Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Vương Vĩ do dự đứng dậy chậm rãi đi về phía Lâm Diêu, Lâm Diêu nhìn hắn một cái, trước tiên lấy còng tay còng Vương Vĩ.
Không nghĩ tới, ngay lúc hắn lấy còng tay ra, người đàn ông bị bẻ cánh tay gần như muốn phế lại xoay người, đá một cước vào bụng Lâm Diêu, Lâm Diêu kêu một tiếng lui ra sau, dựa vào tường.
Trong cơn tức giận, sờ vào cây súng bên hông.
Người nọ lanh tay lẹ mắt, cánh tay còn lại có thể giữ Vương Vĩ, đồng thời đá chiếc ghế dài về phía Lâm Diêu.
Lâm Diêu lúc cố gắng tránh né, lại để hai người kia chạy thoát qua đường cửa sổ.
Không đợi Lâm Diêu đuổi theo, hắn đã nghe thấy tiếng xe tải nổ máy.
Ái chà, chạy hả, Lâm Diêu trái lại không ảo não mà còn tỏ ra một chút thích thú.
Đêm khuya ở thành phố, một chiếc xe gắn máy dừng lại trong con hẻm nhỏ âm u, người lái xe kéo khăn trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt đầy vết bầm tím.
Hắn nhấc cánh tay trái dựa vào tường, cắn môi lại, đột nhiên dùng sức, cánh tay trái bị trật đau đớn khó khăn quay về chỗ cũ.
Gương mặt của người đàn ông đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng không để ý tới Vương Vĩ đang ngẩn người, đi khỏi con hẻm, đối phương vội vàng theo sau.
Trước con hẻm nhỏ có một chiếc xe hơi đang đậu, người đàn ông leo lên xe, thấy Vương Vĩ theo sau, gần như không muốn nán lại, hung hăng đạp chân ga.
Vương Vĩ cẩn thận quan sát đối phương, nín thở cả buổi mới thốt ra một câu, “Anh không sao chứ?”
“Không chết được.”
“Lâm Diêu kia thật phiền phức, phải làm sao bây giờ?”
“Không có gì.
Manh mối trong tay Lâm Diêu không đủ để nhét kẽ răng, không cần phải để ý tới.
Người mà tiên sinh nhờ tôi đề phòng là Tư Đồ Thiên Dạ, về phần Lâm Diêu, chưa đủ để gây sợ hãi.
Chỉ cần nghe những vấn đề hắn nói với cậu cũng biết hắn chả có bản lĩnh gì lớn.”
Nghe đến đó, Vương Vĩ kiên định thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt giảm bớt thần kinh căng thẳng.
Chiếc xe dừng lại trước khu công nghiệp cũ, Vương Vĩ xuống xe, nói mấy câu với người đàn ông liền xoay người đi vào tòa nhà.
Người đàn ông đảo bánh lái, chạy về vùng ngoại ô.
Trước cửa biệt thự ở vùng ngoại ô, người đàn ông nhịn đau, kẹp hai chân đi về phía cửa, nhấn chuông ba lần, bên trong mau chóng có người ra mở cửa, người đàn ông vừa đi vào liền hậm hực nói, “Sớm muộn gì cũng phải phế thằng Lâm Diêu đó!”
“Tiểu Hải, nói năng ý tứ một chút, tôi có khách quý.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến người tên Tiểu Hải kinh ngạc, nhìn vào phòng khách, có một người đàn ông thân hình cao lớn ngồi đối diện đại ca của mình, người đó đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy gương mặt.
“Xin lỗi, tiên sinh.” Tiểu Hải cung kính nói, sau đó đi tới, chờ hắn vòng qua người đàn ông kia, không khỏi kinh ngạc.
Vị khách quý nọ lên tiếng, “Vị nhà tôi ra tay thì có hơi nặng, nhưng mà anh ra tay cũng chẳng lưu tình.
Mọi người dựa vào bản lĩnh để so chiêu, nếu anh nhất định muốn tính sổ với Tiểu Diêu thì phải qua ải của tôi trước đã.”
Chủ nhân của biệt thự, cũng chính là Hàn Cương, người mà Tư Đồ muốn gặp đêm nay đột nhiên cười ha hả, “Tư Đồ chú em đúng là thẳng thắn.
Tiểu Hải, đứng ngớ ra làm gì, mau xin lỗi Tư Đồ tiên sinh đi!”
Tiểu Hải không hề suy nghĩ, cúi đầu nói, “Xin lỗi Tư Đồ tiên sinh.”
