Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Amos lấy ra một xấp ảnh từ chiếc vali đen. Căn cứ vào kết cấu và phông nền trong ảnh, ta có thể thấy các bức ảnh có niên đại khác nhau.
Mỗi bức ảnh được chụp từ một góc độ khác nhau. Với chủ thể là một gương mặt quen thuộc.
“Saron Hogger?” Con ngươi Albert thu hẹp.
Amos nói: “Thật đáng kinh ngạc, đúng không? Kể từ khi máy ảnh được phát minh, những tấm ảnh của ông ta lần lượt xuất hiện. Ông ta lang thang trên thế giới này như một bóng ma bồi hồi ở nhân gian, chẳng biết chốn về.”
Albert rũ mắt nhìn xấp bức ảnh. Từ ảnh đen trắng đến ảnh màu. Từ gương mặt mờ đến gương mặt nghiêng. Tất cả đều có chung một điểm. Đó là bộ dáng mỏi mệt cùng gương mặt quái dị vừa giống người già vừa giống thanh niên.
Khí chất khiến ông ta nổi bật giữa đám đông, cũng khiến mọi người tự động rời xa Saron. Trong mọi bức ảnh, ông ta chỉ có một mình.
“Ông ta… không phải người?” Albert khàn khàn nói.
“Ai biết được.” Amos nhún vai, “Anh muốn hỏi về sức chiến đấu của ông ta nhỉ? Đáng tiếc, tôi phải thú thật với anh rằng tôi không biết ông ta đã xuống đến tầng nào trong Khe Hở. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.”
Albert nhìn sang.
“Ông ta hiện rất yếu, cực kỳ yếu.” Amos nói, “Ngay cả khi anh không giết ông ta, ông ta cũng sẽ chết. À, ý tôi là cái chết tự nhiên ấy sẽ đến sau một trăm hoặc hai trăm năm nữa. Vui lên, chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng.”
Albert nhìn Amos bằng đôi mắt vô cảm. Thật là một trò đùa “cảm lạnh”... Một trăm hai trăm năm sau, người đáng chết, người không đáng chết đều đã chết hết rồi.
“Đừng nhìn tôi như thế. Tôi nói nghiêm túc đấy. Đương nhiên, tôi không ngại việc anh muốn thử xem ông ta có thực sự yếu hay không đâu. Dù sao Saron cũng là một kẻ nham hiểm xảo quyệt, ai biết ông ta nắm bao nhiêu quân bài trong tay.”
“Vậy thì anh hãy nói đi, về kế hoạch đối phó với Saron của anh.”
Amos cười bí hiểm: “Nó rất đơn giản.”
Trong ánh mắt hoài nghi của Albert, Amos mỉm cười nói: “Thú dữ sẽ thực sự thả lỏng vào khoảnh khắc thành công bắt được con mồi. Đặc biệt là khi chấp nê nghìn năm sắp thành hiện thực ngay trước mắt. Dẫu cho ngày thường, chúng có cảnh giác đến đâu, niềm vui cuồng loạn luôn bị kiềm chế cũng sẽ bộc phát vào thời khắc ấy. Ánh mắt cũng trở nên hẹp hòi hơn.”
“Tôi không thể chờ đến lúc đó.” Albert bình tĩnh nói, “Điều đó có thể khiến thảm hoạ không thể tưởng tượng giáng xuống Arkham. Tôi nhất định phải ngăn chặn âm mưu của ông ta trước khi nó xảy ra.”
“Tốt thôi.” Amos nói, “Tôi sẽ không ngăn cản anh. Hãy cứ làm theo ý anh đi.”
Albert nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của người đàn ông, không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì.
.
Lann quay về phòng khám tâm lý. Nó không khác gì so với buổi sáng.
Để tránh tai vách mạch rừng nên cậu đã không thu dọn đồ đạc ở đây trước khi đi. Vì thế, người chơi và những người khác đều không phát hiện Lann từng có ý định rời khỏi Arkham.
Sau khi tiễn Ogilvy, Lann ngồi một mình trong phòng khám, nhắm mắt, quay về Khe Hở Của Cõi Mộng. Nơi này vẫn như cũ. Sương xám không làm Lann cảm thấy khó chịu. Nó không thân thiện với cậu, nhưng cũng không bài xích cậu.
Khi cậu vừa đặt chân xuống sàn, một quả cầu ánh sáng trắng rực rỡ đột nhiên tiếp cận, cố gắng mơn trớn Lann. Cậu né tránh, đi lên các bậc thang dẫn tới tầng thứ nhất.
Nó giống hệt như lần Lann ghé qua. Cậu đã phải quan sát rất lâu mới phát hiện được hai đốm sáng mới.
Có điều, hai đốm sáng mờ ảo hơn quả cầu ánh sáng của Edmund rất nhiều. Chúng liên tục lập loè. Khi cậu xuất hiện, chúng luôn nấp ở rìa sương mù, không chịu đến gần cậu.
Lann đoán rằng đốm sáng có quan hệ mật thiết với tín ngưỡng trong lòng các tín đồ. Đốm sáng càng vững chắc thì
chứng tỏ người đó càng trung thành với cậu.
Ngay cả tầng thứ nhất cũng xuất hiện vào lúc Edmund bắt đầu tín ngưỡng cậu. Nếu ai nói nó không liên quan gì đến tín đồ thì cậu chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng chỉ có vậy.
