Translator: Kouji - Hako
✫ ✫ ✫
“Anh đang bắt cóc đạo đức tôi đấy à?” Archie chất vấn.
“Anh có thể hiểu như vậy.” Eugene đáp, không hề cảm thấy nhục nhã hay hổ thẹn.
Archie lạnh nhạt nhìn hai người đàn ông trước mắt, nhớ lại những lời ghi chép trong cuốn sổ tay của cha, cảm xúc lạnh lẽo và khinh thường Cục Điều Tra đong đầy trái tim anh.
Charlie và Albert… họ đang đấu tranh cho loại tổ chức như vậy sao?
Thành thật mà nói, anh không cười nổi.
“Tôi không biết.” Archie vô cảm nói.
Eugene thở dài, nhìn thoáng qua Job: “Có vẻ như lời nói suông không thể thuyết phục được anh rồi.”
Gã lại đặt ngón tay lên gọng kính. Cử chỉ đó khiến tiếng chuông báo động vang vọng trong đầu Archie.
Eugene từng thực hiện động tác này nhưng lại bị Job ngăn cản. Nó là gì? Chuyện gì sẽ xảy ra? Là năng lực khởi nguyên sao?
“Đừng lo, bác sĩ Archie, năng lực của tôi khác với Vật Ô Nhiễm kinh tởm kia, nó sẽ không gây hại gì cho anh đâu.” Eugene tiếp cận Archie, chầm chậm tháo kính, tiết lộ một đôi mắt đen chứa đầy cuộn dây rối xoắn lại với nhau như thể muốn hút hồn người đối diện, “Hãy xem nó là một cơn ác mộng khó thoát.”
Sphinx! Mi nhất định phải truyền đạt những gì mà mi đã nghe được cho Lann!
Suy nghĩ đó vụt qua tâm trí Archie. Anh không biết Sphinx có thể hiểu được ý định của mình hay không. Trực giác mách bảo anh rằng nếu năng lực của người đàn ông này thực sự liên quan tới ‘thôi miên’ thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
Anh biết quá nhiều thông tin tuyệt mật. Chưa kể, bản thân Archie là một nguồn cung cấp thông tin khổng lồ.
Ting ——
Âm báo tin nhắn đột nhiên vang lên trong phòng. Eugene dừng lại hai giây, đứng thẳng người, đút tay vào túi, rút điện thoại di động ra.
Không biết Eugene đã nhìn thấy điều gì. Mắt gã trợn to. Khóe miệng nhếch lên.
“Thú vị thật…”
Sao cơ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Eugene ném điện thoại cho Job, xoay người rời khỏi phòng: “Nào, chúng ta phải đánh thức hacker thôi, không còn thời gian để ngủ nữa đâu.”
Job bắt lấy di động của Eugene, đọc tin nhắn trên đó.
【 Hãy rời khỏi Archie ngay lập tức. Bằng không tôi sẽ phá hủy di sản của Người Tha Hương. 】
"Đây là... tin nhắn từ Albert?" Job mở to mắt, liếc nhìn vẻ hoài nghi trên mặt Archie, mím môi và theo gót Eugene.
Sau khi họ rời khỏi căn phòng, Archie lập tức động não.
Job vừa nói gì? Albert gửi tin nhắn? Cậu ta đang ở trong Nước Trời của ngài Lann mà…
Archie cắn răng, nhắm mắt lại, xuất hiện trong Khe Hở Của Cõi Mộng. Anh không cần mở miệng. Vừa nhìn thấy thân ảnh Archie, Sphinx đã biết được anh muốn gì. Nó nhanh chóng xoay người, bước vào sương mù.
Mình cần thông báo cho ngài Lann về biến cố này càng sớm càng tốt!
Sphinx vượt qua màn sương, đi đến Nước Trời. Khoảng khắc con nhân sư đặt chân lên mảnh đất này, Lann lập tức chú ý đến nó. Cậu không khỏi tò mò. Trước khi Lann mở miệng, Sphinx đã lo lắng nói: “Không ổn rồi, ngài Lann ơi, Archie đã gặp chuyện!”
Nó kể cho Lann mọi chuyện, từ Archie đã bị thẩm vấn như thế nào, đến tin nhắn đã gián đoạn quá trình thi triển năng lực của người đàn ông tên là Eugene ra sao, cũng như cái tên mà Job đã nhắc đến trước khi rời phòng.
“Albert?” Lann vô cùng ngạc nhiên, “Điều đó là không thể.”