Tư Đồ tuyệt nhiên mang thái độ cao ngạo, không để ý tới lời xin lỗi của Tiểu Hải, nói thẳng với Hàn Cương, “Ngài Hàn đây cũng là một người thẳng thắn, nếu chúng ta có thể ngồi nói chuyện, cũng không cần lãng phí thời gian làm gì.” Nói xong, Tư Đồ lần thứ hai quan sát gương mặt của Hàn Cương.
Hàn Cương, tình báo quốc tế.
Chừng năm mươi tuổi, thân thể cường tráng, tóc đen, đôi mắt vĩnh viễn không gợn sóng.
Chỉ là trên trán có một vết sẹo rất khó nhìn.
Ông vững vàng ngồi trên ghế sô pha, miệng ngậm điếu xì gà, quả thật giống như một quốc vương, mà anh em đứng phía sau ông, mỗi người đều đứng nghiêm, xem ra đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lúc Tư Đồ quan sát Hàn Cương, Hàn Cương cũng không nhàn rỗi.
Ông không nghĩ tới Tư Đồ lại tìm được mình, càng không nghĩ Tư Đồ chơi luôn chiêu ngả bài.
Cái người được người ta gọi là thám tử tư xảo quyệt, gian trá đúng là không sai, đối mặt với hơn mười khẩu súng vẫn bình thản, nói chuyện vui vẻ.
Xem ra, ông có hơi xem thường người này rồi.
Nghĩ tới đây, Hàn Cương nói, “Tư Đồ chú em, chúng ta bàn tiếp đi.”
Tư Đồ cũng không vội vàng, nhìn Hàn Cương cười một cái.
Hàn Cương là ai chứ, nhìn Tư Đồ mang nụ cười sâu xa đó làm sao mà không rõ.
Vì vậy nói với thuộc hạ, “Lui hết ra ngoài.”
Rất nhanh trong phòng chỉ còn Tư Đồ và Hàn Cương, Tư Đồ dập tắt điếu thuốc, mở miệng, “Ngài Hàn, yes và no chỉ là một từ.
Nói trắng ra, tôi và ngài không có đụng chạm gì, nói dễ hiểu một chút, chúng ta còn có một nửa lập trường giống nhau.
Nói khó nghe, đám rồng của ngài muốn đối phó với bọn rắn độc e là không dễ dàng.
Đi con đường nào, ngài cứ từ từ suy nghĩ, tôi không quấy rầy.”
Hàn Cương cười, đột nhiên để cây súng lục lên bàn, họng súng chỉa vào Tư Đồ.
Ông nói, “Tư Đồ chú em cũng không khách sáo gì hết ha, nói đến là đến, nói đi là đi.”
Tư Đồ chẳng thèm nhìn cây súng trên bàn, chỉ ha một tiếng, liền đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Hàn Cương sắc mặt tối tăm nhìn Tư Đồ đóng cửa lại, Tiểu Hải mau chóng bước ra, đứng sau lưng ông hỏi, “Tiên sinh, chúng ta cứ vậy bỏ qua cho hai người đó?”
“Đây không phải địa bàn của chúng ta, làm việc phải cẩn thận.
Thời gian này không cần đi theo Vương Vĩ, để hắn tự mình làm gì thì làm.”
“Nhưng mà tiên sinh, Lâm Diêu bây giờ đang theo dõi Vương Vĩ, lỡ như Vương Vĩ bị bắt, nếu hắn khai chúng ta ra thì sao?”
Hàn Cương đột nhiên cười ha hả, ngậm xì gà đứng dậy, vỗ vai Tiểu Hải, “Lâm Diêu đã biết chúng ta ở đây từ lâu, còn phải nghĩ cách khui miệng Vương Vĩ làm gì.”
Tiểu Hải sửng sốt, mù mịt nhìn Hàn Cương đi vào phòng ngủ, nghĩ trong lòng: Sao Lâm Diêu có thể biết chỗ này, chẳng lẽ là Tư Đồ nói cho hắn biết?
Đêm khuya trong phòng làm việc của tổ trọng án, Cát Đông Minh càng ngày càng không hiểu Lâm Diêu rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nghe Đường Sóc nói hắn bỏ tài liệu vào ngăn kéo, thậm chí cả manh mối vừa điều tra được cũng không quan tâm, bản thân hắn còn luôn chơi trò biến mất.
Thằng nhóc này rốt cuộc đang làm cái gì?
Ngay lúc Cát Đông Minh đang nhức đầu, lại nhận được điện thoại của Lâm Diêu, Cát Đông Minh chưa kịp nói mấy câu đã cúp máy, cầm chìa khóa vội vàng chạy khỏi văn phòng.
