Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Nhưng mà, không thể vì sự thật tàn khốc mà sợ hãi, nếu khả năng này tồn tại, nhất định phải tra tới cùng! Nghĩ xong, Tư Đồ nói, “Nói vậy thì chuyện Chung Giai Nam và Thư Nhã không đề cập tới ông bà họ Lương là hợp lý, bởi vì bọn họ là đồng bọn.”
Lâm Diêu hít một hơi thật sâu, khi hắn ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cả người giống như bị chích điện, tất cả lỗ chân lông đều muốn nổ tung, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Vụ tai nạn năm đó, rốt cuộc có nội tình gì? Mà có thể dẫn tới kết quả đáng sợ như vậy? Lâm Diêu hy vọng suy luận này của hắn là sai, nhưng nếu muốn chứng minh mình sai, thì phải nghiêm túc điều tra tất cả vấn đề.
Đầu tiên nghi vấn của hắn là, “Tôi có một vài chỗ không rõ, Tập Đông Bình tại sao muốn nhảy lầu? Nếu hắn có liên can tới vụ án, phụ trách tạo sự chú ý cho chúng ta, vậy thì sao không chọn cách khác? Lầu bốn lận, lỡ như nhảy xuống biến thành người thực vật cả đời thì làm sao?”
Tư Đồ lắc đầu nói, “Em đừng quên, bọn họ bày ra tất cả trước khi biết đến sự xuất hiện của ‘anh’.
Trên thực tế, Tập Đông Bình coi như cũng hiểu anh một chút, có thể nó biết, anh tham gia vụ án này chẳng khác nào bọn họ sẽ thất bại.
Mà còn tham dự vụ án mưu sát, nó chắc chắn không có đường thoát, so với bị anh bắt thì thử chơi trò sinh tử một lần.
Trên thực tế, từ lầu bốn nhảy xuống, tỷ lệ chết người rất nhỏ, không giống với trượt chân té xuống.
Huống hồ chi em có thấy, xương cánh tay của Tập Đông Bình gãy rất nặng, hai chân cũng bị thương nặng, nhưng đầu của nó thì không có vấn đề gì nghiêm trọng đặc biệt.
Rất rõ ràng, lúc nhảy xuống nó đã ôm đầu mình lại.
Điều này nói cho anh biết, sau lần bị bắt cóc, Tập Quang Vinh đã cho người dạy nó những cách phòng thân, nó biết được ở những chỗ cao, làm cách nào có thể bảo vệ mình.
Cho nên, Tập Đông Bình nhảy lầu, hoàn toàn không phải sợ tội tự sát.”
Lâm Diêu chọt chọt ngực Tư Đồ, buồn buồn nói, “Anh nói xem nếu tổ trưởng nghe những lời này, hắn sẽ cảm thấy thế nào?”
Tư Đồ ôm eo Lâm Diêu, cười nói, “Tám phần sẽ phát điên.”
Lâm Diêu cười khổ ngồi dậy, dựa vào salon phân tích tiếp, “Án lớn của trường đại học S là vì báo thù cho Lương Tuyết, bốn người chết ở ngày 13 đều tham gia cuộc thi biện luận, bây giờ mối quan hệ giữa Lương Tuyết và Vu Ba cũng đã có chút manh mối.
Lá thư kia có viết, Lương Tuyết từng bị xỉu một lần, cùng Vu Ba đến bệnh viện để kiểm tra.
Kết quả thế nào, không ai biết.
Bây giờ suy nghĩ lại, Chung Giai Nam đã sớm tiết lộ cho chúng ta, giữa Vu Ba và Lương Tuyết có vấn đề.
Cô ta nói, có một khoảng thời gian Vu Ba đối xử với Lương Tuyết đặc biệt nhiệt tình, mà Lương Tuyết thì vẫn luôn lảng tránh.
Tôi biết được từ chỗ của Tập Quang Vinh, tháng 11 năm ngoái, hai ông bà họ Lương tới đây thăm Lương Tuyết, và đó cũng là lần cuối bọn họ gặp được con mình.
Câu đầu tiên của lá thư có viết, ‘Mẹ vừa về đến nhà liền viết lá thư này cho con’, chúng ta có thể suy luận rằng lá thư này được viết vào tháng 11 không? Như vậy, rất có thể Vu Ba biết được bí mật gì đó của Lương Tuyết.”
“Vu Ba là bác sĩ, cô ta đưa Lương Tuyết đến bệnh viện, bí mật của Lương Tuyết rất có thể bị bại lộ.”
