Tất Cả Người Chơi Nghĩ Rằng Ta Là Ác Thần

chương 41: màn rạch mặt ăn vạ ở bệnh viện arkham

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Kouji

✫ ✫ ✫

Niềm đam mê khám phá của người chơi dường như đã được thắp sáng kể từ khi Druid thành công xâm nhập phó bản bệnh viện Arkham.

Một trong số đó là Black Cat. Nói đúng hơn thì hắn vẫn tiếp tục ở lại và cố gắng tái tạo biện pháp tới bệnh viện ban đêm của Druid. Đáng tiếc, cho dù hắn đã lởn vởn quanh quầy điều dưỡng bao nhiêu lần, thậm chí có lần suýt vướng phải bảo vệ thì mọi nỗ lực này đều thất bại.

Thật kỳ lạ, hắn tự hỏi, điều gì đã đi sai?

Black Cat không khỏi chán nản. Chẳng lẽ Lann thực sự đã làm điều gì đó để Druid có thể tiến vào bên trong?

Than ôi. Chẳng lẽ đây chính là “hào quang nhân vật chính” sao? (ghen tị).

Black Cat chẳng buồn nản được bao lâu, bởi hắn vừa bắt gặp một NPC cực kỳ quen thuộc ở sảnh.

Thân là người thường theo dõi livestream, đặc biệt là những tập liên quan tới NPC nổi tiếng nhất trò chơi, người chơi nhanh chóng nhận ra NPC từng tham gia cuộc điều tra chung cư với Lann.

Nếu hắn nhớ không nhầm, tên NPC hình như là…

“Bác sĩ Archie?”

Black Cat định chào đón người chuyên gia tâm lý học bằng một cú vỗ vai nhiệt tình từ sau lưng. Nhưng đối phương đã nhanh chóng né tránh và xoay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác cao độ: “Anh là ai? Chúng ta chưa từng gặp nhau…”

“Đúng vậy. Tôi đã nghe Aaron (livestream) kể về anh.”

Archie nhướng mày: “Chẳng lẽ anh cũng là…?”

Những từ ngữ phía sau còn chưa xuất hiện, Black Cat đã lập tức gật đầu: “Vâng. Tôi cũng biết Lann. Đồng đội của tôi đang cố gắng giải cứu ngài ấy.”

“Giải cứu? Ý anh là sao?” Archie lấy làm ngạc nhiên, “Ngài ta đã gặp chuyện gì à?”

“Chuyện đó không thể tóm tắt trong đôi ba câu được. Đây không phải nơi nói chuyện thích hợp. Hãy theo tôi.” Black Cat kéo Archie đến một nơi tương đối vắng vẻ.

Đúng lúc này, Druid gửi tin nhắn. Black Cat luôn chú ý tới phòng livestream của Druid. Vì thế, hắn lập tức biết được dự định của đối phương.

Black Cat ngồi xổm, dùng dao găm khắc một đường thẳng ở lối thoát hiểm của sảnh bệnh viện.

Archie lạnh lùng quan sát và hỏi: “Lý do anh đưa tôi đến đây để xem anh làm việc này à? Hay đấy. Một bằng chứng cho thấy nhân loại còn chưa tiến hoá hoàn toàn.”

Black Cat có vẻ xấu hổ: “Không phải thế. Xin hãy nghe tôi nói.”

Hắn vội vã nêu lên những suy đoán của mình và tình hình hiện tại ở bệnh viện ban đêm cho Archie.

“Nơi Lann ở khá đặc thù. Nó giống như ảnh ngược của bệnh viện vậy. Nội quy bệnh viện ban ngày sẽ ảnh hưởng đến những gì tạo thành bệnh viện ban đêm. Vì thế tôi muốn thử xem nếu ta tạo ra bất kỳ dấu vết nào ở bệnh viện ban ngày thì nó có xuất hiện ở bệnh viện ban đêm không?”

Black Cat không có ý định giấu giếm Archie. Theo hắn, NPC này cũng là một tín đồ thuộc trận doanh Lann. Có lẽ anh ta xuất hiện ở đây nhằm cứu cậu ấy.

Archie vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng. Tuy nhiên, anh thực sự rất kinh ngạc với những điều mình đã nghe được.

Bệnh viện ban đêm.

Cõi Mộng.

Âm mưu của Người Tha Hương.

Chưa kể đến Ác Thần dường như bị phong ấn.

Thực thể đó thực sự bị phong ấn sao? E rằng chuyện này chỉ là một khâu trong kế hoạch của ngài ta mà thôi. Archie nói: “Tôi nên làm gì?”

“Lann đã chuyển một tờ giấy ghi biện pháp giải quyết bệnh viện ban đêm cho đồng đội của tôi.” Black Cat trầm giọng, “Chức vụ giám đốc bệnh viện Arkham rất có thể là mấu chốt của bệnh viện ban đêm. Chúng ta cần nghĩ biện pháp kéo giám đốc giả xuống đài.”

“Tôi hiểu rồi.” Archie gật đầu, “Sao chúng ta không tới phòng giám đốc để điều tra nhỉ?”

Black Cat hơi sửng sốt: “Hả? Làm cách nào?”

“Đi thẳng.” Archie vuốt nếp gấp trên quần áo và tiến tới quầy tiếp tân, “Chào cô, tôi là Archie Hayes, bác sĩ tâm lý, tôi đến đây để gặp giám đốc bệnh viện ta.”

Cô y ta có vẻ tất bật ở quầy tiếp tân sửng sốt nói: “Anh là… Bác sĩ Archie ở Sở Cảnh Sát?”

“Đúng vậy.” Archie đáp với gương mặt không cảm xúc, “Tôi có một vụ án cần hỏi xin ý kiến từ ngài giám đốc.”

“Vâng, xin anh hãy đợi một lát.” Cô y tá vội vã bấm số máy bàn để thông báo cho giám đốc. Tiếng tít tít báo hiệu điện thoại không được kết nối.

“Hình như ngài giám đốc đã ra ngoài có việc rồi. Hay là anh cứ về trước? Khi nào ngài ấy về thì chúng tôi sẽ báo cho anh?”

