Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

chương 7: mỹ nhân ngư (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Diệp Hạ

Quyết tâm ()

Vú Lưu và Chu Tuấn vẫn còn đang nói chuyện với nhau, chỉ cách một tầng ván cửa hơi mỏng, đoạn đối thoại truyền vào tai Tạ Quan Sư và Phùng Bắc không thiếu một chữ nào.

Khi đại học, trước khi Chu Tuấn tỏ tình với Hạ Quan Vân thì hai người vẫn bạn thân của nhau, Chu Tuấn cũng thường xuyên tới Hạ gia chơi. Cho nên hắn cũng tương đối quen thuộc với Hạ gia.

Vú Lưu đưa đĩa trong tay cho Chu Tuấn, cười nói: "Mới vừa nướng xong, vốn dĩ định bưng cho thiếu gia, nếu cậu ấy không tỉnh thì thôi, nếu không thì cậu giúp vú Lưu thử vị được không?"

Chu Tuấn cắn một miếng bánh sầu riêng, giơ ngón tay cái lên, ấm áp cười nói: "Tay nghề của vú vẫn tốt như vậy."

Vú Lưu thở dài, nói: "Sao mấy năm nay cậu lại không tới chơi nhiều hơn, cậu đừng thấy thiếu gia lãnh đạm như vậy, kỳ thật trong lòng cũng rất nhớ cậu. Trong số bạn bè chỉ có cậu là tốt nhất, nếu có cậu chăm sóc, chắc cũng không đến mức phát sinh chuyện tai nạn này......"

Ánh mắt Chu Tuấn sáng lên: "Cậu ấy nhớ cháu...... Cậu ấy, cậu ấy thường xuyên nhắc tới cháu sao?"

Vú Lưu lập tức nói: "Đương nhiên rồi."

Bên trong cánh cửa.

Ánh mắt Phùng Bắc trầm xuống, dục chiếm hữu trên mặt chợt lóe rồi biến mất, hắn giống như trừng phạt mà cắn môi Tạ Quan Sư, thanh âm hàm hồ giữa môi răng, có chút dây dưa không rõ hỏi: "Quan hệ với tên họ Chu đó rất tốt?"

Tạ Quan Sư bị đè trên ván cửa, thân thể dính sát vào Phùng Bắc, không thể động đậy. Môi bị cắn một cái, thật sự đau, ăn đau rên lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau, bắt đầu giãy giụa.

"Không trả lời sao?" Phùng Bắc âm trầm, một bàn tay đặt trên ván cửa, như gông cùm xiềng xích ngăn chặn đường lui của Tạ Quan Sư. Một cái tay khác kéo Tạ Quan Sư vào trong lồng ngực của mình, ôm vào

"Có người......" Tạ Quan Sư kinh hoảng thất thố: "Buông tôi ra trước đã......"

Y muốn hỏng mất, tuy rằng y thích Phùng Bắc, nhưng mà giờ đang trong tình huống này, một khi bị vú Lưu và Chu Tuấn thấy được, vậy chẳng phải một trăm cái miệng cũng không thanh minh được sao! Hạ Nhược Phong rải rác lời đồn, toàn bộ Hạ gia đều cho rằng Phùng Bắc và Hạ Nhược Phong đã ở bên nhau. Nếu hiện tại bị gặp được, chẳng phải y sẽ trở thành tiện nhân đoạt người yêu của em trai?

Thấy y lùi bước, sắc mặt Phùng Bắc đột nhiên lạnh xuống: "Buông ra? Ngay từ đầu rõ ràng em là người bám lấy tôi không buông, giờ lại kêu tôi buông em ra?"

Hắn buông Tạ Quan Sư ra, lại duỗi tay nắm cằm y, cưỡng bách y ngẩng đầu nhìn mình.

Sắc mặt Tạ Quan Sư tái nhợt nhìn chằm chằm hắn, trong mắt toàn là hoảng loạn.

Đúng lúc này, Chu Tuấn sắp rời đi lại nhăn mi, hắn nghe thấy động tĩnh truyền ra từ bên trong, hình như là âm thanh ván cửa bị va chạm? Hắn hoảng sợ, tức khắc xoay người lại, giờ thân thể Hạ Quan Vân rất suy yếu, một mình ở trong phòng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Vú Lưu cũng nghe thấy âm thanh, sốt ruột nói: "Sao lại thế này? Thiếu gia ở bên trong đã xảy ra chuyện gì sao? Gần đây cậu ấy không khoẻ lắm, có phải là trượt chân trong phòng tắm hay không......"

Nghe vậy lòng Chu Tuấn càng thêm nôn nóng, nỗ lực bình tĩnh lại.

Hắn nói với vú Lưu: "Có chìa khóa không, lấy đến đây."

