Editor: Hoàng Thái Tử.
Quả nhiên y như giám đốc khách sạn nói, buổi sáng thứ ba, đội dọn tuyết khoan thai tới muộn, bận rộn lắm mới dẹp hết tuyết đi.
Trưa hôm tuyết đã được dọn sạch đó, Hoắc Thanh Huy rời khỏi khách sạn.
Anh không thể giao hết toàn bộ gánh nặng cho Hoắc Thanh Hi, anh nói chuyện với Nguyễn Lương Kiệt xong, khi nào suất diễn của Thẩm Hiểu Hiểu đóng máy thì cho cô trở về để đàm phán với Purple.
Chân Chu Hà đã bớt sưng, nhưng không thể tự do đi lại. Nguyễn Lương Kiệt thấy bên ngoài trời giá rét, cô ta lại là phụ nữ, chân bị thương còn chưa lành nên không phải ra ngoài.
Cho nên những cảnh quay đầu tiên của Thẩm Hiểu Hiểu, toàn quyền phụ trách đều ở trong tay Nguyễn Lương Kiệt.
Cô đóng vai Tố Cách, là tộc trưởng tộc Tuyết Nữ, sống hơn một ngàn năm nhưng vẫn duy trì được vẻ ngoài như thiếu nữ.
Nữ chính vốn cũng là tộc nhân của tộc Tuyết Nữ, người này có thiên phú cao còn được tộc trưởng thưởng thức, cuối cùng vì nam chính, trốn khỏi tộc, bị tộc trưởng Tố Cách bắt giam, phế bỏ công pháp hoàn toàn.
Từ nguyên nhân này mà nói, Tố Cách cũng là một vai phản diện.
Cảnh đầu tiên hôm nay là quay lúc nữ chính mới gặp được Tố Cách, trong gió lạnh khắc nghiêt, Tố Cách mặc áo choàng màu trắng, tóc dài xõa ra sau lưng, bọc như một cục lông xù, cười rộ lên mi mắt cong cong.
Thẩm Hiểu Hiểu chậm rãi quay đầu lại, nhìn camera cười.
"Cắt!"
Nguyễn Lương Kiệt lạnh mặt kêu dừng lại.
Gió rất lạnh, ông ta lớn giọng trách mắng: "Sao lại thế này? Thứ tôi muốn là thiếu nữ cười tươi! Là thiếu nữ tự nhiên! Cô cười quá nhu nhược! Làm lại!"
Thời tiết quá lạnh, vì đề phòng bản thân thở ra khí nóng, ảnh hưởng đến hiệu quả, trong miệng Thẩm Hiểu Hiểu ngậm không ít đá, khiến đầu lưỡi và miệng mình đông cứng lại luôn.
Cô gật đầu.
Chỉ là một nụ cười mà cô phải quay đến mười lần mới có thể khiến Nguyễn Lương Kiệt hài lòng. Đến khi nghỉ ngơi, Mỹ Đại đưa nước ấm cho cô, cô uống vào thì đã không còn cảm giác gì nữa.
Những viên đá đó tan trong miệng, làm lòng dạ cô đều đóng băng hết lại, lạnh lẽo thấu tim.
Lưu Vận ở bên cạnh cười: "Hiện giờ cô đã thấy khác biệt chưa?"
Thẩm Hiểu Hiểu run rẩy gật đầu.
Lưu Vận nói không chút để ý: "Nếu như cô muốn làm một bình hoa, tất nhiên có thể bước tiếp bình thường, nhưng nếu như muốn vào con đường thực lực, đừng ngại yêu cầu của đạo diễn Nguyễn cao."
Lúc nãy đạo diễn Nguyễn không thể vừa lòng, lạnh mặt, mắng Thẩm Hiểu Hiểu đến máu chó phun đầu, Lưu Vận đều nghe thấy hết.
Thẩm Hiểu Hiểu trước gật đầu, sau đó lại lắc: "Tôi biết đạo diễn tốt với tôi."
Lưu Vận nhẹ chậc một tiếng, nhìn cô có chút ngoài ý muốn.
