ngôn ngữ ở đây.

Nói thì chắc vẫn được nhờ khả năng của các Chư Hầu, nhưng viết thì…

Nếu dễ thế thì ngay từ lúc mới đến đó tôi đã không trày vi tróc vảy để học chữ đến mức đó rồi.

Tôi nhấn nút gọi bồi bàn và gọi món.

“Anh vừa ấn nút để gọi họ đúng không? Đây là nhà hàng cao cấp sao?” (Raphtalia)

Nhớ lại thì Raphtalia cũng đã từng đến nhà hàng rất nhiều lần nên giờ em ấy có vẻ không ngạc nhiên lắm.

Trong số đó có rất nhiều chỗ phải rung chuông để gọi phục vụ.

Dù không mấy khi chúng tôi đến mấy chỗ hạng sang kiểu vậy.

“Cái này rất bình thường ở đây, kể cả là với thường dân.” (Naofumi)

“Vậy ạ? Tuyệt thật đấy…” (Raphtalia)

Có gì đó sai sai thì phải.

“Ở ngoài cũng có xe cộ như ở Faubley, nhưng chúng còn chạy nhanh hơn cả Firo nữa.” (Raphtalia)

Raphtalia hướng mắt ra phía bên ngoài.

Đúng là xe ở đây nhanh hơn Firo thật.

Nhưng nếu con chim đó max speed thì ăn đứt đống này.

Thậm chí còn kinh khủng hơn nữa khi con bé được yểm phép lên. Tốc độ không hề giảm kể cả trên đoạn đường xấu nhất.

Vậy xét ra thì con bé linh hoạt hơn xe nhiều.

Mỗi nhà nên có một con Filo Rial nữ hoàng mới đúng.

“Xe to chở được nhiều thứ hơn con bé đấy.” (Naofumi)

“W-wow.” (Raphtalia)

“Chỉ là lí thuyết về tải trọng thông thường thôi nên chắc nếu con bé to hơn thì cũng sẽ mang được nhiều hơn.” (Naofumi)

Trong khi chúng tôi vẫn đang nói vẩn vơ, bồi bàn dọn món ra.

Nhanh vậy.

À mà không… ở đây thì thế này là quá thường.

Raphtalia cũng ngạc nhiên với tốc độ phục vụ.

“Cảm ơn vì đã chờ~.”

Bồi bàn đặt món lên bàn.

Trước mặt tôi là hương vị hoài niệm mà tôi luôn nhung nhớ.

Ah… ngươi, đã bao lần ngươi trong giấc mơ của ta rồi nhỉ? Tôi bắt đầu dùng thìa và dĩa để ăn.

“Itadakimasu. Um, em nghĩ là món Naofumi-sama nấu vẫn ngon hơn.” (Raphtalia)

“Không cần nịnh đâu.” (Naofumi)

“Em không có ý vậy… Em nghĩ món này cũng rất ngon nhưng vị lại đậm quá.” (Raphtalia)

Hồi ở đó tôi dùng khá ít gia vị.

Tôi nghĩ làm vậy sẽ ngon hơn.

Nhưng dù tôi có làm gì thì cái vị nhạt thếch đó vẫn không đổi.

Thực tế tôi cũng biết là giới trẻ hiện nay chả quan tâm gì đến cân bằng dinh dưỡng cả.

Sai quá sai mà.

Trong khi vẫn đang mải nghĩ, tay tôi vô thức cầm cái bánh Hamburger lên và cắn ngập miệng.

“…”

Nói thật thì đáng lẽ không ngon lắm.

Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy ngon thế này? Như thể gặp lại người bạn lâu năm xa cách vậy

Sau khi ăn xong, chúng tôi rời đi.

… Ngay lúc vừa rời nhà hàng thì đập vào mắt tôi là một tiệm burger.

“Okay, qua đó đi.” (Naofumi)

“Ngài định ăn nữa à?” (Raphtalia)

“Anh chỉ đang tận hưởng hương vị quê nhà thôi.” (Naofumi)

Tuy đã no nhưng cái mùi hoài niệm kia lại khiến tôi muốn ăn nữa.

Với ¥500 thì có thể ăn được khá nhiều đó.

Chơi tới bến luôn, rỗng túi cũng mặc kệ.