Vú Lưu hoảng loạn mò trong túi, may mắn là có mang chìa khóa, bà vội vàng đưa cho Chu Tuấn.

Chu Tuấn không chút do dự mở cửa vọt vào.

Thứ nhìn thấy lại là một màn như vậy.

Môi Tạ Quan Sư sưng đỏ óng ánh, đôi mắt ngập nước, gương mặt tái nhợt giờ lại hơi ửng đỏ, nghiêng đầu qua một bên không nhìn hắn. Phùng Bắc đứng ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng xoa khoé miệng vừa bị Tạ Quan Sư cắn, lau đi một tia máu loãng, trong nháy mắt khi người ngoài bước vào, hắn rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Chu Tuấn.

"Các người......" Giọng nói Chu Tuấn nghẹn ngào, tuy rằng hắn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tạ Quan Sư, nhưng nhìn bầu không khí kiều diễm này cũng có thể đoán được tình huống vừa rồi.

Đây là lần đầu tiên Phùng Bắc chính diện đánh giá Chu Tuấn, hắn nhìn Chu Tuấn từ đầu đến chân, cuối cùng kết luận trong lòng, đối phương cũng chỉ là một cái bao cỏ phú nhị đại mà thôi, mềm yếu vô năng, không đáng lo ngại.

"Như cậu đã thấy." Phùng Bắc trầm ngâm, mở miệng: "Tôi đang theo đuổi cậu ấy."

Chu Tuấn không thể tin vào lỗ tai của mình, cắn răng, gằn từng chữ một: "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa!"

Phùng Bắc lạnh lùng liếc hắn, sửa cà vạt vừa nãy bị Tạ Quan Sư kéo loạn, nói: "Hình như chuyện này không liên quan đến cậu nhỉ."

Chu Tuấn hít một hơi, như bị sét đánh. Hắn chậm rãi chuyển tầm mắt lên người Hạ Quan Vân ——

Không chỉ có hắn không tin, ngay cả Tạ Quan Sư cũng không tin được. Vừa rồi y không đặt câu "theo đuổi" của Phùng Bắc vào trong lòng, là bởi vì y đang đắm chìm trong cảm xúc tự ti và hoảng loạn của bản thân, nhưng giờ Phùng Bắc cư nhiên lại chém đinh chặt sắt nói như thế......

Hắn nghiêm túc sao?

Không, đương nhiên không phải là nghiêm túc. Tạ Quan Sư đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, trong mắt lại xuất hiện một ngọn lửa. Thật giống như ngọn núi lửa đã tắt trong lòng y, trong nháy mắt bởi vì những lời này của Phùng Bắc mà cháy lên một lần nữa.

Không phải nghiêm túc, vậy thì sao, y tình nguyện bị lừa gạt, tình nguyện che kín lỗ tai, tin tưởng một câu nói không chân thật......

Nhưng mà —— tay y.

Tạ Quan Sư nhớ lại, giờ y đã không thể vẽ tranh, y đâu còn xứng với Phùng Bắc nữa.

Ánh sáng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Y lùi lại một bước, đặt mông ngồi trên giường, tay ôm lấy đầu, vô lực nói: "Để tôi một mình có được không?"

Chu Tuấn thở dài nhẹ nhõm.

Phùng Bắc lại nhăn mi, hắn thật sự không thể chấp nhận thái độ trốn tránh này của Tạ Quan Sư. Rõ ràng thích hắn như vậy, khi nghe hắn thổ lộ không phải nên vui mừng khóc lên sao. Nhưng vì sao, phần tình cảm này phải chăng đã phai nhạt? Là từ khi nào? Chẳng lẽ chuyện tai nạn xe đã để lại một vết thương sâu trong lòng Hạ Quan Vân sao?

Nếu phần cảm tình này biến mất, Phùng Bắc không thể chấp nhận.

Tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên đỉnh đầu Tạ Quan Sư, đè thấp thanh âm, đáy mắt u ám nói: "Em biết, tôi sẽ không cho em quá nhiều thời gian."

Nói xong lại tạm dừng, hình như hắn ngửi được một mùi hương rất chán ghét. Không chỉ riêng hắn ngửi được, Tạ Quan Sư cũng ngửi được. Y lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về đĩa bánh sầu riêng trong tay vú Lưu ——

Không xong! Phùng Bắc dị ứng sầu riêng! Y thật đáng chết, chỉ lo đắm chìm trong cảm xúc của mình mà xem nhẹ tất cả!

Tạ Quan Sư lập tức đứng lên, nắm tay vú Lưu ném đĩa bánh sầu riêng ra ngoài. Vú Lưu hoảng sợ, lui một bước, kêu lên: "Thiếu gia, cậu làm gì vậy?"