Trước cửa trả phí lên đường cao tốc, Lâm Diêu đứng bên cạnh chiếc xe thể thao, nhìn thấy một chiếc xe vụt đến, vững vàng dừng lại trước mặt hắn.
Cát Đông Minh mở cửa xe, không chờ đợi đã hỏi, “Cậu bị trúng gió hả, sao tự dưng lại muốn tới thành phố F?”
Lâm Diêu cười cười, “Tôi đi điều tra hướng đi của Nghê Mỹ trước mấy ngày vụ án xảy ra, tôi cũng không rõ phải ở đó mấy ngày, trước khi đi phải đưa cái này cho anh.” Nói xong, Lâm Diêu lấy một thứ trong túi bỏ vào tay Cát Đông Minh.
“Thứ gì đây?” Cát Đông Minh kinh ngạc hỏi.
“Nhìn là biết thôi.
Tôi đi đây, có chuyện gì thì liên lạc.”
Trên đầu Cát Đông Minh là mây đen bao trùm, sấm chớp cuồn cuộn, cắn răng nghiến lợi nói, “Tiểu Lâm, cậu nghĩ hai chúng ta ai là tổ trưởng?”
Lâm Diêu có chút không hiểu nhìn Cát Đông Minh, “Nếu tôi không xem anh là tổ trưởng thì còn gọi anh ra đây vào lúc này à?”
Cát Đông Minh lập tức hiểu ra, mình tuyệt đối không thể kiểm soát Lâm Diêu, cũng may tuy tính tình Lâm Diêu nóng nảy, đi lung tung, nhưng lúc quan trọng thì biết phân biệt rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, tiền trảm hậu tấu kiểu này chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.
Vì vậy Cát Đông Minh phất tay một cái, bản thân cũng lên xe, chạy về tổ trọng án.
Đêm khuya, so với Lâm Diêu đang lái xe một mình thì hoàn toàn khác.
Giờ khắc này, Tư Đồ ngồi trong thư phòng của Liêu Giang Vũ, cãi nhau với hòa thượng cả buổi.
Cũng không biết bọn họ gặp chuyện gì, cũng gần một tiếng rồi, ai cũng không chiếm thế thượng phong.
Liêu Giang Vũ bỏ miếng bí đỏ bọc đường do Tử Hi làm vào miệng, rồi uống một ngụm cà phê tinh khiết, lúc này mới lên tinh thần, chỉ vào màn hình máy tính, tiếp tục chơi trò cãi vã với Tư Đồ.
“Cậu nhìn là có thể biết ai là hung thủ? Mẹ ơi, nếu vậy cũng được, tôi cũng trở thành thần thám cmnr.
Nói về mình đi, chuyện cậu đi tìm Hàn Cương là của cậu, cần gì cũng kéo tôi vào, cậu ở trong biệt thự hưởng máy lạnh, tôi thì ở ngoài bị muỗi cắn.
Hai tiếng rồi đó đm, cậu đéo có cái tiến triển gì hết.
Tôi bị cắn sưng cả người thì bắt đền ai hả?”
“Tử Hi không phải bôi thuốc cho anh rồi sao, già chát rồi bớt nhõng nhẽo lại đi.
Cả dĩa bí đỏ bọc đường anh hốt hết, chừa chút cho tôi với chứ, anh là quỷ chết đói hả?”
“Tử Hi làm cho tôi, không có phần của cậu.”
“Hòa thượng thúi, anh hoa phách (*) anh đi.”
(*) Mình không chắc có phải nghĩa này không, nhưng đây là một cái app của TQ, thường cho các công ty tuyên truyền hoặc bản thân tự PR cho các video của mình, vd như: Phim tuyên truyền, giới thiệu nhân vật, tường thuật tin tức xí nghiệp, quay chụp lễ mừng hằng
“Mẹ nó cậu nói nhỏ chút, cậu mà đánh thức Tử Hi tôi giết cậu…”
“Rồi rồi, trên người tôi không còn bao nhiêu kinh mạch để anh cắt đâu.” Nói xong, Tư Đồ giật lấy miếng bí đỏ bọc đường bỏ vào miệng, ra lệnh cho Liêu Giang Vũ bất mãn, “Mau lên, cho tôi xem camra ghi hình ở khách sạn đi.”
Liêu Giang Vũ vừa chửi thầm vừa làm, mở video hack được cho Tư Đồ xem lại, Tư Đồ nhìn chằm chằm màn hình.
Liêu Giang Vũ nhàm chán uống cà phê, tâm tư đã sớm bay tới phòng ngủ, nhưng Tư Đồ hết lần này tới lần khác không cho hắn đi, thật đáng buồn.
