Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
“Đừng chỉ gật đầu, nói đi.”
Tập Quang Vinh bị Tư Đồ giục như thế, ngược lại không biết lên tiếng thế nào.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, “Kỳ nghỉ đông năm ngoái, trường của tụi nó có tổ chức một cuộc thi biện luận, sinh viên có thể tự do tham gia.
Bạn gái của Đông Bình ghi danh.
Bởi vì nhà ở ngoại thành, nên nó ở lại trong trường, Đông Bình cũng thường xuyên tới đó.
Còn chừng mấy ngày tới chung kết, bạn gái nó nói muốn tập trung cho cuộc thi, bảo Đông Bình đừng tới quấy rầy.
Đông Bình muốn chuẩn bị tiệc chúc mừng, kết quả đột nhiên con bé bị tai nạn xe, chết ngay trước cổng trường.”
Tư Đồ không đặt câu hỏi tiếp, hắn nghĩ tới tin tức do Địch Tử Hi cung cấp.
Mấy năm nay trường đại học S gia tăng bảo vệ, có khi nào liên quan tới cô bé đó? Tập Đông Bình rất có thể biết ai là hung thủ, nhưng có chết cũng không nói.
Chẳng lẽ liên quan tới bạn gái của nó?
Ghi nhớ hai điều này trong lòng, Tư Đồ lại hỏi, “Bạn gái của Đông Bình tên gì?”
“Lương Tuyết.”
Trong phòng làm việc, Cát Đông Minh bất an đi qua đi lại, Đàm Ninh vẫn bình tĩnh ngồi uống cà phê, Lâm Diêu ngồi bên cạnh ung dung hỏi, “Đàm Ninh, tôi biết thói quen của cậu.
Lúc lấy khẩu cung kẻ tình nghi, cậu thường sẽ cầm nước vào, tại sao hắn lại nói khát nước?”
“Dạ dày của thằng nhóc đó không tốt, chỉ uống nước ấm, tôi cầm nước đá vào.”
“Tập Đông Bình vẫn luôn do cậu phụ trách đưa về, trên đường đi có gì không đúng không?”
“Không có.
Rất thành thật, cũng rất bình thường.
Tôi cũng chỉ hỏi hắn mấy câu, còn cố tình đưa vào phòng nhỏ, chứ không phải phòng thẩm vấn.”
“Các cậu nói gì trong phòng? Lúc đó có bắt đầu ghi chép gì chưa?”
“Là Tiểu Lưu phụ trách ghi chép, tôi chỉ hỏi hai câu.
Thứ nhất, sau khi Tập Đông Bình đến tòa nhà, có phát hiện điều gì khác thường không.
Thứ hai, tại sao lúc đi không khóa cửa.
Sau đó hắn nói đã nói với cậu rồi, câu một hắn lắc đầu, sau đó kêu khát nước.”
Lúc Lâm Diêu và Đàm Ninh nói chuyện, bước chân của Cát Đông Minh nhanh hơn, lâu lâu dừng lại liếc mắt nhìn Đàm Ninh, chân mày nhíu chặt.
Lúc cửa phòng bị gõ, hắn gần như căm tức nói, “Vào đi!”
“Tổ trưởng, cục trưởng và người của tổng cục đã tới rồi.”
Cát Đông Minh gật đầu nói, “Dọn dẹp đi, chuẩn bị họp.”
Sau khi vào phòng họp, Lâm Diêu phát hiện có mấy lão thần tiên ở đây, xem ra vụ án này đã được dọn lên bàn, thảo nào pháp y còn chưa giải phẫu xong thi thể cũng tới.
Thấy mọi người đều đã tới đông đủ, cáo già không nói lời dư thừa, để tổ giám chứng báo cáo tình hình.
“Căn cứ theo phán đoán sơ bộ của chúng tôi, phòng học 203 là hiện trường đầu tiên.
Hiện trường có hai cửa sổ đều bị khóa kín, căn cứ theo lời người phát hiện thi thể Hà Văn, phòng học 203 cũng không khóa, sau khi chúng tôi kiểm tra, phát hiện cửa sổ đóng rất kỹ.
