Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Trong một văn phòng mini cho thuê nằm đâu đó ở thành phố Arkham.
Edmund tỉnh dậy từ cơn hôn mê và lẩm bẩm: “Ngài Lann…”
Giây tiếp theo, một luồng sáng mạnh đến chói mắt xuất hiện.
“Ồ, cậu tỉnh rồi hả? Xin lỗi nhé, tôi tắt đèn ngay đây.” Một giọng nam cất lên.
Khi ánh đèn biến mất, Edmund từ từ mở mắt ra. Anh phát hiện thị lực của mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Với một cái nhìn nửa hoang mang, nửa bối rối hiện trên gương mặt, anh nhận thấy mình đang bị trói chặt trên bàn mổ có góc nghiêng 40 độ. Luồng sáng rọi vào mắt anh đến từ một chiếc đèn mổ không hắt bóng. Xung quanh giống như một phòng thí nghiệm không người. Camera và loa được lắp đặt ở bốn góc phòng. Hẳn đó là nguồn gốc của âm thanh.
Thứ trói tay chân anh rất dai. Edmund cố gắng vùng vẫy. Thất bại.
“Bình tĩnh nào. Không cần khẩn trương. Anh hiện đang ở Cục Điều Tra.” Giọng nam lại cất lên.
Lời trấn an của hắn có vẻ không gây một chút ấn tượng nào cho Edmund. Anh nhăn nhó: “Tôi đâu làm gì để bị đối xử như thế này.”
“Chà, biện pháp cần thiết thôi. Phòng trường hợp anh sẽ trở nên điên dại và tấn công mọi thứ sau khi tỉnh dậy. Dù sao chúng tôi cũng không biết anh có thể lấy lại sự tỉnh táo hay không. Xem ra anh đã vượt qua thử thách ở tầng thứ hai rồi. Chờ chút, tôi cởi trói cho anh ngay đây.”
Thanh âm vừa kết thúc, Edmund lập tức nghe thấy hai tiếng “phốc”, “phốc” vang bên tai. Chân tay anh đã được giải phóng.
Anh ngồi dậy trên giường, xoa bóp cổ tay và mắt cá chân của mình. Đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở ra. Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Gương mặt tròn đầy, mái tóc đen xoăn, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống, cặp mắt nham hiểm ẩn dưới kính ánh lên ý cười.
“Xin lỗi nhé. Tôi không muốn doạ anh đâu. Tên tôi là Kerry Chapman, một điều tra viên đến từ trụ sở chính của Cục Điều Tra. Ngoài ra thì tôi cũng là một nhà nghiên cứu.”
“Trụ sở chính?” Edmund có vẻ khó hiểu, “Anh đến đây để điều tra tổ chức Người Tha Hương sao?”
“Chà… Đại khái là vậy. Đáng tiếc, sự việc đã kết thúc, tôi đã đến quá muộn.” Kerry vuốt mái tóc rối bù, “Điều đó không có nghĩa là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Thú thật là tôi rất quan tâm tới di sản của tổ chức đó. Vì thế tôi sẽ ở lại đây thêm một thời gian. Đúng rồi…”
Người đàn ông tiếp cận Edmund và kích động nắm tay anh: “Tôi nghe đồn rằng ở khoảnh khắc cuối cùng, người dân Arkham đã nhìn thấy một cánh cổng kỳ lạ, một thế giới kỳ dị cùng một bàn tay khổng lồ xuất hiện trong giấc mơ của mình, điều đó có thật không?”
Trước sự nhiệt tình của Kerry, nhân cách thứ hai trong Edmund đã chiếm thế thượng phong, anh nhút nhát nói: “Ý anh là sao? Ai cũng thấy điều đó?”
“Đúng vậy. Anh không biết à? ? Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng ấy. Chẳng lẽ lúc đó bên cạnh anh không có người khác? Các anh nhìn từ góc độ nào? Cảm giác đó ra sao? Tinh thần có thay đổi gì không?”
Anh nheo mắt, giơ tay che trán như thể đang cố gắng hồi tưởng: “Thật tình.. tôi chẳng nhớ được gì hết. Tôi thậm chí không nhớ được những gì đã xảy ra sau cuộc tấn công. Tôi có chút ấn tượng với cánh cổng mà anh nhắc đến, nhưng nó chỉ là những hình ảnh mơ hồ… Liệu… liệu anh có thể cho tôi biết manh mối về nó không? Có lẽ tôi sẽ nhớ ra được điều gì đó.”