“Tôi cũng nghĩ đến khả năng này, Vu Ba rốt cuộc có vai trò gì trong vụ án? Cô ta đối với Lương Tuyết là sự lương thiện, thậm chí là quan tâm.
Nếu động cơ của hung thủ là báo thù, Vu Ba không đáng chết.”
“Cục cưng, em đừng quên, nếu nói quan tâm, thân mật, chuyện này cũng là do Chung Giai Nam ám chỉ cho em.”
Lâm Diêu chớp mắt, nhìn thần thái Tư Đồ sáng lạng, trong lòng có chút ngưa ngứa.
Nhưng mà giờ đã khuya lắm rồi, hắn càng muốn để người kia chợp mắt vài tiếng hơn.
Vì vậy liền nói, “Trời sắp sáng rồi, ảnh ngủ một lát đi.”
Tư Đồ cười xấu xa, ôm lấy Lâm Diêu, tay sờ xuống mông người ta, thấp giọng nói, “Giờ còn ngủ cái gì nữa~”
Ý đồ của hắn bộc lộ rất rõ ràng, Lâm Diêu hơi đỏ mặt, muốn dạy dỗ cái người không biết tiết chế kia, “Đồ khốn, chẳng phải anh nói mình ăn no rồi sao?”
“Ăn em bao nhiêu cũng không no.
Tới đây nào cục cưng, ca ca cho em lên mây.”
Lúc Lâm Diêu bị nụ hôn bao lấy tiếng mắng chửi, hai tay của hắn cũng không tự chủ ôm lại Tư Đồ, kịch liệt đáp lại sự nhiệt tình của đối phương.
Rạng sáng hôm sau, Tư Đồ tới chặn cửa nhà Liêu Giang Vũ.
Liêu Giang Vũ ngay cả nghe lời mắng chửi cũng không chịu giúp hắn, Địch Tử Hi cởi tạp dề, mời Tư Đồ vào ăn sáng.
Nhìn luật sư nhà mình cứ đuổi Tư Đồ đi, Địch Tử Hi đi tới nói, “Giang Vũ ca, mấy người bị hại em cũng có quen biết, mấy ngày nay có nhiều người tới hỏi em về chuyện của họ, ngay cả thầy cô giáo cũng tìm em khắp nơi, lòng người ai cũng bàng hoàng.
Nếu anh không có chuyện gì quan trọng để làm, thì giúp Tư Đồ đại ca một chút đi.”
Liêu Giang Vũ nhìn người yêu mình cười ôn hòa hỏi, “Tử Hi, em phải ngủ một mình nhiều đêm đó có biết không?”
Địch Tử Hi cười, rất tự nhiên nói, “Em thích nhìn anh lúc làm việc hơn.”
“Mẹ nó Tư Đồ, cậu đoán ra Tử Hi sẽ biện hộ giùm cậu nên mới tới đây đúng không?!”
Tư Đồ cười haha, khoác vai Liêu Giang Vũ kéo vào nhà, vừa đi còn lén đưa tay ra sau lưng, giơ ngón cái với Địch Tử Hi.
Tư Đồ không để Liêu Giang Vũ làm nhiều chuyện, chỉ giao hiệu trưởng Trương và chủ tịch tập đoàn Hải Thiên cho hắn điều tra, nhiêu đó cũng đủ bận rộn rồi.
Sau đó Tư Đồ lấp đầy bụng bằng mỹ thực, liền vội vã rời khỏi.
Tư Đồ rời khỏi nhà Liêu Giang Vũ thì nhận được điện thoại của Lâm Diêu, cái vị nhà hắn vừa mới dậy, còn nằm trong chăn, giọng nói nghe mềm nhũn, thiệt làm người ta tê hết đầu khớp xương.
“Tiểu Diêu, ngủ thêm một lát đi.
Buổi trưa chúng ta gặp trước cổng trường.” Giọng của Tư Đồ mềm như nước chảy, ai mà có lỡ nghe thấy chắc chắn sẽ nổi da gà.
“D@m tặc, tối hôm qua đã lắm chứ gì?”
“Nói vậy là sao, em không thoải mái à?”
“Tôi chỉ thấy đau lưng.”
“Cho nên mới nói em nghỉ ngơi nhiều vào, anh muốn đi gặp Đông Minh, có một số việc cần thương lượng với hắn.”
