Editor: Diệp Hạ
Đau lòng ()
Một bước này không hề do dự, mang theo tuyệt vọng, như là căn bản không thèm để ý cây dao kia có đâm vào tim mình hay không.
Tạ Quan Sư nhìn dao trên tay đâm rách áo Phùng Bắc, hơi đâm vào trong, tay phải càng thêm run rẩy, cơ hồ là theo bản năng lập tức lui về phía sau một bước.
Y sợ hãi ngẩng đầu nhìn Phùng Bắc, dao trên tay vẫn không lùi về, nhưng cũng không tiếp tục tiến về phía trước.
"Sao?" Trong mắt Phùng Bắc đều là thống khổ, lại giương khóe môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, tựa hồ hận không thể xuyên thấu qua da thịt máu xương y, xem trong lòng y rốt cuộc còn chút dấu vết nào của mình hay không.
Thanh âm hắn khàn khàn, không ôm kỳ vọng hỏi: "Là có một chút luyến tiếc sao?"
Tạ Quan Sư không thể trả lời, cả người y đều phát run, chậm rãi rũ mắt nhìn chằm chằm cây dao trong tay mình.
Vì thế Phùng Bắc lại đến gần một bước, ngực lại lần nữa chạm vào cây dao kia.
Nhịp đập trái tim hắn dường như thông qua dao nhỏ truyền đến lòng bàn tay Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư ngơ ngẩn nhìn người không muốn sống này, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa cùng vô thố. Đôi tay cầm dao không có sức lực, phát run. Y sắp bị Phùng Bắc ép vào góc tường, muốn lui cũng không thể.
Phùng Bắc nhìn người trước mắt, nhìn thấy hết biểu tình giãy dụa của y, tro tàn trong mắt hắn lại xuất hiện một đốm sáng, phảng phất như núi lửa ngóc đầu trở lại. Yết hầu hắn khô khốc, gian nan mở miệng: "Vì sao không động thủ, bây giờ không phải em rất căm ghét tôi sao?"
Sắc mặt Tạ Quan Sư tái nhợt, hoảng sợ lui một bước, tay cầm dao càng thêm vô lực.
Rốt cuộc, y chậm rãi rũ tay xuống, đôi mắt cũng không nhìn Phùng Bắc nữa.
Trái tim Phùng Bắc đập kịch liệt, trong lòng như có thứ gì sắp sống lại, hắn không dám tới gần người này, chỉ có thể cách nửa bước nhìn chằm chằm y. Ngữ khí mềm nhẹ, chậm rãi nói: "Buông dao đi, ngoan."
Chính trong một giây này, điều làm hắn kinh ngạc chính là, Tạ Quan Sư đột ngột đưa dao lên, đặt ngay động mạch cổ tay mình.
"Em làm gì!" Phùng Bắc sợ hãi, hoàn toàn đánh mất hết thảy lý trí, hắn theo bản năng muốn vươn tay đoạt cây dao trong tay Tạ Quan Sư, nhưng khi hắn làm động tác này, dao trong tay Tạ Quan Sư càng nhanh hơi, đã ấn vào làn da, nếu hơi động một chút, lậo tức sẽ đâm sâu vào, hơn nữa còn có máu tươi chảy ra.
Phùng Bắc kinh hoảng nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, thiếu chút nữa đã quên hít thở.
Tạ Quan Sư nâng mắt, hai mắt không có tiêu cự, trên gương mặt tái nhợt đều là lo sợ không yên cùng quyết tuyệt: "Tha cho một nhà Chu Tuấn, bọn họ vô tội! Tôi không nhớ rõ anh là tôi sai, hắn sai ở đâu?"
Cả người Phùng Bắc cứng đờ nhìn y, không thể nhúc nhích.