Edmund chỉ mới đưa ra một nửa sự thật. Anh thực sự không có ký ức sau khi tiến vào tầng thứ hai. Thế nhưng, anh đã nói dối về thời gian thanh tỉnh của mình. Ý thức đã quay trở lại với anh vào khoảnh khắc “Cánh Cổng” xuất hiện. Nhờ đó, anh đã được chứng kiến những diễn biến tiếp theo.
Không như những người khác, Edmund khẳng định người ra lệnh đóng cổng chính là Lann.
Tất nhiên, anh sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin ấy cho người của Cục Điều Tra.
Kerry nhìn chằm chằm vào Edmund hồi lâu. Cuối cùng anh ta bật cười: “Được chứ. Nó cũng không phải là chuyện cơ mật. Khi cánh cổng đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ tăm tối, một Tồn tại thần bí đã cố gắng xâm nhập thế giới này, tuy nhiên, nó đã bị một Tồn tại khác ngăn cản. Vị thần thứ hai đã ra lệnh cho cánh cổng đóng lại. Và thế là, hai thế giới bị chia cắt một lần nữa!”
Nói đến đây, Kerry rùng mình: “Ôi, ôi, ôi, ôi, tôi thực sự muốn chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó. Tôi muốn nghiên cứu, muốn tìm hiểu về những chuyện đã xảy ra. Tại sao tôi lại không có mặt ở đó chứ?!”
Edmund nhìn vẻ mặt kích động của Kerry và giả vờ nhớ ra điều gì đó: “... Nghe có vẻ quen quen. Hình như tôi đã ngất đi sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Tôi cũng không biết có ai kề cạnh mình hay không. Lúc đó, tôi thậm chí còn không thể suy nghĩ một cách mạch lạc.”
“Vậy à? Tiếc ghê.”
Kerry dường như đã mất hứng thú với Edmund khi nhận thấy đối phương không biết nhiều về “Cánh Cổng”. Vẻ mất tinh thần nhanh chóng thay thế sự kích động. Anh ngồi xuống ghế, lật giở văn kiện trên tay: “Hãy cho tôi biết lý do khiến anh đột nhiên tiến vào tầng thứ hai cùng những gì đã xảy ra. Trụ sở chính rất quan tâm tới vấn đề này. Tất cả những người liên quan đều bị điều tra và phải viết báo cáo.”
Edmund hỏi: “Đội trưởng và những người còn lại trong nhóm tôi thế nào?”
“Tất cả đều bình an vô sự. Hiện các nhân viên khác đang lấy lời khai từ họ. Nó là quy trình tất yếu để xác định trạng thái tinh thần của các điều tra viên sau khi kết thúc nhiệm vụ. Mong anh thông cảm. Đừng lo. Họ tỉnh dậy sớm hơn anh rất nhiều. Mấy người sẽ sớm được gặp lại nhau thôi. Anh còn thắc mắc nào nữa không?”
Kerry lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể muốn thúc giục Edmund nhanh chóng quay về chủ đề chính để kết thúc quy trình.
Edmund lập tức nói: “Không, không có.”
“Được rồi. Vậy thì hãy kể cho tôi nghe về tình hình lúc đó.”
Edmund không hề cố gắng lẩn tránh hay giấu diếm. Anh kể lại tường tận về nhiệm vụ và cuộc tấn công. Đội trưởng cùng những người có mặt ở đó chắc chắn sẽ khai hết mọi thứ.
Sau khi đội trưởng cùng các thành viên khác đều hôn mê do vết thương nặng, Edmund đã phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ và rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, anh đột nhiên trở nên điên dại.
Thân là điều tra viên, Edmund biết rằng con người không thể đi vào Khe Hở vào ban ngày. Lý do anh có thể làm được điều này dường như liên quan đến Lann. Vì vậy, anh quyết định khai rằng mình đã không nhớ gì cả để che giấu bí mật đó.
Kerry trở nên hào hứng: “Ý anh là anh có thể tiến vào Khe Hở vào ban ngày?”
“Đúng vậy… nhưng tôi không biết tại sao…”
Kerry không hoài nghi Edmund. Anh ta bắt đầu thì thầm về những lý thuyết mà Edmund không hiểu, chẳng hạn như tiềm thức, giấc mơ, can thiệp hiện thực vân vân…
Đúng lúc này, họ nghe thấy tiếng đập thùm thụp vào cửa: “Chapman, anh xong chưa, lâu quá rồi đấy.”