Ở hiện trường có nhiều dấu vân tay, trải qua thẩm tra đối chiếu, trong những vân tay đó có của Hà Văn, sinh viên năm ba ngành Trung văn, Tập Đông Bình sinh viên năm tư ngành quản lý kinh tế, Địch Tử Hi, sinh viên năm ba ngành Trung văn, cùng với năm người chết, còn sót lại ba dấu vân tay cần điều tra thêm.
Ở hiện trường không có dấu vết tranh đấu, chúng tôi cũng đã kiểm tra mấy chiếc ghế, không có bất kì điều gì khác thường.”
Tổ giám chứng có thể trong mấy tiếng ngắn ngủi đã được thành quả này tính ra cũng không tệ, nhưng thái độ của cáo già không mấy hài lòng.
Lúc này, chị đại yêu xác của tổ pháp y lên tiếng, “Tôi căn cứ theo hiện trạng của năm thi thể ở hiện trường, đưa ra phán đoán sơ bộ, sau khi trở về thì chỉ mới giải phẫu được đầu của một thi thể.
Nguyên nhân cái chết là do, một cây đinh sắt dài 15cm đâm xuyên vào sọ não gây xuất huyết mà chết, tôi giải phẫu thi thể đầu tiên phát hiện có một số lượng lớn thuốc ngủ, người chết bị giết trong trạng thái mê man.
Nhưng cũng chỉ là phán đoán bước đầu, muốn tình hình cụ thể hơn thì phải chờ tôi giải phẫu hết những thi thể còn lại, mới có thể đưa ra đáp án.”
Nghe xong, cáo già đưa mắt nhìn Cát Đông Minh, mở miệng hỏi, “Còn chưa triển khai làm việc đã gặp rắc rối, mấy cậu làm việc kiểu gì vậy?”
Đàm Ninh định đứng dậy thì Cát Đông Minh đã đứng trước, nói, “Là chúng tôi không làm việc tốt, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
“Cậu chịu trách nhiệm cái gì? Cậu là tổ trưởng tổ trọng án, chứ không phải thủ lĩnh một vùng.
Còn cậu nữa Đàm Ninh, còn nói nếu có chuyện thì mình sẽ từ chức, tùy tiện xử lý, cậu nghĩ mình là ai?”
Lúc này, Tiểu Lưu mắt thấy Tập Đông Bình nhảy lầu mà không cản được, cũng chủ động nhận lỗi, kết quả bị cáo già mắng té tát.
Trong phòng có ba người đứng dậy muốn chịu trách nhiệm, mà lãnh đạo trực tiếp lại không nói ra kết quả xử lý thế nào, ông mắng xong ba người thì nói, “Vụ án này bây giờ đã được xem là vụ án lớn, bên trên cho chúng ta thời hạn phá án.
Trong một tháng phải phá được vụ này, nếu không toàn bộ cởi cảnh phục về nhà trồng rau!”
Lâm Diêu thật ra không thấy có gì áp lực, nhìn cáo già diễn một màn trước mặt mấy ông lớn, cũng thấy là chuyện đương nhiên.
Chờ mấy người đi rồi, mới là người một nhà nói chuyện.
Kế tiếp mọi người bàn luận và phân công công việc cụ thể.
Tổ trọng án báo cáo kết quả điều tra bước đầu.
Từ 1:00 tới 5:00 sáng ngày 13 tháng này, hai cửa đông và bắc không có ai vào, phía tây chỉ có một ông già gõ mõ cầm canh, hơn tám giờ tối ngày 12 đã đi ngủ, mười giờ dậy khóa cửa tây.
Căn cứ theo điều tra của đồng nghiệp, cửa tây cũng nhỏ và không cao, có thể leo vào.
Với lại ông già ngủ như chết, cho dù có tiếng động gì e là cũng không phát hiện.
Bởi vậy, cửa tây là vị trí trọng điểm phải điều tra.
Sau đó, mấy người bên tổ khác cũng báo cáo kết quả.