Lann biết mình có vấn đề, cũng hoài nghi thân phận của bản thân.
Có điều, mấy thứ này không thể trực tiếp tăng cường sức chiến đấu của cậu.
Lann hiện chỉ có một vài quân bài. Đầu tiên là trạng thái “Tên Hề’ có khả năng tăng cường tố chất thân thể cùng sức chiến đấu trong thời gian ngắn. Cặp xúc xắc chỉ dùng được một lần trong ngày nhưng có thể sẽ hữu dụng vào thời điểm quan trọng.
Tiếp theo là tín đồ trung thành Edmund cùng hai tín đồ có phần giả dối mang tên Cullen và Archie.
Cậu chần chừ trong giây lát trước khi chộp lấy quả cầu ánh sáng đang trôi về phía mình.
Cảm giác bị lôi kéo xuất hiện. Bóng dáng Edmund hiện lên trong mắt Lann. Anh đang đứng trong một văn phòng và lắng nghe người đối diện.
“... Trụ sở Cục có rất nhiều điều tra viên tài năng, nhưng hiếm người có thể đột phá thành công tầng thứ nhất của Khe Hở chỉ trong một năm.” Gföhl nói, “Tôi quả nhiên đã không nhìn nhầm người. Cậu thực sự là thiên tài. Edmund!”
Edmund cúi đầu, bẽn lẽn cười.
Gföhl từng cảm thấy đau đầu với tính cách nhút nhát và dè dặt của Edmund. Lúc này, ông lại vô cùng vui mừng. Rất ít người có thể vượt qua nỗi sợ hãi nội tâm trong thời gian ngắn như vậy. Những kẻ có thể làm được điều đó đều là “freak” được bí mật bồi dưỡng bởi Cục Điều Tra.
Việc Edmund có thể làm được việc này trong vòng một năm cho thấy anh không chỉ có tài năng mà còn có tín niệm cứng cỏi, không dễ bị chuyển hóa hay phá huỷ.
Một ứng cử viên sáng giá để trở thành điều tra viên huyền thoại.
“Ông quá khen, đội trưởng.”
‘Được rồi, được rồi. Đừng khiêm tốn như thế.” Gföhl bật cười, “Nếu cậu đã vượt qua tầng thứ nhất của Khe Hở và trở thành điều tra viên chính thức thì chắc chắn không có vấn đề gì. Do thời gian cấp bách, chúng ta không thể quay về trụ sở làm thủ tục xét duyệt được. Vì thế, tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết những điều mà điều tra viên chính thức cần chú ý.”
Edmund giật mình: “Thời gian cấp bách? Ý ông là về cuộc điều tra?”
“Chà…” Gföhl biết mình vừa nói lỡ mồm bèn cười vài tiếng, mập mờ nói, “Xem là vậy đi. Chúng tôi vừa phát hiện được một chuyện. Được rồi, tạm gác chuyện này lại. Cậu hãy nhớ kỹ một điều. Sau khi trở thành điều tra viên chính thức, cậu tuyệt đối không được nói lung tung như trước đâu đấy. Điều tra viên chính thức là tấm gương cho cả đội. Sự khủng hoảng cá nhân có thể ảnh hưởng đến bầu không khí toàn đội.”
Edmund rời tầm mắt xuống: “Tôi hiểu.”
“Ừm, được rồi. Đừng đặt áp lực quá lớn. Tôi hiểu rằng việc chinh phục tầng thứ nhất đã khiến cậu trở nên bất thường. Khi cậu quay về đội, tôi sẽ giải thích rõ điều này cho những người khác.”
Gföhl vỗ vai Edmund và an ủi anh: “Vui lên nào, boy. Lương điều tra viên chính thức cao hơn thực tập sinh gấp ba lần. Cậu cũng có quyền tiếp cận các tư liệu nội bộ trong Cục nữa. Khi nào chúng ta quay về trụ sở, cậu sẽ được trao khen thưởng chính thức cùng chương trình học tương quan. Hiện chúng ta vẫn trong thời gian đi công tác nên không có điều kiện này. Có điều, cậu muốn biết gì thì có thể hỏi tôi.”
Edmund tiếp lời: “Đội trưởng, thử thách ở tầng thứ hai trong Khe Hở là gì vậy?”
“Ái chà, tôi biết ngay cậu sẽ hỏi chuyện này mà.” Gföhl bất đắc dĩ lắc đầu, “Có rất nhiều người giống như cậu. Vừa đột phá tầng thứ nhất xong liền vội vã thăm dò nội dung thử thách của tầng thứ hai. Tôi hiểu các cậu muốn trở lên mạnh mẽ hơn. Thế nhưng, tôi nhất định phải nhắc nhở cậu một chuyện. Con đường đạt lực lượng tựa như đi dây thăng bằng, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
“Hẳn cậu đã nghe về những trường hợp điều tra viên cấp cao trong Cục đột nhiên phát điên nhỉ. Trên thực tế, ngoài những người mất tích khi đang thực hiện nhiệm vụ, cậu biết điều tra viên chết nhiều nhất ở đâu không?”
“Tôi không biết.”
“Trong nhà riêng của họ.” Gföhl nói, “Điều tra viên càng tiến sâu vào Khe Hở thì càng dễ lạc lối. Kết cục của họ là dành phần đời còn lại trong bệnh viện tâm thần.”
