Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Đối với chuyện Tập Đông Bình gọi Tư Đồ là chú, trên cơ bản đều khiến mọi người ôm bụng cười to.
Bản thân Tư Đồ mặt dày, nên không cảm thấy gì hết, nhưng da mặt Lâm Diêu thì mỏng, hung hăng liếc những người đang cười, lập tức khiến không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
Tập Đông Bình có chút ngượng ngùng đứng cạnh Đàm Ninh, lén nhìn Tư Đồ, hình như tại hắn không cẩn thận phụt ra xưng hô nên có chút mất mặt, rất hy vọng Tư Đồ có thể giải thích.
Đáng tiếc, chư vị ở đây đều quan tâm tới vụ án, chứ không phải xưng hô giữa hắn và Tư Đồ.
Lâm Diêu đẩyTư Đồ đi, lấy bút với giấy của đồng nghiệp đứng kế bên, đơn độc hỏi Tập Đông Bình, “Hôm nay mấy giờ cậu đến câu lạc bộ?”
“Khoảng 14h30 chiều, thời gian cụ thể thì tôi nhớ không rõ.”
“Cửa phòng là do cậu mở?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao lại đi, đi lúc mấy giờ?” Lúc nói chuyện, Lâm Diêu bấm bút, làm ngòi bút cứ thụt ra thụt vào, động tác như đang buồn chán nên mới làm.
“Tập san của trường chúng tôi chiều nay phải đem đi in, còn thiếu một bản thảo của Địch Tử Hi thôi.
Tôi đi tìm hắn đòi bản thảo, đến lớp của hắn mới biết là hắn đi với Hà Văn tới đây.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi đang trên đường quay lại thì gặp bạn học, đứng nói về chuyện đi thực tập.
Sau đó thì thầy chủ nhiệm gọi điện tìm tôi, nói tôi mau tới đây, tôi gặp mấy anh ở trước luống hoa bên kia, giờ mới cùng tới đây.”
Lâm Diêu cẩn thận quan sát Tập Đông Bình, một sinh viên rất bình thường, nhìn không ra có gì đặc biệt.
Nhưng mà, điều khiến Lâm Diêu cảm thấy có vấn đề, chính là Tập Đông Bình này không có một chút hoảng loạn hay căng thẳng, khi trả lời cũng rất trôi chảy, tư duy rõ ràng, nếu không vì có tố chất tâm lý tốt, thì trước đó cũng đã suy nghĩ lý do thoái thác.
Xem ra, phải điều tra cặn kẽ Tập Đông Bình này mới được.
Bị Lâm Diêu xem là đối tượng phải điều tra kỹ, Tập Đông Bình có vẻ cũng không cảm thấy khó chịu bất an, hắn chỉ nhìn cây bút của Lâm Diêu, lâu lâu nhíu mày một cái.
Cách đó không xa có mấy người đi ra nói chuyện lớn tiếng, khiến Tập Đông Bình chú ý, hắn nhìn qua bên kia, đột nhiên hỏi, “Tôi bị tình nghi sao?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì tôi đến sớm nhất, tôi nán lại ở phòng học có thể tới 10 phút, lúc đi lại không khóa cửa, hình như tôi là người đáng bị tình nghi nhất.”
Lâm Diêu mỉm cười, nói, “Vậy cậu nói thử đi, cậu nán lại phòng học 10 phút để làm gì, lúc đi tại sao không khóa cửa?”
“Tôi lo chỉnh sửa bản thảo để đem đi in, cánh cửa đó cũ lắm rồi, mỗi lần đóng mở rất cực nhọc, lúc đó tôi lười khóa, bên trong cũng không có gì đáng giá, bình thường ngoại trừ thành viên của câu lạc bộ, căn bản chẳng có ai tới.”
Lâm Diêu mỉm cười không nói, chỉ nhìn thôi.
Tập Đông Bình có chút mất tự nhiên, cúi đầu thì ánh mắt lại vô tình nhìn vào chiếc bút của Lâm Diêu, lại nhíu mày lên tiếng, “Anh hỏi Hà Văn rồi nhỉ, có phải cổ nói bình thường sau ba giờ mới tới, anh không hỏi tại sao hôm nay tôi tới sớm à?”
