Translator: Kouji - Hako
✫ ✫ ✫
Lann không tìm ra được câu trả lời vì thiếu thông tin. Cậu chỉ có thể tiếp tục đi theo Albert và quan sát cuộc sống sinh viên của anh.
Có thể nói, cậu đã được trải nghiệm đời sinh viên Miskatonic một cách gián tiếp.
Sau cuộc trò chuyện với Aldous, Albert vẫn duy trì các hoạt động thường lệ. Bề ngoài là như vậy. Thực tế, cuộc sống của một kẻ hai mang làm việc cho cả Cục Điều Tra lẫn Người Tha Hương rất bận rộn.
Albert chính thức gia nhập phòng thí nghiệm của Aldous theo lệnh Saron. Song anh chỉ là một người mới với vốn hiểu biết hạn hẹp. Chưa kể Aldous cũng không cho phép anh tiếp cận với những điều quan trọng. Nhờ vậy mà Albert có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để đắm mình trong thư viện trường, tiếp thu những kiến thức giá trị và tìm kiếm thông tin về con chó.
Chuyện Saron ghét chó làm Albert vô cùng ngạc nhiên. Một chuyện mà anh không thể tưởng tượng nổi. Giáo chủ đầy quyền năng của giáo phái bí ẩn lại e sợ một con chó bình thường ư? Phải có lý do nào đó chứ.
Anh cố gắng thu thập thông tin về con chó từ những người xung quanh. Rất hiếm người biết về "chó của Miskatonic". Trước câu hỏi của anh, hầu hết sinh viên trong trường đều hỏi ngược lại: “Hả? Trường này có nuôi chó à?”
Albert đã tìm kiếm tất cả các ngóc ngách trong thư viện trường Miskatonic, hỏi thăm hết phòng thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm khác, nhưng chẳng có manh mối nào liên quan tới con chó cả. Không ai nghe thấy tiếng chó sủa. Điều đó khiến anh tự hỏi liệu ‘con chó’ trong lời Saron có phải là ám chỉ người hoặc sinh viên nào đó không. Vì anh thực sự không tìm thấy thông tin về con chó trong khuôn viên trường.
Ngõ cụt đã thay đổi vào một ngày nọ. Trong một lần ghé thăm thư viện để mượn sách, Albert phát hiện gương mặt mới ở quầy tiếp tân.
Chàng trai có mái tóc bù xù, làn da nhợt nhạt, trông hệt như kẻ lập dị thường nhốt mình trong phòng thí nghiệm, hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời này đang đọc sách ở quầy tiếp tân. Một nam sinh khác, người giữ chức thủ thư, đứng bên cạnh với vẻ bối rối.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn bảng tên của chàng trai lập dị, Albert không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện chàng trai có vẻ bằng tuổi anh này lại là trợ giảng tại Miskatonic.
Tên chàng trai đó là… Kerry Chapman?
Albert đặt sách lên quầy để làm thủ tục mượn sách. Lúc này, trợ giảng đặt cuốn sách xuống và nói với Albert bằng giọng thích thú: “Oi, nghe nói cậu đang tìm kiếm thông tin về ‘con chó của Miskatonic’ hả?”
Albert thoáng sửng sốt: “Anh tìm tôi?”
“Đúng vậy.” Người trợ giảng búng tay và nhảy xuống ghế. Chàng trai cao tầm hơn một mét tám, cao hơn Albert nửa cái đầu, nhưng bộ dáng khom khom khiến họ trông có vẻ bằng nhau. “Tôi cũng có hứng thú với lời đồn về ‘con chó của Miskatonic’ lắm, nên tôi muốn hỏi xem cậu có thể giúp tôi tìm nó hay không. Tôi có manh mối rồi, nhưng tôi cần một người hỗ trợ nhanh nhẹn.”
Nam sinh nhỏ tuổi bên cạnh không ngừng ra hiệu cảnh báo cho Albert. Tuy nhiên, Albert rất tò mò. Anh muốn biết thêm về ‘con chó’ hay đúng hơn là về thứ có thể giúp anh đánh bại Saron.
Đương nhiên, Albert vẫn cảnh giác với từ ‘nhanh nhẹn’ của trợ giảng: “Nếu vậy, anh phải nói trước cho tôi biết về con chó và kế hoạch của anh.”
“Được thôi. Đến nơi khác đi. Thư viện không phải nơi phù hợp để thảo luận. Chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể.” Kerry ngáp.
