Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 10
Vương lão tam căn bản không hiểu lời bọn họ nói, đang định mở miệng hỏi thì bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
Tư Đồ đã kéo rèm che, hơi hé ra nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy Bạch Nhuận Giang vội vàng mang theo vài cảnh sát quay lại nơi ở của mình.
“Không sao đâu.” Tư Đồ nói.
Lâm Diêu nhìn sắc mặt Vương lão tam tái nhợt, nên khuyên hắn, “Anh nên tìm cảnh sát nói rõ ràng vấn đề, nếu anh lại bỏ trốn sẽ càng thêm gay go.”
“Không đi, đi rồi tôi còn về được không?” Vương lão tam cố chấp không nghe lời khuyên.
Tư Đồ tắt đèn trong phòng, mở đèn bàn ở đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Lâm Diêu.
“Vương lão tam, cậu ấy nói đúng, anh bây giờ không chỉ không giải quyết được vấn đề, trái lại còn thành ra là chạy án.
Nếu tôi đoán không sai, tới sáng mai mà anh chưa xuất hiện, nhất định sẽ bị truy nã.”
“Nhưng mà…”
“Nghe tôi, nguyên nhân gây ra là vì vợ anh ngoại tình.
Vậy đã đủ xong đời rồi, anh đừng vì sai lầm của người khác mà làm mình tổn thương.”
Lâm Diêu có chút bất ngờ nhìn Tư Đồ, không nghĩ hắn có thể nói ra những lời thấm sâu vào lòng người khác, đừng nói tới Vương lão tam đang cố chấp tìm cách, ngay cả Lâm Diêu còn động lòng.
Đừng vì sai lầm của người khác mà làm mình tổn thương.
Trong giây lát, trong đầu Lâm Diêu đột nhiên thấy câu này rất quen, không biết nghe thấy ở đâu.
“Tiểu Diêu, sao thế?” Thấy Lâm Diêu vắt óc suy nghĩ, Tư Đồ đỡ lưng hắn hỏi.
“Không có gì.” Lâm Diêu vứt đi nghi vấn trong đầu.
“Tôi… tôi có thể bị xử ngồi tù mấy chục năm không?” Vương lão tam chán chường, không ngẩng đầu lên được.
“Sẽ không.
Vương lão tam, nếu tất cả những lời anh nói là thật, vậy anh không phải hung thủ.” Tư Đồ đưa cho hắn một điếu thuốc, nói tiếp, “Trước khi anh tới, Phùng Hiểu Hàng đã chết, nếu không một đao kia đâm vào tim hắn thì phải có phản ứng, nhưng anh…”
“Không hề, lúc tôi đâm hắn không có phản ứng! Giống như chặt thịt heo vậy!” Có lẽ nhìn thấy mình có ánh mặt trời, Vương lão tam lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng nói với Tư Đồ.
“Vậy là được rồi.
Trước khi anh tới hung thủ đã giết hắn… Chờ chút, Tiểu Diêu, nếu như vậy nguyên nhân cái chết của Phùng Hiểu Hàng không phải vết dao trên ngực, tại sao Bạch Nhuận Giang lại nói con dao là hung khí?”
“Hừ, họ Bạch đó chẳng tốt lành gì, chỉ biết vu oan giá họa, coi mạng người như cỏ rác!” Vương lão tam giận dữ nói.
Lâm Diêu không nghĩ kiểu người như Vương lão tam lại có thể nói những câu văn vẻ, nếu không muốn truy xét sâu, trong lòng Lâm Diêu đều nghĩ tới vấn đề Tư Đồ nói.
“Theo lý thuyết, báo cáo khám nghiệm tử thi cũng có rồi.
Nếu Phùng Hiểu Hàng không chết vì vết đao, Bạch Nhuận Giang chắc chắn biết.
Mặc kệ Vương lão tam có giết Phùng Hiểu Hàng hay không, bắt anh ta về thẩm vấn là chuyện đương nhiên, về phần tại sao Bạch Nhuận Giang nói con dao là hung khí trước mặt chúng ta… Tôi nghĩ, bên trong có vài phần là khoe khoang.”