“Sao tôi nghe nói rằng những tầng ban đầu là khu vực an toàn mà?”
“Sau khi vượt qua tầng thứ nhất thì chẳng còn nơi nào là vùng an toàn cả.” Gföhl lắc đầu, “Thử thách ở tầng thứ nhất là vượt qua nỗi sợ hãi. Đó là khó khăn đầu tiên và dễ vượt qua nhất.
“Đồng thời, nếu không vượt qua thử thách này, nó cũng không gây ra những hậu quả nghiêm trọng như những tầng sau.”
Có lẽ Gföhl từng gặp rất nhiều thiên tài và kẻ điên tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc, cũng như biết được sự kiêu ngạo trong lòng họ. Ông đành chịu thương chịu khó dặn dò Edmund đừng vội vã đột phá tầng tiếp theo: “Kể từ tầng thứ hai, cái gọi là ‘thất bại mà không phải trả giá đắt’ không còn tồn tại nữa. Tôi có thể nói thẳng cho cậu biết về thử thách thứ hai là gì. Đó chính là ‘Điên cuồng’. Đây cũng là tầng đã huỷ hoại nhiều điều tra viên nhất. Nếu không thể kịp thời thoát khỏi cơn điên loạn, cậu sẽ trở thành kẻ điên suốt đời.”
Điên cuồng… Nhớ đến những hàng chữ mà cha Archie viết trong cuốn nhật ký, Lann không khỏi nhíu mày. Thực sự có người có thể vượt qua tầng này sao?
“Tên điên sao?” Edmund lẩm bẩm, “Ông có nói là kịp thời… Tầng hai có thời gian hạn chế sao?”
“Không. Thế nhưng, căn cứ vào số liệu thống kê của Cục, thời gian điên loạn càng ngắn thì khả năng tỉnh táo lại càng cao.”
“Không có ngoại lệ sao?”
“Có một, và chỉ một người, cũng là một điều tra viên cao cấp trong Cục Điều Tra. Ông ta đã sống trong bệnh viện tâm thần suốt ba mươi năm và đột nhiên lấy lại sự tỉnh táo khi đã sáu mươi tuổi.”
Edmund chưa kịp đặt câu hỏi thì Gföhl đã nói tiếp: “Cậu biết câu đầu tiên ông ấy thốt ra là gì không? Ông ta nói ‘đây không phải thế giới của tôi’. Ngày hôm sau, ông ta đã tự sát bằng bàn chải đánh răng của viện tâm thần.”
Sự im lặng phủ lên hai người. Edmund cuối cùng nói: “Tôi hiểu rồi. Ông hãy yên tâm. Tôi rất quý trọng cuộc sống của mình. Trừ phi rơi vào trường hợp bất khả kháng thì tôi sẽ không tiến vào tầng thứ hai.”
“Vậy thì được.” Gföhl nhận được lời đảm bảo từ Edmund. Bộ dáng nghe lời khiến ông hơi yên tâm, không khỏi khích lệ thêm đôi câu, “Sau khi quay về trụ sở báo cáo để chính thức trở thành điều tra viên, cậu sẽ có cơ hội đạt được Kỳ Vật nếu lập công. Cố lên nhé.”
“Kỳ Vật…” Edmund lẩm bẩm, chợt nhớ đến sợi dây chuyền, “Ý ông là vật phẩm có công hiệu thần kỳ sao?”
“Đúng vậy. Kỳ Vật được tạo ra trong Dreamlands. Nhưng chúng đã dần trở nên hiếm hoi trong những năm gần đây. Đó là một trong số những vật phẩm ít có tác dụng phụ sau khi sử dụng.” Gföhl nói tiếp, “Ắt hẳn cậu từng nghe về nó trong khóa huấn luyện cơ bản rồi nhỉ. Ngoài Kỳ Vật ra thì còn có Vật Ô Nhiễm, Vật Phong Ấn. Vật Ô Nhiễm là những vật phẩm bị ô nhiễm bởi lực lượng của Ác Thần. Nếu phát hiện thì nhất định phải nộp lên Cục. Vật Phong Ấn nguy hiểm hơn rất nhiều. Chúng thậm chí còn có trí tuệ cơ bản.”
Kỳ Vật? Lann vừa nghe vừa suy nghĩ. Nói cách khác, xúc xắc là một Kỳ Vật?
“Đương nhiên, chúng ta thường sẽ không có cơ hội tiếp xúc với hai thứ ấy. Yên tâm đi.” Gföhl dặn dò Edmund thêm vài câu rồi mới rời phòng.
Căn phòng lại vắng tanh. Edmund nhẹ nhàng cất tiếng gọi trong đầu: “Đức Chúa, ngài đang nhìn con sao?”
Lann, người vẫn luôn lặng lẽ nhìn trộm nghe thế bèn giật mình hỏi: “Edmund, anh phát hiện ra tôi từ bao giờ vậy?”
“Từ ban nãy ạ.” Edmund cố gắng kìm nén khoé môi cong cong, “Con cảm nhận được một ánh mắt tập trung vào mình. Cái nhìn chăm chú từ ngài là vinh dự không gì sánh bằng với con.