Archie lắc đầu: “Đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi sẽ đợi ông ấy ở phòng giám đốc. Nó ở tầng cao nhất của toà điều hành đúng không?”

“Vâng. Chờ chút.” Y tá kéo một dược sĩ tập sự lại gần, “Anh ta sẽ dẫn anh đến đó.”

Dược sĩ tập sự đương nhiên sẽ không có ý kiến.

Black Cat lẽo đẽo đi theo Archie đến cửa phòng giám đốc. Lúc này, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Khi dược sĩ tập sự rời khỏi đây để tiếp tục công việc, Black Cat vẫn không thể tin nổi: “Chúng ta đã đi thẳng đến đây?”

“Chứ sao?” Archie bình tĩnh bước vào phòng giám đốc.

“Hoá ra nơi này dễ dàng đi vào như vậy.” Black Cat cảm thán.

“Không có chuyện đó đâu.” Archie liếc thoáng qua người chơi, “Đó là nhờ năng lực và danh tiếng của tôi.”

“Hiểu rồi. Độ uy tín cao. Tôi biết mà.” Sự rầu rĩ bay biến. Black Cat chuẩn bị bắt tay vào việc điều tra văn phòng thì bị ngăn cản bởi Archie.

Chuyên gia tâm lý học chỉ vào camera giám sát ở góc phòng.

“Anh định thế nào?” Black Cat hỏi.

“Anh biết ai giỏi xử lý cái này không?” Archie dò hỏi.

Dường như nhớ đến điều gì đó, mắt Black Cat sáng rực. Hắn rút điện thoại ra, giả vờ viết tin nhắn. Thực chất, hắn đang dùng chức năng nhắn tin riêng tư trên diễn đàn để liên hệ với bạn bè và người thân. Năm phút sau, người chơi cất điện thoại đi và gật đầu với Archie: “Chúng ta có mười phút.”

“Các người có hacker tay nghề cao à?”

“À, ừm, kiểu kiểu vậy.” Black Cat vừa đáp vừa nghĩ. Kỳ thực là những người chơi vừa vặn ở bệnh viện đã tìm biện pháp lẻn vào phòng theo dõi và làm gì đó mà thôi.

Archie nhìn chằm chằm Black Cat, không ngăn cản hành động lục lọi của đối phương.

Sau khi lục soát ngăn kéo, Black Cat phát hiện Archie vẫn đứng nguyên tại chỗ, bèn vội vã nhét một số tài liệu vào tay người chuyên gia: “Nhanh lên. Nhỡ bọn họ phát hiện điều gì đó không đúng thì sao?!”

“Tôi không phải…” Archie muốn giải thích rằng mình không phải là tín đồ của Lann. Tuy nhiên, Black Cat đã xoay người và chuyển sự chú ý vào đống tài liệu.

Archie cúi đầu nhìn mớ tài liệu lộn xộn trong tay, hít một hơi thật sâu, đặt chúng lên bàn trước khi ngập ngừng nhặt một một tập tài liệu lên.

Thôi, dù sao mình đã về dưới trướng Ác Thần, cũng nên làm quen với chuyện như vậy.

Với suy nghĩ đó, Archie gạt bỏ những suy nghĩ lo lắng sang một bên và cẩn thận kiểm tra giấy tờ.

Anh có một ý tưởng mơ hồ. Theo Black Cat, người giám đốc đã xuất hiện ở bệnh viện ban đêm không phải giám đốc thực sự của bệnh viện Arkham. Vậy thì, hắn đã dùng biện pháp nào để ngụy trang thân phận?

Ma thuật? Hay năng lực khởi nguyên có liên quan với ‘ngụy trang’?

Liệu câu thần chú đó có thể thay đổi hiện thực không? Hay nó chỉ thay đổi ký ức cùng ấn tượng trong đầu mỗi người?

Archie muốn làm rõ từng câu hỏi. Anh hồi tưởng bộ dáng của giám đốc bệnh viện Arkham. Đó dường như là một người đàn ông cao gầy có tên là Saron Hogger.

Thế nhưng, Archie phát hiện phần lớn chữ ký trên các tư liệu lại đề một cái tên khác.

Anh vẫy Black Cat lại gần trước khi nói ra suy đoán của mình: “Nếu muốn vạch trần giám đốc giả, chúng ta cần thu thập những tài liệu có chữ ký khác với hiện tại. Tôi cho rằng hắn đã sử dụng phép thuật hoặc năng lực có khả năng thay đổi ký ức của con người.”

Anh tạm ngừng một lát rồi nói tiếp: “Bằng chứng đây. Nơi này có rất nhiều văn kiện cần chữ ký giám đốc bệnh viện, nhưng lại đề một cái tên khác. Xem chừng hắn cũng không có ý định đảm nhiệm chức giám đốc lâu dài. Bằng không thì đối phương đã sớm xử lý những văn kiện này rồi.”

Black Cat gật đầu: “Kế hoạch của hắn sắp hoàn thiện. Nếu nó thành công, bệnh viện sẽ không còn tác dụng gì nữa.”

Người chơi nhìn cái tên trên giấy tờ.

Bobby Baruch.

“Anh quen giám đốc thực sự của bệnh viện Arkham đúng không? Đây là tên của ông ta à?”

Archie lắc đầu: “Tôi không chắc lắm. Trong trí nhớ của tôi, giám đốc bệnh viện Arkham tên là Saron Hogger. Có điều, đa số tài liệu ở đây đều được ký bằng cái tên khác. Nếu Bobby này thực sự là giám đốc chân chính thì có nghĩa là thủ đoạn của giám đốc giả chỉ có thể xáo trộn ký ức trong đầu mỗi người chứ không thể ảnh hưởng đến thực tế.”

“Nếu tìm được những tài liệu hay ảnh chụp tương tự, chúng ta có thể kéo giám đốc giả xuống đài hoặc ít nhất là khiến các nhân viên y tế hoài nghi danh tính thực sự của giám đốc?” Mắt Black Cat sáng rực, “Lann nói rằng hiện thực có thể tác động lên bệnh viện ban đêm và ngược lại. Như vậy, địa vị và quyền hạn của chức vụ giám đốc ở bệnh viện ban đêm sẽ bị lung lay.”