Hai người đi đến một nơi yên tĩnh hơn. Kerry chia sẻ mọi thông tin mình biết với Albert.
“Con chó dường như là vật nuôi của một giáo sư từng giảng dạy ở trường Miskatonic. Nó được giao nhiệm vụ canh gác và đã tiêu diệt một thực tế bí ẩn xâm nhập vào thư viện. Máu từ thực thể này khiến con chó bị đột biến. Nghe nói nó đã sống được hơn hai trăm năm.”
Albert đặt câu hỏi: “Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó?”
“Đừng vội, tôi đã nói hết đâu. Người ta bảo rằng con chó được giáo sư giao nhiệm vụ canh gác Miskatonic chỉ nhằm vào một số sinh vật đặc biệt và xuất hiện khi nơi này bị xâm phạm.” Kerry giải thích, “Nó hiếm khi xuất hiện trước mặt sinh viên chúng ta. Nhưng tôi có kế hoạch rồi.”
“Kế hoạch?”
Kerry hưng phấn liếm môi: “Nhờ nghiên cứu của tôi đấy. Tôi và giáo sư Horace bên giải mã đã thu thập được một ít máu từ quái dị. Chúng ta có thể cải trang thành quái dị rồi giả vờ xâm nhập Miskatonic để dụ con chó ra ngoài.”
“À, thầy hướng dẫn của cậu là Aldous đúng không? Cậu có thể thử xin thầy ấy một nhánh cỏ tối để mang theo bên người. Mùi cỏ tối
kết hợp với máu quái dị đủ để đánh lừa được khứu giác của con chó!”
“Nếu tôi bị chó tấn công thì sao?” Albert đặt câu hỏi với vẻ bất đắc dĩ. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao cậu nam sinh nhỏ tuổi kia lại ra hiệu cho anh chạy trốn.
Tôi là công cụ thử nghiệm trong mắt anh đấy à? Làm thế nào anh có thể sống đến chừng này vậy? Không ai ụp bao tải anh sao?
“Đừng lo, cậu chỉ cần xuất trình thẻ sinh viên kịp thời là được. Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện chó tấn công học sinh cả.” Kerry cố gắng trấn an nạn nhân tiềm năng.
“Cũng chưa bao giờ có tiền lệ sử dụng máu quái dị để giả mạo kẻ xâm nhập Miskatonic cả, đúng chứ?”
“Ahahaha, tất nhiên là không rồi.” Kerry khoe khoang, “Cho đến nay, chưa có ai có thể thành công thu thập được máu quái dị. Những thứ đó dường như chỉ tồn tại trong kẽ hở giữa giấc mơ và thực tế, hiếm người trông thấy, chứ đừng nói đến việc thu thập và đưa máu của chúng vào thực tế. Đây là một nghiên cứu tuyệt vời, có thể mở ra cánh cửa tri thức mới về quái dị cho chúng ta.”
Albert bắt đầu cảm thấy bực tức trước sự khoe khoang và lạc đề của người trợ giảng. Ai quan tâm tới chuyện đó? Tôi quan tâm đến an toàn của bản thân hơn!
Nếu từ bỏ… Nhớ lại vẻ sợ hãi hiếm có trên mặt thủ lĩnh Người Tha Hương, Albert cảm thấy không thể từ bỏ manh mối này.
“Cỏ tối mà anh nói là loại nào?”
Vẻ dao động của Albert khiến Kerry nhếch môi: “Một loại thảo dược đặc biệt chỉ được trồng trong phòng thí nghiệm của thầy Aldous, được cho là thành phần then chốt của một loại thuốc quý hiếm có thể giúp cậu tiến vào kẽ hở giữa thực và mơ.”
“Kẽ hở giữa thực và mơ?” Albert sửng sốt. Tại sao mô tả đó lại quen thuộc đến vậy?
“Đúng thế, nghe rất giống nơi đó, đúng không? Mang theo cỏ tối có thể giúp tăng khả năng cảm nhận được Khe Hở Của Cõi Mộng ở giai đoạn đầu.” Kerry chỉnh kính, “Nói đến đây thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở thư viện vào tối nay nhé, tôi biết lịch tuần tra của bảo vệ rồi, không sợ chạm trán họ đâu.”
Albert đồng ý.