Vốn dĩ cô ta cho rằng tính cách người này ỷ vào sủng ái của Hoắc Thanh Huy mà vô pháp vô thiên, nói chuyện được một lúc mới phát hiện là một cô bé có tâm tư khôn khéo.
Chuyện này trái ngược với suy nghĩ ban đầu của cô ta.
Thẩm Hiểu Hiểu bọc kín mít, tay bị gió thổi hồng, ôm một cái túi chườm nóng.
Lưu Vận vì quá cao ngạo khó ở, bạn bè trong giới cũng không tính là quá nhiều, đắc tội cũng không ít người, nhưng may mắn thiên phú cô ta đủ cao, cũng đủ cố gắng, không ít đạo diễn ưu ái cô ta.
Cô ta có tư cách để kiêu ngạo.
Một giải Đôn Hoàng, một giải Kim Phượng, hơn nữa còn đóng trong rất nhiều bộ phim điện ảnh được đề xuất trong các giải thưởng quốc tế.
Thành tích khiến Thẩm Hiểu Hiểu hâm mộ không thôi.
Hôm nay Lưu Vận không biết hứng thú ở đâu ra mà nói chuyện với Thẩm Hiểu Hiểu: "Theo như tôi thấy, bộ phim 《 giày thủy tinh 》của cô quả thật là quay cho vui, giống như con nít chơi đồ hàng vậy."
Thẩm Hiểu Hiểu không nghĩ tới cô ta sẽ xem một bộ phim như thế, ngẩn người.
Lưu Vận tiếp tục quở trách: "Theo suy nghĩ của tôi, bộ phim này nằm liệt giữa đường là chuyện đương nhiên. Đạo diễn không có bản lĩnh, biên kịch trăm ngàn chỗ hổng, diễn viên thì? Tuyển chọn không được, kỹ thuật diễn cũng không được, nhìn là biết diễn. Ừm, còn lồng tiếng, lồng tiếng cũng không tốt, nghe rất khó chịu..."
Cô ta nói một tràng dài, tổng kết: "Sau này nếu như cô còn quay mấy bộ phim thế này nữa, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt mà thôi... À, tôi quên mất, cô còn có Hoắc Thanh Huy, làm sao anh ấy có thể cho cô diễn loại phim đó được chứ."
Lúc nói xong câu cuối cùng, Lưu Vận cười tự giễu một cái.
Thẩm Hiểu Hiểu mơ hồ nhận thấy cô ta và Hoắc Thanh Huy còn có một đoạn chuyện xưa gì đó. Mọi người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói cho cô, cô cũng làm bộ như không biết.
Đại khái là bị biểu hiện vừa rồi của Thẩm Hiểu Hiểu kích thích, Lưu Vận mở ra hình thức điên cuồng phỉ nhổ, không chỉ phê bình toàn bộ từ trên xuống dưới của《 giày thủy tinh 》mà còn phê bình luôn cả《 con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》- bộ phim danh tiếng tốt, hoàn toàn dưới tình huống được người đầu tư và nâng đỡ.
Cuối cùng, vẫn do Nguyễn Lương Kiệt tới gọi người, Lưu Vận mới dừng lại được.
Cô ta nói với Thẩm Hiểu Hiểu: "Muốn kiếm tiền, muốn nhanh nổi tiếng, cô có thể tiếp tục đóng loại phim đó, nhưng nếu như cô muốn được thế hệ mấy chục năm sau còn nhớ tới bộ phim của mình đóng thì mau mau đổi phương hướng đi."
Quay chụp cả ngày, Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy cả người mình đều không tốt.
Bên ngoài thực sự quá lạnh, Nguyễn Lương Kiệt lại yêu cầu nghiêm khắc một cách bất thường. Chỉ cần có một chút không hợp với ý tưởng của ông ta, ông ta sẽ lập tức cho dừng lại.
Khó trách những bộ điện ảnh ông ta quay danh tiếng tốt như vậy.
Tuy rằng ngày thường cô cũng tùy tiện, nhưng bị mắng cả ngày, nói không buồn, không khổ sở hoàn toàn không có khả năng.
