Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Ánh bình minh sắp lên, Tư Đồ chạy hồng hộc đến, rốt cuộc cũng tới trước phòng của Lâm Diêu, hắn đập cửa!
“Tiểu Diêu, em có ở đây không, Tiểu Diêu?”
Cửa phòng mau chóng bật mở, Tư Đồ vừa thấy Lâm Diêu không bị thương gì, trái tim rốt cuộc cũng về chỗ cũ.
Vội vàng ôm đối phương vào lòng, không buông ra.
“Anh làm gì vậy, chân tôi bị thương, ôm nhẹ thôi.” Lâm Diêu không thể chịu nổi sức mạnh của hắn, gần như muốn té ngã.
Vừa nghe hắn bị thương, Tư Đồ mới thả ra, vừa truy hỏi vừa đỡ hắn đi vào phòng.
Lúc tới giường, Lâm Diêu bị Tư Đồ ôm đặt lên giường, lúc này mới rảnh rỗi nói, “Né được mấy chiêu, nhưng đầu gối trúng một cước.”
Tư Đồ dùng đèn bàn rọi đầu gối nhìn kỹ, sưng tấy, trong lòng đau vô cùng.
Nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng để anh bắt được, anh sẽ chôn sống nó!”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ mà lòng ấm áp, nhưng vẫn muốn hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
“Hai chúng ta không cách nhau vài tiếng đều đến đây, anh vẫn luôn đi theo em.”
“Vẫn?”
“Cũng không phải là luôn luôn, buổi chiều em đưa Từ Lượng đi thì anh không theo nữa.”
Lâm Diêu ngẫm nghĩ, căn cứ theo lời của Tư Đồ, người dụ cảnh sát quốc tế không phải hắn.
Là Diệp Từ sao? Cứ cảm thấy Diệp Từ sẽ không làm chuyện này.
Mặc kệ Lâm Diêu suy nghĩ cái gì, Tư Đồ đang vô cùng tức giận, ai là người làm hắn bị thương? Chán sống rồi đúng không? Tư Đồ vừa kiểm tra vết thương vừa hỏi, “Em có nhìn thấy người đó không? Không để lại manh mối gì hả? Mẹ nhà nó, đầu tiên phải bắt lại sau đó đánh một trận nữa.
Đừng có nhìn anh cười nữa, đầu gối của em có sao không?”
Đầu óc Lâm Diêu linh hoạt, hắn rõ nếu nói nhiều hơn, Tư Đồ nhất định sẽ nhận ra gì đó.
Hai người tuy giờ không thể ở gần nữa, nhưng lúc hai bên đối chọi tình báo vẫn có thời gian gần nhau đúng là tốt.
Lâm Diêu hạ quyết tâm sẽ không tiết lộ gì thêm nữa, sau khi đánh cược với nhau, đã bao lâu rồi hai người không ở cùng nhau? Không nói thì thôi, nói đến thì trong lòng thật trống trải.
Vì vậy, hắn giơ hai bàn tay mảnh khảnh xoa gò má Tư Đồ, giọng nói dịu dàng nói, “Nhớ tôi không?”
Sét đánh một cái chẻ Tư Đồ ra làm đôi! Chỉ có ba chữ này đã khiến người ta chịu không nổi! Chỉ còn một chút lý trí, khiến hắn cảnh cáo vợ yêu của mình, “Đừng có dụ dỗ anh, anh vẫn luôn nghẹn đây.”
Nhìn người đàn ông của mình đang cố gắng nhẫn nhịn, thấy thật dễ thương.
Suy nghĩ của hắn cũng không khác mấy, liền thêm lửa vào củi, “Tôi nhớ anh, Tư Đồ.”
“Cục cưng, chân em bị thương.”
“Không sao.”
“Anh sợ làm em đau.”
“Nhiều ngày không gặp, chỗ đó của anh sao rồi?”
“Yêu tinh, anh sẽ làm chết em!” Nói xong, Tư Đồ đè cả thân hình cao lớn lên người Lâm Diêu, lửa tình như núi lửa bùng phát.
…
Khi ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt Lâm Diêu, Tư Đồ đứng lên kéo rèm che kín, hy vọng có thể khiến Lâm Diêu ngủ ngon hơn.
Sau đó ném chiếc khăn lông ướt đã lau người sạch sẽ, nụ cười trên mặt càng ngày càng dịu dàng.
Tiểu Diêu này, tâm tư đó sao có thể giấu được mình.
Theo lý thuyết, em ấy là người biết nặng biết nhẹ, đổi lại là lúc bình thường, chắc chắn sẽ không yêu cầu ân ái sau khi bị tập kích.