"Bang" một tiếng, chiếc khay nện vào lan can, chia năm xẻ bảy, bánh sầu riêng cũng rơi xuống chiếc thảm lầu một. Mùi sầu riêng trong không khí nhạt đi. Tất cả mọi người đều bị động tác bất ngờ của Tạ Quan Sư làm cho ngây dại, chỉ có Phùng Bắc biết Tạ Quan Sư đang làm gì, là vì hắn mà làm gì.

"Xin lỗi, cháu...... cháu có chút quá kích, chỉ là hôm nay không muốn ăn sầu riêng." Tạ Quan Sư cũng bị tiếng vang làm hoảng sợ, phản ứng lại.

Vú Lưu "Ai" một tiếng, vội vàng ra ngoài dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất.

Tạ Quan Sư thở dài nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu, lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía Phùng Bắc, muốn xem hắn có chuyện gì hay không.

Đều do y.

Lại đột nhiên đối diện với ánh mắt thâm thuý của Phùng Bắc, phảng phất hàm chứa ý cười như có như không.

【Đinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng thêm .】

Ý cười kia có sủng nịch, có vui mừng, còn có một ít buồn cười trào phúng, phảng phất như đang trào phúng Tạ Quan Sư miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật ——

Người trước mắt này, rõ ràng ngoài miệng đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn không đánh lại con tim của mình. Ngay cả việc nhỏ nhặt như hắn dị ứng sầu riêng cũng ghi tạc trong lòng. Dù cho muốn giả bộ là không hề thích hắn, nhưng vẫn không thể khống chế được tình cảm kịch liệt.

Thật là vật nhỏ đáng yêu, sao trước kia hắn chưa từng phát hiện nhỉ?

Tạ Quan Sư cười khổ, nhìn Phùng Bắc. Đúng vậy, y đã yêu Phùng Bắc đến tận xương tủy, không có cách nào mà. Đủ rồi sao?

Phùng Bắc khẽ cười một tiếng, mở miệng: "Tay không sao chứ?"

Hắn đi qua, nắm tay Tạ Quan Sư lên cẩn thận xem xét, không bị đứt tay, rất tốt.

Tạ Quan Sư vẫn chưa thể thích ứng được với sự quan tâm này của Phùng Bắc, giống như đã bị đóng băng lâu rồi lại đột nhiên đi vào nơi ấm áp, không biết làm thế nào. Y bất an quay đầu đi, chờ mong cùng thụ sủng nhược kinh trong mắt lại không thể che giấu.

"Không sao là được rồi." Phùng Bắc thu hết tất cả cảm xúc của Tạ Quan Sư vào đáy mắt. Đến bây giờ, cây kim trong cổ họng đã biến mất một ít.

Hắn biết, chỉ cần hắn nói với Hạ Quan Vân, nói hắn nguyện ý yêu y.

Hạ Quan Vân nhất định sẽ không từ bỏ tình yêu nóng bỏng đó.

Bất kể hắn làm chuyện gì, Hạ Quan Vân sẽ vĩnh viễn đứng tại chỗ, chỉ cần hắn quay đầu, luôn luôn có thể thấy Hạ Quan Vân ở nơi đó chờ hắn.

Chỉ cần hắn nguyện ý quay đầu lại.

Quyền lựa chọn trước giờ đều ở trong tay hắn.

Bởi vì Hạ Quan Vân thích hắn, thích hắn hơn ai hết. Mặc dù phần tình này nóng đến thiêu rát y, nhưng y vẫn phấn đấu quên mình.

Phùng Bắc yên tâm.

Hắn khẽ cười, trong giọng nói lộ ra sủng nịch cùng chờ mong mà chính hắn cũng không phát hiện, nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư: "Câu nói vừa rồi em đừng quên, tôi vẫn đang đợi đáp án của em."

Tạ Quan Sư ngơ ngác nhìn hắn, mặt dại ra, trái tim lại nổi trống, dường như tất cả mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt này,

"Tôi......"

Y còn chưa nói xong, cửa đã bị đập mạnh, Chu Tuấn không thể nhìn tiếp được nữa, đập cửa rời đi. Từ đầu đến cuối Hạ Quan Vân chưa từng nhìn hắn một cái, chỉ cần Phùng Bắc xuất hiện, trong thế giới của Hạ Quan Vân dường như chỉ còn lại Phùng Bắc!

Mà hắn là cái gì? Phông nền? Người dẫn chuyện?

Ngực Chu Tuấn kịch liệt phập phồng, đứng trên hành lang một lúc lâu đến đầu váng mắt hoa, đầu óc vang ong ong, không thể kéo bản thân thoát khỏi cảm giác thống khổ kịch liệt mà tình yêu mang tới.