Đến khách sạn, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức bò lên giường.
Tay chân cô vẫn lạnh lẽo, Mỹ Đại biết cô khổ sở, không biết an ủi cô thế nào nên đành yên lặng ngồi trên sô pha đọc sách.
Điện thoại của Ngũ Thanh Tuyết ngay lúc này gọi tới.
Âm thanh cô ta vừa gấp vừa vội: "Tiểu Liễu, cậu có khỏe không?"
"Ừm... Cũng được."
Thẩm Hiểu Hiểu ngốc.
Ngũ Thanh Tuyết thần thông quảng đại như thế sao? Cách xa thế mà vẫn biết chuyện cô bị đạo diễn mắng.
Bên kia điện thoại, khẩu khí Ngũ Thanh Tuyết rất gấp gáp: "Trong lòng cậu nghĩ vậy thì tốt, hơn nữa, cái này cũng không gọi là lịch sử đen, là người dốc lòng cố gắng mới đúng..."
"Từ từ."
Nghe thấy cô ta có chút không thích hợp, Thẩm Hiểu Hiểu nửa ngồi dậy: "Lịch sử đen cái gì?"
"Hả? Cậu không biết sao?" Ngũ Thanh Tuyết cũng ngốc, "Tôi cho là cậu đã thấy rồi chứ."
Thẩm Hiểu Hiểu bò đến kế bên máy tính, mở VPN, click mở giao diện tiếng Trung quen thuộc, gõ tên của mình rồi nhấn Enter.
《 Con đường nổi tiếng của nữ minh tinh thanh thuần 》
《 Khiếp sợ! Bí mật nhiều năm ẩn giấu của nữ minh tinh Thẩm Hiểu Hiểu thì ra là nó! 》
...
Căn bản không cần click mở xem, Thẩm Hiểu Hiểu cũng biết nó có nội dung gì.
Cô thấy được những hình ảnh đó.
Thấy được mình lúc sơ trung, béo như cái thùng nước, đây có lẽ được cắt ra từ ảnh tốt nghiệp của cô, thịt trên mặt từng khối từng khối, béo đến mức không thấy mắt đâu.
Thẩm Hiểu Hiểu cắn môi.
Ảnh chụp cũng không nhiều, cơ bản đều là những bức ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp.
Cô nhấn liên tiếp.
"... Tôi và Thẩm Hiểu Hiểu là bạn cùng lớp trước đây. Tính cách cô ta không tốt lắm, rất dữ, mỗi ngày đều bắt nạt bạn học, tự xưng là đại tỷ cái gì đó..."
"... Tôi từng gặp Thẩm Hiểu Hiểu đi cùng với đám lưu manh đầu đường xó chợ, đi thu tiền của đám đàn em nhỏ tuổi yếu thế hơn..."
Ngũ Thanh Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Cậu có ổn không?"
"Còn ổn, nhưng nhìn là thấy vô nghĩa," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Trừ ảnh chụp là sự thật, còn lại thông tin được đưa ra đều là ba cái chuyện vớ vận."
"Tôi nói rồi mà, cậu không phải người như vậy," Ngũ Thanh Tuyết gấp muốn chết, an ủi cô," Đây là chuyện tốt, đã có người muốn bôi đen cậu chứng minh cậu đã nổi tiếng. Nếu không, một người bình thường mờ nhạt, ai rảnh đâu mà đi bôi đen đúng không?"
Thẩm Hiểu Hiểu bị cô ta chọc cười: "Được được được tôi biết rồi."
Hai người nói một hồi, lúc này mới chịu cúp điện thoại. Thẩm Hiểu Hiểu vẫn thấy khó hiểu... Rốt cuộc là ai bôi đen cô? Hay là nói, giới giải trí thấy bây giờ cô nổi tiếng rồi, mới cố ý lột da một phen để hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng?
Không thể là Đinh Thính Xuân, hai người trước mắt không có xung đột về lợi ích. Lưu Vận? Càng không, cô ta không giống người có thể làm ra loại chuyện này.
Vậy thì là ai đây?