“Anh ta đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”
Albert hiện đang ở trong Nước Trời của Lann, không một động tĩnh nào có thể thoát khỏi mắt cậu. Hiện tại, đối phương vẫn luôn hôn mê và bất động.
Nếu Albert không phải người gửi tin nhắn thì là ai?
……
Quãng thời gian Eugene và Job rời khỏi bệnh viện và quay trở lại không vượt quá một tiếng. Edmund hoang mang nhìn họ đi rồi lại về.
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Không còn thời gian để tán phét đâu.” Eugene nắm lấy cổ áo Job, lôi vào ICU, nói cộc lốc, “Dùng năng lực lên cậu ta, nhất định phải đánh thức cậu ta!”
Job không nói lời vô ích, ông không hài lòng với thái độ của Eugene, nhưng cũng biết chừng mực và mức độ khẩn cấp của tình hình. Ông sử dụng năng lực lên Edie bất chấp tình trạng suy yếu của bản thân.
Ánh sáng trắng yếu ớt bật rồi tắt trong phòng ICU, quá trình kéo dài ít nhất một giờ.
Sau một tiếng, Job gần như hôn mê, khí sắc Edie được cải thiện đáng kể, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Eugene triệu tập các bác sĩ điều trị. Họ chưa bao giờ nhìn thấy một bệnh nhân mấp mé cửa tử vào hôm trước và khỏe hơn đáng kể trong hôm sau như vậy. Ai nấy đều chết lặng. Trước sự đe dọa của Eugene, họ hoàn hồn và nói bằng giọng nơm nớp lo sợ: “Chuyện này… chuyện này có thể là do bệnh nhân đã ngừng hô hấp và ngừng tim khi nhập viện, gây ra tình trạng thiếu oxy trong não.”
“Khi nào cậu ta có thể tỉnh lại?”
“Chà… tôi không dám chắc, có thể là giây tiếp theo, có thể là rất lâu mới tỉnh lại.” Các bác sĩ không đưa ra chẩn đoán chính xác, bất cứ ai có kiến thức y khoa thông thường cũng hiểu được ngụ ý tiên lượng xấu trong lời họ.
Khả năng Edie trở thành một người thực vật rất cao.
Eugene không hề nao núng trước thông tin này, gã đuổi các nhân viên y tế ra ngoài, cởi găng tay đen ra, đặt tay lên đầu Edie.
“Khoan đã, anh định làm gì thế?” Job gằn từng từ.
“Im đi.” Eugene trả lời bằng giọng cay nghiệt, “Hiện chẳng còn thời gian cho cậu ta nằm trên giường nữa đâu.”
“Đến lúc thức dậy rồi, Edie.”
Năng lực khởi nguyên của Eugene là【 Nhà Thôi Miên 】, cho phép gã xâm chiếm ý thức và tinh thần người khác thông qua giao tiếp bằng mắt hoặc tiếp xúc cơ thể, từ đó sửa chữa thường thức, thôi miên, ám thị, vân vân…
Càng tiến sâu vào Khe Hở Của Cõi Mộng, năng lực khởi nguyên càng diễn sinh ra nhiều năng lực mới, chẳng hạn như【 Tên hề 】của Edmund vốn mang lại thể chất vượt trội cùng kỹ năng sử dụng dao thành thạo, đã phát triển thành khả năng khống chế tứ chi và tự lành khi đến tầng thứ hai.
【 Nhà Thôi Miên 】của Eugene cũng tương tự như vậy, ngoài khả năng ám thị vốn có, gã còn có thể xoa dịu tinh thần hoặc phá hoại ý thức người khác.
Gã từng xâm chiếm tâm trí Job để buộc ông thức dậy. Giờ đây, gã muốn sử dụng phương pháp tương tự với Edie.
Sự thư thái bình yên trên mặt Edie ngay lập tức bị phá hủy, hàng lông mày nhíu chặt do đau đớn, sóng trên máy điện não dao động dữ dội, Job muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng này, nhưng nhất thời không thể đứng dậy.
Năm phút sau, Edie hét lên, mở mắt, bật dậy khỏi giường.
“Cuối cùng cũng tỉnh lại.” Eugene khịt mũi, ném điện thoại cho Edie, “Bắt tay vào việc đi, tìm ra vị trí của người đã gửi tin nhắn này.”