Archie hơi gật đầu: “Tốt hơn hết là chúng ta nên kiểm tra kỹ lưỡng năng lực cải biến ký ức này. Chẳng hạn như thời gian và phạm vi của nó. Một khi thu thập đủ bằng chứng, chúng ta có thể tung ra đòn trí mạng.”

“Bốp, bốp.”

Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên trong văn phòng giám đốc bệnh viện. Kèm theo đó là một giọng nam xa lạ.

“Kế hoạch không tồi.”

Archie và Black Cat sững người trước khi quay phắt đầu lại.

Một người đàn ông cao gầy, mái tóc trắng bạc, khí chất mâu thuẫn, làn da căng mướt nhưng có vẻ ốm yếu như người sắp chết xuất hiện trên chiếc ghế sofa vốn không có ai ngồi.

“Nếu không có tín đồ báo tin rằng có người đến văn phòng giám đốc bệnh viện tìm ta thì ắt hẳn các người đã thành công rồi.” Saron than thở, “Quả nhiên, khi đối phó với một vị Thần, ta không thể chểnh mảng. Có điều, ta rất tò mò đấy. Làm thế nào mà các người lấy được thông tin về bệnh viện? Nó rõ ràng đã bị ta phong ấn trong bệnh viện ban đêm rồi cơ mà?”

“Chạy!”

Archie hét lên. Hai người lập tức xông khỏi phòng giám đốc bệnh viện.

Saron Hogger lẳng lặng nhìn theo bóng hai người, không hề ngăn cản họ.

Chạy được một đoạn, Black Cat mới trấn tĩnh lại. Những mảng da gà do cảm giác kinh hoàng khi BOSS đột ngột xuất hiện vẫn hiện rõ trên tay hắn.

Đợi đã. Tại sao hắn phải chạy?

Black Cat vừa chạy vừa nói: “Này, sao chúng ta phải chạy? Chúng ta có tới hai người còn hắn chỉ có một.”

“Nếu đầu óc anh chập cheng rồi thì hãy đến gặp bác sĩ tâm lý đi.” Archie không chút khách sáo, “Hắn có thể lặng lẽ xuất hiện trong phòng giám đốc. Trước khi hắn lên tiếng, chúng ta thậm chí còn không phát hiện dấu vết nào. Riêng chiêu đó đủ để giết chúng ta rồi.”

Kỳ thực, Black Cat rất muốn chết. Đây chính là cơ hội tốt để kiểm tra sức mạnh của BOSS! Nếu không làm ngay bây giờ thì đợi tới bao giờ?

Hắn bỗng phát hiện Archie đã ngừng chạy.

Sao vậy? Chẳng lẽ NPC này cũng muốn đi đánh quái với mình sao?

Archie nhìn quanh với vẻ khó coi: “Không ổn.”

“Cái gì không ổn cơ?”

“Xung quanh… Anh không thấy ánh sáng đột nhiên mờ đi sao?”

Qua lời Archie, Black Cat mới phát hiện được vấn đề.

Hành lang họ vừa đi qua vốn tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Hiện đang là buổi chiều. Trên đường đến văn phòng giám đốc bệnh viện, đèn còn chưa được bật lên.

Thế nhưng, kể từ khi rời khỏi phòng giám đốc, hành lang đã được thắp sáng bằng ánh sáng trắng lạnh lẽo. Bóng đèn trên trần không biết mở ra từ lúc nào.

Xung quanh quá an tĩnh. Thời điểm bệnh viện đông đúc nhất là vào buổi chiều. Bây giờ, nó lại yên tĩnh như lúc nửa đêm.

Black Cat hỏi: “Chúng ta có nên quay lại không?”

Archie suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Cứ tiếp tục đi trước xem sao.”

Khi quặt sang một đường khác, họ bất ngờ nhìn thấy một thân thể khổng lồ đang đi về phía mình.

Mặt Black Cat tái xanh. Hắn vội vã kéo Archie núp sau những chậu cây xanh đặt trước phòng bệnh.

Đúng lúc này, bóng dáng khổng lồ đã tiến gần đến chỗ hai người. Tuy nhiên, nó không rẽ vào ngã ba mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Black Cat thở phào nhẹ nhõm. Hắn thì thào: “Đây là ‘quái dị’ mà đồng đội của tôi từng chạm trán. Chúng tôi gọi nó là ‘Đồ tể Núi thịt’. Việc nó xuất hiện chứng tỏ chúng ta thực sự tiến vào mặt sau của bệnh viện rồi.”

Archie im lặng lắng nghe trước khi đặt câu hỏi: “Lann cũng ở đây?”

“Đúng thế. Đợi chút nhé. Tôi sẽ liên lạc với Druid.” Black Cat vội vã gửi tin nhắn riêng cho Druid.

Black Cat: Druid-chan. Ông đâu rồi? Tui cũng tiến vào phó bản rồi nè. Giờ tui đến chỗ ông nhé.

Druid: Ông tiến vào bằng cách nào vậy???

Black Cat: Tui không biết. Tui vốn lẻn vào phòng giám đốc bệnh viện để điều tra và phát hiện được vài dấu vết. Tui chụp lại rồi. Ông xem này. Screenshot.jpg.

Black Cat: Theo suy đoán của Archie thì giám đốc hiện tại thực sự là kẻ giả mạo. Có lẽ hắn ta đã sử dụng năng lực phép thuật nào đó có thể ảnh hưởng đến trí nhớ con người. Tuy nhiên, nó không thể xuyên tạc sự thật. Vì thế, bọn tui đã tìm thấy những tài liệu được ký tên bởi một người khác.

Druid: Cái tên này… quen lắm.

Black Cat: Chúng tui sắp mang tài liệu đi thì bị BOSS chặn cửa. Huhu.

Druid: Chẳng lẽ mấy người đã gặp…

Black Cat: Không sai. Đúng là giám đốc hiện tại! Tui đoán hắn ta chính là thủ lĩnh Người Tha Hương, BOSS của phó bản này! Hắn ta có thể lặng lẽ xuất hiện. Thật đáng sợ. Tui sợ đến mức suýt tè ra quần và vội vàng chạy khỏi đó cùng Archie.