Tư Đồ lần thứ hai hé rèm nhìn ra ngoài, sau đó hắn khẽ lắc đầu.
“Nếu đúng là vậy thì tốt rồi, chỉ sợ…”
“Tư Đồ, bây giờ kêu anh ta lập tức đi tìm Bạch Nhuận Giang, nếu chờ nữa, lệnh truy nã được tung ra là phiền phức.” Lâm Diêu thúc giục.
Tư Đồ xoay đầu nhìn Vương lão tam.
“Vương lão tam…”
“Gọi Tam ca là được rồi.
Tôi tin các cậu, có gì thì cứ nói.” Vương lão tam là một người thẳng thắn.
“Tam ca, sau khi anh gặp cảnh sát phải ăn ngay nói thật.
Kết quả giải phẫu thi thể chứng minh anh không phải hung thủ, nhưng anh phải nhớ cho kỹ, Bạch Nhuận Giang sẽ dùng phương thức dẫn dụ thẩm vấn anh, anh không được trả lời vấn đề theo suy nghĩ của ông ta.
Mỗi lần trả lời đều phải tự nhớ lại lúc đó thế nào, dưa theo suy nghĩ của mình để trả lời.”
Vương lão tam không hiểu ý của Tư Đồ lắm, Lâm Diêu thấy biểu tình hắn mơ hồ, liền bổ sung, “Ý của Tư Đồ là, cảnh sát hỏi cái gì cứ trả lời theo trí nhớ của mình, không nên nói nhiều, đừng nói về những vấn đề bên ngoài vụ án.”
Vương lão tam nghiêng đầu, miễn cưỡng hiểu được.
Tư Đồ cầm ly nước trên bàn, một hơi uống cạn, sau đó nói, “Đi thôi, tôi đi với anh.
Tiểu Diêu, em đừng đi, anh sẽ nói với Bạch Nhuận Giang, buổi chiều em ăn đồ hư, vẫn luôn ở trong phòng, không biết gì hết.
Anh đại khái sẽ bị mang về đồn, chờ anh gọi cho em… Nếu Bạch Nhuận Giang giam anh, em hãy gọi cho số này.” Tư Đồ từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc điện thoại, tìm một dãy số đưa cho Lâm Diêu.
Lâm Diêu phản đối Tư Đồ một mình đưa Vương lão tam đi, nhưng Tư Đồ chỉ cười không nói, làm cho hắn từ bỏ ý định.
Lâm Diêu nhìn số điện thoại.
“Liêu Giang Vũ?” Lâm Diêu thấy hơi lạ.
“Sao vậy?”
“Còn tưởng anh tìm đầu quỷ.”
“Haha, không thể vì chút chuyện nhỏ mà đi tìm đại ca được.
Giang Vũ cũng xem là luật sư của anh, nên cứ để cậu ta ra tay đi.”
Nói xong, Tư Đồ vỗ vai Vương lão tam.
“Tam ca, đàn ông dám làm dám chịu, anh lại không giết người, không được để mất khí thế đàn ông!”
“Đúng! Tôi con mẹ nó sẽ không sợ! Sợ con chim gì, đi!”
Nhìn bọn họ rời đi, trong lòng Lâm Diêu rối bời, theo lý thì sẽ không có gì ngoài ý muốn, nhưng tim của hắn đập rất nhanh.
Tư Đồ đưa Vương lão tam tới trước cửa phòng của Bạch Nhuận Giang, trước khi gõ cửa, hắn hỏi, “Tam ca, lúc nãy có Tiểu Diêu nên tôi không hỏi, tại sao anh lại chạy vào sơn trang?”
Vương lão tam ngây ra nhìn Tư Đồ, mặt đỏ lên.
“Bỏ đi, nếu anh không muốn nói tôi sẽ không ép, nhưng tôi không hỏi, không có nghĩa là Bạch Nhuận Giang sẽ không hỏi.
Anh nên nghĩ cách đi.”