“Anh đi đây, Raphtalia!” (Naofumi)

“V-vâng!” (Raphtalia)

Và thế là tôi ăn burger cùng hàng loạt thứ khác cho đến lúc thỏa mãn…

Ăn hơi nhiều rồi… Bội thực mất.

“Vậy ra đây chính là hương vị quê nhà của Naofumi-sama.” (Raphtalia)

“Có thể nói là vậy.” (Naofumi)

Raphtalia nói mọi thứ đều rất ngon nhưng lại đậm quá.

Làm gì đến mức đó chứ?

May là Raphtalia cũng thích những thứ mà tôi đã gọi.

Em ấy vẫn chưa quen với ẩm thực nơi này nên nếu em ấy không thích cái gì đó thì hơi nan giải đó.

Rồi sẽ phải làm quen là thứ gì ở đây cũng đậm thôi.

Tôi vào công viên, chọn đại một cái ghế rồi lôi “Tứ Thánh Khí Tàng Thư’ ra khỏi túi.

“Đó có phải quyển sách ngài đã đọc trước khi bị triệu hồi không?” (Raphtalia)

“Yeah, anh vừa mới kiểm tra lại và giờ trong đó có ghi lại cả hành trình của chúng ta nữa.” (Naofumi)

… Nhưng từ khi tôi rời thư viện thì không cso cái gì được viết thêm nữa.

Có vẻ kẻ địch đã rút, nhưng người duy nhất trong Tứ Thánh còn sống là Itsuki.

Vẫn còn Trash cùng các Chư Hầu, cả Glass nữa, nhưng xem ra sẽ rất khó khăn đây.

Tôi nhớ lại cảnh cuối cùng mà mình thấy ở đó.

Không… kể cả chúng tôi có ở đó thì cũng khó thắng

Thật lòng thì tôi vẫn không tưởng tượng nổi có cách nào đánh bại chúng.

Vì cho đến giờ, tôi vẫn chưa biết tại sao mình chết nữa là.

“U…mu…”

Kể cả vậy, tôi cũng chả biết nên làm gì giờ.

Giờ tôi thấy hơi không quen khi không có bảng status trước mặt rồi đấy.

Từ từ đó, cái lúc tôi bị đánh văng đi, có gì đó rất lạ.

Cứ như thể… thứ gì đáng lẽ ra phải ở đó đã biến mất không dấu vết.

Nên nói thế nào nhỉ? Tôi chỉ biết là có gì đó rất là thôi.

“Naofumi-sama…”

Raphtalia đang nhìn tôi lo lắng.

Quần áo em ấy đang mặc là áo thun và quần bò.

Khá tomboy đấy.

Raphtalia có mái tóc dài và vóc người cân đối nên tôi thấy em ấy rất hợp với chúng.

“Anh không biết nguyên nhân nhưng mà, hm, chúng ta đã bị đánh bại. Không, nói đúng hơn là ta đã chết rồi. Ngay khi anh nhận ra thì ta đã tỉnh dậy ở đây, ở thế giới của anh.” (Naofumi)

Tôi giơ cái Khiên ra, giờ đã là sợi dây đeo.

Và Raphtalia cũng cho tôi thấy chiếc thắt lưng có hình cây búa.

“Có lẽ tinh linh cảu cả hai vũ khí đã tạo nên cái này như lối thoát khẩn cấp.” (Naofumi)

“Nghe có vẻ không đúng lắm.” (Raphtalia)

Raphtalia để cái thắt lưng lên tay và lủng lẳng qua lại.

Đúng, nó chả có phản ứng gì.

“Thôi tiếp tục câu chuyện. Ta đã đến đây, và giờ anh không biết cách quay lại.” (Naofumi)

“Vâng… ta đã chết…” (Raphtalia)

“Đúng, và anh cũng thấy hơi khó chịu khi kết thúc thế này. Và đây mới là vấn đề nè.” (Naofumi)

“Cái gì cơ ạ?” (Raphtalia)

“Raphtalia, là về cuộc sống của em. Anh đã nói việc sống ở đây không dễ đúng không?” (Naofumi)

Con bé là một xuyên không giả đó.

Không hộ tịch, không nơi định cư.

Tuy tôi se bảo vệ em ấy bằng mọi giá nhưng chả biết được bao lâu nữa.

“Và còn cả tai và đuôi của em nữa, nếu lộ ra sẽ rất nguy hiểm.” (Naofumi)

Nếu họ phát hiện ra, không chừng họ sẽ coi em ấy là mẫu vật nghiên cứu không chừng.

