Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

chương 108: chương 108

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Mặc dù cách nói của Tư Đồ có chút mâu thuẫn, nhưng Lâm Diêu tự nhiên cảm thấy có chút cô đơn trong lòng, đó là một nỗi buồn khó nói, thời gian đó hắn cứ trốn trong phòng tài liệu chẳng gặp ai, một thời gian rất dài, mắt không thấy rõ, đầu óc bắt đầu ngưng trệ, mãi cho đến khi Tư Đồ xuất hiện, mạnh mẽo kéo hắn đi.

“Có một khoảng thời gian tôi rất kì cục, cũng làm khó anh, khiến anh phải xài chiêu nham hiểm kéo con chuột đồng như tôi ra.”

Tư Đồ ở đầu dây bên kia thu lại nụ cười, giọng nói trầm thấp, “Ở sơn trang bị em nốc ao, anh dùng tất cả tài sản mình có, nhất định phải biến em trở về lưỡi dao sắc nhọn, cho dù là mình đầy thương tích.”

Đột nhiên trong lòng có thứ gì đó chặn lại, Lâm Diêu hô hấp không thông rồi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc gấp bội lần, trong lúc bất chợt không biết nên nói cái gì cho phải.

Người đàn ông này quá lanh lợi hay là quá thẳng thắn thành khẩn? Tại sao lúc nào cũng có thể trong lúc trêu chọc mình, lại đem tình yêu độc nhất vô nhị dành hết cho mình?

Lúc này Tư Đồ biết Lâm Diêu bị mình làm cảm động! Vào thời điểm này, một người đàn ông thông minh thì không nên tiếp tục đề tài này, cho nên Tư Đổ chuyển chủ đề, nói, “Không giỡn nữa, anh đi xem hiện trường.”

“Tôi đi với anh, bây giờ trong cục rất nghiêm, tôi sợ anh không vào được.”

“Không sao, trong tay anh có thượng phương bảo kiếm.

Em gửi những tài liệu có ích qua điện thoại anh, anh muốn xem.”

Lâm Diêu vẫn bận rộn chờ kết quả xét nghiệm, trong lòng thì lo cho Tư Đồ hành động đơn độc.

Cầm thượng phương bảo kiếm của Đường cảnh giam, Tư Đồ rất thuận lợi vào hiện trường bị nổ, bây giờ những người khác đã đi, ngoài cửa chỉ có hai cảnh viên đang canh gác.

Tư Đồ rất tự nhiên đi qua đi lại trong phòng, tùy ý hỏi, “Thi thể của Tống Nguyệt thế nào?”

“Cháy rụi như than, tay hay chân cũng không phân biệt được.”

“Còn những thi thể khác?”

“Vẫn còn trong tủ ướp lạnh, tránh thoát một kiếp.”

Sau khi nghe xong Tư Đồ xem lại tư liệu Lâm Diêu gửi qua, không khỏi nhíu mày.

Hắn không kiểm tra tình huống bên trong, dừng lại trước bàn làm việc, trong đầu mường tượng lại khung cảnh lúc đó.

Nếu như nói, Đặng Tiệp cầm bánh ngọt đến phòng làm việc, sau đó đặt lên bàn thì chuyện này rất bình thường.

Nhưng công việc của Đặng Tiệp thì không thể ăn cái gì xong rồi mới làm, huống chi đồ ngọt là thứ tốt nhất cho trí nhớ và thể lực khi mệt mỏi, bánh ngọt có thể là Đặng Tiệp mua chuẩn bị cho nửa đêm tăng ca.

Nói chính xác là, cô sẽ không mở hộp bánh này trước nửa đêm.

Vậy thì nguyên nhân gì thúc đẩy cô mở hộp bánh này trước thời gian? Xem ra chuyện đầu tiên cần điều tra là trước khi đến đây, cô đã ăn tối chưa, nếu chưa, cô muốn ăn bánh trước rồi làm sẽ trở nên hợp lý.

Nếu cô đã ăn cơm tối rồi, thì nó sẽ thành vô lý.

Tư Đồ đang xuất thần thì máy nghe lén trong túi phát ra tiếng, điều này đại biểu đối phương có hành động.

Hắn lấy tai nghe ra nhét vào tai, mau chóng nghe được giọng của đối phương.

“Xin lỗi có phải anh quấy rầy em làm việc không?”

“Không, tôi đang nghỉ ngơi ở văn phòng thôi.

Có chuyện gì, trễ vậy rồi còn gọi cho tôi, có chuyện gấp à?”

“Không có, không có, anh không ngủ được nên muốn gọi điện cho em thôi.”

“Tôi có thể nói chuyện với anh khoảng mười phút.”