"Em uy hiếp tôi như vậy, là vì tên họ Chu đó?" Hai mắt Phùng Bắc tràn ngập không dám tin tưởng cùng đau đớn, như rơi vào hầm băng: "Em biết không, trước kia em rất thích tôi, mặc cho tôi có làm ra chuyện gì em cũng sẽ bao dung tôi, chưa bao giờ trách tôi. Em thật sự rất thích tôi, nhưng bây giờ....."
Hắn còn nhớ rõ có một lần Hạ Quan Vân phải đi sinh nhật Chu Tuấn, mà ngày đó hắn vừa vặn xuất hiện ở trên tàu biển, vì thế Hạ Quan Vân không chút do dự bỏ Chu Tuấn đi tìm hắn. Hắn cũng biết, lúc Chu Tuấn thổ lộ với y trước mặt mọi người, Khi đó y trực tiếp nói cho Chu Tuấn, trong lòng đã có người khác.
Trước kia Hạ Quan Vân sẽ vì hắn mà từ bỏ hết thảy, dù cho là sinh mệnh cũng sẽ từ bỏ, từ khi nào lại để tâm một Chu Tuấn nhỏ nhoi.
Nhưng mà hiện tại, tất cả đã khác. Y mới gặp Chu Tuấn mấy ngày mà đã vì Chu Tuấn dùng tánh mạng áp chế hắn.
À không, rất bình thường, bây giờ ở trong mắt người này, Chu Tuấn là người cứu y ra từ hoả hoạn, là người y nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại, hơn nữa là người làm bạn với y trong mấy ngày y suy yếu nhất.
Mà mình ở đâu, cũng chỉ là tên khốn xa lạ bắt cóc y từ viện điều dưỡng, nhốt ở chung cư này.
"Tôi không nhớ rõ." Tạ Quan Sư run nhè nhẹ, ngắt ngang lời hắn: "Hơn nữa, mặc dù có thích, thì nó cũng chỉ là đã từng."
"Đã từng." Phùng Bắc lẩm bẩm, chết lặng lặp lại câu này, trong lòng đã đau đến không còn cảm giác. Tia sáng cuối cùng trong con ngươi cũng vụt tắt, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra tiếng động.
"Xin anh." Tạ Quan Sư lại khóc: "Thả tôi, cũng thả hắn ra."
"Em không muốn nhìn thấy tôi sao? Muốn tôi hoàn toàn biến mất?"
"Đúng vậy."
Không khí an tĩnh.
Phùng Bắc không nói một lời, thân ảnh cao lớn đứng yên thật lâu, tinh thần suy sụp hơn bao giờ hết.
"Em buông dao xuống trước." Phùng Bắc gằn từng chữ một, vươn tay về phía Tạ Quan Sư, thanh âm khàn khàn không giống hắn, nói: "Đưa dao cho tôi, tôi đồng ý với em."
............
: 【Anh Tạ, hắn đồng ý với cậu rồi, là đồng ý cái gì? Buông tha Chu Tuấn? Hay là để cậu đi?】
Tạ Quan Sư: 【Thả tôi đi? Sợ là không dễ dàng như vậy, bằng trình độ cố chấp của hắn, sợ là ngọc nát đá tan, ôm nhau chết cũng không chịu để tôi đi.】
: 【(⊙o⊙)】
Tạ Quan Sư: 【Hơn nữa giá trị đau lòng còn chưa đầy, hắn cho tôi đi tôi cũng không đi nha : )】
: 【...... Tay tui hơi run, đau lòng cho Phùng tổng của chúng ta......】
Phùng Bắc đặt Tạ Quan Sư đã mệt mỏi lên giường, sau đó ném toàn bộ vật nhọn có khả năng làm hại y đi. Nhưng trong lòng Phùng Bắc biết, người này luôn luôn bướng bỉnh, bằng không cũng sẽ không cố chấp thích mình nhiều năm như vậy. Chỉ cần y muốn, y thật sự sẽ có thể làm ra chuyện tổn thương bản thân.