Nói xong, Tư Đồ vươn tay gõ cửa.
Lâm Diêu ngồi trong phòng khách trằn trọc không yên, đã sắp hai tiếng trôi qua rồi.
Hai tiếng trước hắn nhìn thấy Tư Đồ và Vương lão tam lên xe cảnh sát, bị đưa đi, đợi tới giờ Tư Đồ vẫn chưa gọi điện, tim Lâm Diêu đập càng nhanh hơn.
Lúc này, Đường Sóc không biết từ chỗ nào quay về, vừa vào liền thấy biểu tình sốt ruột của Lâm Diêu.
“Lâm ca, anh bị sao vậy?”
“Còn biết đường về ha, mấy giờ rồi.”
Lâm Diêu kể lại cặn kẽ tình hình với Đường Sóc, Đường Sóc cũng bất an theo.
“Lâm ca, để em gọi điện cho ảnh.
Anh không gọi được nhưng em thì khác, em bảo đảm không sao hết.” Đường Sóc đôi khi rất lanh lợi.
Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ tới chứ!
Đường Sóc bấm số gọi cho Tư Đồ.
“Alo… Anh Tư Đồ, trễ vậy rồi anh còn đi đâu? Hả, chú là ai? Anh Tư Đồ đâu?… Tôi là bạn ảnh, chú tên gì?… Đó giờ chưa có nghe… Tôi là Đường Sóc, anh Tư Đồ đâu?… Không tiện, vậy chờ ảnh có thời gian kêu ảnh gọi cho tôi, tôi hỏi ảnh chuyện Lazeska… Game đó!”
Nhìn Đường Sóc cúp máy, Lâm Diêu vội vã hỏi.
“Nhất định đã xảy ra chuyện.
Sau khi chuyển máy, căn bản chẳng lên tiếng.
Em lừa một cái mới nói không phải là anh Tư Đồ.” Đường Sóc nghiêm túc nói.
“Là Bạch Nhuận Giang?” Lâm Diêu đã đoán được.
“Đúng vậy.
Ông ta nói bây giờ không tiện, cũng không nói mình là cảnh sát, em nghĩ… Ông ta xem anh Tư Đồ là tội phạm nên giam giữ.
Nếu bây giờ chúng ta tới đòi người, vậy chứng tỏ anh căn bản biết rõ sự việc, ngược lại càng thêm bất lợi.
Giờ làm sao đây, Lâm ca?”
Chuyện Lâm Diêu lo lắng đã xảy ra, nghĩ trái nghĩ phải lại nói, “Tư Đồ không phải người ngoan ngoãn đi theo khuôn khổ, hắn nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với anh.
Chúng ta không thể tới đồn tìm hắn, bây giờ chỉ có thể chờ.”
“Như vầy cũng không tốt, chúng ta liên lạc với luật sư Liêu trước đi, bảo hắn chuẩn bị kỹ càng.”
Lâm Diêu suy nghĩ.
“Không được, nếu Liêu Giang Vũ tới quá nhanh, Bạch Nhuận Giang sẽ biết chúng ta đã sớm có chuẩn bị.
Nếu hắn tới chậm… Bạch Nhuận Giang chỉ có quyền giam Tư Đồ 48 tiếng, Liêu Giang Vũ có tới không cũng không khác gì.
Cho nên anh nghĩ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Đường Sóc cũng đồng ý với quan điểm của Lâm Diêu, bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Thời gian từ từ trôi qua, trời cũng gần sáng.
Lâm Diêu cứ mãi lo lắng, hắn lấy điện thoại gọi vào điện thoại Tư Đồ.
Theo lý mà nói, trong mắt Bạch Nhuận Giang quan hệ của bọn họ cũng không bình thường, nếu mình không hỏi Tư Đồ đi đâu, ngược lại sẽ bất bình thường.
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, quả nhiên là Bạch Nhuận Giang bắt điện thoại.
“Bạch cảnh quan?” Lâm Diêu giả vờ kinh ngạc, “Tại sao chú lại bắt điện thoại, Tư Đồ đâu?”