Âm thanh ấy khiến Kerry trở nên chán nản. Anh đứng lên, mở cửa và nói: “Tôi xong việc rồi.”
“Vậy thì tránh ra! Chúng tôi có việc muốn hỏi thằng nhóc này.”
Người bên ngoài lách qua cửa và cười toe toét với Edmund: “Ái chà chà, nhân vật của năm đây rồi. Một thiên tài đột phá hai cấp trong vòng chưa đầy một năm. Cậu là chủ đề nóng ở trụ sở chính đấy. Mọi người đều mong chờ ngày cậu chính thức gia nhập hàng ngũ điều tra viên. Còn các tiểu đội thì nóng lòng tìm cách kéo cậu về phía mình.”
Người đàn ông đang nói chuyện có mái tóc vàng, ngắn và gương mặt nam tính, theo sau là hai nữ một nam. Người phụ nữ đeo kính có mái tóc đuôi ngựa làm động tác chỉnh kính và nói bằng giọng không hài lòng: “Đội trưởng, cậu ta vẫn đang trong thời gian cách ly, anh không nên nói mấy chuyện này.”
“Ahaha, không sao đâu. Chapman cũng ở đây mà.” Người đàn ông tóc vàng nói, “Người nhát gan như anh ta sẽ không bao giờ đi đến những nơi nguy hiểm đâu.”
“Tôi chỉ cẩn thận thôi.” Kerry chỉnh kính, “Tôi là người dùng não chứ không phải ‘bia đỡ đạn’ như mấy người.”
“Mày!” Người thanh niên tóc bob giận dữ hét lên, những ngón tay gập lại thành một nắm siết chặt.
Người đàn ông tóc vàng mở miệng: “Thôi nào. Cậu không biết anh ta là ai sao? Chapman không chịu nổi một đòn của cậu đâu.”
Dường như người đàn ông tóc vàng đang cố gắng ngăn cản cuộc xung đột tiềm tàng, thế nhưng những người có mặt trong phòng đều nhận ra sự khinh thường và khiêu khích chứa trong giọng điệu của anh ta.
“Đúng vậy.” Kerry Chapman đáp lại với vẻ chán ghét, “Thế nên đám khỉ đột các người hãy tránh xa tôi ra.”
Người đàn ông tóc vàng hít một hơi thật sâu. Anh quyết định phớt lờ nhà nghiên cứu, thân mật bá vai Edmund: “Nhóc thiên tài, muốn vào đội tôi không? Vừa hay tôi đang thiếu người trinh sát. Nghe nói cậu có linh cảm rất cao.”
Theo bản năng, Edmund nhìn về phía Kerry. Ánh mắt của anh đã không được nhà nghiên cứu đáp lại. Anh ngượng ngùng nói: “Tôi… tôi có đội rồi.”
“Cậu đang nói về đội ngũ ban đầu của cậu à? Nhóm đó sắp giải tán rồi. Gföhl là đội trưởng của cậu, đúng không? Nghe nói ông ta sẽ phải cắt cụt tay phải đấy. Ông ta định rời khỏi tuyến đầu và chuyển về bộ phận hậu cần.”
“Ngoài ra, một thành viên nam trong đội cậu đã không vượt qua bài kiểm tra tâm lý. Tôi đoán anh ta cũng phải rời khỏi tuyến đầu thôi. Sau khi đội ngũ bị giải tán, các thành viên sẽ được phân công lại một lần nữa.”
Edmund thoáng sửng sốt, tin tức bất ngờ khiến anh cúi đầu. Mặc dù không có tình cảm với các thành viên trong đội ngũ cũ, anh thực sự biết ơn người đội trưởng đã luôn chăm sóc mình. Không ngờ anh vẫn không thể cứu được ông ta.
Đứng trước thảm họa siêu phàm, con người trở nên thật nhỏ bé, thậm chí gần như bất lực.
Người đàn ông tóc vàng vỗ nhẹ vào vai Edmund: “Đừng buồn. Sống là may rồi. Hãy coi đó là một tin tốt. Không có trường hợp tử vong nào cả. Cậu cũng đừng tự trách mình. Bởi lẽ, làm điều tra viên có nghĩa là chấp nhận đối đầu với hiểm nguy, có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Cậu nên viết sẵn di thư đi. Hãy viết nó trước khi bắt đầu nhiệm vụ. Rốt cuộc, cuộc sống có thể kết thúc bất cứ lúc nào.”