Black Cat: Kết quả là tui đã tiến vào bệnh viện ban đêm.

Druid: Tui hiểu rồi. Ở đây rất nguy hiểm. Ông hãy cẩn thận.

Druid nheo mắt nhìn cái tên trong tin nhắn của Black Cat. Sau một hồi suy nghĩ cùng những bình luận nhắc nhở, hắn cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.

Đó chính là “giám đốc” trong phòng bệnh. Ông ta chắc chắn là giám đốc thực sự của bệnh viện Arkham!

Druid lặng lẽ chui vào phòng bệnh. Hiện đang là giờ đi ngủ. Giường bệnh đều kéo rèm. Thỉnh thoảng lại có tiếng ngáy và tiếng nghiến răng vang lên. Druid âm thầm đến gần chiếc giường cuối cùng và lay “giám đốc” dậy.

“Gì?” Giám đốc giận dữ nói. Tuy nhiên, những lời chửi bới đã mắc kẹt trong cổ họng trước vẻ mặt nghiêm túc của Druid.

Druid hỏi: “Ông là Bobby Baruch, đúng không?”

“Giám đốc” trợn mắt: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên, ông chính là giám đốc bệnh viện Arkham!” Druid vui mừng nói, “Đồng bạn của tôi đã xác nhận được thân phận của ông.”

“Ồ.” Giám đốc thở dài và nằm xuống giường, “Buổi tối cũng có đánh giá tâm lý sao? Tôi thực sự không phải là giám đốc bệnh viện.”

“Không phải là đánh giá tâm lý.” Druid sầm mặt, “Đồng bạn của tôi đã xâm nhập phòng giám đốc bệnh viện và tìm được thông tin này. Ông từng ký tên trên văn bản cải cách hệ thống y tế ở bệnh viện Arkham đúng không?”

Giám đốc ngồi phắt dậy: “Anh nghiêm túc à?”

“Tất nhiên rồi. Những tài liệu mà bạn tôi tìm thấy đều có tên ông.”

Giám đốc thở dồn dập, hưng phấn nói: “Tôi biết mà! Tôi biết mà! Kẻ giả mạo đó không kiêu ngạo được lâu đâu!”

Ông ta hét lên vì kích động.

Druid vội vã ra hiệu cho ông ta giữ im lặng.

Bobby có chút bất mãn, nhưng vẫn phối hợp và hạ thấp âm thanh: “Sợ gì chứ? Tôi là ‘giám đốc’ chân chính. Anh tìm được chứng cứ rồi còn gì. Ha ha. Giờ thì ổn rồi. Nếu bị tra hỏi thì tôi có thể bảo họ rằng hãy xem trên giấy tờ đi.”

Bobby vô cùng hưng phấn, liên tục lẩm bẩm rằng sẽ tống cổ kẻ giả mạo và đuổi tất cả những nhân viên y tế đã xúc phạm mình ra ngoài sau khi ông ta quay về phòng giám đốc.

Druid thì có vẻ bất đắc dĩ. Sợ giọng mình sẽ đánh động những hộ công tuần tra, hắn nhỏ giọng: “Bây giờ không phải lúc. Ký ức trong đầu mọi người đều bị xuyên tạc. Tôi cần tìm thấy bằng chứng xác thực để chứng minh thân phận của ông mới được. Với cả, đừng thu hút sự chú ý của y tá và bác sĩ.”

“Tại sao?” Bobby nhìn người chơi bằng đôi mắt kỳ lạ.

“Bởi chúng ta sẽ chết!” Druid không biết làm sao để giải thích, “Nếu không tuân theo những quy tắc trong bệnh viện thì lũ quái vật sẽ xé xác chúng ta!”

“Quái vật nào?”

“Chính là bác sĩ và y tá ấy. Ông không thấy sao? Chủ nhiệm khoa đã dẫn tôi đến đây giống hệt Frankenstein! Trên mặt ông ta đầy vết khâu đáng sợ!”

Bobby không nói gì, lẳng lặng nhìn Druid bằng ánh mắt thương hại.

Druid bất an hỏi: “Sao ông lại nhìn tôi như thế?”

“Nếu bây giờ tôi vẫn còn là giám đốc bệnh viện thì tôi nhất định sẽ dành một giường bệnh ở đây cho anh.” Bobby nói, “Có lẽ thân phận hiện tại của tôi không thích hợp để nói những lời này cho lắm. Thú thật, anh nên đến gặp bác sĩ đi. Dù chủ nhiệm khoa dẫn anh đến đây đã già, mặt đầy nếp nhăn, nhưng cũng không đến mức giống Frankenstein.”

Druid choáng váng. Hắn rùng mình như thể buốt tới thấu xương.

【 Đợi đã. Ông ta nói gì thế? Hình như tôi vừa nghe được một lượng tin tức khổng lồ, nhưng não tôi đã không load kịp. Oi, oi. 】

【 Điểm SAN… điểm SAN rớt. Mẹ ơi. Dù không tiến vào trò chơi, tôi vẫn cảm thấy điểm SAN đã rớt xuống khi nhìn livestream của Druid. 】

【 Đâu là hiện thực? Đâu là giả? Ai mới là kẻ điên? 】

【 Mấy người đang nói gì vậy? Tui không hiểu ( bối rối ). 】

【 Hừm, tôi vốn đã có vài suy đoán khi thấy bệnh nhân tâm thần vẫn duy trì bộ dáng bình thường. Xem ra tôi đã đúng. Họ thực sự không thể nhìn thấy bệnh viện ban đêm. Điều đó có nghĩa là mọi thứ trong mắt họ đều bình thường. 】

【 Trò đùa quái quỷ gì đây? Người bình thường thấy được bệnh viện ban đêm, còn người không bình thường không thể thấy? 】

【 Không đúng. “Giám đốc” là người bình thường. Nếu ông ta thực sự là giám đốc bệnh viện thì ông ta chắc chắn là người bình thường. Vậy thì, tại sao người như ông ta cũng không nhìn thấy bệnh viện ban đêm? 】

【 Chẳng lẽ là do quyền hạn của giám đốc giả hiện tại? Hoặc là chính giám đốc thật cũng có vấn đề? 】

【 Chết tiệt. Rốt cuộc ông ta có điên hay không? Ai cũng không xác định được. 】

【 Nếu ông ta chỉ ảo tưởng ra thân phận giám đốc thì sao? Liệu chữ ký mà Black Cat tìm thấy có phải chữ ký thực sự của giám đốc bệnh viện không? 】

【 Tôi chả hiểu gì hết. Đâu là thật, đâu là mơ? Nếu thế giới mà NPC nhìn thấy mới là chân thực, vậy thì người chơi đang nhìn thấy điều gì? 】

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Druid.

