Cuộc thi cuối kỳ bắt đầu một tuần, thỉnh thoảng vẫn có người đi tới dưới ký túc xá nam sinh, hi vọng có thể được thi thần xem trọng, phù hộ bọn họ có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi.
Có một ngày, lúc Diệp Chu đi xuống chợt phát hiện trên mui xe có mấy… quả táo?
Diệp Chu và Thương Tấn đưa mắt nhìn nhau một cái, đưa tay cầm táo liếc nhìn xung quanh lại không thấy một bóng người.
“Kỳ quái, xe này còn có thể mọc táo.” Hơn nữa nhìn quả táo hồng hào, bóng loáng đầy đặn, tản ra hương thơm thoang thoảng, dù bây giờ là mùa ăn táo, loại táo này nhìn qua cũng không rẻ. “Có phải lúc đến lạy xe ba bánh, để lên rồi quên lấy xuống?”
Thương Tấn liếm môi nói: “Có vẻ ăn rất ngon.”
Diệp Chu đoạt lại nói: “Không cho ăn! Còn chưa rửa, hơn nữa đây là của người khác.”
“A, Chu, bọn tớ đang chuẩn bị đến chợ nông nghiệp mua sỉ táo, hai người đã dẫn đầu mua mấy trái về?” Chu Văn Đạo chạy tới, phía sau là Lưu Dư Thiên. “Hai người mua táo ở đâu vậy, nhìn đẹp quá.”
Diệp Chu bỏ táo vào trong xe, chuẩn bị tối về thì lên diễn đàn đăng bài tìm người nhận, trong tuần thi cử mục giải trí của mọi người là lướt BBS, có lẽ đa phần sinh viên có thể thấy. Nhất là mấy người tới lạy Thi Thần, đó nhất định là người thường trà trộn trong BBS. Sau khi làm xong, cậu không khỏi nhìn hai tên phối thành đôi đối diện. “Sao hai người lại đi cùng nhau?”
“He he he…” Chu Văn Đạo cố gắng câu cổ Diệp Chu xuống, nói. “Chu, cho tớ mượn xe dùng một chút.”
Diệp Chu đưa chìa khóa cho cậu ta, hỏi: “Chẳng lẽ cậu thật sự tính đi mua sỉ táo?”
“Ngày mai là giáng sinh, bọn tớ định đi trên đường bán táo.” Chu Văn Đạo gãi đầu. “Đây còn không phải vì cuối tháng hết tiền, cầm một chút dư lại kiếm thêm thu nhập sao?”
Diệp Chu không đồng ý nói: “Trong tuần thi, còn ai đi chơi đêm giáng sinh? Cậu cẩn thận mất hết vốn liếng, cuối cùng chỉ có thể ôm đống táo chống đỡ hết tháng này.”
“Tuần thi cử cũng không thể ngăn được nhiệt tình dành cho giáng sinh, yên tâm đi!” Lưu Dư Thiên đã sớm có dự tính. “Năm ngoái tớ thấy có nữ sinh bán táo, một ngày bán được quả đó, giá mua vào có bao nhiêu, cộng thêm thùng hàng cũng có thể kiếm gấp đôi.”
“Tùy hai người.” Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Diệp Chu mới ý thức được sáng nay cậu và Thương Tấn quyết định đi xe ba bánh đến canteen ăn cơm, sau đó lại chuyển sang thư viện đọc sách. Kết quả còn chưa thương lượng với Thương Tấn đã cho mượn vật cưỡi, hình như có chút không tốt lắm, Diệp Chu ngượng ngùng nói: “Thương Tấn, thật nga…”
Lời còn chưa nói hết, Thương Tấn đã như không có chuyện gì xảy ra lấy xe đạp, nhìn Diệp Chu còn đang ngơ ngác một bên, nói: “Còn không đi?”
“Đi đi đi.” Diệp Chu vừa mở khóa xe vừa quan sát vẻ mặt Thương Tấn, thấy anh không có chút bất mãn thì tò mò nói: “Tôi không thông qua quyết định của cậu, lúc cậu cần dùng xe lại tự tiện cho người khác mượn, cậu không tức giận chứ.” Chủ yếu là hiện tại thời tiết quang đãng, hai người đến thư viện cũng có thể đi xe đạp, nhưng Chu Văn Đạo mà dùng xe đạp đi mua sỉ táo nhất định sẽ có chút khó khăn.
“Cậu đã mở miệng cho mượn, tôi còn có thể phá đám cậu sao?”
“Đương nhiên là không được.” Diệp Chu lộ ra ý cười mà chính cậu cũng không nhận ra, đi theo sau lưng Thương Tán, ăn sáng xong, cậu ra ngoài trước Thương Tấn một bước, mua hai quả táo từ tiệm trái cây bên cạnh nhà ăn cho vào túi xách, chờ Thương Tấn ra rồi cùng đi thư viện. Nhưng vì cơm nước xong nên chậm chừng mười phút, lúc đến nơi chỗ trong thư viện đã bị chiếm hết.
“Hôm nay thật xui xẻo, chỉ có thể mượn sách về phòng xem.”
Thương Tấn không ý kiến gì, anh và Diệp Chu mỗi người chọn mấy cuốn sách, lại lên xe đạp quay về phòng.
Trở lại trước bàn học quen thuộc, Thương Tấn luôn cảm giác như mình vừa quên chuyện gì.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Thương Tấn nhìn đống sách mượn từ thư viện, vừa dùng máy tính viết luận văn, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc là mình quên cái gì… cho đến khi mùi táo như có như không bay vào mũi.
