Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

chương 94: chương 94

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Lúc Tư Đồ và Hoắc Lượng nói chuyện, Hàn Tiêu lấy băng ghi hình ở bệnh viện cùng với danh sách y tá bác sĩ tăng ca tối hôm đó đưa tới.

Lâm Diêu nói cám ơn, Hàn Tiêu dứt khoát rời đi.

“Bây giờ nghiên cứu danh sách này cũng không có ích gì, coi camera ghi hình trước đi.” Tả Khôn nhét danh sách vào túi Lâm Diêu, ánh mắt vẫn chỉ tập trung vào băng ghi hình.

“Đoán chừng cũng không có thu hoạch gì.

Hiện trường nổ còn phải mất mấy ngày mới có thể lấy được kết quả.

Tả Khôn, anh đi với tôi tới phòng an ninh coi băng ghi hình, Thiếu An, phiền anh ở lại đây chờ Tư Đồ.”

Y Thiếu An muốn đứng dậy nhưng bị Tả Khôn đ è xuống, “Không, tôi ở đây chờ Tư Đồ, An nhi em đi với Lâm Diêu đi.”

Tả Khôn có vẻ có quyết định của riêng mình, Y Thiếu An không hỏi nhiều, đi cùng Lâm Diêu rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng an ninh, coi băng ghi hình bắt đầu từ chín giờ, thấy Hoắc Lượng được đưa vào phòng bệnh, thời gian hiện trên màn hình là 1:30 sáng, Hàn Tiêu đi từ phòng bệnh ra, chờ ở bên ngoài.

Lâm Diêu tính tính, lúc này chắc là lúc Hoắc Lượng nói chuyện với Tư Đồ.

Sau đó Hàn Tiêu lần thứ hai đi vào phòng, chưa tới hai phút đã ra ngoài, nói gì đó với nữ cảnh sát ngồi đối diện, rồi vội vã rời đi.

Lâm Diêu đang chuẩn bị coi tiếp, hình ảnh phía sau đột nhiên mất hết! Bảo vệ phụ trách ngồi bên cạnh cũng sửng sốt, có chút vội vàng gõ bàn phím, “Có thể là bị đứng băng, chờ một lát.”

Lâm Diêu mặt không đổi sắc nhìn bảo vệ lấy băng ghi hình ra, mở chiếc máy cũ kỹ, kiểm tra cẩn thận.

Hắn dựa vào Y Thiếu An nói nhỏ vài câu, Y Thiếu An tò mò đi tới hỏi, “Ở chỗ này vẫn xài băng ghi hình loại này sao, tại sao không dùng loại kỹ thuật số?”

“Haha, phía bệnh viện không chịu mua, chúng tôi cũng chịu.

Đành phải ráng xài thôi.”

Y Thiếu An xoay đầu nhìn Lâm Diêu, đối phương gật đầu, hắn lại hỏi, “Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn mười năm.

Ái chà cuối cùng cũng được rồi, xem được rồi đây.” Nói xong bảo vệ bỏ băng ghi hình vào trong máy, mở lên, nhưng hình ảnh sau khi Hàn Tiêu rời đi vẫn không có.

Bảo vệ lo đến độ đổ mồ hôi, Lâm Diêu vẫn như cũ không mang biểu tình gì, Y Thiếu An có chút sốt ruột, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không biết, cái này cũ quá, lúc trước cũng thường xảy ra tình trạng này.”

“Vậy sao? Rất nhiều lần à?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng quen rồi.”

Y Thiếu An cười cười, “Khổ cho cậu rồi, chúng tôi muốn cầm băng ghi hình đi, lát nữa sẽ nói với sếp của cậu.”

Bảo vệ mở cửa phòng, cúi người xin lỗi, nhìn qua có vẻ sợ sệt.

Y Thiếu An đi trước, Lâm Diêu đi phía sau.

“Hai vị cảnh sát thành thật xin lỗi, hai vị đi thong thả.”

Lâm Diêu một chân bước ra ngoài, một chân còn bên trong, tay đút trong túi quần chậm rãi rút ra, bảo vệ đứng bên cạnh vẫn cúi người cung tiễn, chợt thấy Lâm Diêu giơ tay tới trước mặt, trong tay cầm một khẩu súng.

Lâm Diêu sắc mặt âm trầm chỉa súng vào đầu bảo vệ, đối phương sợ tới run rẩy, “Anh, anh anh làm gì?”

