Không những có một tốp người đang đánh bên chỗ Bắc Tướng Quân. Bây giờ còn có thêm một tốp người chặn ngang đường lại.
Tất cả bọn họ đều không để lộ mặt ra. Một tên trong số bọn họ lên tiếng:"Giết chết hắn ta! Trọng thưởng!"
Ắt hẳn tên vừa nói đó là người cầm đầu của đám người này! Bọn họ cũng rất thông mình khi đã bày sẵn ra hai kế hoạch như vậy!
Tên thái tử sợ run cả mật. Chân hắn ta đang yếu dần vì chạy nhưng bây giờ hắn biết kết cục của mình ra sao rồi!
Hắn nhắm mắt lại giống như tự mình hàng trước đám người hung tợn đó. Giọng run run:"Các người...muốn giết thì giết đi!"
Đột nhiên, có một đám người nữa chạy đến. Bọn họ cũng mặc áo đen và bịt kín mắt nhưng họ chạy đến là giúp đỡ thái tử.
Họ rút đao ra, đâm chém lẫn nhau.
Sau đó, một người lạ mặt kéo hắn chạy vào trong rừng.
Chạy cũng rất xa, hắn không thể chịu đựng được nữa:"Thôi! Ta không chạy nổi nữa rồi! Cảm ơn ngươi đã cứu ta!"
Người đó tháo khăn bịt mặt của mình xuống. Thì ra đó là Hạ Tâm, nô tỳ của Nghiên Dương. Hạ Tâm nói:"Thái tử! Thái tử phi biết ngài xảy ra chuyện! Cô ấy mới bảo người đi cứu ngài!"
"Được rồi! Bây giờ đưa ta đến biên cương!"
"Nô tỳ chỉ theo đến đây thôi! Còn lại sẽ có người giúp thái tử!"
"Ngươi định để ta giữa rừng à?"
"Sẽ có người đến giúp thái tử! Nô tỳ cáo lui!"