“Bởi vì cậu muốn chỉnh sửa bản thảo, sao? Không phải à?” Vừa thấy vẻ mặt Tập Đông Bình hơi kinh ngạc, Lâm Diêu liền đùa giỡn hỏi một câu.
“A, không, đúng là như vậy.” Tập Đông Bình thừa nhận lời Lâm Diêu nói, nhưng khi trả lời thì lại né tránh cặp mắt xinh đẹp của Lâm Diêu.
Lúc này Đàm Ninh đi tới nói, “Tập Đông Bình, cậu đi theo tôi, tôi muốn ghi lại khẩu cung của cậu.”
Tập Đông Bình im lặng, hỏi lại, “Bây giờ không phải đang lấy khẩu cung sao?”
Lâm Diêu cười cười, “Tôi chỉ tùy tiện nói chuyện mấy câu thôi.” Nói xong, để lại nụ cười hoa mắt, tiêu sái bỏ đi.
Kéo Tư Đồ qua một bên, Lâm Diêu thấp giọng nói, “Thằng cháu lớn của anh có vấn đề.”
“Phải không, anh mới gặp nó mấy lần thôi, không thân thiết gì.
Nếu có vấn đề thật thì em xách nó về đi.”
Nhìn cái người trông không có gì là nói đùa, Lâm Diêu lại hỏi, “Tôi biết mấy người bạn của anh không có ai lương thiện, ba của Tập Đông Bình làm nghề gì?”
“Em có từng nghe về đội cảnh vệ Màu Trắng chưa?”
Lâm Diêu tìm lại trong trí nhớ, lắc đầu.
Sau đó, nghe Tư Đồ giới thiệu, “Đội cảnh vệ Màu Trắng là một công ty bảo vệ tư nhân, hộ tống xe chở tiền, làm vệ sĩ, canh chừng tải sản, vân vân, những chuyện này đều nằm trong phạm vi công việc của họ.
Tập Quang Vinh là ông chủ của công ty này, hắn làm ăn rất được, thậm chí còn mở ra nước ngoài.
Tại thành phố này cũng có thể nói là một nhà giàu có.
Mấy năm trước vì một vụ bắt cóc mà anh quen biết Tập Quang Vinh, đối tượng bị bắt là Tập Đông Bình.
Nói anh nghe thử, thằng cháu to xác của anh có vấn đề gì?”
Lâm Diêu không nhịn được cười, nói với Tư Đồ, “Trong lòng nó có mờ ám, trông như chờ tôi hỏi mấy câu đã chuẩn bị sẵn trước câu trả lời.
Nếu tôi đoán không sai, nó mới là người đầu tiên phát hiện thi thể, bởi vì nguyên nhân gì đó mới che giấu sự việc, nhưng mà, tôi tin nó không phải hung thủ.”
“Hả? Em kết luận nhanh vậy, thực sự rất ngạc nhiên.”
“Rất đơn giản, thằng cháu của anh có chứng sợ đồ nhọn.
Hung khí là cây đinh, nó không thể là hung thủ được.”
Tư Đồ thoáng ngạc nhiên trừng mắt, “Sao em biết thằng cháu của anh bị bệnh?”
“Có thấy cây bút của tôi không, tôi chỉ bấm bút trong vô thức, ngòi bút bên trong đẩy ra, nó mới thấy đã sợ xanh mặt.
Nhưng mà nó có khả năng kiểm soát rất tốt và nhẫn nại, cho nên mới không nổi giận với tôi.
Đừng để ý, tôi sẽ mời thằng cháu của anh về uống cà phê.
Hy vọng đội bảo vệ Màu Trắng không có gây hấn với cảnh sát chính quy.”
Lúc này, Cát Đông Minh đứng trước cửa kêu mọi người trở về cảnh cục, Lâm Diêu đưa chìa khóa cho Đàm Ninh, để hắn lái xe của mình về.