Lúc Tư Đồ gặp Cát Đông Minh, Tư Đồ phát hiện người này đã lâu rồi không nghỉ ngơi, trừng con mắt thâm quầng không có chút ý tốt nhìn Tư Đồ, “Câu chuyện hôm qua cậu kể cho Đàm Ninh nghe là có ý gì?”
Tư Đồ cười rộ lên, hắn biết Đàm Ninh nhất định sẽ kể cho Cát Đông Minh nghe, xem ra người này vẫn chưa hiểu được.
Vì vậy hắn nói, “Câu chuyện đó chỉ kể chơi thôi, đừng coi trọng quá.
Tôi muốn hỏi anh, lúc ở hiện trường nhà vệ sinh, phát hiện khăn giấy kia, có xét nghiệm ra vân môi hay nước bọt gì không?”
“Không có.
Nhưng mà thật ra có vân tay, là của người chết Vương Lệ Lệ.
Mặt khác, chúng tôi tra được hành tung của của cô ta trong đêm đó.
Khoảng 12 giờ đêm, cô ta đến một quán bar tên là Thiên Đường Vui Vẻ, trải qua kiểm chứng, cô ta đi một mình, về lúc nào thì không ai biết.”
Nói tới đây Lâm Diêu đẩy cửa phòng họp đi vào.
Tư Đồ cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết người này sẽ không chịu ở nhà, tới đây cùng nhau nghe kết quả cũng tốt.
Lâm Diêu ngồi xuống, hỏi thẳng vấn đề, “Rất có thể sau khi Vương Lệ Lệ rời khỏi quán bar liền đi thẳng tới hiện trường vụ án, tổ trưởng, anh có sắp xếp người đi điều tra mấy xe taxi xung quanh quán bar chưa? Nhìn xem người trong tổ còn có thể rút ai ra đi điều tra chuyện thẻ ngân hàng không?”
“Chuyện kia đã có kết quả.
Trong thẻ ngân hàng của Vu Ba có hai trăm ngàn, 26 tháng 11 năm ngoái bỏ vào một trăm ngàn, 2 tháng 3 năm nay được chuyển thêm một trăm ngàn, chưa từng được rút ra.
Sau đó tôi có điều tra tình hình kinh tế của bốn người còn lại, phát hiện bọn họ đều mở tài khoản riêng, đều cùng được chuyển một trăm ngàn vào tài khoản vào ngày 2 tháng 3 năm nay.
Chúng tôi chỉ có thể tra được, tài khoản chuyển tiền thuộc tập đoàn Hải Thiên, còn cụ thể thế nào thì vẫn không có cách nào tra được.
Chỉ là cấp trên đã có người cảnh cáo, nếu không đem ra được bằng chứng rõ ràng thì không được tùy tiện điều tra tập đoàn Hải Thiên.”
Lúc này, Tư Đồ đột nhiên nói, “Vào tháng 11 Vu Ba bỏ vào tài khoản một trăm ngàn, tôi cũng không thấy cô ta trúng số gì.
Ba mẹ Lương Tuyết đến thăm cô ta vào tháng 11, Vu Ba lại bỏ vào tài khoản một số tiền lớn trong tháng 11, ở giữa không có gì dính dáng tới nhau, có chết tôi cũng không tin!”
“Tổ trưởng, cái nhìn của chúng ta đều giống nhau.
Chúng tôi bắt đầu từ người chết Vu Ba, liền phát hiện có càng nhiều dữ kiện liên quan đến manh mối.
Trong thư, mẹ của Lương Tuyết có nhắc đến chuyện cô ta từng bị ngất xỉu một lần, là Vu Ba đưa cô ta vào bệnh viện, có lẽ Vu Ba đã phát hiện bí mật gì đó của Lương Tuyết, nhưng cô bác sĩ này không biểu hiện ra là người thân thiết như đã đồn, cô ta là người vơ vét tài sản của Lương Tuyết, hoặc của người bạn trai thần bí kia.
Mà theo hướng tiền gửi từ ngân hàng, bạn trai thần bí của Lương Tuyết là người của tập đoàn Hải Thiên.
Tính tới tính lui, năm người chết là năm trăm ngàn, còn có một trăm ngàn gửi cho Vu Ba vào tháng 11, chính là sáu trăm ngàn.
Ai lại có tài lực hùng hậu thế?”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Cát Đông Minh không muốn thừa nhận cũng rất khó.
