Hạ Tâm dắt Nghiên Dương vào một căn phòng phía sau. Căn phòng khá nhỏ nhưng lại có đầy đủ đồ đạc, sách, y thư,...
Hạ Tâm cần thận nhìn ngang nhìn dọc rồi đóng kín cửa lại. Sau đó, nàng ấy lấy bức thư mình đang cất giữ đưa cho Nghiên Dương.
Nhận lấy bức thư, Nghiên Dương ngồi xuống chiếc bàn nhỏ rồi mở nó ra. Cô lấy ra đọc, bức thư có nội dung:"Nhã Thị đó ta giải quyết giúp nàng rồi! Dự tính ngày mai kế hoạch sẽ thực hiện! Đợi ngày ta cưới nàng!"
Trong đầu của Nghiên Dương hoang mang. Kế hoạch gì vậy? Nghiên Dương của lúc trước rốt cuộc đã làm ra những thứ gì? Cô đưa bức thư cho Hạ Tâm. Hạ Tâm lập tức đốt nó đi, cô ấy không dám đọc một chữ. Chính vì thế, Nghiên Dương cũng chẳng hỏi Hạ Tâm sẽ có kế hoạch gì xảy ra.
Bức thư cứ vậy mà biến thành tro tàn. Hạ Tâm mở cửa ra, nàng ấy nói với Nghiên Dương:"Tiểu thư, chúng ta quay về được chưa? Mặt trời cũng đã lặn rồi! Nếu chúng ta không quay về...sẽ...xảy ra chuyện đó!"
Nghiên Dương chống tay lên bàn lấy đà để đứng dậy. Cô chẳng muốn về tí nào! Ở đông cung chán lắm! Cô chỉ thấy mấy bà cô ỏng ẹo, ăn mặc màu mè hoa lá hẹ lướt qua lướt lại. Hơn nữa mấy bả rất bánh bèo. Ăn nói lại dẹo. Cô nói với Hạ Tâm:"Tối nay ở lại đây đi! Ta không muốn về!"
Hạ Tâm không đồng ý. Quan niệm ngày xưa không có như ở hiện đại. Hạ Tâm nói với Nghiên Dương:"Không được đâu tiểu thư! Như vậy lão gia...lão gia sẽ đánh chết nô tỳ. Đã vậy còn bị thái tử mắng, trách phạt. Có thể mất cả mạng! Nô tỳ không muốn chết sớm như vậy đâu!"
"Ta lo việc đó cho!"