Phản ứng của bảo vệ khiến Lâm Diêu có chút nghi ngờ, hắn cất súng vào.

Kéo hai tay của bảo vệ ra phía sau, đẩy người này lên cửa phòng.

Quan sát sắc mặt trắng bệch của bảo vệ, hắn nói, “Dám nói dối trước mặt tôi sẽ có kết quả như vậy!”

“Nói, nói dối? Tôi, tôi không có.”

“Anh nói bị kẹt băng, người từng dùng qua loại băng này đều biết, trước khi mở hộp băng ra, phải xoay bánh răng cho dây băng bên trong về lại chỗ cũ.

Thế nhưng anh lại nhấn núi quay lại, sau đó mới mở băng ra, hình như anh biết bên trong đã sớm không có hình rồi.”

“Không, không phải tôi, tôi không không biết cái loại máy này.”

“Thú vị thật.

Anh vừa nói với đồng nghiệp của tôi là đã làm ở đây mười năm, tình huống này thường xuyên xuất hiện.”

Sắc mặt bảo vệ trắng bệch, chân mềm nhũn quỳ gối xuống trước mặt Lâm Diêu.

Y Thiếu An đứng bên cạnh cười híp mắt, hỏi Lâm Diêu, “Cậu đã phát hiện ra từ đầu, sao còn nhờ tôi hỏi hắn?”

Lâm Diêu nghiêng đầu qua, cười với Y Thiếu An, “Khả năng tương tác của tôi không bằng anh.”

Cùng lúc đó Tư Đồ bước ra khỏi phòng bệnh.

Đi ra khỏi hành lang hút thuốc với Tả Khôn.

“Hoắc Lượng vẫn khăng khăng đòi tham gia?”

“Ừ.”

Tả Khôn cười một tiếng, “Cậu vốn không muốn khuyên phải không?”

“Chuyện này khuyên thế nào? Là cha mẹ của hắn, bây giờ Hoắc Lượng có thể nghĩ đi bắt hung thủ giết cha mẹ mình chứ không phải đi giết hung thủ, điều này thôi cũng thấy hắn đủ tỉnh táo rồi.”

“Giao cậu ta cho tôi, chờ lo xong tang lễ, tôi dẫn cậu ta về Pháp.

Ở bên đó không ai có thể đụng vào.”

Tư Đồ ném đầu thuốc vào thùng rác, lắc đầu, “Không được, tôi phải giữ hắn lại đây.

Tả Khôn, theo lời Hoắc Lượng kể lại, mình đổi vị trí để đặt câu hỏi.

Nếu anh là bác sĩ đó, anh có cơ hội giết Hoắc Lượng không?”

“Đương nhiên.

Tuy rằng lúc đó có một y tá ở phòng đối diện, nữ cảnh sát cũng có thể quay lại bất kì lúc nào, nhưng nếu đó là tôi, chỉ cần mười giây cũng đủ để giết hắn.”

“Đúng vậy.

Dùng một cây súng gắn ống hãm thanh, chỉa vào mục tiêu bóp cò, không cần tới mười giây.

Sau đó có thể nhảy ra ngoài từ cửa sổ, cởi áo blouse, dùng phương tiện đã chuẩn bị xong trước bỏ đi, toàn bộ quá trình chưa cần tới ba phút.

Vậy thì tại sao bác sĩ đó không giết Hoắc Lượng? Còn nữa nếu suy luận bước đầu chính xác, nhà Hoắc Lượng bị nổ là do quả bom bên truyền đạo giả đưa tới, một sát thủ nhà nghề, chẳng lẽ không giết ngay mục tiêu khi vừa nhìn thấy sao? Tổng hợp hai điểm này lại, đối phương có vẻ không vội vàng muốn giết Hoắc Lượng.”

Tả Khôn sáng hai mắt, đang định mở miệng nói, lại thấy Y Thiếu An vui vẻ quay lại, hắn ném điếu thuốc đi, nghênh đón, “Có chuyện gì mà em vui thế?”

“Lâu lắm rồi không vui như vậy, em thật sự rất thích Lâm Diêu.”

“An nhi, em có nghĩ anh và Lâm Diêu có thể trở mặt thành thù không?”

Y Thiếu An cười, khoác tay Tả Khôn, “Bao lâu rồi anh không ghen? Lâu lâu nhìn một chút cũng không tệ.”