“Tôi mời hắn tới hỗ trợ điều tra.”
“Hỗ trợ điều tra? Vẫn là vụ con dao?” Lâm Diêu nhớ kỹ lời Tư Đồ, hắn là người không biết chuyện.
“Không phải.
Hắn và Vương lão tam tới tự thú.”
Cha nội Bạch Nhuận Giang này! Dám nói Tư Đồ và Vương lão tam tới tự thú, đây là ý gì? Muốn dụ Lâm Diêu tôi?
“Bạch cảnh quan, không thể ăn nói lung tung.
Cái gì mà hắn đi tự thú? Tôi muốn nói chuyện với Tư Đồ.”
“Bây giờ không được.
Hắn còn trong phòng thẩm vấn, tạm thời không thể nói chuyện với bất kì ai.”
“Hỗ trợ điều tra cũng bị cấm liên lạc với người ngoài, lần đầu tiên tôi nghe đó.”
“Tôi đang giải quyết việc chung!” Nói xong, Bạch Nhuận Giang liền cúp máy.
Lâm Diêu thờ phì phò cúp điện thoại.
Lúc này trong phòng thẩm vấn, Tư Đồ đang ngồi trên ghế vô cùng thoải mái, đối mặt với Bạch Nhuận Giang mặt lạnh như tiền nhưng hắn vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ.
Bạch Nhuận Giang đã chịu hết nổi với vẻ mặt của Tư Đồ, mới tới câu hỏi thứ ba ông đã bị Tư Đồ đưa vào mê cung, vòng tới vòng lui vẫn không có cách nào bước qua vấn đề thứ tư.
Điều này làm cho Bạch Nhuận Giang có chút nổi giận.
“Tư Đồ Thiên Dạ, tôi hỏi một lần nữa.
Cậu gặp Vương lão tam ở đâu?”
“Tôi cũng trả lời lại lần nữa, nhà vệ sinh công cộng ở khu nhà mới.”
“Lúc nào?”
“Không nhớ rõ.”
“Hai người nói chuyện gì?”
“Hắn nói những cái đã nói với chú, sau đó tôi khuyên hắn đi tự thú, rồi mang hắn đi tìm chú.”
Bạch Nhuận Giang buồn bực nhìn Tư Đồ, ông hoàn toàn không tin Tư Đồ.
Tư Đồ nhìn Bạch Nhuận Giang sắp mất hết kiên nhẫn, cười nói, “Chú muốn biết tôi và Vương lão tam ở cùng nhau bao lâu đúng không? Tôi đã nói rõ rồi, sau khi nhìn thấy hắn, tôi khuyên hắn đi tự thú, sau đó tới phòng của chú.”
Bạch Nhuận Giang lạnh lùng trừng Tư Đồ hồi lâu, lấy còng tay đặt mạnh xuống bàn.
“Tư Đồ Thiên Dạ, đừng có giở trò trước mặt tôi.
Những lời Vương lão tam nói, cho dù là vật chứng hay nhân chứng đều không có, nói hắn vô căn cứ cũng không quá đáng, vậy tại sao Vương lão tam bỏ chạy vào sơn trang lại vừa lúc gặp cậu? Mà cậu với tên cảnh sát họ Lâm kia, sau khi để chúng tôi nhận vụ án lại không đi? Nói cậu và Vương lão tam vừa lúc gặp nhau, rất khó làm tôi tin tưởng.”
Tư Đồ nhìn còng tay để trên bàn, lười biếng dựa vào ghế, chậm rãi nói, “Chúng tôi là khách du lịch, cái này chẳng phải là do chú nói sao, tại sao lại hỏi tôi? Về phần tại sao Vương lão tam chạy vào sơn trang lại gặp tôi, nếu hắn không cố tình chờ tôi xuất hiện, vậy đó chính là ‘duyên phận’ mà mọi người nói.”
“Tại sao hắn lại cố tình chờ cậu xuất hiện?”