“May mắn thay, con đã không làm ngài thất vọng. Con đã thành công trở thành điều tra viên chính thức. Khi chuyến công tác kết thúc, con sẽ quay về Cục Điều Tra để thu hoạch thêm tình báo.” Edmund một mực ghi nhớ nhiệm vụ mà Lann giao cho, “Con sẽ cố gắng đột phá tầng thứ hai của Khe Hở trong thời gian sớm nhất có thể. Nếu con có thể đạt được năng lực mạnh mẽ hơn trước khi quay về trụ sở thì con sẽ có quyền truy cập nhiều hồ sơ mật hơn.”
Lann sửng sốt. Đội trưởng của anh vừa mới cảnh báo anh đấy?
“Con muốn trở nên hữu ích hơn.” Edmund mấp máy môi.
Vì thế, vì thế, xin hãy chăm chú nhìn con nhiều hơn, nhiều hơn nữa, xin hãy chỉ nhìn con mà thôi.
Edmund không nói nửa câu sau. Nhưng Lann có thể nghe thấy. Đó là thanh âm từ tận đáy lòng anh, là khát khao cháy bỏng nhất trong anh.
Lann im lặng một lát rồi nói: “Anh không sợ bản thân sẽ biến thành kẻ điên rồ sao?”
“Con không sợ.” Edmund đáp, “Con nhất định sẽ lấy lại sự tỉnh táo trong cơn điên cuồng. Miễn là ngài còn yêu cầu con.”
Tình cảm thuần khiết ấy khiến Lann không nói lên lời. Cậu từng có dự định tiết lộ vấn đề Người Tha Hương cho Cục Điều Tra. Thế nhưng, cậu lại nhớ đến những ghi chú của cha Archie. Nội bộ Cục Điều Tra cũng có vấn đề. Quả nhiên mình không nên nói trực tiếp với họ.
“Edmund. Trong khoảng thời gian tới, anh hãy lưu ý đến những việc liên quan với Người Tha Hương cho tôi nhé.” Lann nói.
“Người Tha Hương? Con hiểu rồi. Tổ chức đó đã gây rắc rối cho ngài sao?” Edmund đột nhiên nở nụ cười nguy hiểm, một nụ cười không hợp với gương mặt nai con chút nào, “Con sẽ sử dụng lực lượng của Cục Điều Tra để bình định tổ chức này.”
Lann nói: “Không, đừng nói với Cục Điều Tra vội.”
Edmund thoáng sửng sốt: “ Tại sao?”
Anh cho rằng Lann coi trọng vị trí của bản thân anh trong Cục nên mới đặt ra nhiệm vụ này.
“Cục Điều Tra… Có lẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ.” Lann nói một cách ẩn ý, “Tôi chỉ cần anh chú ý là được. Hãy che giấu bản thân cẩn thận. Edmund.”
“Vâng, con minh bạch.”
Edmund vô cùng vui vẻ trước sự quan tâm của Lann. Đồng thời anh cũng suy nghĩ về tin tức mà Lann vừa tiết lộ.
Cục Điều Tra có gián điệp của Người Tha Hương sao?
Đức Chúa thật tuyệt vời. Ngài dễ dàng nắm bắt được cả những thông tin tuyệt mật như vậy. Điều đó khiến Edmund vừa tự hào vừa bất lực. Anh từng cho rằng mình sẽ trở nên hữu ích với ngài khi trở thành gián điệp trong Cục Điều Tra. Thế nhưng ngài có vẻ quen thuộc với Cục hơn cả anh. Quả nhiên mình phải cố gắng thăng chức mới được.
Sau khi nghe được bí mật từ Cục và yêu cầu Edmund cẩn thận che giấu danh tính, Lann rời khỏi quả cầu ánh sáng và tiếp tục suy nghĩ xem mình có thể làm gì khác.
Than ôi. Trò COC thực chất là chiến tranh thông tin, phần lớn là vậy. Giá mà cậu có thể nhớ được chi tiết sự kiện lần này thì tốt biết mấy. Lann bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không chú ý tới sự kiện Arkham. Nếu không, cậu sẽ có được lượng tình báo đủ lớn để phá tan những bố trí của thủ lĩnh Người Tha Hương trước khi sự kiện bắt đầu.
Hay là giao nhiệm vụ cho người chơi nhỉ? Tìm kiếm những điều kỳ lạ trên khắp thành phố?
Không ổn. Phương pháp này có thể cân nhắc nếu có nhiều người chơi. Nhưng số người chơi hiện tại mới chỉ có 500 người.
Vào thời điểm đợt Closed Beta thứ hai kết thúc, cũng chính là một tuần sau khi diễn ra sự kiện Arkham, số hạn ngạch tài khoản mới được tăng lên.
Lann mở diễn đàn người chơi để kiểm tra xem ai đã điều tra được chuyện về Người Tha Hương.
Hôm nay, diễn đàn vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Bài đăng từ Black Cat đã khơi dậy lòng nhiệt tình của rất nhiều người chơi. Họ ráo riết truy tìm manh mối liên quan tới Người Tha Hương, hy vọng trở thành người may mắn đầu tiên nhận được nhiệm vụ.
Chưa kể đến những người chơi chọn biện pháp đứng canh trước cửa phòng khám của Lann để chờ nhiệm vụ từ trời rơi xuống.
Lann sử dụng từ khoá để tìm kiếm trên diễn đàn. Hầu hết người chơi đều rất nhiệt tình. Những người chơi cũ am hiểu việc điều tra cũng không ít. Dẫu vậy, những manh mối thực sự vẫn rất hiếm.