Em ấy làm như vậy đơn giản chỉ muốn mình bỏ cái suy nghĩ truy hỏi tới cùng trong đầu, tiện thể để mình ói ra những gì mình đã điều tra Nghê Mỹ sau khi rời khỏi quán bar.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ nhẹ nhàng vuốt v e gò má đỏ hồng của Lâm Diêu.
Con người xinh đẹp này mỗi khi ăn ngủ no đủ sẽ như con mèo con khiến người ta yêu thích.
Nhìn một hồi hắn lầm bầm, “Cục cưng, không phải chồng xảo quyệt đâu, em thật sự cần nghỉ ngơi cho khỏe.
Đã bị thương rồi còn không quên đào hố cho anh té, em đó, ít nhiều gì cũng phải nghĩ cho bản thân chứ.”
Cứ thế, kế hoạch Lâm Diêu muốn vắt kiệt Tư Đồ bị thất bại, bản thân thì mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.
Thừa dịp Lâm Diêu ngủ say, Tư Đồ rời khỏi khách sạn.
Cả đêm không ngủ còn vận động kịch liệt, coi như thân thể hắn cường tráng cũng ít nhiều chịu không nổi.
Ngồi trong xe, mở máy điều hòa, Tư Đồ lấy điện thoại liên lạc với bạn bè mình.
Trong một tòa biệt thự ở Pháp, Y Thiếu An nhận được điện thoại của Tư Đồ thì vui vẻ vô cùng, nói một hồi lâu mới chợt nhớ, “Sao cậu lại gọi điện cho tôi vào giờ này?”
“Ừ nhỉ, bên đó đang là nửa đêm.
Tả Khôn đâu?”
“Chờ một lát, để tôi gọi cậu ấy dậy.”
Không lâu sau, chợt nghe giọng nói lười biếng của Tả Khôn, “Hơn nửa đêm không ngủ đi, còn quậy cái gì?”
“Bên đây đang là buổi sáng.
Tỉnh táo chút đi, tôi có việc muốn hỏi.”
Đầu dây bên kia, Tả Khôn tr@n truồng ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Y Thiếu An cũng ngồi dậy, chỉ nghe Tư Đồ hỏi, “Tả Khôn, cậu biết Hàn Cương không, một tên bán tin tình báo quốc tế.”
Tả Khôn sửng sốt, nhất thời tỉnh táo, “An nhi, phiền em đi pha cà phê mang qua thư phòng giúp anh.
Tư Đồ, anh cúp điện thoại trước đi, tôi vào thư phòng rồi gọi lại.”
Nghe Tả Khôn nghiêm túc, Tư Đồ biết mình sẽ có thu hoạch ngoài dự tính.
Lát sau Tả Khôn gọi điện lại, “Tôi và Hàn Cương từng có quen biết, dạo này nghe nói ông ta về nước, sao hai người lại gặp nhau?”
Tư Đồ nói lại từ đầu tới cuối một cách đơn giản, Tả Khôn suy nghĩ một chút, mở miệng, “Hàn Cương không phải người tốt, nếu tin tức của Diệp Từ không sai, vậy thì có vấn đề.
Bởi vì tôi chưa từng nghe tới có danh sách này.
Có lẽ bên cảnh sát quốc tế giấu tốt, hoặc Hàn Cương chưa vội vàng muốn bán.
Tôi xem ra, lý do phía sau rất gượng ép.
Anh cũng biết, danh sách này được bán với giá trên trời cũng không có gì lạ, nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu nguy hiểm nhất định.
Nếu danh sách đó nằm trong tay tôi, tôi sẽ vội vã bán ra, những thứ bỏng tay như vậy không nên giữ quá một ngày.”
Tư Đồ rất tán thành với giải thích này, cũng không chờ hắn suy nghĩ nhiều, chợt nghe Tả Khôn nói tiếp, “Các anh bây giờ đối mặt với Hàn Cương, tôi muốn cảnh cáo một điều, Tư Đồ.
Hàn Cương rất nham hiểm, ông ta nếu muốn đối phó với anh sẽ không ra tay thẳng, người bên cạnh anh mới là mục tiêu.
Tôi đoán ông ta không dám động vào Lâm Diêu, dù sao hắn cũng là cảnh sát, Hàn Cương không dám quá tay ở trong nước.
Bảo hòa thượng với Diệp Từ cẩn thận, bây giờ tôi đi gặp ông nội, có thể ông ấy biết gì đó, chờ điện thoại của tôi.”
Với giao tình của Tư Đồ và Tả Khôn, nói cám ơn là quá dư thừa, Tư Đồ chỉ ừ một tiếng liền cúp điện thoại.
Sau đó hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Hết chương 24.
------oOo------