Sau đó chào Liêu Giang Vũ và Địch Tử Hi đang ngồi trên xe của Tư Đồ.
Trên đường trở về, Tư Đồ chỉ phụ trách lái xe.
Lúc này Lâm Diêu mới hỏi Địch Tử Hi tình hình lúc đó.
“Em không có đi vào trong, chỉ để bản thảo lên bàn xã trưởng rồi chạy ra ngoài.
Mới xuống cửa đã nghe Hà Văn la lớn.
Em chạy theo tiếng kêu thì tìm được phòng học đó, Hà Văn ngồi trước cửa sợ tới không nói nổi, lúc em thấy mấy thi thể cũng không biết làm sao.”
“Lúc đó sao không báo cảnh sát?” Lâm Diêu hỏi.
“Em rất rối, lúc đó chỉ nghĩ tới Giang Vũ ca.”
“Tử Hi, tại sao em không gọi cho hòa thượng, mà muốn chạy ra ngoài tìm hắn?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Diêu, Địch Tử Hi có chút căng thẳng, Liêu Giang Vũ ngồi bên cạnh nói, “Đừng căng thẳng, đây đều là câu hỏi theo thông lệ thôi, người một nhà, em sợ cái gì.”
Địch Tử Hi cười, suy nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy nói, “Giang Vũ ca không phải sinh viên hay thầy cô, ảnh không vào trường được.”
“Phải vậy không, hòa thượng?” Lâm Diêu nhìn Liêu Giang Vũ qua kính chiếu hậu.
“Mẹ nó, cái bọn phá trường năm nay như bị động kinh, bảo vệ trước cổng còn nhiều hơn, không phải nhân viên nhà trường, căn bản không được vào.”
“Nghiêm ngặt như vậy sao?” Tư Đồ lái xe còn bớt thời giờ đặt câu hỏi.
Địch Tử Hi không căng như hồi nãy nữa, liền nói, “Không có như Giang Vũ ca nói nghiêm trọng như vậy.
Nếu anh tới làm việc, sẽ có quầy đăng ký, còn có người trong trường ra nhận.
Nếu đến tìm người, cũng chỉ cần liên lạc với người trong trường là sẽ được vào.”
Lâm Diêu thấy cái trường này có hơi nghiêm ngặt quá đáng, liền hỏi, “Trường của em có mấy cổng?”
“Ba, cửa đông là cổng chính, cửa tây và cửa bắc là cửa phụ.”
“Bảo vệ ở cổng nào cũng nghiêm như thế?”
“Không, cửa tây không có nghiêm, có thể dễ dàng ra vào.
Nhưng mà, lúc đó Giang Vũ ca chờ em ở cửa đông, nếu gọi thì phải chờ anh ấy lái xe qua cửa tây, phải vòng hơn nửa cái trường mới tới, em chạy ra đón nhanh hơn.”
Lâm Diêu không hỏi tiếp, bắt đầu suy nghĩ, bảo vệ ở cửa tây không nghiêm, có khi nào hung thủ gây án lúc nửa đêm xong thì rời đi bằng cửa đó? Lúc này chợt nghe Tư Đồ hỏi, “Tử Hi, lúc em gặp Hà Văn, cô ta có hành động gì khác không?”
“Hình như không có.
Em dẫn cậu ấy ra ngoài rồi thì nói chờ em ở đây, em tìm người giúp.
Lúc em đi, cậu ấy vẫn ngồi trên cầu thang lầu hai, em quay lại thì vẫn ngồi đó.”
Tư Đồ nhíu mày, xoay đầu gọi, “Tiểu Diêu.”
“Ừ, Hà Văn này có hơi kì lạ.
Thấy nhiều thi thể như thế vẫn can đảm ngồi lại trong tòa nhà.
Nếu là người bình thường sẽ yêu cầu đi cùng Tử Hi, hoặc hỏi Tử Hi muốn tìm ai giúp.”
Lúc này nghe Địch Tử Hi nói,”Là em bảo cậu ấy ở lại canh hiện trường.
Nói thế nào nhỉ, lúc trước khi nghe các anh bàn về vụ án, em có để ý, hình như bảo vệ hiện trường rất quan trọng.