Người Tha Hương giống như bóng ma lảng vảng trong thành phố.
Cho dù Lann trực tiếp giao nhiệm vụ cho người chơi thì kết quả cũng không mấy khả quan.
Cậu bực bội lướt qua các bài đăng, phát hiện một bài đăng có lượng truy cập rất lớn ngoài nhiệm vụ chính tuyến.
« Thương nhân Ma dược lại tăng giá! Mấy người mua kiểu gì mà nhanh vậy!? »
1L: Chà, nhiệm vụ chính tuyến sắp bắt đầu. Mọi người tất nhiên sẽ tích trữ hàng rồi (cười).
2L: Nhưng tại sao Thương nhân Ma dược lại tăng giá… Họ nhận thấy người chơi gần đây đã trở nên nhiệt tình hơn à?
3L: Điểm tệ của trò chơi đấy. Việc tăng giá quá thực tế (thở dài).
4L: Các ông có thể lấy hàng từ chỗ Evernight mà. So với những người chơi khác, đội Điêu Dân luôn lấy được giá thấp nhất (khóc).
5L: Đừng nhắc đến điều đó nữa. Tôi lại thấy ghen ghét rồi.
Thương nhân Ma dược?
Lann ngẩn người một lát mới nhớ tới bộ tộc Kamui.
Một thời gian đã trôi qua kể từ ngày cậu tiếp xúc với họ. Vì thế, cậu suýt quên chuyện này. Đồng thời, khi bộ tộc Kamui được nhớ đến, cậu cũng nhớ đến một đôi mắt đầy nhiệt tình.
Ngày ấy, Lann không hiểu được cảm xúc ẩn chứa trong nó. Thế nhưng, sự xuất hiện của Edmund khiến cậu bây giờ mơ hồ minh bạch được vài điều.
Song cậu cảm thấy có chút kỳ lạ. Khe Hở chỉ có một quả cầu ánh sáng cùng hai đốm sáng mờ ảo. Tại sao dấu hiệu của người đó không xuất hiện? Lann quyết định đi tìm hiểu.
Cậu thành công tránh né sự chú ý của người chơi, đeo mặt nạ và cùng Ogilvy ngồi xe taxi tới khu vực mà mình đã từng ghé thăm. Vừa đặt chân vào nơi này, cậu không khỏi cau mày.
Hiện đã muộn. Khi cậu vừa tiến vào khu vực, đường phố vốn sáng đèn đột nhiên trở nên tối sầm, những ô cửa sổ tối om, không khí cũng rất yên tĩnh, hiển nhiên là vắng bóng người, những người thỉnh thoảng đi ngang qua không giống người bộ tộc Kamui mà giống những kẻ lang thang ở các khu vực xung quanh.
E sợ biến cố, cậu vội vàng bước đi. Chẳng bao lâu sau, hai người nhìn thấy ánh đèn của một tòa nhà hai tầng đơn sơ và cũ kỹ.
Gia đình Kamui đứng đợi ở ngoài cửa như thể họ đã đoán trước được sự xuất hiện của Lann. Một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Xung quanh là ba anh em và người phụ nữ trung niên. So với bộ dáng tiều tụy lần trước, người đàn ông có vẻ đã khá hơn rất nhiều. Gương mặt đầy đặn hơn, những đường nét đẹp lạ trở nên sắc nét hơn.
Nhìn thấy Lann và Ogilvy, người đàn ông háo hức đẩy xe lăn về phía trước: “Cuối cùng tôi cũng gặp được ngài. Kẻ lật đổ vận mệnh. Hỡi đức ngài Lars Las.”
“Lars Las?” Lann hơi sửng sốt.
“Lars Las là một vị thần trong thần thoại tộc Kamui, đại diện cho vẻ đẹp, kỳ tích và món quà từ vận mệnh.” Người phụ nữ trung niên lúng túng giải thích.
Ba anh em sầm nét mặt. Họ nghĩ rằng chú họ lại phạm phải thói ham mê cái đẹp và đang cố gắng xun xoe: “Chú ơi. Người ta gọi là Lann. Bác sĩ Lann. Đây là tía của chúng tôi, Carmen Kamui. Hình như lần trước tôi còn chưa kịp giới thiệu hai người với nhau.”
“Không, ngài chính là Lars Las.” Người đàn ông kiên quyết nói, “Chỉ có ngài ấy mới có thể cứu vớt thành phố này khỏi vận mệnh hủy diệt.”
Lann kinh ngạc nhìn về phía Carmen: “Ông…”
Người đàn ông khẽ cười: “Xin hãy đi theo tôi, thưa ngài Lars Las. Tôi đã đợi ngài từ rất lâu rồi.”
.
Carmen muốn nói chuyện riêng với Lann nên dẫn cậu tới phòng ngủ ở tầng hai. Chính là căn phòng bày biện vô số thảo dược và tiêu bản mà Lann từng đến. Cách bài trí không thay đổi đáng kể so với lần trước. Điểm khác biệt là những cái hũ được đặt chính giữa phòng cùng mùi hương nồng nàn của các loại thảo dược.
Lann khép cửa, vừa xoay người liền thấy Carmen cố gắng đứng lên từ xe lăn và quỳ hai chân trên mặt đất.