Tâm trạng của Tư Đồ không tốt, mặc dù biết Lâm Diêu không có ý gì với Hứa Thận, nhưng trễ vậy rồi còn nghe bọn họ trò chuyện tâm sự, bảo Tư Đồ không giận sao mà được.

Xoay người dựa vào bàn làm việc, Tư Đồ chăm chú lắng nghe.

“Diêu, mấy năm nay em có gặp người nhà không?”

Trong điện thoại nghe thấy tiếng Lâm Diêu cười khẽ, “Không có.

Lúc trước bị đuổi khỏi nhà, không về được nữa.

Người nhà cũng ước tôi đừng về.”

“Anh còn nghĩ đã nhiều năm rồi, thầy sẽ tha thứ cho em.”

“Tha thứ? Tôi chẳng làm gì sai, không cần ai phải tha thứ.

Có vài chuyện có thể hy sinh vì người nhà, nhưng có vài chuyện thì không thể.

Tôi không muốn vì mặt mũi và thể diện của họ mà phá hủy hạnh phúc của cuộc đời mình, huống hồ còn phải liên lụy đến một cô gái vô tội khác.”

Tư Đồ đồng ý, vợ mình quả nhiên lập trường rõ ràng, không tệ không tệ.

Khóe miệng tự nhiên cong lên, lúc đó lại nghe tiếng Hứa Thận thở dài.

“Diêu, có phải em thấy anh rất, đê tiện? Anh rõ ràng không thương Tiểu Nguyệt, lại giữ cổ bên cạnh mình, lừa gạt cổ.”

“Tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng mọi người ai cũng phải lựa chọn.

Tôi không có quyền đi bình luận hành vi của người khác, tôi chỉ có thể phụ trách cho hành vi của mình thôi.”

“Anh biết em bận rộn nhiều việc, Diêu, nếu em có thời gian có thể gặp anh lần nữa không? Đừng hiểu lầm, anh không có ý gì hết, chỉ là em không biết, anh đã cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè cũ rồi, gặp lại em anh thật sự rất vui.”

“Tôi cũng vậy, tôi không nghĩ sẽ gặp lại anh.

Không có gì đâu, chừng nào rảnh tôi sẽ gọi cho anh.”

“Được.”

“Gặp lại sau, ngủ sớm đi.”

Xem ra Lâm Diêu chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng Tư Đồ lại nghe Hứa Thận vội vàng nói, “Chờ một chút!”Tới lúc mấu chốt thì điện thoại lại rung lên, nhìn màn hình hiển thị số của Cát Đông Minh, sự chú ý của hắn lập tức bị kéo đi, nghe điện thoại.

“Tư Đồ, anh đang ở phòng giải phẫu phải không?”

“Đàm Ninh? Đông Minh đâu?”

“Hắn đang ngủ bên cạnh tôi, mấy hôm nay chưa được nghỉ ngơi.

Tôi muốn nói với anh một chuyện, tôi và tổ trưởng đi điều tra hành tung của Đặng Tiệp trước khi đến cảnh cục, phát hiện chị ấy mua bánh ở tiệm “Bánh ngọt Mùa Xuân”, tình huống cụ thể phải chờ trời sáng đến đó kiểm tra máy ghi hình mới biết được.”

“Trước khi đi làm cổ có ăn cơm tối không?”

“Tôi và tổ trưởng có đến nhà Đặng Tiệp, phát hiện đã ăn xong cơm tối, chén dĩa trên bàn vẫn chưa dọn.”

Tư Đồ suy nghĩ một lát, nói, “Hỏi cậu chuyện này, giữa Đặng Tiệp và Đông Minh là thế nào? Tôi thấy phản ứng của hắn tối nay rất lạ.”

Giọng của Đàm Ninh đ è xuống rất thấp, “Trước đây hắn, hắn thích Đặng Tiệp, là lúc mới vào cảnh cục làm.

Sau đó vì Đặng Tiệp…”

Nghe đến đó thì bỗng nhiên nghe giọng Cát Đông Minh mơ màng hỏi Đàm Ninh mấy giờ rồi, Đàm Ninh vội vàng cúp điện thoại, Tư Đồ lắc đầu.

“Hai giờ sáng, tổ trưởng, tôi đưa anh về nhà.”

Đôi mắt của Cát Đông Minh hiện đầy tơ máu, đờ đẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nói, “Tôi không muốn về nhà, tìm đại khách sạn nào ngủ đỡ cũng được.”

“Khách sạn sao mà được! Về tổ chuyên án không?”

“Không, chỗ đó cũng không muốn về.”

Đàm Ninh rơi vào thế khó xử, cuối cùng đành phải nói, “Tới nhà của tôi đi, anh cần một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi cho khỏe.”