Tư Đồ xem tới xem lui cả tiếng, đột nhiên nói, “Cô gái có vóc dáng cao ráo này không thể nhìn rõ mặt sao?”
“Không thể.”
“Không có cách nào luôn?”
“Anh hai, đây là vấn đề của góc quay, anh hai tưởng là đóng phim hả, muốn góc nào cũng có?”
Tư Đồ thấy giọng của Liêu Giang Vũ không kiên nhẫn, xoay đầu hỏi, “Hôm nay anh uống thuốc súng hả, gì mà nồng nặc dữ vậy?”
“Đồ quỷ già háo sắc c hó đẻ, đm cậu ở chỗ tôi mấy ngày rồi? Từ lúc cậu tới, tôi được về phòng ngủ lần nào chưa?”
“À, dục cầu bất mãn.”
“Muốn chết đúng không? Trong khoảng thời gian này toàn là cậu tiếp đãi.”
“Tôi tiếp đãi anh? Bộ tôi mù hả? Được rồi đi ngủ đi, mắc công Tử Hi lại trách tôi.”
Vừa nghe Tư Đồ cho đi, Liêu Giang Vũ lập tức phóng như tên lửa khỏi phòng.
Tư Đồ bất đắc dĩ cười cười, nghĩ trong lòng: Haiz, chừng nào mới có thể hâm nóng với Tiểu Diêu đây chớ.
Đ è xuống suy nghĩ đã thành họa, Tư Đồ ngẩng mặt dựa vào ghế xoay, trong lòng suy nghĩ, theo thời gian, cô gái có vóc dáng cao ráo này đúng là khả nghi, mọi người trong thang máy đều nhìn thấy gương mặt, chỉ có cô là không.
Nếu không phải cố tính né tránh máy quay, tuyệt đối sẽ không hiệu quả như vậy.
Bởi vậy, cô gái này càng khiến người ta chú ý.
Sẽ là ai? Từ thân hình, rất có thể là thí sinh trong cuộc thi.
Nhưng vấn đề là, trước chung kết, ngoại trừ Lộ Tiểu Yến đã chết ra, hành động đơn độc chỉ có Nghê Mỹ và Phó Kỳ Kỳ, có phải là một trong hai người họ?
Căn cứ theo manh mối mình có được, Nghê Mỹ bị tình nghi nhiều nhất, nhưng Phó Kỳ Kỳ cũng không thoát khỏi liên quan.
Hai cô gái đều thích Vương Vĩ, mà giữa Vương Vĩ và Lộ Tiểu Yến hình như có xung đột rất lớn.
Vậy có phải hai cô gái đều vì Vương Vĩ mà làm không?
Từ chỗ của Nghê Mỹ và Phó Kỳ Kỳ ở thành phố F đến đây, ngồi máy bay cần một tiếng.
Nếu ngồi xe lửa thì hai tiếng mấy.
Nhưng mà, nếu lái xe bằng đường cao tốc thì cần bao lâu? Suy nghĩ kỹ lại, thời gian tử vong của Lộ Tiểu Yến là từ 7:00 tới 7:30 sáng, nếu đi máy bay thì khoảng sáu giờ đã tới.
Vấn đề là, trước khi chết Lộ Tiểu Yến từng bị xâm phạm, chuyện này không giống một cô gái có thể làm.
Chờ đã! Con gái, thời gian, phương tiện đi lại, GPS bị động vào, giữa cái này có gì đó liên quan tới nhau.
Tư Đồ vô thức hút cả gói thuốc lá, đôi mắt hắn dù đã khuya nhưng vẫn sáng nhìn chằm chằm màn hình, trầm tư không biết trong đầu đang phân tích cái gì.
Sáng sớm, Địch Tử Hi nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay ấm áp của Liêu Giang Vũ, vừa định đi làm đồ ăn sáng, lại bị cái người ngủ mơ màng ôm lại.
Liêu Giang Vũ bất mãn chuyện người yêu luôn dậy trước hắn, ôm thật chặt không muốn buông, “Hôm nay không cần đến trường, ngủ thêm lát nữa đi.”
“Không được, anh Tư Đồ còn ở đây, em phải làm đồ ăn sáng.”
“Kệ nó đi.”
“Đừng quấy, để em đi.”
Liêu Giang Vũ ngủ trễ, nghe giọng nói êm ái của Địch Tử Hi một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Địch Tử Hi cười, rón rén xuống giường, đắp chăn lại cho hắn.
Vừa mở cửa phòng đã thấy một tờ giấy để dưới đất, trên đó viết, “Tôi đi thành phố F, anh nhớ theo dõi Hàn Cương.”
Hết chương 20.
------oOo------