Con chó của Miskatonic sao…
Anh nghĩ, có lẽ hình dạng thật của nó có thể giúp anh tìm thấy nhiều thông tin về thủ lĩnh của Người Tha Hương hơn, hoặc anh có thể lọc ra biện pháp dụ hắn ta tiến vào Miskatonic…
Màn đêm buông xuống. Albert mang thảo dược lấy từ phòng thí nghiệm của Aldous đến thư viện nơi Kerry đang chờ đợi.
Thấy người đến đúng giờ, anh ta cười toe toét: “Yên tâm, tôi đã dẫn bảo vệ đến nơi khác rồi, muốn quay lại đây cũng phải mất một thời gian, bắt đầu nào.”
Anh ta lấy ra một chiếc bình đựng chất lỏng trong suốt, đoạn giải thích với Albert có vẻ nghi hoặc: “Đây là máu của quái dị. Chúng tôi đã nghiên cứu để vật chất hóa và biến nó thành chất lỏng trong suốt, yên tâm, nó không có mùi máu tanh đâu, hoặc có thể khứu giác con người không thể ngửi thấy mùi máu này.”
“Nhưng với con chó kia thì không thành vấn đề.”
Albert mím môi. Anh vừa vươn tay ra thì thấy Kerry rụt về: “Cậu chắc chưa? Chuẩn bị xong chưa?”
Albert ngước nhìn người trợ giảng và chế giễu: “Đã đến nước này rồi, bộ anh định rút lui hả?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận lần cuối thôi. Dù sao thì chúng ta cũng chưa nhìn thấy con chó đó bao giờ.” Kerry nheo mắt trước vẻ không chút nao núng của Albert.
Albert nhận lấy cái chai từ Kerry, mở nắp, ngửi, xác định nó không có mùi. Nếu Kerry không giải thích, người ta chắc chắn sẽ tưởng nó chỉ là nước bình thường. Nhìn thoáng qua vẻ thích thú của người trợ giảng, anh đổ chất lỏng lên gấu áo khoác.
“Nhiêu đây là đủ rồi.” Anh nhét cỏ tối vào túi trong của áo khoác. Nếu có vấn đề gì, Albert chỉ cần vứt bỏ chiếc áo để giữ mạng.
Anh chỉ muốn gặp “con chó của Miskatonic” chứ không muốn cống mạng cho nó.
“Vậy là được, còn lại…” Kerry còn chưa dứt lời, Albert đã giơ ngón trỏ lên.
“Suỵt, có tiếng động.”
Một tiếng động yếu ớt phát ra từ giá sách phía sau họ, một âm thanh không giống tiếng bước chân người, nó quá nhẹ, giống tiếng chân động vật hơn.
Khứu giác nhạy bén đấy. Đến rồi sao?
Albert quay đầu định nói chuyện với Kerry Chapman thì phát hiện anh ta đã biến mất. Khi nhìn xung quanh một lát, anh mới thấy bóng dáng người trợ giảng đang nấp trong góc và quơ quơ ngón cái như cổ vũ.
“Cố lên!”
Vậy đấy.
Gân xanh nổi lên trên trán Albert. Anh nghiến răng trước khi chuyển sự chú ý sang tiếng động sau lưng. Âm thanh càng lúc càng lớn. Cái bóng đáng sợ tựa như Cerberus huyền thoại tiến vào tầm mắt, mang đến cảm giác hồi hộp, lo lắng cho khán giả. Chàng trai tóc vàng nuốt nước bọt theo bản năng, yết hầu nhấp nhô, mắt mở to, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Cái bóng dần dần co lại. Cuối cùng, con chó xuất hiện từ phía sau giá sách.
Bóng dáng đó khiến Albert vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nó chỉ là một con chó bình thường với bộ lông đen bóng mượt, kích thước gần bằng các giống chó lớn, tai cụp xuống, có phần giống Labrador.
Tóm lại, mọi thứ rất bình thường, nó trông giống hệt như những con chó khác, hoàn toàn không đáng sợ như đồn đại.
Chẳng lẽ lời đồn là giả?
Với những suy nghĩ ngổn ngang, anh cúi đầu nhìn con chó tò mò và mở miệng trêu chọc: “Cún ngoan, lại đây nào.”
Con chó tiến lên hai bước, chóp mũi hếch lên như thể đang đánh hơi thứ gì đó. Rồi, nó nhìn thẳng vào Albert.
Đôi mắt tròn xoe như hột nhãn đột nhiên chuyển sang màu máu.
Đồng thời, tiếng còi báo động ré lên trong óc Albert. Giây tiếp theo, anh bàng hoàng khi trông thấy con chó ‘bình thường’ há to miệng, lộ ra những hàm răng sắc nhọn được xếp chồng lên nhau, bộ lông dựng đứng, gầm gừ như một con chó ba đầu từ địa ngục.