Lấy độ hot của《 con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》hiện tại, "lịch sử đen" của Thẩm Hiểu Hiểu nhanh chóng nổ tung.
Nhưng vẫn có một ít công ty kinh doanh account marketing rất ăn ý tránh đi tin nóng này. Bọn họ đều nhận được cảnh cáo của Hoắc Thanh Huy, không ai dám chọc vào Thẩm Hiểu Hiểu. Nhưng một ít người hám tiền, không hề cố kỵ nhảy nhót share tùm lum.
Chu Thục Sơn gọi điện thông báo cho Thẩm Hiểu Hiểu, nói cô không nên gấp gáp, cứ yên tâm đóng phim là được, mấy thứ này cứ giao cho bộ phận xã giao bên công ty xử lý.
Trong nước đúng giờ trưa, Anh Ngu tung ra thanh minh chính thức. Chỉ cần số lượt share quá người, bất kể là tài khoản lớn nhỏ gì đều được gửi văn bản của luật sư, khởi tốt tội phỉ báng bôi nhọ danh dự người khác.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng dưới sự bày mưu đặt kế của Chu Thục Sơn mà đăng ký Weibo, nhắm vào sự kiện này, phát biểu thật dài trên Weibo.
Đầu tiên là chân thành xin lỗi, vì chuyện này ảnh hưởng đến ratings, tiện thể là giải thích, tuổi thiếu niên bởi vì bị bệnh mà phải tiêm thuốc kích thích, dẫn tới nhanh chóng béo phì, nhưng khi đó cũng không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được, bản thân cô cũng phải cố gắng giảm béo mới có Thẩm Hiểu Hiểu hôm nay đứng trước mặt mọi người, cuối cùng là trịnh trọng làm sáng tỏ, bản thân mình chưa từng bắt nạt bạn học, bạo lực học đường như trong bài viết đã nói, cô thẳng thắn, cũng gửi công văn tới người bạn học đã tung "tin nóng" kia đứng ra, mọi người hai mặt một lời.
... Chuyện kia vốn dĩ là bịa đặt, bắt bóng bắt gió, tất nhiên sẽ không có người thật sự đứng ra.
Nhưng lại có không ít bạn học thật của cô, các cô nói Thẩm Hiểu Hiểu lúc đó tuy rằng béo, nhưng lại có tính tình trượng nghĩa, thường giúp đỡ những bạn học bị bắt nạt, hiện giờ cô nổi tiếng, khiến bạn học đều kiêu ngạo vì cô, đồng thời khiển trách những con người vì cọ nhiệt độ mà biết tầm bậy tầm bạ.
Một số cá nhân từ đầu còn cảm thấy gửi văn kiện luật sư là hù bọn họ, vẫn quyết tâm muốn cọ nhiệt độ như cũ... Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Bên phía Anh Ngu thật sự tố cáo bọn họ.
Còn Thẩm Hiểu Hiểu, sáng sớm giờ đã nhận được điện thoại của Hoắc Thanh Huy.
Âm thanh của Hoắc Thanh Huy rất thấp: "Hiểu Hiểu, anh không ngủ được, rất nhớ em."
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ, lúc này, trong nước hẳn là rạng sáng giờ.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thanh Huy trắng trợn biểu đạt ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Hiểu Hiểu nói: "... Ừm, vậy anh thử đếm cừu đi."
"Anh đếm rồi, vô dụng," Hoắc Thanh Huy thở dài, "Mỗi con cừu anh đếm, đều có bóng hình của em."
Trêu chọc trắng trợn này khiến Thẩm Hiểu Hiểu không biết làm sao, nghĩ nghĩ, cô cẩn thận trả lời: "Này, mặt người thân cừu rất đáng sợ đấy. Anh ngủ không được, đúng thật là có lí do cả, ha ha."
Cô cười gượng hai tiếng, Hoắc Thanh Huy trầm mặc.
Hồi lâu, anh nói: "Vì sao em luôn trốn tránh vấn đề này? Hiểu Hiểu, anh yêu em. Cái gì anh cũng có thể cho em, bao gồm cả mạng sống của anh... Em cho anh một cơ hội đi, có được không?