Căn cứ theo điều tra, những người chết trong hôm xảy ra vụ án cũng không có gì bất thường, buổi tối đi lúc nào, người nhà cũng không rõ.
Mà theo ghi lại cuộc trò chuyện trong di động và điện thoại nhà của từng người, từ 0h ngày 12 tới lúc báo cảnh sát, cũng không có ghi lại cái gì.
Còn những cuộc trò chuyện khác đều bình thường, không tìm ra manh mối gì.
Muốn điều tra những người cuối cùng liên lạc với các nạn nhân, sợ là phải mất mấy ngày.
Lúc Lâm Diêu buồn ngủ, rốt cuộc cũng giải tán.
Cáo già một mực cung kính tiễn những cấp trên, quay về liền tới thẳng tổ trọng án.
Trong phòng làm việc của Cát Đông Minh, cáo già vỗ vai hắn, cũng không nói gì, đóng cửa lại không biết hai người nói gì với nhau, hơn một tiếng sau, gọi Đàm Ninh và Lâm Diêu vào.
Lâm Diêu cho rằng, cáo già thế nào cũng sẽ phải nói về vụ án trước, không nghĩ tới ông lại hỏi, “Tôi nghe nói Tư Đồ cũng ở đó?”
Lâm Diêu còn chưa lên tiếng đã đỏ mặt, mặc dù chuyện hắn và Tư Đồ, người trong cục đều biết, nhưng muốn để mình tự thừa nhận trước mặt cáo già thì vẫn có chút mất tự nhiên.
Vì thế Lâm Diêu chỉ gật đầu.
“Chuyện của Tập Đông Bình thế nào chúng ta cũng phải có một lời ăn nói, các cậu không cần gánh vác gì cả, làm việc cho giỏi mau chóng phá án là được, phía trên có áp lực gì thì đều chỉa vào tôi.
Lúc nãy tôi và Đông Minh đã thương lượng, chuyện của Tập Đông Bình, Đàm Ninh không chịu trách nhiệm gì cả, cậu có thể tiếp tục công việc.
Về phần Tiểu Lưu để hắn về nhà nghỉ ngơi đi, chờ vụ án phá xong rồi tính tiếp.”
Đàm Ninh không tỏ thái độ, có vẻ như vẫn tự trách.
Lâm Diêu cảm thấy cáo già tìm bọn họ không chỉ để nói chuyện, nhìn thoáng qua Cát Đông Minh, đối phương nói với hắn, “Chúng tôi suy nghĩ kỹ rồi, Tiểu Lâm, lúc này cậu không cần vào tổ chuyên án.
Tùy cậu tự do điều tra, có gì thì có thể tới tìm tôi, chúng ta giữ liên lạc.”
Hừ! Đúng là thương lượng bất chính.
Hai ông hồ ly lớn nhỏ này đã tính toán, biểu hiện thả mình ra ngoài, thật ra là để mình qua chỗ Tư Đồ nghe ngóng.
Nhưng mà vậy cũng tốt, vụ án trước thì so cao thấp với hắn, giờ liên kết phá án, cảm giác cũng không tệ.
Vì vậy, Lâm Diêu tỏ ra bình thản nói, “Tôi nghe theo sắp xếp của cấp trên.”
“Cậu đi chào Tư Đồ một tiếng rồi về nói với chúng tôi bước đầu tiên cậu muốn làm gì.”
Nghe cáo già như quan tâm sắp xếp, Lâm Diêu hiểu thành: Cậu đi thăm dò thằng kia xem nó biết cái gì rồi.
Lâm Diêu vẫn bình tĩnh đồng ý như cũ, ra khỏi phòng Cát Đông Minh đi gọi điện thoại.
Hắn đi rồi, Cát Đông Minh thở dài, có chút bất mãn, “Ông già, đừng có giả bộ như luyến tiếc người ta, con tôi đã sớm bị bán mất rồi.
Tư Đồ đó rất tinh ranh, chưa hẳn bắt được đâu.”