Mà khi đó, mặc dù chung cư không có vũ khí sắc bén gì, y cũng sẽ tìm được cách khác.
Phùng Bắc kéo theo mỏi mệt và tuyệt vọng nện bước rời chung cư, từ đầu đến cuối vẫn không hề nói một lời.
Thật ra hắn muốn giải thích với Tạ Quan Sư, chuyện Chu Tuấn mất tích không phải là do hắn làm. Ở viện điều dưỡng, đích thật là hắn phái người mang Chu Tuấn về, nhưng Chu Tuấn đã học ít võ thuật ở nước ngoài, tránh thoát những bảo tiêu dễ như trở bàn tay, đã bỏ chạy giữa đường. Mà Chu gia, hắn thừa nhận, đúng thật là hắn có gián tiếp xuống tay, nhưng mặc dù hắn không xuống tay, Chu gia cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nhưng hắn không thể nói ra, lòng tự trọng cao ngạo không cho phép.
Hắn không ngờ có một ngày mình sẽ biến thành kẻ khẩn cầu tình yêu đáng thương như vậy, đó là loại người hắn đã từng khinh thường nhất. Nhưng mà, bây giờ hắn nguyện ý dùng hết thảy để đổi người kia về. Chỉ cần người kia còn thích hắn, chẳng sợ mất đi gia sản, thân bại danh liệt, hắn cư nhiên còn cảm thấy rất đáng giá.
Nhưng hắn biết, hết thảy đã không có cách vãn hồi.
Hắn tìm bác sĩ, nhưng mặc dù là bác sĩ giỏi giang nhất đi chăng nữa, vẫn không ai có cách khiến Tạ Quan Sư khôi phục ký ức.
Có lẽ, quãng đời còn lại của người này sẽ vĩnh viễn không nhớ ra hắn ——
Phùng Bắc ngồi ở trong xe, chậm rãi gục đầu trên tay lái, tay phải ấn ấn vị trí trái tim mình.
............
Ba ngày tiếp theo, như Phùng Bắc đáp ứng, hắn không xuất hiện nữa. Hắn chỉ ở dưới lầu chung cư, nhìn chung cư khi thì sáng đèn khi thì tối đi, tàn thuốc rơi đầy đất. Tới ngày thứ ba, cấp dưới báo cho hắn, đã tìm được Chu Tuấn, đối phương mấy ngày này hành tung bí ẩn, không biết lại đang chuẩn bị cái gì. Phùng Bắc quyết định đi gặp "tình địch" này một lần.
Mà khi hắn trở lại công ty, đã phát hiện Chu Tuấn đang dựa vào cửa chờ hắn.
Trợ lý ở một bên cực kỳ cảnh giác, gọi mấy bảo tiêu vây quanh Chu Tuấn, chờ Phùng Bắc lên tiếng.
Nhưng Phùng Bắc chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Chu Tuấn, nhàn nhạt nói: "Tiến vào."
Chu Tuấn theo hắn đi vào, ngồi xuống ghế sô pha đối diện, liếc nhìn đám râu trên cằm Phùng Bắc một cái, khóe môi treo lên nụ cười hận thù châm chọc: "Đường đường là tổng tài Phùng thị, giờ nhìn còn chật vật hơn tôi?"
Phùng Bắc không để ý, nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt lạnh chợt loé một tia khinh thường: "Trước khi cha mẹ cậu phá sản đã sớm mang tài sản di cư nước ngoài, không biết giờ đang mặc bikini phơi nắng trên bờ cát nào, thế mà mấy ngày hôm trước lại gọi điện thoại cho Hạ Quan Vân, khóc lóc kể lể mình thảm bao nhiêu?"
Chu Tuấn không hề ngạc nhiên khi Phùng Bắc biết được cuộc điện thoại kia. Hắn dựa vào sô pha, cười cười, nhưng nụ cười này không hề vương trong đáy mắt: "Không sai, là tôi cố ý an bài, tôi biết cậu ấy mềm lòng, nhận cuộc điện thoại kia xong nhất định sẽ hận anh thấu xương."