Albert lập tức xoay người bỏ chạy.
Con chó nhảy vọt đến nơi Albert từng đứng, để lại vết cào sâu hai cm trên mặt đất.
Trông thấy điều đó, Albert nhanh chóng tăng tốc!
Nó đâu phải là chó! Nó là quái vật khoác da chó thì đúng hơn! Nó thực sự không phải một loài quái dị nào đó mang hình dáng chó sao?
Đột nhiên, tóc gáy Albert dựng đứng, anh né sang một bên theo bản năng.
Phập ——
Một xúc tu có vẻ kinh tởm sượt qua người anh, đâm xuyên qua tường. Albert vã mồ hôi hột. Khóe mắt anh bắt gặp con chó đang bám theo mình. Bất chấp khoảnh cách giữa hai bên, anh có thể cảm nhận được sát ý nồng nặc tỏa ra từ nó.
Tệ quá. Tệ thật đấy.
Kerry hẳn đã ghi chép xong rồi.
Albert chạy một mạch lên tầng hai của thư viện, rồi lại chạy từ tầng hai xuống tầng một, động tác né tránh càng ngày càng trở nên chậm chạp. Cuối cùng, anh vứt áo khoác sang một bên, vọt theo một hướng khác.
Khi quay đầu nhìn lại, anh tự hỏi phải chăng mọi chuyện đã kết thúc.
Không.
Con chó vẫn tiếp tục nhằm vào Albert. Đòn tấn công không hề chần chừ. Albert lộn vòng, né tránh một cách chật vật . Khi làn da trên cánh tay tiếp xúc không khí, anh mới phát hiện ống tay trái của chiếc áo đã bị hàm răng sắc nhọn xé nát.
Nó sẽ không cắn học sinh?
Albert thậm chí không còn thời gian để quay lại và chửi rủa Kerry Chapman nữa. Anh vội vàng chạy đến cổng thư viện.
Hành lang ở ngay trước mắt. Albert những tưởng con chó sẽ không đuổi theo mình đến đây. Anh đã sai. Nó vẫn không ngừng đeo bám anh.
Trước nguy cơ này, vô số suy nghĩ vụt lên trong đầu anh. Và rồi, anh nhớ lại những gì Kerry đã nói.
Con chó có khả năng đánh hơi được sinh vật trong giấc mơ và quái dị. Chuyện vừa rồi đã giúp họ xác định được điều này. Albert vừa bôi máu quái dị lên gấu áo thì con chó xuất hiện. Phải chăng lý do Saron e sợ con chó này đến thế bởi ông ta là một quái dị? Hoặc do ông ta cũng đến từ Dreamland?
Dreamland… Dreamworld… Người Tha Hương…
Albert bừng tỉnh đại ngộ. Anh đột nhiên nắm bắt được mục đích cuối cùng của tổ chức Người Tha Hương. Saron đã tạo dựng lên tổ chức này để tìm đường về nhà!
Mình phải nhanh chóng giao thông tin này cho Cục!
Anh lập tức nghĩ đến điều này.
Anh phải làm thế nào để thoát khỏi con chó sau lưng mình đây? Anh rõ ràng đã vứt chiếc áo dính máu quái dị và cỏ tối đi rồi, tại sao con chó vẫn đuổi theo anh?
Albert không nhìn thấy đôi mắt con chó tập trung vào “thứ” bên cạnh anh ta.
Lann vừa chạy theo Albert vừa tò mò ngoái lại. Cậu bỗng cảm thấy mục tiêu của con chó có thể là mình.
Không thể nào. Cậu đã thử rồi mà. Ngoại trừ Albert, không ai trong giấc mộng này có thể nhìn thấy cậu. Ngay cả anh ta cũng chỉ có thể trông thấy cậu vào thời điểm nhất định.
Cuối cùng, thể lực Albert dần cạn kiệt. Ánh đèn hành lang đã tắt từ lâu. Trong trạng thái kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể xác, Albert đã phạm sai lầm. Anh vấp phải một thứ gì đó, người ngã về phía cửa sổ.
Ánh sáng rọi qua cửa sổ chiếu lên thứ khiến anh vấp ngã.
Một lon nước.
Mẹ kiếp. Thằng cờ hó nào vứt rác lung tung ở hành lang thế!