Edie vẫn còn choáng váng, không kịp phản ứng với chiếc điện thoại trong tay. Sốt ruột, Eugene tháo kính ra, bóp cằm Edie: “Bây giờ, dùng năng lực của cậu để tìm ra vị trí của người gửi tin nhắn này, hiểu không?”
Bên trong đôi mắt đen nhánh là một vòng xoáy được tạo ra từ những sợi chỉ xoắn lại với nhau, có thể hút hết mọi thứ, Edie run rẩy, cầm di động, vô thức làm theo lệnh Eugene.
【 Cyber Ghost 】buộc phải kích hoạt, Edie vừa gửi tin nhắn theo lời Eugene vừa vận dụng năng lực để theo dõi vị trí người nhận khi hai bên trao đổi tin nhắn.
【 Anh là Albert à? Anh định làm gì? 】
【 ^_^ 】
【 Anh chắc chắn đang giữ thứ kia nhỉ. Tôi đã rời khỏi Archie rồi. Hãy giao nó cho chúng tôi. 】
Nhìn những dòng tin nhắn liên tục được gửi đến, người đàn ông có mái tóc dài ngang vai cất tiếng cười khúc khích. Cuối cùng, y đặt điện thoại bên cạnh bức tường của bệnh viện Arkham. Vừa ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, y vừa sải bước dọc theo con đường rợp bóng cây.
Người qua lại trên đường không thể không nhìn y. Thân thể đó thực sự đẹp đẽ. Nét mặt dịu dàng và tinh xảo hiếm khi xuất hiện ở đàn ông phương Tây. Trên người như được bao quanh bởi mùi hoa thoang thoảng.
Archie Hayes.
Amos mặc niệm cái tên, nhớ đến người đàn ông lạnh lùng như một tảng băng. Archie không phải là trọng tâm trong kế hoạch lần trước, song nhiều lý do khác nhau đã khiến anh ta luôn bồi hồi ở biên giới mơ hồ.
Anh ta là bạn thân nhất, là bạn nối khố, là thanh mai trúc mã của Albert.
Đồng thời cha anh là gián điệp được Cục Điều Tra cử đi thâm nhập tổ chức Người Tha Hương.
Bây giờ, với Amos, thân phận quan trọng nhất của Archie chỉ có một, đó chính là tín đồ của Lann.
“Cứu Archie có thể xem là một sự trợ giúp đáng kể với ngài ấy nhỉ?”
Amos thì thào, nhắm mắt lại, đứng dưới bóng cây. Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi ở Arkham. Những tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây, rọi thành những bóng nắng nhảy múa trên mặt đất, rọi lên chiếc mặt nạ dịu dàng của Amos.
Những người qua đường chú ý đến Amos đã dừng chân. Họ đang bị thu hút bởi một bông hoa đẹp có sức hấp dẫn kỳ lạ kia sao? Không, còn hơn thế nữa. Nếu muốn, người đàn ông này có thể dễ dàng trở thành trung tâm của sự chú ý.
Hoặc trở thành… một nhân vật quần chúng không ai quan tâm, một bóng ma không tồn tại.
Amos mở mắt. Đám đông bị hấp dẫn đã tiếp tục di chuyển, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Họ thậm chí còn không nhớ rằng mình từng dừng lại để nhìn ngắm một người đàn ông đẹp trai.
“Lann.”
Y thầm niệm cái tên đó trong lòng. Gương mặt đắm đuối đỏ ửng lên. Mỗi lần Amos nghĩ về bông hoa bí ẩn và quý giá không bao giờ có thể hái được trong hiện thực, y luôn cảm thấy bức bối.
Sau khi cướp được bông hoa linh hồn từ thủ lĩnh Người Tha Hương Saron, Amos đã biến mất một thời gian dài để tiêu hóa cánh hoa kỳ dị này.
Y đã thu hoạch được rất nhiều thông tin ngoài tưởng tượng.
Vì thế, khao khát có được Lann càng trở nên mãnh liệt hơn.
Amos có linh cảm rằng cậu chính là mục tiêu cuối cùng mà y hằng theo đuổi.
Không một con người nào, không một vị thần nào, có thể đặc biệt hơn Lann.
Làm thế nào để hạ thủ nhỉ? Đây đúng là một nan đề mà.
Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề; Amos chưa bao giờ e ngại thử thách.
Y có thể ẩn nấp bên cạnh thủ lĩnh Người Tha Hương trong nhiều năm, cũng sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời để theo đuổi bông hoa tối thượng ấy.
Và mục tiêu tiếp theo...
Amos mỉm cười trong khi nhìn về phía bức tường bệnh viện Arkham.