“Ông đang làm…”
“Thưa Đức Chúa, xin hãy tha thứ cho hành vi vô lễ vừa rồi của con ở cửa.” Carmen nói, “Con biết ngài không muốn bại lộ thân phận, nên mới chào hỏi ngài bằng thái độ bình thường.”
Hoá ra đó là thái độ bình thường sao? Với cả danh xưng ‘Đức Chúa’ là thế nào?
Lann trầm mặc, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu nhanh chóng thở dài, nhớ tới ảnh chụp lan truyền trên diễn đàn, hơi điều chỉnh biểu cảm, ánh mắt dần trở nên thong dong và lãnh đạm. Cậu khẽ cười: “Ông làm rất tốt.”
Người đàn ông rõ ràng trở nên phấn khích hơn: “Đó là điều mà con nên làm. Ngài đã cứu sinh mạng và linh hồn con. Từ nay trở đi, những điều làm ngài cảm thấy vinh quang chính là những điều con cảm thấy vinh quang, những điều làm ngài cảm thấy hổ thẹn chính là những điều con cảm thấy hổ thẹn. Con xin nguyện dốc hết sức mình để chia sẻ nỗi sầu lo của ngài.”
“Ồ? Chia sẻ nỗi sầu lo của tôi?” Lann ngồi xuống ghế, thả lỏng người, hơi nhếch cằm, “Ông có thể làm gì?”
Trước câu hỏi mang theo đánh giá của Lann, Carmen trở nên bình tĩnh hơn. Ông suy nghĩ một lúc rồi gượng gạo nói: “Con chỉ có khả năng có hạn. Có lẽ điều duy nhất con có thể làm là giúp ngài nấu Ma dược.”
Chỉ có Ma dược? Còn bói toán thì sao?
Lann nhớ đến câu nói ở cửa của Carmen, bèn tò mò: “Tôi nghe nói tộc Kamui am hiểu nấu Ma dược và xem bói?”
“Đúng vậy. Con cũng biết một số kiến thức xem bói. Có điều…” Carmen lén liếc Lann, “Một khi liên quan đến ngài, các vì sao sẽ bị sương mù bao phủ, rất khó quan sát. Con chỉ có thể bói được Arkham sắp phải đối mặt với một thảm hoạ. Nhưng gần đây, những ngôi sao đại diện cho sự huỷ diệt đã thay đổi vị trí. Số phận định sẵn cũng trở nên mờ ảo. Bởi vậy, con cả gan cho rằng điều này có liên quan với ngài.
“Còn lại… Năng lực của con có hạn, không thể nhìn rõ tương lai.
“Về chuyện vừa nãy…” Carmen ngượng ngùng gãi mặt, “Thú thật với ngài, kể từ khi có thể ngồi dậy, ngày nào con cũng đợi ngài ở ngoài cửa, thỉnh thoảng người nhà sẽ đợi cùng con. Con cứ chờ, chờ mãi, còn tưởng ngài đã quên mất con rồi.
“May thay. Con đã chờ được ngài. Con biết ngài sẽ không quên tín đồ trung thành của mình!”
Lann thực sự đã quên. Cậu bèn ho khan vài tiếng rồi đổi chủ đề: “Hãy cho tôi xem các Ma dược mà ông đã nấu.”
“Vâng!” Carmen bèn lấy ra tất cả các loại Ma dược có sẵn.
Lann ngẩn ngơ nhìn căn phòng đầy những chai Ma dược đủ màu sắc.
“Thật xin lỗi, thưa ngài.” Carmen xấu hổ nói, “Con không am hiểu việc chiến đấu, cũng không thể nhìn rõ phương hướng của các ngôi sao trên bầu trời bị sức mạnh vĩ đại của ngài che phủ. Nghĩ đi nghĩ lại, con chỉ có thể cung cấp những thứ này cho ngài. Chúng thực sự không đáng kể gì…”
Lann hoàn toàn không nghe được những điều mà Carmen đang nói. Ngón tay cậu hơi run rẩy.
Thuốc Bổ máu cấp B, thuốc Bổ ma lực cấp B, thuốc Thanh lọc cấp C, thuốc Phá ma cấp A…
Một đống Ma dược cấp cao được đặt trước mặt cậu. Kiếp trước, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Ma dược cao cấp như vậy.
Lann chợt nhớ lại lần đầu tiên mình đến nơi này. Khi nhìn thấy ngôi nhà cũ nát cùng khu ổ chuột xập xệ, cậu còn tưởng rằng họ đang sống trong cảnh nghèo khó. Bây giờ, trước những Ma dược này, cậu không thể không hồi tưởng về mức giá cao ngất ngưởng của chúng ở chợ người chơi kiếp trước.
Được rồi. Cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Hoá ra họ là những phú hào chân chính. Thậm chí từ phú hào cũng không đủ để hình dung giá trị của tài năng này. Dược Tề Sư có thể nấu Ma dược cấp cao luôn là đối tượng được tôn sùng bởi người chơi trong tiền kiếp.
Cậu cứu mạng ông ta một lần. Đổi lại, cậu có được sự trung thành của Bậc thầy Ma dược. Có vẻ như cậu đã vớ được một món hời lớn.
Lann hít sâu, bắt đầu lục lọi một cách không khách sáo. Cuối cùng, Lann cũng tìm thấy một lọ Ma Dược phát ra ánh sáng xanh lam giữa những bình Ma dược cao cấp đầy dụ hoặc.