“Hẳn cậu rất căm hận Người Tha Hương, những kẻ chịu trách nhiệm cho sự kiện lần này nhỉ? Tôi không định khuyên cậu từ bỏ hận thù đâu. Thú thật, tôi rất muốn mời cậu tham gia đội ngũ của chúng tôi. Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ chính thức tiếp nhận nhiệm vụ còn dang dở của đội Gföhl và tiếp tục điều tra Arkham.”
Edmund hơi ngạc nhiên: “Tôi tưởng… kết thúc rồi chứ?”
Anh biết mình đã nói lỡ miệng, liền vội vã bồi thêm: “Tất cả mọi người đều trông thấy cảnh thủ lĩnh Người Tha Hương bị bàn tay khổng lồ bóp nát.”
“À, cái đó hả? Tôi biết. Đội cũ của cậu cũng nói rồi. Thế nhưng, ai bảo cậu đó là kết thúc? Ngược lại là đằng khác.” Người đàn ông tóc vàng nhún vai, “Cánh cổng dường như có thể kết nối hiện thực với Dreamland. Tồn tại xuất hiện ở khoảnh khắc cuối cùng. Arkham sẽ sớm trở nên hỗn loạn thôi. Không chỉ có Cục Điều Tra, các thế lực khác cũng sẽ nhúng tay vào sự kiện lần này.”
“Tôi cá rằng những con linh cẩu khát mồi kia sẽ đổ xô đến thành phố này để điều tra danh tính thực sự của ‘Người các cổng’.” Người đàn ông tóc vàng nói, “Chúng tôi cũng vậy. Trụ sở chính đã xếp nhiệm vụ điều tra ‘Người gác cổng’ vào mục ‘không xác định’, cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Edmund hơi nheo mắt.
Nhiệm vụ không xác định.
Cục Điều Tra thường phân loại nhiệm vụ theo năm cấp độ từ D đến S dựa trên sự nguy hiểm mà điều tra viên có thể gặp phải. Nói một cách đơn giản thì nhiệm vụ cấp D là nhiệm vụ có thể phải đối mặt với quái dị cấp D, người sở hữu vũ khí hoặc băng đảng. Nhiệm vụ cấp C có khả năng phải chiến đấu quái dị cấp C, cứ như vậy suy ra.
“Không xác định” là một phân loại đặc biệt chưa bao giờ xuất hiện trong mấy chục năm qua.
Nghe nói vị cục trưởng thần bí là người duy nhất có tư cách đánh giá và phân loại các nhiệm vụ ở cấp độ này.
Những người tham gia nhiệm vụ như vậy thường là điều tra viên lâu năm hoặc át chủ bài của Cục Điều Tra. Một khi tiếp nhận, họ phải chuẩn bị tinh thần có thể hy sinh bất cứ lúc nào
Nhóm người này chính là át chủ bài của Cục Điều Tra?
Edmund lặng lẽ đánh giá bốn người trước mặt mình. Bên trong con người có vẻ khiếp nhược ấy chứa đầy sự điên cuồng và lạnh lùng, giống như một thợ săn náu mình trong bóng tối.
Đội điều tra viên có vẻ còn rất trẻ. Người đàn ông tóc vàng có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, thân hình khỏe mạnh và rắn chắc cho thấy anh ta đã được huấn luyện đặc biệt.
Tiếp theo là cô gái đeo kính có mái tóc đuôi ngựa. Một người phụ nữ nhạy bén. Nhận thấy mình đang bị quan sát, cô ta lập tức ném một cái nhìn sắc bén về phía Edmund. Anh giả vờ hoảng sợ trước khi chuyển sang người thanh niên tóc bob liên tục dán mắt vào màn hình điện thoại giống như mắc chứng nghiện internet cùng cô gái dễ thương đang ăn vụng quà vặt.
Hừm, không giống át chủ bài chút nào.
Trước vẻ hoài nghi của Edmund, người đàn ông tóc vàng vuốt tóc: “Nhìn thế thôi chứ chúng tôi thường xuyên hoàn thành nhiệm vụ cấp A đấy.”
Edmund kinh ngạc: “Cấp A… Mấy người có thể tiến vào tầng thứ tư của Khe Hở sao?”