Em lo sẽ có thành viên khác tới nên nhờ Hà Văn ở lại canh.”
Tư Đồ nghiêng đầu nhìn Địch Tử Hi, “Không tệ không tệ, bình thường không thấy em nói nhiều, thì ra đều biết hết ha.”
Địch Tử Hi ngại ngùng cúi đầu, Liêu Giang Vũ đắc chí, Tư Đồ và Lâm Diêu liếc hắn.
Tới cảnh cục, Tư Đồ không quan tâm có người khác ở đây, ôm chầm Lâm Diêu hôn một cái chóc! Liêu Giang Vũ xuống xe làm như không thấy, nhưng Địch Tử Hi thì đỏ mặt.
“Rảnh thì gọi cho anh.” Nhìn sắc mặt Lâm Diêu không tốt, Tư Đồ dịu dàng bổ sung một câu.
Nhìn ba người đi vào trong rồi, Tư Đồ thở dài đi mua sắm một mình.
Xe chạy chưa bao lâu, Diệp Từ đã gọi tới, Tư Đồ mới bắt máy đã nói lời khó nghe, oán giận hắn, “Anh được lắm, mặt dày kêu cha vợ cho Tiểu Đường nghỉ nửa tháng, hai người du sơn ngoạn thủy, ở đây tụi tôi chưa kịp thân thiết đã gặp án mạng.
Anh còn không biết xấu hổ gọi cho tôi, hỏi tôi muốn quà gì á?”
“Không phải tôi hỏi mà là Tiểu Đường muốn mua quà cho mấy cậu.
Sao, cậu lại nhận vụ gì nữa?”
“Không phải tôi, mà là chuyện của Tiểu Diêu.
Hôm nay trường của Tử Hi xảy ra chuyện lớn, giết một lúc năm người.”
Diệp Từ trầm mặc mấy giây, đột nhiên nói, “Chuyện này không được nói với Tiểu Đường.”
Đột nhiên bị cúp điện thoại, Tư Đồ thở phì phò mắng Diệp Từ, “Thứ đàn ông muộn tao không có lương tâm!”
Mua một đống đồ mang về nhà, Tư Đồ nhàm chán xem TV lên mạng, cảm giác cuộc sống không có Lâm Diêu làm bạn, một ngày dài như một năm.
Phải tìm vài ủy thác làm mới được, nhưng mà bị em ấy cấm mất rồi.
Hay lấy danh nghĩa kiếm tiền đi làm, nhưng mà mới lấy được số tiền lớn từ mẹ, mượn cớ này căn bản không xài được, lẽ nào chỉ có thể ở nhà mọc nấm?
Tư Đồ đang ở nhà chán chết, điện thoại di động vang lên.
“Ai vậy?” Giọng nói Tư Đồ lười biếng, như sắp chết tới nơi.
“Cậu em Tư Đồ?”
“Ai đó?”
“Là tôi, Tập Quang Vinh.”
Ầy! Chắc là gặp chuyện gì rồi, thằng nhóc mới bị dẫn về đồn, bên đây liền nhận được điện thoại ông cha.
Trong lòng Tư Đồ mơ hồ nhận ra điều không ổn.
“Tập đại ca, đã lâu không gặp…” Vừa định hỏi gần đây thế nào, nhưng trong đầu suy nghĩ người ta có thể gọi điện tới, nhất định biết mình xuất hiện ở hiện trường.
Lúc này giả vờ hồ đồ vốn không phải tính cách của Tư Đồ, liền hỏi, “Chuyện của Đông Bình à?”
“Nói chuyện với cậu quả là thẳng thắn.
Gặp mặt đi, có chuyện phiền phức rồi.”
Không đi được không? Đã đồng ý với Tiểu Diêu làm trẻ ngoan ở nhà rồi, vậy phải làm sao? Tư Đồ mâu thuẫn bên trong, nhưng ngoài miệng thì rất vui vẻ đồng ý gặp Tập Quang Vinh.
Hết chương 3.
------oOo------