Hãy để Cục Thanh tra thay y thực hiện chuyến thăm này.
…
“Tìm được rồi.” Edie nhả từng từ một, mắt y đỏ ngầu, bộ dáng đầy mỏi mệt. Với trạng thái tinh thần và thể chất hiện tại, y hoàn toàn không đáp ứng được những yêu cầu khi sử dụng năng lực khởi nguyên. Có điều, ám thị từ Eugene đã buộc y phải cố gắng đến mức kiệt sức.
“Vị trí đó ở… trong phạm vi này.” Edie chỉ tay vào một điểm trên bản đồ bằng chút sức lực còn lại trước khi bất tỉnh.
“Chậc.” Eugene nhìn bản đồ, cau mày, đảo mắt qua hai người trong phòng ICU.
Job và Edie đều hôn mê do lạm dụng năng lực quá mức.
Ngoài kia, Dina và Eunice còn phải dưỡng thương.
“Thật là… một lũ vô dụng.”
...
Khi Edie tỉnh lại, y đã được chuyển sang phòng bệnh khác.
“Tôi, tôi vừa…”
“Ôi, Edie, cậu tỉnh rồi.” Dina mang nước và hoa quả đến, “Cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều.” Edie gắng mỉm cười, ngồi dậy, chợt ôm đầu, “Sao thế này? Đầu tôi đau quá…”
Đột nhiên, ngay bên cạnh y, một giọng nói cất lên: “Thằng khốn đó đã sử dụng thuật thôi miên để cưỡng ép cậu, xin lỗi, tôi không thể ngăn hắn lại.”
Edie quay đầu, kinh ngạc nhìn người đang nằm ở chiếc giường bên cạnh.
“Đội trưởng?”
Y gần như không thể nhận ra Job. Cách đây vài ngày, Job sở hữu một thân hình cường tráng và khỏe khoắn, là đại diện tiêu biểu cho hình tượng người đàn ông cơ bắp.
Job hiện đã gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác và tiều tụy.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tác dụng phụ do lạm dụng năng lực quá mức thôi.” Job trả lời qua loa.
“Không chỉ là tác dụng phụ, đúng không?” Dina ngồi xuống giường. Cô là một trong những đội viên chỉ bị thương nhẹ. Vừa rót nước cho Job và Edie mới tỉnh, cô vừa nói, “Tôi đã tận mắt chứng kiến tay chân đội trưởng bị chặt đứt.”
“Tay chân?” Edie mở to mắt. Bấy giờ, y phát hiện tay chân Job trắng hơn các vùng cơ thể còn lại, trông như thể chúng vừa mới mọc ra vậy.
Edie nhớ rằng, trước khi y hôn mê, họ đang chiến đấu với Giáo hội Bí ẩn.
Lẽ nào, kết quả là…
Edie nhìn Dina.
Dina thẳng thừng đáp: “Chúng ta đã thua. Nếu cậu không gửi tín hiệu cầu cứu đến Edmund và cảnh sát thì chúng ta chết là cái chắc.”
“Lũ tà giáo đó dám hành động trắng trợn như vậy sao!” Ngực Edie phập phồng bởi cơn giận.
“Đúng thế, chúng phản kích nhanh đến không ngờ.” Job cười khổ, “Tôi xin lỗi, tôi đã đưa ra phán đoán sai lầm, tôi cứ tưởng chỉ cần chúng ta hành động đủ nhanh thì sẽ không gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
“Đội trưởng, đó không phải là lỗi của anh.” Dina thở dài, “Ai mà ngờ được chuyện thủ lĩnh Black Poker có thể sống sót chứ… Rốt cuộc thì hắn đã làm điều đó bằng cách gì?”
Không ai biết câu trả lời cho câu hỏi này. Các điều tra viên vô cùng thắc mắc. Cách đây ít lâu, Cullen chỉ là một người bình thường với số phận bị nắm giữ trong tay kẻ khác. Làm thế nào gã lại có thể phản kích chuẩn xác và chớp nhoáng như vậy?
“Thần…” Giọng Eunice thu hút sự chú ý của những người trong phòng. Cô gái trẻ ngẩn ngơ nói: “Đâu còn khả năng khác ngoài khả năng này chứ?”
“Thần… sao?” Job thì thào.
Một vị thần được Giáo hội Bí ẩn thờ phụng. Mọi điều tra viên đều biết tà giáo là những con chó có chủ. Nói cách khác, những gì họ trải qua là sự trả thù của vị tà thần này?