Cậu có vẻ hơi giật mình khi thấy nó.
Carmen nhìn bình Ma dược đã thu hút sự chú ý từ Lann. Không phải là Ma dược cao cấp. Chỉ là một bình Ma dược cấp C, thuốc Hồi tưởng.
Lann duỗi tay nắm lấy lọ Ma dược. Đôi mắt cậu lấp lánh. Trái tim đập thình thịch.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì công dụng của Ma dược này là gợi lại ký ức say ngủ trong tiềm thức.”
“Vâng.” Tuy Carmen không biết lý do nhưng ông vẫn vội vã đáp lời.
Lann nghĩ thầm. Quả nhiên! Mình trúng mánh rồi!
Cậu nốc cạn lọ Ma dược trước khi Carmen kịp phản ứng.
“Đức Chúa?!”
Lann nhắm mắt lại, cảm nhận tác dụng của Ma dược.
Ừm, ít ra mình có thể xác định là Ma dược vẫn có hiệu quả với bản thân.
Bong bóng ký ức lặng lẽ lan tràn. Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra khi mình còn ở Trái đất.
Nhưng chỉ có vậy mà thôi. Khi Lann vừa nhớ lại chuyện đái dầm do mơ thấy ác mộng hồi nhỏ thì Ma dược bắt đầu mất tác dụng. Nháy mắt, ý thức cậu bị kéo về thực tại.
Lann:...
“Thưa ngài?” Carmen đứng bên cạnh cậu đang có vẻ lo sợ. Ông chưa bao giờ ngờ được Thần linh sẽ uống cạn Ma dược mà mình đã nấu. Lúc này, ông vừa tò mò về tác dụng của Ma dược vừa lo lắng cho Lann.
“Đừng khẩn trương như vậy.” Lann cảm nhận thời gian hiệu quả của Ma dược. Nó dường như chỉ kéo dài trong hai giây, “Với người bình thường, hiệu quả Ma dược kéo dài trong bao lâu?”
Carmen suy nghĩ một lát: “Nếu là thuốc Hồi tưởng bình thường thì hiệu quả có thể kéo dài một tiếng. Có điều, bình này do con tự tay nấu. Hiệu quả có thể kéo dài tới ba tiếng.”
Hừm. Lann nghĩ thầm. Với cậu, nó chỉ kéo dài trong khoảng ba giây.
Tin tốt là sau này cậu không cần e sợ mình sẽ bị đầu độc nữa.
Tin xấu là…
Carmen nhìn cái bình rỗng trong tay Lann, ngập ngừng hỏi: “Ngài có cần thêm Ma dược kiểu này nữa không?”
Lann mỉm cười gật đầu: “Phiền ông lấy thêm cho tôi nhé.”
“Không, không!” Carmen đỏ mặt vì phấn khích, “Con rất vui vì hữu ích với ngài!”
Với thái độ đầy quyết tâm và nghiêm túc, Carmen bắt đầu nấu Ma dược.
Thời gian trôi qua.
Lann ngồi trên ghế bành nhìn Carmen làm việc. Vẻ mặt nghiêm túc và tập trung.
Cảm giác bị giám sát bởi người (thần?) khiến Carmen dồn hết tinh thần vào công việc điều chế.
Trên thực tế, Lann đang giải trí bằng diễn đàn người chơi.
Khi Lann lấy lại tinh thần, cậu phát hiện Carmen mệt mỏi đến mức phải nằm rạp trên mặt đất.
Sắc trời ngoài ô cửa đã sáng.
Một đêm trôi qua, những lọ Ma dược màu xanh xuất hiện trên bàn.
“Thưa Đức Chúa, con đã không làm ngài phải thất vọng.”
“Ừm, vất vả rồi.” Lann dứt khoát nở nụ cười với Carmen, “Ngủ đi, ông nên nghỉ ngơi.”
Trước gương mặt có vẻ đẹp ma tính đến nỗi siêu việt con người, ý thức Carmen lịm dần. Ông ngồi xuống xe lăn và chìm vào giấc ngủ.
Lann bước đến bên chiếc bàn đặt những lọ Ma dược, uống hết lọ này đến lọ khác.
Thuốc bắt đầu có tác dụng. Ánh sáng và bóng tối mờ dần. Lann ngồi trên ghế bành. Ý thức chìm vào hồi ức.
Vô số ký ức như bong bóng lướt qua hoặc va đập vào cậu.
Tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, chẳng biết sợ hãi điều chi ở trường đại học. Sự thận trọng khi mới bước vào xã hội. Sự hưng phấn khi được cấp trên ghi nhận và giao việc. Cùng những ý tưởng mơ mộng về tương lai.
Thỉnh thoảng là thời kỳ u ám nghĩ mình chẳng được tích sự gì bởi những lời phàn nàn từ khách hàng.
Lann tưởng mình đã quên những ký ức đó. Cho đến khi cậu nhìn thấy ánh đèn trong nhà sáng lên vào đêm khuya, nhìn thấy những người bạn cũ thỉnh thoảng mới gặp trên phố, nhìn thấy ngôi trường mà cậu đã rời xa.
Nước mắt tuôn trào trước khi cậu kịp nhận ra.
Cậu chợt phát hiện mình đã từng rất giàu có. Nó không phải là thế lực hiện tại, không phải là sự ủng hộ từ người chơi và NPC.