“Bởi vì hắn biết mình không có giết Phùng Hiểu Hàng, muốn tìm một người đáng tin để trao đổi.
Tình hình cụ thể thì cứ hỏi hắn đi, tôi chỉ là một công dân tốt thực hiện nghĩa vụ, khuyên hắn đi tự thú mà thôi.” Tư Đồ quần Bạch Nhuận Giang vòng vòng, hắn không hề ngu chạy tới đây để cảnh sát bắt, hắn cũng không thân thiết đưa một người xa lạ tới tự thú, hắn có mục đích riêng của mình.
Tiến hành tới đây thì bị kẹt, Bạch Nhuận Giang nhìn cái tên cứ mỉm cười trước mặt, chẳng biết làm sao, Tư Đồ trơn như cá chạch, căn bản không bắt được hắn! Bạch Nhuận Giang chưa từng thấy ai tự tới cửa mà còn lớn lối như vậy, càng tức giận hơn!
“Tư Đồ Thiên Dạ, chiều nay tôi từng nói với cậu, Vương lão tam là hung thủ, lúc tôi tới nhà hắn bắt, thì hắn lại bỏ trốn! Tôi có thể cho là cậu báo tin cho hắn không?”
Tư Đồ mắng trong lòng, thằng cha đê tiện!
“Suy nghĩ này của chú phải có bằng chứng để chèo chống nha, tôi sẽ không nói lời vô ích, chú nghĩ trước đã, tại sao tôi kêu Vương lão tam đi trốn rồi còn phải đưa hắn tới tự thú làm gì? Tôi không nghĩ ra nha, nếu chú hiểu rõ thì nói ra đi, mọi người cùng nhau nghiên cứu.”
“Tư Đồ! Đừng tưởng đây chỉ là suy đoán! Ban ngày, người cuối cùng nhìn thấy Vương lão tam là vào bốn giờ, tới sơn trang cần một tiếng, đó là vào 17:00! Hai người tới chỗ tôi vào lúc 2:20, thời gian lâu như vậy, Vương lão tam sao có thể trốn trong nhà vệ sinh suốt được! Trong vòng bảy tiếng hai người đã làm gì?”
“Sao tôi biết.
Câu này tôi phải hỏi chú vì sao mới phải, cơ mà một người đưa người kia tới tự thú, sao tự dưng lại trở thành kẻ tình nghi?”
“Vậy tôi hỏi cậu, trước khi cậu gặp Vương lão tam, cậu đang làm gì?”
“Buổi chiều đi ngâm suối nước nóng, sau đó ở trong phòng ăn hải sản, ăn xong thì ra hồ xem người ta quay phim, trên đường về phòng thì gặp Vương lão tam.
Nhân chứng này nọ chú đều có thể tìm ra, bảo đảm sẽ giúp chú giải quyết nhiều vấn đề.”
“Vậy còn Lâm cảnh quan?”
Tư Đồ chỉ lo cái này thôi.
“Buổi chiều cậu ấy bị đau bụng, ra hồ xem quay phim xong thì về nhà ngủ.”
Bạch Nhuận Giang cười lạnh.
“Tư Đồ, tại sao cậu không đi cùng Lâm cảnh quan về nhà.
Với quan hệ của hai người mà nói, cậu nhất định phải đi cùng hắn.”
Haha, Tư Đồ cười trộm trong lòng.
“Chúng tôi có xảy ra chút chuyện hồi chiều, không mấy vui vẻ…” Nói xong, hắn liền cởi mấy nút áo ra, Bạch Nhuận Giang và người phụ trách ghi chép vừa nhìn, cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Tư Đồ bất đắc dĩ cười nói, “Nhìn thấy rồi chứ, ra tay không chút lưu tình, thiếu chút nữa tôi bị cậu ấy đánh chết.
Chú suy nghĩ đi, chúng tôi mới gây một trận có thể làm hòa nhanh vậy sao? Nếu chú không tin có thể tới chỗ của chúng tôi xem thử, trên cơ bản đều bị đập nát hết rồi.