Tà thần rất hiếm khi xuất hiện trong nhiệm vụ của Cục Điều Tra. Các điều tra viên cũng hiếm khi ghi chép về nó. Vì một lý do đơn giản.
Những điều tra viên chạm trán tà thần thường điên hoặc chết.
Đó là những thực thể có khả năng phá vỡ mọi quy cách thông thường và không thể giáng lâm hiện thực một cách dễ dàng. Thế nhưng, một khi nhiệm vụ dính líu đến tà thần, nó sẽ tự động thăng cấp thành ‘không xác định’ bất chấp cấp bậc ban đầu.
Rất ít điều tra viên có thể sống sót qua nhiệm vụ như thế.
Vì vậy, đội điều tra viên tinh anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng này.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Edie gắng gượng đứng lên, nắm lấy chiếc máy tính gần đó.
Job giật nảy người: “Edie! Cậu không đủ sức sử dụng năng lực đâu!”
“Tôi không tin!” Edie không cần Job nhắc nhở, y biết bản thân hiện như thế nào, chỉ cần nhìn màn hình cũng khiến y đau đầu không thôi.
Song y không muốn ở yên một chỗ. Ít nhất, ít nhất y phải tra ra ngọn nguồn của Giáo hội Bí ẩn. Một tổ chức như vậy chắc chắn không phải là một giáo hội nhỏ mới thành lập! Không giáo hội nhỏ nào lại có nhiều kẻ cảm tử đến thế!
“Đám loser các người đang gào khóc cái gì đấy?” Eugene đẩy cửa, nhìn dáng vẻ của Edie, bèn châm chọc nói, “Xem ra các người khỏe hơn nhiều rồi nhỉ. Tốt lắm.”
“Dậy làm việc đi.”
“Chúng đang nhắm đến di sản của Người Tha Hương à?” Lann lẩm bẩm thông tin do Sphinx cung cấp.
Cậu đi đến phòng Albert. Người đàn ông tóc vàng vẫn đang nằm trên giường, sinh mệnh như ngọn đèn dầu leo lắt.
Lạ thay, vết thương trên người Albert không trở nên trầm trọng hơn nhưng cũng không có vẻ như đang hồi phục, cứ như thể bị mắc kẹt ở đây, đôi lúc Lann gần như quên mất người bệnh đang nằm trong Nước Trời của mình.
Lão Luke thường xuyên bồi hồi quanh phòng bệnh. Có điều, Lann không có biện pháp giao lưu với ông ta, nên cũng không biết tại sao lão Luke lại cứu Albert.
Thông qua Archie và Edmund, Lann nhận ra rằng Albert đã tiếp tục trở thành mắt bão. Nếu cậu mặc kệ mọi thứ, những kẻ đó sớm muộn cũng lần ra nơi này.
Tuy nhiên, Lann không muốn từ bỏ Albert. Không chỉ vì Albert là bạn thân của Archie. Cậu thực sự không thể từ bỏ một điều tra viên trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Ngay cả khi họ đứng ở mặt đối lập nhau.
Nhưng…
Khi đối đầu với thủ lĩnh Người Tha Hương Saron, Albert đã dùng hết khả năng và sẵn sàng tự thiêu để cứu Arkham. Nhớ lại hành động ấy, Lann càng không có cách nào bỏ rơi anh.
Dù thế nào đi chăng nữa, Albert cũng đóng góp một phần không nhỏ vào việc cứu vớt Arkham.
Lann thử triệu hồi quyền trượng và lấy ra một hạt giống bằng tay trái.
Thông những thí nghiệm trong Nước Trời, cậu đã rèn luyện được khả năng thúc đẩy quá trình sinh trưởng, phát triển ở cây trồng, thuần thục hơn sản xuất vũ khí phù phép rất nhiều, có lẽ năng lực của Mục Thần thiên về động thực vật hơn?
Hạt giống linh tính tỏa sáng, nảy mầm trong tay Lann. Tiếp theo, cậu nhét một chồi non vào miệng Albert.
Điều kỳ diệu đã xuất hiện. Những vết bỏng nặng trên cơ thể Albert dần dần chuyển sang màu xám và bong tróc như da chết, để lộ lớp da hồng hào.
Phải mất chừng hai đến ba hạt giống thì vết bỏng mới biến mất, gương mặt mới trở nên đẹp trai như xưa.
Song Albert vẫn chưa tỉnh lại.