"Vậy cậu đã đạt được mục đích rồi." Phùng Bắc cười lạnh nói: "Nhưng mặc dù như vậy, tôi cũng sẽ không để em ấy rời đi. Còn tưởng rằng cậu có bao nhiêu năng lực, thì ra cũng chỉ có như vậy?"
Tươi cười trên mặt Chu Tuấn biến mất, gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Bắc.
Phùng Bắc lạnh nhạt mà ngạo mạn liếc hắn, ngón tay thon dài kéo kéo cà vạt, khinh thường nhìn lại, nói: "Trước khi em ấy mất trí nhớ không hề nhìn cậu nhiều một cái, cậu cho rằng em ấy mất trí nhớ, cậu lừa rằng cậu là người cứu em ấy từ trong hoả hoạn, em ấy sẽ lập tức thích cậu sao? Cậu sai rồi, mặc dù em ấy đã quên tôi, cũng sẽ không thích cậu."
"Mặc dù em ấy uy hiếp tôi, nói tôi buông tha cậu, cái đó cùng lắm cũng chỉ là áy náy và đồng tình."
"Anh dựa vào cái gì?" Chu Tuấn phẫn nộ, rốt cuộc không thể kìm chế được, thân thể hắn tiến về phía trước, trong mắt tràn ngập hận ý: "Là anh đã bỏ lỡ, là anh không cần, giờ anh nói hối hận liền hối hận, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ vì một câu hối hận của anh mà toàn thế giới đều phải thay đổi theo anh sao?"
Phùng Bắc lãnh đạm nhìn hắn.
Chu Tuấn hận không thể đánh vào gương mặt kia, đánh mặt hắn đến nát nhừ. Hắn kìm chế giận dữ đến sắp phát điên, trong đó còn cất giấu ghen ghét mà chính hắn cũng không phát hiện: "Anh biết cậu ấy khổ sở như thế nào không? Cậu ấy đã từng yêu anh như vậy. Khi sinh nhật tôi, chỉ một cuộc điện thoại của anh là có thể đem cậu ấy đi. Vô luận tôi thỉnh cầu như thế nào, cậu ấy cũng không chịu ở lại với tôi cùng đón sinh nhật. Thậm chí cậu ấy còn chưa từng khó xử khi ở giữa anh và tôi, căn bản chưa từng khó xử! Bởi vì dù cho có xảy ra chuyện gì, tất cả lựa chọn đều là anh!"
"Khi cậu ấy mở triển lãm tranh còn gửi thư mời cho anh rất nhiều lần, còn chờ ba ngày ba đêm, ngồi ở đó, mỗi một người tiến vào đều chờ mong nhìn lại, nghĩ đó là anh......" Yết hầu Chu Tuấn như nghẹn lại.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Phùng Bắc, bỗng nhiên không muốn để Phùng Bắc biết nữa, những ký ức đó chỉ thuộc về hắn và Quan Vân.
Phùng Bắc dựa vào cái gì để biết? Hắn căn bản không xứng!
Phùng Bắc nhăn mi, trên mặt có vài phần ngơ ngẩn, như đang thất thần.
Chu Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Bắc, đôi mắt tràn ngập hận ý cùng căm ghét, hắn bỗng nhiên cười lạnh: "Chỉ tiếc, giờ tình cảm của cậu ấy đối với anh đã không còn tồn tại nữa rồi. Trên thế giới này không có ai có thể chờ đợi lâu dài, người dũng cảm cũng sẽ mệt."
Phùng Bắc chậm rãi siết tay, đau đớn trong mắt chợt loé, hắn lạnh như băng mà mở miệng: "Cậu tới nơi này chỉ vì muốn nói những chuyện vô nghĩa này sao?"
Không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm.