Tư Đồ nổi hắc tuyến, vỗ lên lưng Y Thiếu An, “Làm ơn bớt bớt tình thú của hai người lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Tới phòng an ninh xem sẽ biết.”

Trong phòng an ninh, Lâm Diêu ngồi nghênh ngang khí thế mười phần! Một bảo vệ giống như gặp ma, ngồi xổm trong góc tường run rẩy.

Tư Đồ nhìn dáng vẻ vương giả của người yêu mình, thật sự nhịn không được cười, “Tiểu Diêu, em xài gia pháp ở đây?”

Tả Khôn tỏ vẻ thông cảm, trong lòng nghĩ: Tư Đồ, cuộc sống của cậu trôi qua thế nào?

Lâm Diêu nói lại một lần, cuối cùng bổ sung, “Tôi cho hắn là người của hiệp hội, sau khi thử mấy lần phát hiện ngay cả Thiếu An cũng đánh không lại.

Anh hỏi đi, tôi sợ mình lại nghiêm hình bức cung.”

Tư Đồ biết trong lòng Lâm Diêu đang có một ngọn đuốc, bây giờ thuận theo hắn thì vẫn tốt hơn.

Vì vậy Tư Đồ gật đầu, đi tới trước mặt tên bảo vệ đá vào bụng hắn một cái, “Người anh em, anh muốn nếm thử thập đại cực hình Mãn Thanh hay muốn tự mở miệng ra nói?”

“Tôi nói thật, tôi sẽ nói thật, tôi nói!”

Tư Đồ xoay đầu nhìn Lâm Diêu cười cười, người đứng phía sau rút bút ghi âm ra để lên bàn, chờ nghe lời khai của bảo vệ.

“Hôm trước, hôm trước có một người đàn ông tới tìm tôi, nói là hôm nay sẽ có người tới tìm muốn xem camera ghi hình.

Hắn cho tôi một số tiền lớn, bảo tôi xóa đi một nửa hình ảnh trong băng ghi hình.”

“Nói về đặc điểm của người đó, chiều cao, gương mặt, gầy béo, tuổi tác, giọng nói ra sao?”

“Cao hơn tôi một chút, có thể khoảng 1m78, gương mặt cũng bình thường, không có đặc điểm gì.

Mắt một mí, mũi hơi tẹt, những cái khác tôi không nhớ rõ.

Giờ là mùa đông hắn mặc rất dày, không nhìn ra được mập hay ốm.

Tuổi khoảng ba mươi, giọng phổ thông.”

“Hắn cho anh bao nhiêu tiền?”

“Một trăm ngàn, tất cả là tiền mặt.

Tôi, tôi để dưới giường, tôi, tôi sẽ giao ra hết.”

“Hắn có nói cho anh biết tên không?”

“Không, không có.”

Lúc này Tả Khôn đi tới.

Hắn lấy giấy bút, kéo ghế tới trước mặt bảo vệ, “Người đàn ông đó có gương mặt thế nào?”

“Gương mặt? Hình như là tròn.”

“Anh nói người đó có mắt một mí, khóe mắt rũ xuống hay nhếch lên?”

“Khóe mắt? Để tôi nghĩ, nửa này nửa nọ.”

“Còn trán thì sao, có rộng không?”

“Rộng hơn của anh.”

“Lông mi thì sao?”

“Lông mi có hơi rũ xuống.”

Nhìn Tả Khôn từng nét vẽ ra khuôn mặt, Tư Đồ tò mò hỏi, “Anh cũng có nghề này sao?”

“Truyền thống của gia tộc, ai cũng phải học vẽ và đàn, chiêu tự thôi miên của mafia.”

Tư Đồ bật cười, nghĩ hắn làm boss thật sự không dễ dàng.

Mặc dù khả năng vẽ của Tả Khôn rất tốt, nhưng vì bảo vệ miêu tả không rõ ràng, trí nhớ cũng không tốt, bức vẽ hoàn thành trông rất buồn cười.

Tư Đồ nhìn bức tranh trong tay Tả Khôn, nhịn không được sự cà khịa, “Người này trông còn khó nhìn hơn cả kỹ năng vẽ của Tiểu Diêu nữa.”

“Tư Đồ, dạo này anh bị ngứa đòn đúng không?”

Tư Đồ bình chân như vại đáp, “Chớ phiền lòng, em vẫn còn rất nhiều ưu điểm.”