Đáy mắt hắn hiện lên một mạt ghen ghét cùng hận ý.

Nếu thế giới này không có Phùng Bắc thì tốt rồi, nếu không có Phùng Bắc, hắn tin chắc rằng người Hạ Quan Vân thích nhất định sẽ là hắn. Dù sao thì hai người bọn họ vẫn là bạn bè, tình cảm lại tốt như vậy......

Trong phòng.

Phùng Bắc nắm tay phải Tạ Quan Sư, nhẹ nhàng bọc bàn tay bị thương của y vào trong bàn tay ấm áp của mình. Cảm giác cọ xát vào làn da khô ráo ấm áp lập tức lan tràn khắp toàn thân, truyền tới trái tim Tạ Quan Sư, làm y run nhè nhẹ.

Y nâng mắt lên, nhìn sườn mặt Phùng Bắc gần trong gang tấc, cảm giác như đang ở trong mộng, vẫn không thể tin được hết thảy là sự thật.

"Vừa rồi anh nói muốn theo......" Y còn không thể nói hết câu, cắn môi dưới, gương mặt tái nhợt đã hơi phiếm hồng, cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Là thật vậy sao?"

"Ừm." Phùng Bắc nhẹ nhàng cọ xát tay Tạ Quan Sư, tầm mắt dừng trên gương mặt và đôi môi hơi sưng đỏ kia, ánh mắt hơi u ám. Không biết vì sao, trước kia hắn có thể khống cảm xúc rất tốt, hắn luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn vô tình. Nhưng mỗi khi tới trước mặt người này, hắn lại trở nên rất dễ xúc động.

Thậm chí không ngại tuyên bố quyền chiếm hữu trước mặt người ngoài.

Đây không giống hắn.

"Cuối tuần này làm bạn nhảy của tôi, được không?" Phùng Bắc nhẹ giọng hỏi bên tai Tạ Quan Sư.

Tạ Quan Sư rũ mắt, như là có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó lại ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. Sắc mặt y vẫn có chút tái nhợt của bệnh tật, nhưng bên tai đã đỏ. Sau đó, y thật cẩn thận gật gật đầu, nhìn về phía Phùng Bắc, si mê cuồng nhiệt trong ánh mắt vẫn tồn tại.

Nhưng giữa si mê, lại như nhiều thêm một tia mê man ——

Trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc y cũng không thể dễ dàng tin tưởng Phùng Bắc. Từng bị người mình yêu nhất vứt bỏ, còn không phải là một lần, y sợ, sợ lần này chỉ là một giấc mộng khác. Mà y sớm hay muộn cũng sẽ tỉnh lại, khi đó, nó sẽ biến thành ác mộng.

Phùng Bắc cúi đầu nhìn chăm chú người trong lồng ngực, nhìn thấy hết tất cả si mê cùng sợ hãi.

Vẫn không tin nhỉ......

Là bởi vì trước kia mình đối xử với người này quá mức tàn nhẫn sao, cho nên hiện tại đã nói đến như vậy rồi mà y vẫn giữ bộ dáng cẩn thận không dám tiến lên này.

Không biết vì sao, trong lòng Phùng Bắc xẹt qua một tia đau đớn. Cảm giác đau đớn này làm hắn hơi nghi hoặc. Vì sao mỗi khi nhìn người trước mắt khổ sở, hắn cũng cảm thấy khổ sở?

【: Độ hảo cảm của đối tượng công lược +, bây giờ là !!!】

【 Tạ Quan Sư: Càng về sau độ hảo cảm càng khó tăng.】

【: Hở, tại sao?!!】

【 Tạ Quan Sư: Động tâm rất dễ dàng, nếu muốn biến từ động tâm thành thích, rồi lại dần dần chuyển sang yêu là rất khó khăn, đặc biệt đối với loại người rất khó yêu ai như Phùng Bắc này.】

【:...... Vậy thì làm sao bây giờ? Cậu đã ở thế giới này ba tháng, ký chủ cậu đừng quên cậu chỉ có thời gian sáu tháng mà thôi.】

【 Tạ Quan Sư nói rất tự tin: Yên tâm đi, tôi sẽ không tính sai một ngày nào.】

Y đang chờ một cơ hội, một cơ hội khiến Phùng Bắc triệt để khăng khăng một mực yêu y. Mà cơ hội này, có lẽ là ở vũ hội cuối tuần.

Tác giả có lời muốn nói:

Phải đợi độ hảo cảm của Phùng Bắc lên , khi đã cực kỳ yêu Tạ Quan Sư rồi thì mới có thể đá hắn nha ~

Khoái xuyên thật khó viết QAQ tui vẫn nên viết ngọt văn thì hơn.

Truyện Chữ Hay