Con chó sắp tiếp cận anh. Cái miệng đầy xúc tu kinh tởm nhễu nước dãi xuống sàn nhà. Albert kinh hãi nhìn con quái vật trong khi thò tay vào túi áo ngực.
Nơi mà anh cất một khẩu súng.
Vào khoảnh khắc con chó vồ mồi, ánh mắt Albert bỗng trở nên sắc bén, anh vứt bỏ nỗi sợ hãi và cơn rùng mình, nhanh chóng rút súng, bóp cò.
Pằng!
Viên đạn bắn trúng con chó đang lao tới. Tuy nhiên, nó không hề ngừng lại. Nó tiếp tục tấn công bất chấp vết thương trên người. Cái mồm đầy răng há to trước mặt Albert. Anh vô thức nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây.
Chẳng có cơn đau nào ập tới. Thay vào đó là tiếng cửa kính vỡ tan cùng tiếng rên rỉ của một con quái vật khác. Albert mở choàng mắt, quay đầu, bàng hoàng khi phát hiện con chó đang cắn xé một con quái vật hình người trên mặt cỏ ngoài hành lang.
Ở cạnh Albert, Lann đã chứng kiến toàn bộ diễn biến. Vào khoảnh khắc Albert nhắm mắt, một quái dị hình người có nước da như nhựa cây, không lông tóc, mắt đen nhánh lao qua cửa sổ. Con chó không hề có ý định cắn Albert. Nó nhắm vào quái dị này!
Quái dị Ngạ Quỷ cấp D?
Lann nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu phát hiện Ngạ Quỷ hoàn toàn khác với loại mà cậu từng gặp. Lũ Ngạ Quỷ mà cậu đã chạm trán chẳng khác nào xác chết hói đầu mặc áo bọc nhựa cây, kích thước cũng rất nhỏ, còn con Ngạ Quỷ trước mặt cậu lại có chiều cao hơn hai mét, người đầy vết nứt, trên móng tay, trên cơ thể tỏa ra khói xanh dường như có tính ăn mòn nhất định.
Xem ra nó là quái dị cấp C - Ngạ Quỷ Chúa.
Ngạ Quỷ Chúa không chỉ mạnh hơn Ngạ Quỷ bình thường mà còn có khả năng tự hồi phục mạnh mẽ, sở hữu độc tố và trí thông minh cao. Quan trọng nhất là chúng hiếm khi hành động một mình.
Vào khoảnh khắc con chó và Ngạ Quỷ Chúa rơi xuống bãi cỏ, tiếng sột soạt vang lên, năm đến sáu con Ngạ Quỷ thường xuất hiện và đứng thành vòng tròn bao vây, đúng như những gì Lann đã dự đoán.
Trong khi con chó cắn cổ Ngạ Quỷ Chúa, nó vẫn duy trì sự cảnh giác với lũ Ngạ Quỷ thường. Ngạ Quỷ Chúa vùng vẫy dữ dội, cố gắng cào cấu cơ thể con chó bằng mọi giá. Tuy nhiên, lớp lông tưởng như vô cùng mỏng manh kia chẳng hề bị tổn thương chút nào, mãi cho đến khi Ngạ Quỷ Chúa chạm tới một cái lỗ đẫm máu.
Con chó rên rỉ trong đau đớn. Khi tìm ra được điểm yếu của đối thủ, Ngạ Quỷ Chúa lập tức dùng móng vuốt có khả năng ăn mòn xé toạc vết thương. Lũ Ngạ Quỷ thường cũng tham gia vào cuộc chiến. Không còn cách nào khác, con chó đành nhả Ngạ Quỷ Chúa ra để chiến đấu với những Ngạ Quỷ thường.
Nhân cơ hội này, Ngạ Quỷ Chúa nhanh chóng tiến về phía Albert. Anh cố kìm nén sự sợ hãi và liên tục nã súng vào con quái vật. Những viên đạn có thể xuyên qua da chó không hề để lại dấu vết nào trên người Ngạ Quỷ Chúa.
Khi quái dị dần tiếp cận, Albert trở nên tuyệt vọng.
“Anh sẽ làm gì?”
Lann vừa thì thầm vừa tò mò quan sát cảnh tượng trước mặt mình. Cậu tự hỏi phải chăng cảnh chó tấn công quái dị là một ký ức.
Vậy thì, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo? Con chó tiêu diệt quái dị? Hay thế lực nào đó ở Miskatonic đã ra tay để bảo vệ sinh viên? Rốt cuộc Albert vẫn còn sống đến khi gặp cậu. Nói cách khác, anh ta chắc chắn sẽ vượt qua kiếp nạn này.