Tả Khôn lùi lại mấy bước, tránh cho mình bị trúng đạn lạc.

Hắn nhìn Lâm Diêu hung hăng đạp một cái vào lưng của Tư Đồ, lần thứ hai cảm thấy đáng thương cho thằng bạn mình, “Tư Đồ, cậu có thể sống được tới hôm nay đúng thật là kỳ tích.”

“Tả Khôn, anh, đừng hiểu lầm, Tiểu Diêu rất dịu dàng.

Đặc biệt là ở trên giường, hả? Đâu rồi, Tiểu Diêu đâu?”

Tả Khôn bất đắc dĩ chỉ ra ngoài, “Ra ngoài nghe điện thoại rồi.”

Không có cách nào lấy lòng người ta, trong lòng giận dỗi, Tư Đồ che eo đứng lên, trút giận lên người bảo vệ, đạp một cái, “Còn dám ngồi dậy, xoay mặt đi chỗ khác cho tôi!”

Lâm Diêu gọi cho Hàn Tiêu, bảo hắn tới bắt người.

Sau đó ba người cầm bức vẽ quay về phòng Hoắc Lượng, để hắn nhận dạng khuôn mặt.

Hoắc Lượng cau mày nhìn, “Ai vậy?”

“Không giống bác sĩ tối hôm qua?”

“Không giống lắm, cùng lắm giống ba bốn phần thôi.”

Tả Khôn lại lấy bút ra, “Cậu nói không giống chỗ nào, tôi vẽ lại.”

“Mắt không nhỏ như vậy, lớn hơn một chút.

Cằm nhọn hơn… Tôi chỉ có thể nhớ tới đây thôi.”

Bốn người nhìn nhau, đều có chút thất vọng.

Nhưng Lâm Diêu vẫn nói, “Chép lại mấy bản đi, đem đi cho bên bệnh viện nhận dạng.

Hy vọng người này chính là bác sĩ cùng biến mất với Đồng phu nhân.”

Tư Đồ ra ngoài chép lại bản vẽ, những người còn lại thì ở trong phòng.

Lâm Diêu không biết Tư Đồ nói gì với Hoắc Lượng, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoắc Lượng, đã ổn định hơn nhiều.

“Hoắc Lượng, Tư Đồ nói gì với cậu, bây giờ cậu nghĩ thế nào?”

“Tư Đồ nói tạm thời cho tôi ở lại với các anh.

Chuyện sau này phải đợi thành viên tới đông đủ ròi thương lượng.”

Lâm Diêu suy nghĩ, thấy vậy cũng tốt.

Cho nên hỏi, “Cậu có luật sư không?”

“Không có.”

“Để tôi tìm luật sư tới giúp cậu chuyện bên này.

Sau này cứ tạm thời ở nhà tôi, bên phía trường học cũng phải thông báo một tiếng, cậu suy nghĩ xem còn chuyện gì cần làm, chúng ta tốt nhất làm luôn một lần.”

Hoắc Lượng trầm mặc hồi lâu, “Tang lễ cho ba mẹ tôi.”

Một tảng đá đặt nặng trong lòng, Lâm Diêu xoa xoa đôi mắt đau nhức, “Thi thể phải chờ kiểm tra xong mới lãnh được, chiều nay tôi với Thiếu An đi lo chuyện bên nhà tang lễ, Tư Đồ và Tả Khôn ở lại với cậu.

Cần phải báo cho những người nào thì viết ra một danh sách.”

Hoắc Lượng cắn răng cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, hắn cố gắng vài lần cũng không phát ra được giọng nói như bình thường, nhìn dáng vẻ bi thương của hắn, Y Thiếu An đi tới bên giường ngồi xuống, đỡ đầu vai run rẩy của Hoắc Lượng, “Tất cả chi phí chúng tôi sẽ lo hết.

Hoắc Lượng, tôi biết cậu không cam lòng, nhưng bây giờ không phải lúc cậy mạnh, bây giờ phải nghỉ ngơi cho khỏe, vậy thì mới làm được chuyện khác.

Hiểu không?”

Hoắc Lượng gật đầu, rất dùng sức.

Hắn cầm giấy bút do Tả Khôn đưa tới, lục tục viết xuống những cái tên phải mời đến tang lễ, một tay viết, nước mắt rớt xuống làm nhòe con chữ.

Hết chương 5.

------oOo------

Truyện Chữ Hay