Thanh âm Chu Tuấn có vài phần oán độc cùng điên cuồng ghen tỵ: "Anh có nghĩ tới hay không, vì sao sau khi cậu ấy mất trí nhớ, lại chỉ bài xích mỗi mình anh như vậy. Bởi vì trước kia cậu ấy thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy anh lạnh lùng vô tình. Có lẽ cậu ấy đã từng ước rằng, hy vọng kiếp sau không bao giờ gặp được anh, không bao giờ muốn yêu anh cũng không chừng?"
Phùng Bắc rốt cuộc không thể khống chế được, đột nhiên đứng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tuấn, như là giây tiếp theo sẽ đánh bay hắn trên mặt đất. Ngực phập phồng, Phùng Bắc lạnh lùng nói: "Cậu có thể cút đi rồi, tôi không muốn gặp lại cậu một lần nào nữa."
Nhưng...... khi Chu Tuấn đi rồi. Phùng Bắc dựa vào ghế, như là cực kỳ mỏi mệt, xoa xoa giữa mày, nơi đó dường như có kim đâm từng đợt đau đớn. Là sự thật sao? Bởi vì yêu mà không được cho nên tuyệt vọng tới mức xuất hiện loại nguyện vọng đó, hy vọng sau này không bao giờ thích hắn nữa ——
Cho nên, nguyện vọng của Hạ Quan Vân linh nghiệm rồi sao?
Phùng Bắc nhắm mắt lại, hận không thể biến đây là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh lại, hết thảy có thể trở lại như trước.
............
Tạ Quan Sư ở chung cư Phùng Bắc thêm hai ngày, ngoài cửa vẫn có bảo tiêu như cũ, nhưng có lẽ là lần trước Phùng Bắc bị y nháo đến sợ, chỉ kêu bảo tiêu đi theo y, không cho y chạy thoát. Mà y có thể ra cửa, đi hít thở không khí bên ngoài một chút, chuyện này cũng có lợi cho việc khôi phục ký ức của y.
Ở đây, Tạ Quan Sư lang thang không có mục tiêu dạo quanh thành thị, như là thật sự muốn tìm kiếm ký ức của mình. Y từng chạy trốn hai lần, nhưng lần nào cũng không chạy được xa đã bị bảo tiêu tìm được, vì thế tiếp tục bị đi theo.
Y biểu hiện như là sắp nổi điên.
Nhưng bản thân Tạ Quan Sư kỳ thật lại rất hưởng thụ chuyện này. Y mua gì cũng không cần tự bỏ tiền, thẻ của Phùng tổng nhà chúng ta tuỳ tiện quẹt, vậy không phải sướng lắm sao! Nhưng Tạ Quan Sư cũng không thể đem mấy thứ này đến thế giới tiếp theo, cho nên cũng chỉ nhìn xem thôi, không tùy tiện mua.
Vì thế rơi vào trong mắt bảo tiêu cùng tình báo của Phùng Bắc, chính là Hạ thiếu đã mất đi du͙ƈ vọиɠ với hết thảy, từ đầu tới cuối rầu rĩ không vui.
Khi Tạ Quan Sư muốn đi WC, bảo tiêu canh giữ ở ngoài cửa. Y đứng trước bồn rửa tay, vòi nước vang ào ào, lấn át tiếng bước chân đang lại gần. Tạ Quan Sư theo bản năng nhấc đầu, lập tức nhìn thấy phía sau mình có một người.
Chu Tuấn mang mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo bông đen, như đang cải trang giả dạng, làm động tác "suỵt" với y. Hắn nhìn tiều tuỵ hơn lần trước rất nhiều, gương mặt gầy ốm, trong mắt cũng có tơ máu, nhưng khi hai mắt nhìn thấy y, trong nháy mắt như phát ra ánh sáng.
Mà trong đầu Tạ Quan Sư chỉ có một ý nghĩ: 【Mẹ nó tên này chui từ đâu ra vậy?!】
: 【......!】