【 Kiểm tra SAN: Thất Bại. 】

【SAN: -3 】

Druid lấy lại tinh thần. Lý trí tuột dốc cuối cùng cũng phanh lại.

Thật trớ trêu. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui mừng trước âm thanh báo hiệu từ hệ thống.

Điều đó có nghĩa là hắn còn chưa thực sự phát điên. Đây chỉ là một trò chơi. Và tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Về phần ai là thực, ai là giả, thế giới nào mới là chân thực, Druid không còn bận tâm nữa.

Lòng không có chút hy vọng, Druid đặt câu hỏi: “Ông có siêu năng lực nào không?”

Bobby nhìn trừng trừng vào Druid như nhìn một kẻ tâm thần. Cơn phấn khích dần tan biến. Ông ta thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ những tin tức mà Druid mang đến.

Tiếng cười khúc khích vang lên từ giường bên cạnh.

Druid trầm mặc một lát rồi đổi chủ đề: “Ông muốn nhờ tôi giúp ông khôi phục thân phận, đúng không?”

“Ừ.” Bobby trả lời, giọng không còn cao hứng như lúc đầu, “Đúng hơn là tôi muốn nhờ anh tìm ra sơ hở của kẻ giả mạo kia.”

“Tóm lại, bạn tôi đã tìm thấy một số thông tin. Phép thuật mà kẻ giả mạo thực hiện không thể tác động tới hiện thực. Chỉ cần tìm thấy tài liệu xác nhận hoặc bức ảnh ông chụp chung với lãnh đạo khác trong bệnh viện thì chúng ta có thể khơi gợi sự hoài nghi trong lòng các bác sĩ và y tá. Ông yên tâm. Tôi quen nhiều người lắm. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm thấy điều đó.”

Druid vô cùng tin tưởng vào điều này.

Nhưng bình luận đã mang tới một tin tức thất vọng.

【 Druid-chan. Đừng vội khẳng định như thế. 】

“?”

【 Ông hãy vào diễn đàn mà xem. 】

Druid mịt mờ đăng nhập vào diễn đàn. Hắn nhanh chóng tìm thấy thông tin mới nhất.

« Văn phòng giám đốc bệnh viện Arkham bị mất trộm! Toàn bộ văn kiện quan trọng bị đánh cắp! Đây là những kẻ man rợ mất hết nhân tính hay sự suy thoái về mặt đạo đức?! »

Những người chơi khác không muốn đứng ngoài cuộc chơi và theo dõi Druid qua màn hình. Khi bài viết của Black Cat được đăng tải, họ nhanh chóng phản ứng, đi thẳng đến bệnh viện và cố gắng đột nhập vào văn phòng giám đốc bất chấp mọi hậu quả.

Người chơi sẵn sàng đối mặt với BOSS để đạt được tài liệu. Thậm chí họ còn thích thú với việc đối đầu trực tiếp hơn.

Kết quả là BOSS phó bản đã dạy cho tất cả người chơi một bài học chớp nhoáng.

Khi người chơi vừa lao đến tầng cao nhất của toà điều hành, chuông báo động lập tức reo lên. Họ đã bị những cảnh sát mai phục sẵn trong phòng tóm gọn.

Người giám đốc bệnh viện cao gầy buồn bã nói: “Tất cả văn kiện quan trọng trong bệnh viện đều bị đánh cắp. Chúng là những tên tội phạm có tổ chức. Trước đó, hai kẻ tội phạm đã lọt vào văn phòng tôi bằng cách ngụy trang thành bác sĩ Archie của Sở Cảnh Sát, lấy trộm văn kiện và đào tẩu. Tôi chắc chắn đám người này là đồng bọn của chúng.”

“Xin các vị hãy lập tức bắt chúng về quy án! Những văn kiện mà chúng đánh cắp bao gồm bệnh án của một yếu nhân. Tôi sợ rằng chúng sẽ sử dụng những tài liệu này để thực hiện một điều gì đó khủng khiếp.”

Cảnh sát dẫn đội lập tức nghiêm mặt: “Thưa giám đốc Hogger, xin ông hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ lấy cắp tài liệu. Tôi sẽ đích thân thẩm vấn chúng ở Sở.”

Vậy là những người chơi này đã bị tống vào tù.

Sau khi sự kiện trên được đăng tải, những người chơi trong diễn đàn vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ đối mặt với một BOSS thông minh như vậy. Hắn tiềm phục ở xã hội loài người, nắm vững mọi quy tắc vận hành và am hiểu cách tận dụng quyền lực cùng nguồn lực xã hội.

Khác với những BOSS trong trò RPG truyền thống chỉ biết chờ đợi người chơi ở một địa điểm cố định, BOSS trong trò chơi này sở hữu một thứ - hắn có một bộ não thông minh và xảo quyệt.

Nó khiến cho những người lần đầu tiên tham gia trò chơi hiểu được sự khác biệt giữa CoC và trò chơi RPG truyền thống.

Người chơi không còn là những vị cứu tinh theo nghĩa truyền thống nữa. Các NPC sẽ không ưu đãi họ. Người chơi sẽ bị bắn nếu đột nhập vào Sở Cảnh Sát, bị bắt nếu cướp ngân hàng. Ngay cả khi họ đang cố gắng ngăn chặn một âm mưu huỷ diệt thế giới, những người khác sẽ không tin họ hoàn toàn, thậm chí họ có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Vì hầu hết mọi thứ đều được sao chép từ thế giới thực.