Cát Đông Minh không phản ứng nhắm mắt lại, nghe Đàm Ninh khởi động xe, hắn mới nói, “May mà có cậu.”

Thật sự rất muốn xem vẻ mặt của Cát Đông Minh lúc này trông thế nào, tinh thần nhiều chuyện của Tư Đồ vẫn có thể phát huy vào lúc này, cả hắn cũng thấy buồn cười.

Lắc lắc đầu, sự chú ý lại tập trung lên máy nghe lén, nhưng không nghe thấy gì, xem ra Hứa Thận đã cúp điện thoại.

Tư Đồ bĩu môi, cũng không lấy tai nghe ra, quay lại làm việc.

Lúc nãy Đàm Ninh đã nói, Đặng Tiệp ăn tối ở nhà rồi.

Vậy thì cô sẽ không mở hộp bánh ngọt sớm như vậy.

Được rồi, trước tiên bỏ qua vấn đề quả bom trong hộp bánh, cũng bỏ qua câu hỏi tại sao lại mở hộp bánh trước thời gian dự định.

Bây giờ nghĩ lại, tại sao mở hộp bánh ra thấy quả bom, Đặng Tiệp cũng không bỏ chạy?

Nghĩ tới đây Tư Đồ xoay người đi ra khỏi phòng giải phẫu, ngồi xổm kiểm tra cửa.

Cửa phòng là dạng kéo, khóa mật mã ở bên tay trái, mặc dù bây giờ đã thành vật trang trí vô dụng, Tư Đồ vẫn biết nếu không nhập mật mã sẽ không vào trong được, cũng y như thế, nếu bên trong không nhập mật mã sẽ không ra ngoài được.

Giả thiết, nếu sau khi Đặng Tiệp vào trong, có người cố tình đổi mật mã, vậy thì cô nhất định sẽ không ra ngoài được.

Cũng không đúng, không ra ngoài được thì vẫn có điện thoại, cho dù là điện thoại bàn hay điện thoại di động, đều có thể liên lạc với người bên ngoài.

Vậy tại sao trước vụ nổ, không ai nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của cô?

Có ba khả năng, một – Đặng Tiệp mở hộp bánh nhưng không phát hiện quả bom.

Nhưng khả năng này rất nhỏ.

Hai – Đặng Tiệp phát hiện quả bom, muốn chạy thì phát hiện mật mã bị đổi, điện thoại di động và điện thoại bàn đều không xài được.

Nhưng khả năng này vẫn không cao.

Ba – Đặng Tiệp phát hiện quả bom, lúc phát hiện cửa không mở được thì bom nổ.

Đây là khả năng hợp lý nhất.

Mặc dù đưa ra ba giả thiết, nhưng không có cái nào thỏa mãn Tư Đồ.

Đang chuẩn bị tháo ổ khóa mật mã ra, tai nghe lại phát ra tiếng động.

Tư Đồ mừng rỡ, nghe ra người Hứa Thận gọi không phải Lâm Diêu.

Đối phương là đàn ông, nghe giọng thì còn trẻ.

Đêm khuya nhận được điện thoại thì cũng không bất ngờ, tự nhiên hỏi, “Lại không ngủ được?”

“Ừ, còn anh, bị tôi đánh thức à?”

“Không, tôi cũng không ngủ được.

Sao, vụ án của Tống Nguyệt có tiến triển gì chưa?”

“Không biết, bây giờ tôi không muốn nghĩ tới.”

“Vậy anh đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Không biết, đầu óc rất rối, không nghĩ ra.”

Tư Đồ nghe đối phương bất đắc dĩ thở dài, sau đó nghe người này nói, “Anh vẫn nên cẩn thận một chút, những người đàn ông có quan hệ với Tống Nguyệt đều không có kết cục tốt.

Tôi biết cô ta có một người bạn trai bị cướp g iết chết, còn một người thì bị đánh đập tàn nhẫn.

Năm đó vì Ngô Đại Hoa ý thức được chuyện này mới chia tay Tống Nguyệt.

Hứa Thận, anh phải học cách bảo vệ mình.”

Tư Đồ trừng mắt, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ ra giữa Tống Nguyệt và Ngô Đại Hoa từng có quá khứ! Ở mặt này nhất định có ẩn ý, nếu không tại sao cao thủ tập hợp ở tổ chuyên án nhiều thế vẫn không tra ra? Mà Hứa Thận tại sao muốn giấu chuyện này?

Tư Đồ bị vây trong hưng phấn, Hứa Thận bị nghe trộm còn nói, “Cám ơn, tôi sẽ chăm sóc chính mình.

Có thời gian tôi sẽ tới gặp anh.”

