Thọ yến của hoàng thái hậu diễn ra rất lình đình và nhộn nhịp. Ca vũ từ bốn phương đến múa, rất nhiều quan thần đến chúc thọ.
Từng người từng người một lên dâng lễ vật để tặng cho hoàng thái hậu. Bà ấy rất vui vẻ và nhận lấy tất cả các quà.
Đến lượt thái tử, thái độ của hoàng thái hậu thay đổi hoàn toàn. Ai cũng có thể nhìn ra điều đó! Bà nhìn xung quanh, bà vẫn chưa thấy Nghiên Dương đâu! Bà mới hỏi:"Thái tử, thái tử phi đâu rồi? Bổn cung muốn gặp nàng ấy! Đã lâu không thấy nàng ấy tới thăm hỏi, bổn cung rất nhớ!"
Chết rồi! Nghiên Dương này trốn đi đâu rồi! Lúc trong đông cung tìm cũng không thấy, bây giờ biết trả lời như thế nào.
Thái tử cúi đầu trước mặt hoàng thái hậu:"Bẩm hoàng thái hậu, thái tử phi hôm nay...hôm nay bị bệnh không nhẹ. Nàng ấy sợ sẽ lây nhiễm cho mọi người nên đã không đến!"
Sau đó, nô tỳ của hắn ta bưng đến đưa hắn một cái hộp gỗ. Hắn cầm lấy hộp đó rồi dâng lên cho hoàng thái hậu. Hắn nói tiếp:"Kính chúc hoàng thái hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn."
"Là vật gì?"
"Hoàng thái hậu mở ra khắc sẽ biết!"
Hắn dâng món quà lên cho hoàng thái hậu. Gương mặt của bà ấy tỏ ra không thích thú gì mấy. Bà mở nắp của hộp gỗ ra, bà đã bị hoảng sợ, bà ấy hét lên:"Aaaaaaaaaaaaa! Hỗn xược! Ngươi...ngươi dám tặng cái thứ này cho bổn cung! Ngươi ăn gan hùm à! Người đâu! Bắt tên thái tử này lại cho bổn cung!"
Người ở bên dưới đều tò mò bên trong cái hộp đó là gì. Đột nhiên hoàng thượng đứng ra ngăn lại. Hoàng thượng nói:"Mẫu hậu, thái tử đã tặng gì cho người mà lại bắt thái tử lại?"
Thái hậu tức giận. Bà ấy đập tay xuống chiếc ghế mạ vàng kia. Bà nói:"Hoàng thượng lên đây xem, nhi tử của hoàng thượng tặng cho ta món quà quý hoá quá!"