12L: Thua rồi. Tôi đã bị NPC Cảnh sát bắt và đưa vào tù. Đây là lần đầu tiên tôi bị tống vào tù đấy. Chúng ta đến đây để cứu vớt Arkham cơ mà? Đây là cách họ đối xử với vị cứu tinh sao? (emoji: tức giận).

13L: Tất nhiên là không rồi. Đây là cách họ đối xử với điều tra viên. Tôi không nhớ mình đã bị nhốt bao nhiêu lần nữa. (icon: hút thuốc).

14L: Đây chính là CoC. Cậu không suy nghĩ gì về lý do chúng ta bị ném vào Arkham, một thành phố lớn và hiện đại sao? Điểm khác biệt giữa CoC và những trò chơi khác là mọi hành động đều phải được tiến hành một cách âm thầm, bí mật. Ngay cả chúa cứu thế cũng phải chờ đèn đỏ lúc băng qua đường.

15L: Tất nhiên, BOSS sẽ rất thông minh. Hắn có thể ngụy trang thành cảnh sát. Nếu anh tập kích hắn, đối phương có thể bắn anh vì tội hành hung cảnh sát.

16L: Trò chơi quá thực tế là trò chơi rác rưởi! (emoji: tức giận).

Sau khi nhìn thấy tiền căn hậu quả, Druid cảm thấy không khỏe cho lắm.

Biết ngay mà. Một trò chơi có thể phá đảo bằng nhân số sẽ không được gọi là một trò chơi CoC.

BOSS phó bản, Saron Hogger hiện đã bịt kín BUG. Họ không thể dựa vào văn kiện để kéo hắn xuống đài. Nên làm gì đây?

Druid liếc nhìn Bobby: “Được rồi. Chúng ta gặp vài chuyện. Gã giám đốc giả mạo kia rất có thể đã phát hiện hành động của chúng ta và tiêu huỷ tất cả giấy tờ. Ông biết chỗ cất bản sao không?”

Bobby trả lời: “Để tôi ngẫm lại đã. Trong máy tính có bản sao lưu đấy. Đây là thời đại công nghệ thông tin mà.”

Druid nhanh chóng liên hệ với Black Cat.

Druid: Ông biết ai am hiểu máy tính không?

Black Cat: … Không. Người chơi hiện tại không có nhiều điểm thuộc tính. Cho dù họ dồn hết vào kỹ năng máy tính thì điểm cao nhất là 50. Lập trình viên rất khó tìm được việc. Nói gì đến hacker thiên tài.

Không giống như trò CoC truyền thống, nhà phát hành game đã cố tình tạo ra một nhược điểm nhằm ngăn cản người chơi dồn hết tất cả điểm thuộc tính vào một kỹ năng nhất định và tạo ra những nhân vật như 【 Hacker thiên tài 】 hay 【 Chuyên gia võ thuật 】. Chẳng hạn như bạn có thể thêm 20 điểm thuộc tính tự do vào kỹ năng 【 Ẩu đả 】, nâng kỹ năng 【 Ẩu đả 】lên 20 điểm. Thế nhưng, nếu bạn muốn nâng【 Ẩu đả 】lên 40 điểm thì sẽ cần tới 40 điểm thuộc tính tự do.

Cứ như vậy mà suy ra.

Trừ phi nhận được những nhiệm vụ đặc biệt, người chơi hiện tại không có điểm thuộc tính cao như vậy. Cảnh cao thủ trong mọi ngành nghề xuất hiện khắp mọi nơi cũng chỉ có ở Late game.

Druid: Làm thế nào mà ông hack được hệ thống giám sát vậy?

Black Cat: Tui tìm những người chơi muốn phá huỷ nhân vật cũ để lập nhân vật mới, nhờ họ hack bằng phương pháp vật lý.

Nói cách khác, tập kích phòng giám sát.

Druid lập tức hiểu tại sao cảnh sát dễ dàng tin tưởng giám đốc Saron như vậy.

Druid vuốt sống mũi, ném cảm xúc phức tạp ra sau đầu và gian nan đặt câu hỏi: “Ngoài máy tính ra thì còn chỗ nào cất văn kiện sao lưu không?”

Bobby nhìn Druid bằng ánh mắt kỳ lạ hơn.

Người này làm sao thế? Cứ một lát lại ngẩn người. Đồng ý xong lại lật lọng.

Bobby là một người có nền tảng y học, hơn nữa còn tiếp xúc với nhiều bệnh nhân tâm thần. Vì thế, ông ta tự hỏi đối phương có điên hay không.

Dẫu vậy, anh ta là người duy nhất tin tưởng kẻ mang danh là bệnh nhân tâm thần như mình.

Bobby chán nản nói: “Phòng hồ sơ. Trong đó cất vài tư liệu mà tôi từng ký. Có điều, phòng hồ sơ bình thường sẽ bị khoá và không mở cho người ngoài.”

“Ai có chìa khoá?”

“Cái đó phải xem ai là người trực ban. Bình thường là bác sĩ. Đáng lẽ anh đã gặp bác sĩ trực tối nay rồi chứ.”

“Frankenstein!” Druid nghĩ thầm. Nó dường như cũng giữ chìa khóa tầng ba.

“Vấn đề cuối cùng. Phòng hồ sơ ở đâu?”

“Đương nhiên là ở trong toà điều hành bệnh viện rồi.”

Druid sửng sốt. Mặt hắn vô cùng khó coi. Lỡ Saron trực tiếp đi đến phòng hồ sơ và tiêu huỷ các văn kiện ở trong thì sao.

【 Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu cứ tiếp tục đi. 】

Một bình luận xuất hiện trước mắt Druid.

【 BOSS không có thời gian để tiêu huỷ chứng cứ đâu. Miễn là anh hành động nhanh chóng. 】

Druid sửng sốt: “Mấy người đã làm gì à?”

Giọng điệu bình luận trở nên hung dữ.

【 BOSS không phải người duy nhất có thể lợi dụng các quy tắc xã hội hiện đại! 】

【 Đừng bao giờ đánh giá thấp những người được gọi là “Thiên Tai Thứ Tư”. 】

.

Trong thế giới thực.