Thì ra anh quên mua táo.
Nhưng dù là anh muốn ăn cũng không đến mức xuất hiện ảo giác đến có thể ngửi được mùi thơm của táo chứ, lực kiềm chế cũng anh cũng không yếu như vậy.
Bỗng nhiên, trên mặt bị một thứ lạnh buốt dán lên, cũng tản ra mùi hương thoang thoảng.
Thương Tấn cầm lấy quả táo, hơi nghiêng đầu dùng bả vai lau đi giọt nước trên mặt, còn chưa chờ anh nói chuyện, Diệp Chu đã mở miệng trước: “Lần này tuyệt đối rửa sạch.”
Đây là ghi hận lần trước anh nói táo chưa được rửa sạch?
“Cảm ơn.” Thương Tấn vuốt ve quả táo, vì cúi đầu, Diệp Chu không thể thấy khóe miệng đối phương dần nâng lên.
“Không cần khách khí, cũng không phải cố ý mua cho cậu, chỉ là hôm nay thấy táo mới nhớ ra hình như còn hai quả táo chưa ăn.” Diệp Chu như che giấu gặm một miếng. “Buổi tối mua thêm một ít là được.”
Nhưng buổi tối lại không có cơ hội cho Diệp Chu mua táo. Không chỉ như vậy, trong vòng một tuần tiếp theo, Diệp Chu và Thương Tấn đều không muốn nhìn thấy táo nữa.
Lưu Dư Thiên ôm một rương táo dùng thân mình mở cửa ký túc xá, phía sau là Chu Văn Đạo ôm một thùng hộp. Thấy Diệp Chu và Thương Tấn ở trong ký túc xá còn lấy làm kinh hãi.
“Bọn tớ… không quấy rầy hai người chứ?” Chu Văn Đạo do dự hỏi, ánh mắt quét qua lại giữa hai người Diệp Chu và Thương Tấn.
“Cái gì mà quấy rầy hay không.” Diệp Chu bực mình nói. “Bớt nói chút là được, nhanh lăn vào, cửa mở như thế lạnh chết người!”
Lưu Dư Thiên để rương đựng táo sang một bên, bắt đầu xếp hộp trong thùng hàng với Chu Văn Đạo. Diệp Chu thả sách xuống cũng gia nhập vào, giúp nhét táo vào trong hộp.
Ba người bận rộn một tiếng, cuối cùng cũng xếp gần trăm quả táo vào hộp.
Lúc này Thương Tấn mới đi ra, cầm một hộp táo được gói kỹ nói: “Ngày mai hai người bán hết không?”
“Bọn này tới một nơi nhiều người, hơn nữa, không được thì ấn theo giá bán ra ngoài, chỉ cần không lỗ là được.”
Diệp Chu nhìn đống táo lớn như vậy bày tỏ vô cùng hoài nghi, có điều nhìn dáng vẻ hào hứng của hai người, cậu thật sự không đành lòng đả kích sự hăng hái của đối phương, dù sao bản thân nhiều tiền, nếu bọn họ thật sự không qua được, cậu có thể tiếp tế một chút.
Chờ đến hôm sau, Diệp Chu phát hiện quả nhiên tuần thi cử cũng không giảm được nhiệt tình của mọi người đối với lễ giáng sinh, nhất là lúc chạng vạng, phòng cách vách còn không tính về mà đi KTV hát một đêm.
Dựa theo tính cách thích náo nhiệt của Diệp Chu, cậu nhất định chạy đến nơi nhiều người. Nhưng lúc định đồng ý lời mời đi hát của đám bạn phòng bên, ánh mắt liếc về phía bộ dạng không bị người ngoài quấy rầy chuyên tâm đọc sách của Thương Tấn, cậu kiên định từ chối.
Người ưu tú còn đang cố gắng, cậu có tư cách gì để ra ngoài chơi.
Tiễn những bạn học khác đi, Diệp Chu đóng cửa, đi tới bên cạnh Thương Tấn muốn thăm dò tình báo một chút, đến lúc thấy rõ quyển sách trong tay Thương Tấn thì cậu ngơ ngác nói: “Sao cậu lại đọc tiểu thuyết?”
Cái kiểu trời đất không tha này của cậu khiến Thương Tấn khó hiểu: “Sao vậy, không được hả?”
Diệp Chu có chút hối hận vừa rồi từ chối bạn học. Có điều nghĩ lại, cậu nhân cơ hội này chú thích một chút, không chừng có thể vượt qua được.
Không biết không khí an tĩnh kéo dài bao lâu, Thương Tấn đang đọc sách đột nhiên đứng lên.
Diệp Chu giật giật lỗ tai, tiếp tục đặt lực chú ý vào sách.
Một quả táo được đặt trong tay Diệp Chu khiến cậu khó hiểu ngẩng đầu.
“Đêm bình an…”
“Cậu cũng tin cái này…” Diệp Chu nhướn mày, đầu tiên là sững sờ, sau đó cậu bật cười, không phải cười to chế nhạo, cũng không phải cười lạnh châm chọc, hơn nữa còn là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Thình thịch.
Lần đầu tiên, Thương Tấn nghe được tiếng tim đập của mình.
“Đinh đinh đinh…” Tiếng điện thoại vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, Diệp Chu một tay để quả táo lên bàn lăn qua lộn lại, một tay nhận điện thoại.
“Chu! Cầu hỗ trợ!”