Cậu không ngờ tiếng thì thầm của mình sẽ đến tai Albert.
Anh đột nhiên nghiêng đầu, trái tim gần như ngừng đập.
Ngài đã xuất hiện một lần nữa!
Con quái vật mà anh từng chạm trán hồi bé.
Albert hoàn toàn không phát hiện được thời điểm Ngài xuất hiện. Khi quay đầu, khóe mắt anh lập tức bắt gặp thực thể bí ẩn mặc trang phục quý tộc châu Âu có gương mặt phủ đầy sương mù. Ngài đứng ngay bên cạnh anh.
Ngạ Quỷ Chúa dần tiếp cận. Đôi bên cách nhau còn chưa đến hai mét, nó chỉ cần sải một bước là đến nơi. Albert vốn chuẩn bị chạy trốn. Thế nhưng sự xuất hiện của Lann đã khiến anh sợ đến mức lảo đảo.
Ngài vừa nói gì?
“Anh sẽ làm gì?”
Albert chợt nhớ đến những lời gợi ý từ cố vấn học tập, về chuyện thực thể bí ẩn kia có khả năng không phải là quái dị, về chuyện Ngài từng tiêu diệt Đồ Tể Thiên Đường.
Nếu Ngài không phải là quái dị… Vậy thì…
Albert không còn là thiếu niên vô tri ngày nào nữa. Người được huấn luyện bài bản ở Cục Điều Tra như anh lập tức liên tưởng đến từ ngữ.
“Tà Thần”.
Tại sao thực thể như vậy sẽ xuất hiện bên cạnh anh?
Không còn thời gian để suy nghĩ kỹ càng nữa. Ngạ Quỷ Chúa chỉ cách anh trong gang tấc. Mong muốn sống sót chiếm cứ bộ não. Cuối cùng, Albert mở miệng theo bản năng: “Xin hãy giúp tôi.”
…
Được đấy.
Sau khi bị giật mình bởi hành động quay đầu đột ngột của Albert, Lann lập tức hiểu ra mọi chuyện. Vẻ mặt sợ hãi kia cho thấy đây là thời điểm anh ta trông thấy cậu. Hệt như lần trước vậy.
Ngạ Quỷ Chúa áp sát. Với Albert, quái dị dường như nhắm vào anh, nhưng Lann biết cậu cũng là mục tiêu của nó. Cậu nhớ như in sát ý trong mắt Đồ Tể Thiên Đường.
Vì thế, Lann quyết đoán ra tay.
Cậu ném hạt giống màu đỏ về phía Ngạ Quỷ Chúa.
Albert nhìn hạt giống lập tức sinh sôi nảy nở, những nhánh cây thô to mọc ra từ đó siết chặt cơ thể Ngạ Quỷ Chúa hệt như con trăn đang vồ mồi, khiến Ngạ Quỷ Chúa phát ra tiếng rên rỉ.
Chất lỏng màu trắng tiết ra từ vỏ cây nhanh chóng ăn mòn lớp da cứng rắn trên người Ngạ Quỷ Chúa, chẳng có chút máu nào chảy ra từ đó, cái cây sẽ không bao giờ lãng phí máu thịt của con mồi, lớp vỏ cây giống hệt như những cái miệng đang nhấm nhấp thịt Ngạ Quỷ.
Ngạ Quỷ Chúa – một quái dị cấp C – đang bị một cái cây ‘ăn thịt’.
Lũ Ngạ Quỷ thường đã bị chó cắn chết. Cái cây nuốt chửng quái dị cấp C. Nguy hiểm đã chấm dứt.
Lann đưa mắt sang Albert. Anh sợ hãi và lùi lại như thể vô cùng hối hận về những gì mình đã nói.
Tuyệt đối không được cầu xin hoặc giao dịch với những thực thể như vậy! Nó là quy tắc đã được dạy đi dạy lại trong quá trình huấn luyện điều tra viên! Vậy mà, mình lại…!
Anh thậm chí không hiểu được tại sao mình có thể thốt ra những lời đó. Thế nhưng, anh không thể phủ nhận những gì mình đã làm. Khi thực thể bí ẩn được bao phủ trong sương mù quay đầu và nhìn chằm chằm, anh mở miệng hỏi bằng tất cả can đảm trong lòng:
“Ngài, ngài muốn gì từ tôi?”