Nó là quãng thời gian tầm thường tuyệt vời.
Những ngày tháng đó đã định hình cậu. Cho nên, cậu nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ muốn huỷ hoại những điều tuyệt vời ấy.
Lann tiếp tục tiến về phía trước. Cậu nhớ đến quãng thời gian mình bắt đầu thể hiện tài năng trong giới tâm lý học, có thể dành thời gian nghỉ ngơi và tham gia trò chơi đang thịnh hành.
« Vòng Xoáy Vận Mệnh »
Trong dòng lũ ký ức, Lann nhớ lại nhiều manh mối về nhiệm vụ và chi tiết của trò chơi. Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy manh mối về sự huỷ diệt của Arkham.
Ở kiếp trước, người mở ra nhiệm vụ chính tuyến chính là Druid.
Sau khi thăm dò bệnh viện, anh ta đã khám phá ra âm mưu phía sau phó bản đặc thù này.
Ngoài ra còn có một bức ảnh được lan truyền trên diễn đàn. Bầu trời Arkham phản chiếu một thế giới khác. Một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện ở trung tâm, kết nối với những chùm sáng khác nhau phát ra từ rìa thành phố, tạo ra một ‘Cánh Cửa’ khắc hình con mắt khổng lồ…
Đó là dấu vết cuối cùng về sự tồn tại của thành phố Arkham.
Thông tin trên diễn đàn, quá trình thảo luận, livestream, những ký ức không trọn vẹn liên tục xuất hiện trong tâm trí cậu.
Chi tiết nhiệm vụ, tình báo, vai trò vòng tròn ma thuật, hết thảy những tin tức đó dần trồi lên mặt nước.
Bong bóng ký ức nhanh chóng biến mất. Lann mơ hồ cảm nhận được Ma dược sắp hết hiệu quả. Cậu bèn tua nhanh đến đoạn sau.
Cậu lướt qua cốt truyện tiếp theo và những ngày tháng thực hiện công việc trong hiện thực. Đi thẳng đến cái chết ở kiếp trước. Lúc đó, cậu đã mắc kẹt trong một đám cháy xuất phát từ tầng dưới. Thế nhưng, cậu đã nhường cơ hội được giải cứu trước cho một cô bé và tan xác trong vụ cháy nổ ấy.
Đó chẳng phải là ký ức đẹp đẽ gì. Tiếp theo là những gì cậu đang trải qua. Lann chuẩn bị rời khỏi nơi này bỗng sững lại.
Ký ức vẫn chưa kết thúc.
Những đốm sáng màu vàng óng nổi lên từ thân thể Lann. Chúng bị hút lên không trung. Bóng tối ập đến. Khi ánh sáng quay lại, một thế giới kỳ quái xuất hiện trước mắt cậu.
Nơi này là đâu? Cậu từng đến đây rồi sao?
Còn chưa kịp phân biệt rõ ràng, Lann đã cảm nhận được mình đang bị kéo về thân thể. Hồi ức dần kết thúc.
Lann ngồi thẳng người, vươn tay xoa trán.
Cậu đã quay về hiện thực.
Thuốc Hồi tưởng đã có tác dụng. Nhưng cậu vẫn có chút lo lắng về ký ức cuối cùng mà mình nhìn thấy. Dường như nó vẫn còn tiếp tục. Thế nhưng, cậu không có ký ức nào. Đáng lẽ ra, sau cái chết ban đầu, cậu đã chuyển sinh thẳng đến cơ thể này mới đúng?
Lann day day trán, quyết định tạm gác vấn đề này sang một bên. Việc quan trọng nhất bây giờ là nguy cơ sắp tới. May thay, cậu hiện đã có manh mối để bắt đầu công việc.
Vốn ở kiếp trước, người chơi đã phát hiện manh mối qua phó bản bệnh viện, mở ra nhiệm vụ chính tuyến cứu vớt Arkham. Đương nhiên, kết quả là thất bại.
Nhưng bây giờ, Lann chợt nảy ra một ý tưởng mới.
Trước đó, cậu xác định bản thân có quyền ban phát nhiệm vụ. Một chức năng xuất hiện đồng thời với diễn đàn. Thế nhưng, bảng nhiệm vụ chính tuyến luôn có màu xám, không thể kích hoạt, biểu thị cậu không thể trực tiếp can thiệp phương hướng trò chơi.
Hoặc có lẽ… do quyền hạn không đủ.
Cậu đã đạt được diễn đàn nhờ quả bóng nhỏ màu trắng rơi xuống từ xác người chơi.
Đáng tiếc, xác người chơi không tiếp tục rơi xuống những vật tương tự nữa. Trước mắt, cậu chỉ có thể ảnh hưởng tới trò chơi bằng cách nhìn diễn đàn và bố trí một số nhiệm vụ đơn giản cho người chơi.
Cậu muốn thử xem mình có thể chỉ ra nguy cơ ngay từ đầu để trực tiếp kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến sớm hơn hay không. Giống như lần nhiệm vụ quỹ tiền thưởng được kích hoạt vậy. Nó vốn không liên quan tới tộc Kamui, nhưng nhiệm vụ đã đến khi tiêu bản Phệ hồn Điệp bị cậu phát hiện.
Nếu việc này thành công, nó sẽ là bước tiến lớn cho kế hoạch tiếp theo của cậu.