Saron ngồi trong phòng giám đốc. Đôi mắt ông ta hoàn toàn nhắm lại. Một vài điểm sáng xuất hiện trong màn đêm tối tăm.

Ánh sáng chính là điểm mấu chốt của kế hoạch ở Arkham.

Kế hoạch nhấn chìm cả thành phố thực vào Cõi Mộng. Thành công không phải điều dễ dàng đạt được.

Ông không nhớ mình đã mất bao nhiêu thời gian.

Mấy trăm năm? Hay một ngàn năm?

Sau khi tỉnh dậy từ đống đổ nát, Saron đã mất trí nhớ. Kẻ tay trắng ấy đã lang thang khắp thế giới loài người như một bóng ma.

Thân ta như cánh lục bình. Lênh đênh mặt nước biết mình về đâu.

Vì thế, chấp niệm “trở về” hiển nhiên đã được sinh ra.

Từ đó, ông thành lập tổ chức “Người Tha Hương” nhằm mục đích quay về Cõi Mộng.

Suốt mấy trăm năm, ông đã bị gọi bằng những cái tên như “kẻ điên”, “kẻ dị giáo”.

Tuy nhiên, Saron không quan tâm. Miễn là được trở về cố hương, ông sẵn sàng trả giá mọi thứ.

Arkham là một thành phố tự do tín ngưỡng. Chính sách tôn giáo mới được ban hành vào thời điểm đó đã tạo ra một mảnh đất màu mỡ giúp các tín ngưỡng khác nhau phát triển.

Nhờ thế, tổ chức Người Tha Hương đã nảy mầm bén rễ thành công ở Arkham.

So với những tổ chức tôn giáo khác, Người Tha Hương là một dị loại. Họ không thờ phụng bất kỳ vị Thần nào. Những tín đồ bị chấp niệm điên cuồng của Saron lây nhiễm đã ngoan cố tin rằng họ là những người tha hương không thể quay về nhà, cho rằng quê hương không phải vùng đất dưới chân mình mà là một nơi nào đó sâu thẳm hơn…

Xã hội loài người không dễ dàng chấp nhận một tổ chức như vậy. Saron đã vấp phải vô số trắc trở trong quá trình phát triển tổ chức. Ông đã bị giáo hội chính thống trục xuất, bị cảnh sát bắt giữ. Thời gian trôi qua. Thân thể ông dần suy yếu. Thế nhưng, ông vẫn sống.

Bởi ông là một “con người” hoàn hảo. Miễn là linh hồn và tinh thần không tử vong thì ông ta sẽ không bao giờ nghênh đón kết thúc.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Một ngày nọ, người kia xuất hiện, mang tới cơ hội mới cho Người Tha Hương.

Saron mở mắt, ngẩn ngơ nhìn vào hư không. Có lẽ kế hoạch trên đà thành công đã khiến ông nhớ đến quá khứ.

Về phần những kẻ đã tiến vào bệnh viện ban đêm.

Trên thực tế, Saron không mấy bận tâm tới Archie và Black Cat. Những kẻ vừa đặt chân vào thế giới huyền bí, thậm chí còn chưa vượt qua tầng thứ nhất của Khe Hở chỉ đủ sức giết một đến hai “quái dị” mà thôi. Lũ đột nhập ấy chắc chắn sẽ bị đám “quái dị” còn lại xé xác.

Nếu xử lý chúng ở thế giới thực, ông sẽ phải cân nhắc tới biện pháp phi tang thi thể và xóa dấu vết. Thà ném chúng vào bệnh viện ban đêm còn hơn.

Về phần bại lộ thân phận, Saron cũng không để ý nào. Hiện thực sắp biến mất. Miễn là ông vượt qua khoảng thời gian này. Tất cả mọi thứ sẽ ổn.

Saron phất tay. Những văn kiện sau lưng ông tự động bốc cháy. Ông phủi bụi trên quần áo, đứng dậy, dự định xử lý hết số hồ sơ còn lại.

Tiếng gõ cửa bỗng xuất hiện. Một y tá hoảng hốt xuất hiện trước cửa văn phòng: “Thưa giám đốc, tình hình không ổn rồi. Người nhà bệnh nhân đã tụ tập trước cửa bệnh viện, giăng biểu ngữ và đòi gặp ngài!”

Saron bối rối.

Ai sẽ tìm đến ông?

Để duy trì thân phận hiện tại, Saron đương nhiên không thể trốn tránh. Ông gật đầu và đi theo y tá rời khỏi toà nhà điều hành, đến trước cửa bệnh viện.

Dẫu chưa đến cửa, Saron đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Xin mọi người hãy bình tĩnh. Giám đốc bệnh viện sắp đến rồi. Nếu các vị có điều gì bất bình thì hãy nói với ngài ấy.”

“Đúng vậy. Chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương thôi. Mấy người làm khó chúng tôi thì ích gì đâu!”

“Đúng rồi đấy. Tôi chỉ cầm vài đồng lương bèo bọt mà thôi. Oan có đầu nợ có chủ. Các người hãy nói thẳng với giám đốc bệnh viện đi!”

“Nếu các vị muốn đánh nhau thì hãy đánh nhau với giám đốc bệnh viện ấy. Ông ta có thể chịu đòn. Chứ đấm kẻ chân yếu tay mềm như tôi thì các người sẽ phải quỳ xuống cầu tôi đừng chết đấy.”

Saron: …

“Khụ, khụ!” Vị y tá lớn tuổi dẫn đường cho giám đốc bệnh viện đột nhiên ho khùng khục. Khi phát hiện những y tá trẻ vẫn cố gắng thuyết phục mọi người gặp giám đốc bệnh viện, bà tiếp tục ho lớn tiếng như muốn khạc phổi ra ngoài.

Âm thanh đánh thức các y tá. Họ quay đầu. Một người lập tức kéo cô bé y tá đang phàn nàn với những kẻ gây rối về việc giám đốc bệnh viện ngu ngốc đến mức nào sang một bên.

Trông thấy Saron Hogger, y tá trẻ tuổi tái xanh và nức nở nói: “Giám đốc, tôi đang nói về giám đốc bệnh viện bên cạnh, ngài có thể tin tưởng tôi không?”