“Cái này không cần lo, cậu gọi điện cho Tiểu Đường kêu về, càng nhiều người càng dễ hơn.”
Đàm Ninh lén liếc cáo già, trong đầu nghĩ: Một Tư Đồ còn chưa đủ, muốn dụ cả Diệp Từ? Nằm mơ đi, Diệp Từ đã sớm bị Đường cảnh giam để mắt, làm gì tới lượt ông.
Sự việc y như Đàm Ninh suy nghĩ, Diệp Từ sau khi biết được vụ án từ Tư Đồ, cũng không biết hắn làm gì, ai cũng không liên lạc được với Đường Sóc, kể cả ba mẹ.
Lúc Cát Đông Minh còn đang không hiểu tại sao không liên lạc được với Đường Sóc, Lâm Diêu đã quay lại nói, “Có tình huống mới.
Một năm trước Tập Đông Bình có quen bạn gái, Lương Tuyết sinh viên năm ba ngành quản lý kinh tế của đại học thành phố S, nhưng vào tháng 1 năm ngoái, Lương Tuyết vì bị tai nạn giao thông, chết trước cổng trường.
Theo Tư Đồ điều tra, sau cái chết của Lương Tuyết, Tập Đông Bình hết sức không bình thường.
Tư Đồ nói có hai điểm đáng ngờ, thứ nhất, cái chết của Lương Tuyết có liên quan tới chuyện Tập Đông Bình nhảy lầu không.
Thứ hai, Tập Đông Bình rất có thể biết ai là hung thủ, hoặc biết một phần chân tướng, nhưng cũng không hoàn toàn bài trừ khả năng hắn là hung thủ, bởi vì lúc vụ án xảy ra, hắn không có bằng chứng ngoại phạm.
Hơn nữa, chứng sợ vật nhọn của hắn có thể chỉ là ngụy trang.
Nhằm vào hai điểm trên, chúng ta phải tìm nhà trường và bác sĩ tâm lý của Tập Đông Bình, tiến hành điều tra cặn kẽ.”
Lâm Diêu nói xong, phát hiện ba người ngơ ngác nhìn mình, “Có chuyện gì? Thấy chỗ nào lạ à?”
“Có! Mới rời khỏi bệnh viện hơn hai tiếng, tại sao Tư Đồ lại biết nhiều vậy?” Đàm Ninh không cố kỵ mặt mũi, hỏi thẳng.
Lâm Diêu thiếu chút nữa trợn trắng mắt, không nhịn được nói với hắn, “Kém xa với lúc hắn ở trạng thái tốt nhất.
Tôi đi đây, liên lạc sau.”
Ba người nhìn Lâm Diêu bỏ đi, Cát Đông Minh kiên định nói, “Nhất định phải bắt nhốt Tư Đồ!”
Trước cửa trường đại học S, Tư Đồ ngồi trong xe nhìn Lâm Diêu đi tới, mở cửa xe chờ.
Trong miệng chế nhạo bọn người trong cục đều là đám hồ ly tinh công tư bất phân, sau này e là phải làm nô dịch dài dài.
Lâm Diêu không phản ứng với sự bực tức của Tư Đồ, chẳng qua cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.
Sớm phá án thì bọn họ có thể sống bình thản, nghĩ tới đây, Lâm Diêu cũng bực tức nói, “Tôi thì không hiểu, từ lúc ở chung tới giờ, hai chúng ta chả có bao nhiêu ngày yên tĩnh.
Thời gian ở nhà dài nhất là bao lâu?”
“Mười ba ngày, em yêu.”
“Bây giờ còn làm hùm làm hổ trên đầu tôi, người nhà cũng không tha.
Sớm muộn gì tôi cũng tính sổ với bọn họ.”
Tư Đồ cười, lại gần hắn nói nhỏ, “Dùng sức mạnh của em đập họ, anh đảm bảo họ đều trốn em hết.”
Lâm Diêu liếc nhìn, trong đầu nghĩ: Anh đúng là kiểu người có vợ quên mẹ điển hình.
Hết chương 5.
------oOo------