“Khụ, khụ! Đương nhiên là không!” Người đàn ông tóc vàng giật nảy mình, “Edmund… Khe Hở Của Cõi Mộng không phải là nơi đơn giản như cậu nghĩ đâu. Không phải ai cũng có thể vượt qua thử thách trong thời gian ngắn như cậu. Chà, để tôi cho cậu biết một chuyện nhé. Một trong các thành viên của chúng tôi đã vượt qua tầng thứ ba.”
“Đội trưởng.” Người phụ nữ đeo kính nhíu mày.
“Không sao đâu, Dina. Chúng ta đều là người một nhà.” Người đàn ông tóc vàng nhìn Edmund, “Xem ra cậu vẫn còn chưa hiểu rõ Cục Điều Tra nhỉ. Đúng rồi. Cậu là thực tập sinh mà. Khó trách. Khi nào trở về trụ sở chính, cậu sẽ được đào tạo bài bản hơn. Còn bây giờ, tôi sẽ cung cấp cho cậu một số thường thức cơ bản. Đầu tiên, điều tra viên không nhất thiết phải thâm nhập sâu vào Khe Hở mới được tiếp nhận các nhiệm vụ cấp cao.
“Thứ hai, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ cấp A và cấp B, điều tra viên chưa chắc đã phải đối đầu với các quái dị cấp cao. Nó chỉ xuất hiện trong tình huống ‘xấu nhất’. Cậu hiểu chứ? Nói cách khác, miễn là ngăn cản được tình huống xấu nhất xảy ra thì chúng ta sẽ không cần phải trực diện với những loại quái dị nguy hiểm như vậy.”
“Cuối cùng, việc đánh giá điều tra viên phụ thuộc vào khả năng tiếp nhận và hoàn thành nhiệm vụ. Ngay cả người bình thường cũng có thể trở thành át chủ bài của Cục Điều Tra nếu có khả năng tiếp nhận và hoàn thành xuất sắc 10 nhiệm vụ điều tra cấp A.”
“Chúng ta là điều tra viên chứ không phải quân nhân. Chúng ta có trách nhiệm ngăn cản tình xấu nhất phải ra chứ không phải khắc phục thảm họa.”
Gã thần kinh có mái tóc bob bỗng mở miệng: “Chẳng hạn như nhiệm vụ lần này, nếu các anh sớm phát hiện ra âm mưu của Người Tha Hương thì hậu quả sẽ không nghiêm trọng như vậy.”
Người phụ nữ đeo kính cau mày: “Được rồi, chuyện qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Gã thần kinh tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại.
“Được rồi, cậu có muốn gia nhập chúng tôi không?” Người đàn ông tóc vàng cố gắng quay về chủ đề ban đầu. Anh ta thực sự coi trọng tài năng của Edmund.
Edmund giả vờ suy tư: “Tại sao Cục Điều Tra lại muốn điều tra ‘Người gác cổng’ vậy?”
“Các nhân chứng đều cho thấy ‘Người gác cổng’ đã đóng cửa để ngăn chặn con quái vật vô danh kia giáng xuống thế gian. Tôi cho rằng đó là một vị thần thân thiện với con người. Tại sao chúng ta nhất định phải tìm ra ngài?”
Gã thần kinh cười lạnh: “Tân binh.”
“Im đi, Edie. Cậu cũng từng là tân binh đó thôi. Huống chi cậu ta vẫn chưa được đào tạo chính thức.” Người phụ nữ đeo kính mắng mỏ Edie trước khi quay sang Edmund.
“Tôi hiểu sự nghi ngờ của cậu. Theo điều tra sơ bộ, những người dân ở Arkham ít nhiều đều có cảm tình với ‘Người gác cổng’. Một số thậm chí còn trở thành tín đồ của ngài. Đây chỉ là một phản ứng tâm lý khi con người ta rơi vào cảnh tuyệt vọng. Thân là một điều tra viên, cậu nên cố gắng thoát khỏi tình trạng đó càng sớm càng tốt.”
“Lý do điều tra ‘Người gác cổng’ rất đơn giản. Không ai biết tại sao đối phương lại đóng cửa. Người bình thường cho rằng đối phương làm như vậy để cứu vớt họ. Thế nhưng, theo chúng tôi biết, hầu hết các sinh vật phi nhân ấy không quan tâm tới con người, họ thường phớt lờ và không bao giờ can thiệp vào vấn đề của con người.”