Với lại, chú cũng đừng hỏi tại sao tôi lại không gọi cho cậu ấy, nếu cậu ấy biết tôi vì chuyện của Vương lão tam mà vào đây, haha, tôi chắc chắn sẽ chết thảm hơn bây giờ! Chú nói đi, tính tình của cảnh sát có phải không tốt lắm không, tôi chỉ trộm liếc con gái nhà người ta có chút xíu, về nhà đã dùng cực hình thời Mãn Thanh với tôi! Người ta nói con gái dễ ghen, tại sao đàn ông cũng không dễ chọc vậy?”
“Được rồi, được rồi, đây là chuyện của các cậu! Tôi hỏi Vương lão tam đã nói gì với cậu?” Bạch Nhuận Giang bị Tư Đồ làm cho bực dọc.
Tư Đồ tự cho mình mười điểm, thành công kéo sự chú ý của Bạch Nhuận Giang khỏi Lâm Diêu.
“Nói cái gì? Nói cái gì tôi đều nói với chú rồi.
Nếu chú không nhớ, vậy tôi lặp lại lần nữa, chiều hôm nay tôi đi suối nước nóng…”
Lại nhớ! Bạch Nhuận Giang giận tới mức chịu không nổi, hận không thể bổ đầu Tư Đồ ra, xem bên trong chứa cái gì!
Gần tới mười giờ sáng, Lâm Diêu và Đường Sóc xuống xe, vội vã đi vào cục cảnh sát.
Sau khi nói thân phận, Lâm Diêu bị kêu vào phòng làm việc của Bạch Nhuận Giang chờ.
Cảnh sát phụ trách tiếp đãi Lâm Diêu nói với hắn là Bạch Nhuận Giang đưa Tư Đồ đi rồi, lúc nào về thì không rõ.
Lâm Diêu hiểu rõ, Bạch Nhuận Giang đang kéo dài thời gian.
Bọn họ chờ trong phòng làm việc tới trưa, cũng không thấy ai! Lâm Diêu không thể nổi nóng, chỉ có thể bỏ qua.
Đường Sóc lo lắng nhìn Lâm Diêu nhíu chặt mày, Lâm Diêu vẫn cứ nhìn đồng hồ.
Bây giờ hắn không thể dùng thân phận cảnh sát để bảo lãnh Tư Đồ, cũng không thể gọi cho Liêu Giang Vũ, cho dù là làm cái gì, cũng sẽ khiến Bạch Nhuận Giang hiểu rõ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị, đồng thời từ đó về sau quan hệ đối lập sẽ càng rõ ràng, chuyện này sẽ là sự cản trở với những chuyện tiếp theo.
Mặc kệ Tư Đồ nghĩ cái gì, Lâm Diêu không muốn xảy ra xung đột với cảnh sát nơi này.
Buổi trưa, hai người vào căn tin ăn vài món đơn giản, Lâm Diêu không đói, trong lòng hắn bây giờ chỉ nhớ tới Tư Đồ.
Tuy rằng cũng biết Bạch Nhuận Giang không làm gì được Tư Đồ, nhưng không nhìn thấy người làm cho hắn rất lo lắng.
Lâm Diêu đang nghĩ ngợi thì điện thoại của Tư Đồ reo lên.
Màn hình không hiện tên, chỉ có một dãy số, Lâm Diêu không nghĩ nhiều, bắt máy.
“Alo?” Lâm Diêu hỏi.
“Má, sao cậu bắt máy nữa vậy? Quỷ háo sắc đâu?”
Liêu Giang Vũ? Lâm Diêu đánh dấu hỏi trong lòng.
“Hắn có chút việc, anh có chuyện gấp tìm hắn?”
“Chuyện gì? Tôi không tin cậu nữa đâu! Tư Đồ đâu, tôi tìm hắn có việc gấp đó!” Liêu Giang Vũ một khi bị rắn cắn, mười năm cũng sợ dây thừng.
Lâm Diêu cũng hiểu vì trước đây mình lừa Liêu Giang Vũ nên cũng rất ngại, tuy rằng hắn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng hắn không thể chấp nhận lại có người bảo lời hắn nói không đáng tin!