Họ sẽ thế này nè ‘Oh, thật tuyệt làm sao~~.’ Khả năng gần như 100% là con bé sẽ bị chuyển đến một cơ sở nghiên cứu nào đó mất.

Phải tránh chuyện đó bằng mọi giá.

“V-vâng.” (Raphtalia)

“Oh, được rồi. Em còn dùng được ma pháp không? Giấu càng kĩ càng tốt nhé.” (Naofumi)

Tôi thử tập trung xem mình còn dùng được ma pháp không.

… Chắc “Revelation’ là bất khả thi rồi.

『Theo lệnh ta, hỡi vạn vật. Hãy để những giai thoại được lưu truyền và thực hiện nguyện ước của ta』

「Zveit Aura」

Oh? Aura vẫn có tác dụng.

Mục tiêu đang trôi là là.

Raphtalia cũng thử theo.

『Theo lệnh ta, hỡi vạn vật. Hãy để những chân lý được sáng chói thêm lần nữa và soi sáng con đường ta đi』

「Fast Light」

Từ tay đang giơ ra của Raphtalia, một quả cầu sáng nhè nhẹ xuất hiện.

Hơi yếu. Trông như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.

Thế này thì thà dùng bật lửa ¥100 còn hơn.

“Uu… tự nhiên điều khiển nó khó quá.” (Raphtalia)

Ma pháp ngay lập tức biến mất.

Fumu… tôi không thể sử dụng sức mạnh của Long mạch, những phép thường thì yếu nhớt.

Dùng được phép thuật từ dị giới thì đúng là hay đấy, nhưng hiệu qur chả bõ công làm.

Có khi chúng tôi còn dùng được ma pháp do lượng ma lực ít ỏi trong cơ thể không chừng. Có thể lắm.

Không biết có cách nào nạp thêm không nhỉ?

Nghĩ mãi cũng chả rặn ra được cái gì.

“Mà giờ thì…”

Nghĩ cẩn thận xem.

Tôi chả thể làm gì vào lúc này. Cả cái Khiên và quyển sách đều không có phản ứng gì.

Rốt cuộc tôi phải làm gì chứ?

“Đến nhà anh đi.” (Naofumi)

“Nhà của Naofumi-sama?” (Raphtalia)

“Ah…” (Naofumi)

“Naofumi-sama? Sao vậy?” (Raphtalia)

Một bishojo thêm hậu tố ‘sama’ vào sau tên tôi… không phải nghe rất sai sao?

Giờ nhớ lại thấy xấu hổ quá.

Liệu có thể coi tôi bắt đầu quen với nơi này không?

“Raphtalia, khi ta đang ở đây thì đừng thêm ‘sama’ vào nhé.” (Naofumi)

“Huh? Rõ rồi ạ.” (Raphtalia)

Raphtalia gật đầu.

“N-Naofumi… sa–” (Raphtalia)

Em ấy tự ngắt lời mình còn mặt thì đỏ lên.

“Naofumi-san.” (Raphtalia)

“Yep, thế là được rồi. Còn cái tiếp theo…” (Naofumi)

Nếu mọi người nghĩ Raphtalia-san là nickname, hoặc là bút danh của em ấy thì hay quá.

Nên đặt tên thế nào đây… tôi nhìn về phía Raphtalia.

Mặt đặc nét ngoại quốc, tóc thì màu nâu.

Liệu có ai tin đây là người Nhật không?

Con lai thì còn có khi, nhưng vẫn khó lắm.

“Có nên dùng tên giả, như kiểu Shigaraki Tanuko hay gì đó không nhỉ?” (Naofumi)

“Có cần không ạ?” (Raphtalia)

Với cái tên đó á? Tôi á?

Tất nhiên là không rồi.

Tôi chỉ lấy Shigaraki từ cái yếu tố Tanuki của em ấy thôi.

Và nghe Tanuko cứ như là đang miệt thị người ta ấy nhỉ?

Dù tôi là cái thằng khơi mào.

Ponko, Rafuko… đã có Raph-chan rồi mà.

“Nếu cần thì anh sẽ nghĩ sau. Giờ thì cứ dùng Raphtalia đi. Đi với anh.” (Naofumi)

“Vâng.” (Raphtalia)

Cả hai hướng thẳng đến nhà tôi.

Truyện Chữ Hay