Người đàn ông tóc vàng tiếp lời: “Đơn giản mà nói, ta không thể xem hành vi đóng cửa như một hành vi thân thiện với con người. Có lẽ Tồn tại kia chỉ muốn ngăn cản kẻ xâm nhập lãnh thổ của mình. Ai biết được. Chúng ta nên không đánh giá những Tồn tại như vậy bằng ý kiến chủ quan và định kiến của bản thân.”
Edmund xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ sửa lại.”
“Không sao đâu. Ai chẳng có giai đoạn tân binh.” Người đàn ông tóc vàng vỗ vai Edmund: “Dina mới đề cập đến một trong những lý do chúng ta phải điều tra ‘Người gác cổng’ thôi. Nó còn có nguyên nhân khác nữa. Đầu tiên, cậu biết gì về Dreamland?”
“Chà, cựu đội trưởng từng nói với tôi rằng Dreamland là ‘vùng đất của các vị thần’, quái dị là cư dân của Dreamland, có vô số loài quái vật sống ở đó.”
“Ừm, tạm được. Ngoài những điều đó ra, cậu nên biết rằng Dreamland chính là rào cản tự nhiên khiến tà thần và quái dị mạnh mẽ không thể tiến vào hiện thực.” Người đàn ông tóc vàng có tên Job nói, “Cậu không nghĩ rằng người gác cổng đó có thể đóng cửa thì cũng có khả năng mở cửa sao?”
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt Edmund.
“Đây là lý do Cục Điều Tra xếp nhiệm vụ này vào mục ‘không xác định’.” Job gượng cười, “Không chỉ có Cục Điều Tra, các thế lực như hội kín và tổ chức tôn giáo chắc chắn sẽ đổ xô đến Arkham để tìm kiếm ngài.”
“Bởi lẽ, ‘Người gác cổng’ đó là thực thể duy nhất có khả năng đóng và mở cánh cổng Dreamland.”
Arkham ẩn chứa những nguy hiểm khôn lường.
Sau hàng trăm năm chuẩn bị, Người Tha Hương đã thành công mở ra cánh cổng. Vào thời điểm sự huỷ diệt sắp giáng lâm, nó bất ngờ bị phá bĩnh bởi một thực thể không xác định.
Quan trọng nhất là quyền năng mà thực thể đó sở hữu… Khả năng đóng mở cánh cổng Dreamland. Những vị thần tà ác luôn thèm muốn thế giới loài người cùng các tín đồ của chúng chắc chắn sẽ dùng mọi cách để tìm ra ngài, khống chế ngài, hy sinh ngài nhằm mở ra cánh cổng và nghênh đón sự trỗi dậy của những tà thần.
Edmund im lặng.
Trước cảnh này, Edie mỉa mai: “Sợ rồi hả?”
"Edie.” Job cau mày, “Edmund, đừng để ý tới cậu ta.”
“Không sao đâu. Tôi không quan tâm.” Edmund nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ đang nghĩ về việc giải quyết những thế lực đã tiến vào Arkham càng sớm càng tốt.”
Anh thốt ra từ “giải quyết” bằng một giọng điệu bình tĩnh, không chút rụt rè, tự nhiên như thể họ đang trò chuyện về bữa trưa hôm nay.
Người đàn ông tóc vàng không khỏi sửng sốt.
Cô gái dễ thương có tên Eunice huýt sáo: “Hey boy, tớ thích cậu rồi. Cậu cũng điên thật đấy. Tớ cứ sợ cậu không theo kịp bọn này cơ.”
“Tôi rất muốn đồng ý với cậu. Thế nhưng điều tra không phải là chiến đấu. Không thể cứ thế lao lên được. Chúng ta là điều tra viên chứ không quân nhân. Chà, khá khen cho ý thức giác
ngộ cao của cậu.” Job vui vẻ vỗ vai Edmund, “Trụ sở chính rất quan tâm tới nhiệm vụ lần này. Tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ tìm ra danh tính thực sự của ‘Người gác cổng’.”
Edmund nở nụ cười ngại ngùng: "Hy vọng tôi có thể giúp các anh tìm ra nó.”
#Lời Tác Giả:
Edmund: Trừ khử tất cả những tổ chức đã xâm nhập Arkham (bao gồm Cục Điều Tra).
Người đàn ông tóc vàng: Chàng trai tóc nâu là một người có ý thức giác ngộ cao (vui vẻ).