“Chuyện lần trước tôi lừa anh là tôi không phải, bây giờ Tư Đồ không giúp được anh, đang bị người ta chèn ép ở đồn cảnh sát.”
“Hả? Sao tự dưng bị kéo vào đó? Má, xảy ra chuyện gì? Nói rõ cho tôi nghe coi!”
Lâm Diêu thở dài, kể lại đại khái cho Liêu Giang Vũ nghe.
“Mụ nội nó, thằng nào con nào đứa nào phách lối dữ vậy hả? Chờ đó, tôi tới liền bây giờ!”
Nói chuyện với Liêu Giang Vũ xong, Lâm Diêu càng có nhiều nghi vấn hơn.
Hơn chín giờ tối, Lâm Diêu và Đường Sóc tới sân bay đón Liêu Giang Vũ mệt mỏi vượt gió vượt bụi chạy tới đây, bọn họ cũng không về sơn trang ngay mà đặt một phòng ở khách sạn, Liêu Giang Vũ mới kêu Lâm Diêu kể lại sự việc rõ ràng một lần.
Kể xong, trời cũng khuya, không biết Liêu Giang Vũ hút bao nhiêu điếu thuốc, nhìn Lâm Diêu và Đường Sóc mắt đỏ hoe, biết bọn họ từ tối qua tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.
“Hai người ngủ một giấc đi, chờ trời sáng, cùng tôi tới đồn cảnh sát.”
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, kêu Đường Sóc đi ngủ, còn mình thì nằm chợp mắt ở sô pha.
Đi ngủ? Làm sao mà ngủ được! Lâm Diêu hò hét trong đầu, có rất nhiều thứ lúc ẩn lúc hiện, không bắt được, không thấy rõ, rồi lại bị đau đầu chóng mặt.
Trong lòng cũng bực mình, không ngủ nữa, đứng lên bước tới bên cửa sổ, mở cửa ra.
Gió lạnh thổi vào, Lâm Diêu còn tỉnh táo hơn hồi nãy.
Xoay đầu nhìn Đường Sóc và Liêu Giang Vũ.
Liêu Giang Vũ nằm trên giường cuộn trong chăn như con sâu, Đường Sóc thì nằm im trên chiếc giường khác.
Lâm Diêu đi tới, cầm chăn đắp lên cho hắn, xoay người quay lại bên cửa sổ.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Diêu khẽ thở dài.
Chín giờ sáng hôm sau.
Ba người chạy tới trước cửa đồn cảnh sát, Liêu Giang Vũ kêu bọn họ chờ một chút.
“Chúng ta cứ đi vào như vậy, bọn họ sẽ nói là thả người rồi.”
“Vậy giờ làm sao?” Đường Sóc sốt ruột.
“Lúc này, phải nhờ vào chút thâm độc của ta đây!” Ngôn ngữ và quần áo của Liêu Giang Vũ hoàn toàn không hợp nhau! Lâm Diêu cũng không muốn nhìn.
Vừa xoay người đã nghe Liêu Giang Vũ gọi một cú điện thoại.
“Alo, cho tôi một tô mì hải sản, địa chỉ là cục cảnh sát, tìm đại đội trưởng đội Bạch Nhuận Giang.”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nghĩ, thằng cha này làm cách nào trà trộn vào hàng luật sư vậy?
Khoảng mười phút sau, một cô gái mặc đồng phục cầm cái túi đồ ăn thông qua phòng bảo vệ, đi vào cục cảnh sát.
“Đi thôi.” Liêu Giang Vũ đơn giản nói một câu.
Hết chương 10.
Ying Ying: Mỗi khi đọc tới khúc ko ngủ mấy ngày, rồi thức trắng đêm, tui thiệt là hiểu cảm giác đó và tui cũng tự hỏi, sao thức được hay dậy :o Tui ngủ 2-3 tiếng rồi đi làm đã thấy sắp chết tới nơi =))
------oOo------