Saron: “... Ở Arkham chỉ có một bệnh viện đa khoa."

Ông thở dài, xua tay, ra hiệu cho y tá lùi lại và tiến lên một bước, nhìn về những người dân đang đứng chặn trước cửa bệnh viện.

Người dẫn đầu đám đông là Evernight Hao. Hắn co đầu rụt cổ theo bản năng. Nhớ ra đây là một trò chơi, Evernight lại ưỡn ngực.

“Chào mọi người, tôi là giám đốc bệnh viện Arkham.” Saron nở nụ cười đãi bôi trong khi nhìn người chơi bằng ánh mắt thờ ơ, “Tôi có thể giúp gì cho các anh?”

“Chúng tôi có ý kiến! Bệnh viện các người đã giết chết người nhà… người bạn của chúng tôi!”

“Đúng vậy. Chúng tôi cần một lời giải thích từ ông!”

Dẫu Saron đã cố gắng duy trì nụ cười, sự hoang mang vẫn hiện rõ trong mắt ông ta. Rõ ràng, vị thủ lĩnh tôn giáo kiêm giám đốc bệnh viện mới được bổ nhiệm này chưa bao giờ trải qua những cuộc náo loạn ở bệnh viện.

“Bạn của các vị là…?”

“Yorkson! Ôi, Yorkson tội nghiệp!” Evernight vừa khóc sướt mướt vừa nói. Những người chơi đứng sau hắn đưa tay che mặt, nhún vai, cố gắng không cười thành tiếng.

“Cuộc tiểu phẫu ở bệnh viện các ông đã cướp đi sinh mạng trẻ trung của ông ấy! Hôm nay, các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”

Saron ném ánh mắt khó hiểu sang người y tá đứng sau lưng mình: “Yorkson là ai?”

Cô y tá vội vã đi kiểm tra bệnh án. Sau mười phút, cô quay lại và nói: “Thưa giám đốc, Yorkson là người đã qua đời trên bàn phẫu thuật tim.”

Y tá dừng lại một lát mới bồi thêm: “Năm nay ông ta đã 86 tuổi!”

Saron nhìn về phía đám người Aaron. Evernight mở miệng bằng giọng không biết xấu hổ: “Chúng tôi là bạn vong niên.”

“Ồ, tất cả mọi người đều là bạn vong viên của ông ta?”

“Đúng vậy!” Người chơi đồng thanh. Họ hoặc tỏ vẻ bi thương, tức giận hoặc che mặt như không thể tiếp nhận hiện thực.

Saron suýt đánh mất sự bình tĩnh, ông cất tiếng cười khẩy: “Các người muốn gì?”

“Chúng tôi không yêu cầu nhiều, cũng không muốn tống tiền bệnh viện.” Evernight nhìn thẳng vào mắt Saron, “Chúng tôi hy vọng ông có mặt ở lễ tiễn đưa Yorkson được tổ chức vào hôm nay. Tang lễ sẽ lập tức được cử hành, không tốn nhiều thời gian của ông đâu.”

Tóm lại, BOSS phó bản nhất định sẽ phải rời khỏi bệnh viện trong thời gian ngắn.

Họ không lo lắng tới việc BOSS sẽ phái người đi huỷ diệt phòng hồ sơ. Chẳng bao lâu nữa, khu vực gần đó sẽ biến thành “hiện trường án mạng”.

Không gì có thể cản trở những người chơi không quan tâm tới việc xóa nhân vật.

Số người ra vào bệnh viện rất đông. Hành vi gây rối nhanh chóng thu hút sự chú ý từ những người qua đường. Họ xì xào bàn tán về người chơi cùng giám đốc bệnh viện. Chưa kể đến những “người nhiệt tình” lén lút truyền đạt cho đám đông đứng xem biết chuyện gì đang diễn ra.

Đây là lần đầu tiên Saron bị quần chúng vây quanh và chỉ trỏ. Một cảm giác quá “xa lạ” với người thủ lĩnh giáo phái này. Ông lạnh lùng nhìn Evernight trước khi xoay gót.

“Này, chờ đã, đừng đi!” Evernight vòng ra phía trước, cố tình va vào người Saron.

Saron cười khẩy. Ông ta đứng nguyên tại chỗ. Evernight chuẩn bị đánh lén lập tức phải chịu một lực đẩy mạnh mẽ, đến mức mà hắn ngã lăn xuống đất.

Evernight vô cùng kinh ngạc. Song hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mục đích đã đạt tới. Người chơi đau đớn kêu lên, để lộ con dao găm đâm sâu vào bụng, máu không ngừng trào ra từ vết thương.

Bởi góc độ, người xung quanh chỉ nhìn thấy Evernight lao về giám đốc bệnh viện rồi ngã xuống. Nói thật thì cảnh tượng này khá giống một vụ ăn vạ. Giây tiếp theo, quần chúng đã thay đổi suy nghĩ của mình. Bởi Evernight thực sự bị thương!

Người đứng xem hiển nhiên không ngờ tới bước phát triển này. Tiếng la hét chói tai cùng tiếng chụp ảnh liên tục vang lên. Các y tá vô cùng bất ngờ nhất thời trở nên hoảng loạn.

Lúc này, cảnh sát lao ra từ đám đông: “Cảnh sát đây. Chúng tôi nhận được điện thoại trình báo ở đây đang có người gây sự, đúng không?”

Một người chơi đóng vai quần chúng chỉ vào Saron: “Hung thủ là ông ta! Ông ta đã giết người anh em của tôi! Ông ta là giám đốc bệnh viện Arkham!”

Đám đông lập tức xôn xao.

Giữa ánh đèn flash và những âm thanh huyên náo, Saron hít một hơi thật sâu. Ông chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình.

Được lắm.

Ông nghĩ thầm. Xem ra ông đã đánh giá thấp Ác Thần và những tín đồ dưới trướng Nó.

Saron từng nghĩ rằng tín đồ của Ác Thần ít nhất sẽ có lòng tự trọng và biết xấu hổ. Ai mà ngờ được rằng chúng lại là những kẻ vô liêm sỉ và không tuân theo lẽ thường đến vậy.

Truyện Chữ Hay