Hắn biết tập đoàn Hải Thiên có tình nghi rất lớn, nhưng muốn điều tra chỗ này thật sự rất trắc trở, không phải nói là rất lâu mới được giải quyết.
Làm tổ trưởng của tổ trọng án, tốt xấu gì hắn cũng là một quan nhỏ, ít ra lời nói và việc làm cũng phải có sự tín nhiệm chứ? Lỡ như mạnh miệng nói ra, xong rồi ngay cả cái mông người ta cũng không sờ tới được, thì chẳng khác nào là lừa bịp! Cho nên, đối với chuyện điều tra tập đoàn Hải Thiên, Cát Đông Minh vẫn không nói ra, chỉ hy vọng có thể từ những mặt khác tìm ra càng nhiều bằng chứng hữu lực càng tốt.
Thấy Cát Đông Minh nhíu mày, Tư Đồ bật cười, “Thôi thôi, nhìn anh như bị táo bón vậy, chuyện tập đoàn Hải Thiên để tôi tra, chờ cấp trên của các anh có hành động, cục diện vụ án nói không chừng được phá thành công.”
Cát Đông Minh buồn bực không lên tiếng, nhìn qua rất không tình nguyện.
Lâm Diêu vỗ vai hắn, cười nói, “Đừng khách sáo, lúc c ần sai hắn thì không nên khách sáo làm gì.”
Cát Đông Minh thấy buồn cười, nhìn Tư Đồ nghiêm túc lạ thường, “Tư Đồ, tôi đại diện tổ trọng án…”
“Dừng dừng! Tôi cũng vì công việc, báo cáo kết quả cho Tập Quang Vinh, thuận tiện giúp Tiểu Diêu thôi, anh đừng bao giờ lôi chuyện Thượng Quan gia vào, tôi chịu không nổi đâu.”
Lâm Diêu cũng gật đầu theo, nói với Cát Đông Minh, “Nếu anh muốn cám ơn hắn, kết án rồi thì mời chúng tôi ăn một bữa đi.”
“Đó là điều nhất định, ăn mừng chiến thắng là điều không thể thiếu.”
Cát Đông Minh còn chưa dứt lời, Đàm Ninh mở cửa đi vào, “Vụ án còn chưa đi tới đâu, mọi người đã bàn tới chuyện ăn mừng, hơi sớm rồi đó.”
“Cậu đả kích ai vậy?” Cát Đông Minh không vui hỏi.
Đàm Ninh cười haha, “Không phải đả kích, có chuyện vui.
Bên ngoài có người nói gặp được Mã Đào, mọi người có muốn…” Lời còn chưa nói xong, Đàm Ninh đứng chớp mắt, có chút không tin nhìn ba người phóng đi như một con gió.
Trong phòng họp là một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
Theo giới thiệu, người này có một sạp báo trên một con phố sầm uất ở thành Nam, nửa tháng trước cô có thấy Mã Đào.
Cô không nhớ chính xác thời gian, cô chỉ nhớ lúc đó Mã Đào mua một tờ báo, chưa kịp đi đã bị một người đàn ông khoảng 50 tuổi kéo lại, hai người mau chóng xảy ra tranh chấp.
Cô nhớ được đoạn đối thoại lúc đó.
Người đàn ông: Tôi xin cậu, chỉ cần cậu dám nói thật, tên súc sinh kia nhất định sẽ nhận hình phạt.
Mã Đào: Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không biết, tôi không biết gì hết.
Người đàn ông: Cậu biết, cậu biết, có người nói cho tôi biết là cậu biết, tôi xin cậu, con gái tôi chết oan!
Mã Đào: Chú làm như vậy là quấy rối, còn làm nữa tôi sẽ báo cảnh sát!
Sau đó, người đàn ông đó cùng Mã Đào rời khỏi.
Bởi vì bọn họ cãi rất kịch liệt, cho nên người phụ nữ nhớ rất rõ.
Nghe xong những lời này, Tư Đồ hít một hơi thật sâu, hỏi, “Cô mở tiệm bán báo, mỗi ngày đều tiếp xúc rất nhiều tin tức mới, chúng tôi đưa tin tìm người đã mấy ngày rồi, tại sao hôm nay cô mới đến?”
Người phụ nữ cười ngại ngùng, “Tôi mới kết hôn.
Đây là lần thứ hai, không muốn rêu rao nhưng mà chồng tôi đặt chuyến tuần trăng mật ở nước ngoài, hôm trước mới về.”
Hết chương 19.
------oOo------