Lann đã thử mọi cách chữa trị, nhưng người đàn ông tóc vàng vẫn giống hệt người đẹp ngủ trong rừng, đôi mắt không tài nào mở ra, khiến cậu vô cùng bối rối.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Sphinx dụi đầu vào chân Lann, tích cực đề cử bản thân.
“Ta suýt nữa quên mất mi,” Lan quay đầu lại nhìn Sphinx, “Có cách nào đánh thức anh ta không?”
Sphinx nghiêm túc đặt câu hỏi: “Xin hỏi ngài Lann, ngài thích loại mèo nào?”
“Chà, những con mèo thích quấn quýt người.” Lann ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Ta không thích những con mèo lạnh lùng.”
Sphinx hóa đá.
Xong rồi, Meo Meo giáo đã bị loại ngay từ vòng gửi xe sao?
“Rồi sao?”
Sphinx khó khăn nói: “Anh ta hiện đang ở trong trạng thái khảo hạch, cho nên mới không thể tỉnh lại.”
“Khảo hạch?” Lann sững sờ.
“Đúng vậy. Ngay cả khi cơ thể anh ta được chữa lành thì anh ta cũng không thể tỉnh lại. Đó là bởi linh hồn anh ta đang lún sâu trong thử thách thứ ba của Khe Mộng.”
Sphinx nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng: “Đây còn là cấp độ nguy hiểm nhất và khó lường nhất trong Khe Hở Của Cõi Mộng.”
Lann chau mày: “Anh ta sẽ chết sao?”
“Chết? Không. Anh ta sẽ không chết. Về mặt nào đó, thử thách tầng thứ ba là một thử thách không có người chết.” Sphinx phe phẩy cái đuôi, “Họ có thể bình an trở về… nhưng người trở về có phải là con người gốc hay không thì khó mà nói được.”
Lann sững sờ trong giây lát. Từ Vô Diện Nhân đến những quái dị bắt đầu xuất hiện ở cầu thang tầng thứ hai, vô số thông tin lóe lên trong đầu cậu.
“Ý mi là…?”
“Đúng vậy.” Sphinx gật đầu, “Thử thách thứ ba có thể diễn ra trong tiềm thức, trong giấc mơ hoặc trong ký ức của con người. Những quái dị tham lam sẽ lần lượt xâm nhập và tập kích người thực hiện thử thách. Khi thử thách thất bại, lũ quái vật luôn bồi hồi ở cầu thang hoặc những bóng ma trong giấc mơ sẽ thế chỗ người thực hiện và… trở về thực tại!”
Sphinx đứng lên, đảo qua đảo lại giường bệnh Albert, tặc lưỡi: “Anh ta đang ở trong một tình cảnh rất nguy hiểm. Thời gian xuyên qua tầng thứ ba phải càng ngắn càng tốt. Hệt như cấp độ trước vậy. Thử thách càng dài thì quái dị mang theo ý định giết chóc tiến vào tiềm thức càng nhiều. Xin hỏi anh ta đã nằm ở đây được bao lâu rồi?”
Lann: “Ít nhất là một tuần…”
Sphinx hít sâu một hơi: “Con nghĩ chúng ta nên chuẩn bị quan tài cho anh ta thôi. Dù sao bản thân anh ta cũng khó có thể tỉnh lại. Biết đâu kẻ chiếm xác sẽ là một quái dị cấp A đó. Hết cứu được rồi. Hãy chôn đi ạ.”
Lann nhìn Albert. Anh dường như đang lâm vào một giấc ngủ yên bình. Đôi mắt xanh khép lại.
Cậu nhớ lại cảnh lần đầu tiên cậu gặp Albert. Viên cảnh sát cởi mở với nụ cười tỏa sáng. Gã gián điệp chìm trong bóng tối. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?
“Chủ nhân?” Sphinx thốt lên.
Lann định thần, phát hiện mình đang vuốt ve mặt Albert.
Nếu anh ta tiếp tục ngủ say, di sản Người Tha Hương sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu còn rất nhiều thắc mắc về Người Tha Hương, về Miskatonic.
Liệu giấc mộng của anh ta có thể cung cấp đáp án cho mình không?
Đến đây, một tồn tại bí ẩn nào đó đã đáp lại Lann. Màn sương dày đặc nổi lên, kết nối cậu với Albert đang nằm trên giường bệnh. Sphinx duỗi móng vuốt theo bản năng, nhưng nó đã vồ hụt.
Lann biến mất.