“Nếu đến ở phương diện bạn bè thì tôi rất hoan nghênh, anh đã sớm không phải bệnh nhân của tôi nữa rồi, tôi không muốn làm trị liệu gì cho anh nữa.

Hứa Thận, anh là người có tâm lý tốt, đừng vì cảm giác mình thích đồng tính mà cho mình bị bệnh, cũng không cần tạo áp lực cho chính mình.

Tống Nguyệt đi rồi cũng vừa lúc cho anh một cơ hội, đừng lừa mình dối người nữa.”

Tư Đồ nghe tới đó, Hứa Thận chỉ ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Nghe trộm kết thúc, Tư Đồ vội vàng tháo ổ khóa mật mã, rời khỏi cảnh cục.

Hấp tấp chạy tới tổ chuyên án, chạy thẳng vào phòng của Dương Lỗi.

Tổ trưởng Dương đang tập trung làm việc bị Tư Đồ làm cho hết hồn, chưa tỉnh hồn nói, “Làm gì chạy như ăn cướp vậy?”

Tư Đồ không nói nhiều, đặt ổ khóa trước mặt Dương Lỗi, “Anh kiểm tra thử xem có bị đổi mật mã không.

Phải nhanh một chút.”

Dương Lỗi đã cắm đầu làm mười mấy tiếng, đầu óc mờ mịt không hiểu ý của Tư Đồ.

Lúc này, Vương Vĩnh Bân và một chàng trai trẻ tuổi khác vào phòng Dương Lỗi hỏi Cát Đông Minh đi đâu, lão đại không ở đây, tất nhiên đi kiếm lão nhị xin chỉ thị.

Vương Vĩnh Bân vừa thấy Dương Lỗi bị Tư Đồ giam trên ghế xoay, rõ ràng có cảm giác e ngại: “Tôi xin cậu, cậu đừng tới đây”, Vương Vĩnh Bân không khỏi suy nghĩ, chẳng phải nói Tư Đồ và Lâm Diêu là một cặp sao, tại sao tổ trưởng Dương cũng bị kéo vào?

Chàng trai trẻ kia tên là Điền Dã, là một chuyên gia thẩm vấn, đừng thấy hắn mới có 27 tuổi, tội phạm vào trong tay hắn sẽ không chịu nổi qua 90 phút! Mặt khác người này cũng là loại người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chỗ nào náo nhiệt là chỗ đó có mặt hắn.

Hắn vừa thấy Tư Đồ và Dương Lỗi thế này, lập tức xoay đầu chạy.

Vương Vĩnh Bân thấy Điền Dã bỏ chạy, liền hét lên, “Không trượng nghĩa gì hết, muốn chạy thì cùng nhau chạy!”

Tai nghe tiếng chân của Điền Dã chạy chẳng khác nào tội phạm bỏ trốn.

Dương Lỗi rốt cuộc cũng biết bọn họ hiểu lầm cái gì, đẩy Tư Đồ ra, lau mồ hôi trên trán, “Cậu nói rõ đi, cái này lấy ở đâu tới?”

“Phòng giải phẫu.

Tôi lo có người đổi mật mã.

Mặt khác, anh điều tra thử vào 2:23 sáng nay Hứa Thận gọi điện cho ai.

Tất cả tư liệu của đối phương tôi đều cần.”

Dương Lỗi lấy mắt kiếng xuống, “Cái này có thể lập tức tra ra ngay.” Nói xong, hắn xoay người qua một máy tính khác, điều tra lịch sử cuộc gọi của Hứa Thận, số điện thoại mau chóng hiện lên.

“Thời gian cậu nói chẳng phải là gọi cho Lâm Diêu à?”

“Không phải Tiểu Diêu, cái số này nè!” Tư Đồ chỉ vào màn hình.

Dương Lỗi sờ cằm, “Nói chính xác là, Hứa Thận gọi cho Lâm Diêu xong thì gọi cho người này.

Đúng là đáng để điều tra, cho tôi 20 phút.

À đoạn nói chuyện với Lâm Diêu cậu có cần không?”

Ngay khi Dương Lỗi hỏi đến câu mấu chốt vô cùng nghiêm túc nhưng không mấy hiệu quả này, chợt nghe ngoài cửa có người nói, “Không cần, hắn đã biết chúng tôi nói chuyện gì từ sớm rồi.”

Tư Đồ đổ mồ hôi, chết cha! Thằng nhóc vừa bỏ chạy khi nãy đứng bên cạnh Lâm Diêu, mà sắc mặt Lâm Diêu thì không tốt, nhìn qua là muốn nổi bão.

Thôi xong, chuyện đặt máy nghe lén trong điện thoại Hứa Thận, vẫn chưa nói cho hắn biết.

Hết chương 19.

------oOo------

Truyện Chữ Hay