Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 7
Trời còn chưa sáng, Lâm Diêu đã bị Đường Sóc kéo dậy ngắm mặt trời mọc, ban đầu định dậy ngắm cảnh đẹp, nhưng cơn buồn ngủ đã khiến Lâm Diêu muốn bỏ qua.
Đường Sóc vẫn quyết kéo hắn ra khỏi lều cho bằng được, Lâm Diêu dụi dụi đôi mắt, thấy Tư Đồ tinh thần sung mãn đang đứng bên kia nhìn hắn cười, gương mặt liền đỏ lên.
Ba người đứng trên núi, nhìn mặt trời dần lên cao, Tư Đồ đề nghị tới gần một chút.
Ba người ăn sáng xong cũng đã mười giờ, thu dọn đồ đạc bắt đầu xuống núi.
Người ta thường nói lên núi thì dễ nhưng xuống thì khó, đi chưa được nửa tiếng, Đường Sóc đã đổ mồ hôi đầy đầu, Tư Đồ cầm balo của Đường Sóc, cười nói phải tăng cường rèn luyện.
Ba người đi tới sườn núi, Đường Sóc đòi nghỉ, sau khi tìm một khu đất trống, động vật nhỏ một hơi uống cạn bình nước, điều này làm Tư Đồ biết một chuyện, chí ít phổi của hắn không cần phải tăng cường rèn luyện.
“Anh Tư Đồ, tối hôm trước em đi ngâm nước nóng, đã lắm.
Tối nay chúng ta cùng đi đi.”
“Đi, anh vẫn chưa tới đó.” Trong đầu Tư Đồ bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của Lâm Diêu…
Lâm Diêu ngồi bên kia không để ý tới ánh mắt âm mưu của Tư Đồ, chỉ nghĩ buổi tối mà ngâm nước nóng thì cũng không tệ.
“Lâm tiền bối, em nghe nói trong thôn có một quán cơm nhỏ nhưng ngon lắm, chiều nay chúng ta tới đó ăn đi.”
Lâm Diêu cười nói, “Sau này đừng kêu tiền bối nữa, cậu tới đội cũng lâu rồi.”
“Vậy em gọi gì? Cũng gọi anh hai luôn hả? Nhưng mà chúng ta chỉ cách nhau có hai tuổi hà.” Đường Sóc bắt đầu suy nghĩ.
“Nếu không thì kêu chị dâu cũng được.” Tư Đồ cũng không đàng hoàng xíu nào, càng muốn trêu chọc Lâm Diêu.
Lâm Diêu cũng không nói rõ là xấu hổ hay tức giận, tiện tay lấy cục đá ném Tư Đồ.
“Tiểu Diêu, em tính mưu sát?” Tư Đồ bị ném trúng ngực.
Lâm Diêu trừng mắt cái tên không biết tiết chế, đứng dậy tiếp tục xuống núi.
Ba người không về sơn trang ngay, căn cứ theo lời chỉ dẫn của người tốt, vào làng sẽ nhìn thấy một căn nhà màu đỏ liền.
Tư Đồ đẩy hàng rào rỉ sét, trong vườn có mấy con thiên nga và vịt, cộng thêm một con chó đang nằm sát tường, bọn họ vừa mới đi vào, chủ bên trong cũng mở cửa, một người phụ nữ chừng hơn ba mươi bước ra.
Khuôn mặt của cô có vết tích của thời gian, cười giản dị làm mọi người có cảm giác an tâm.
Cô hỏi bọn họ có phải tới ăn cơm không, Tư Đồ nói mình đói tới mức có thể ăn hết động vật trong vườn của cô.
Vào trong mới biết, đây là một căn nhà của nông dân bình thường, để thêm mấy cái bàn xem như quán cơm nhỏ, ngay cả quầy thu tiền cũng không có.
Cô chủ nói mình tên là ‘Liễu Thục Tuệ’, ở đây cũng chỉ có mình cô mà thôi.
Ở chỗ này cũng không có menu cho bọn họ lựa món, Liễu Thục Tuệ chỉ hỏi bọn họ có kiêng cữ gì không, sau đó xoay người vào bếp.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, món đầu tiên được bưng lên, là món nhà nông, mùi vị đặc trưng thoang thoảng.
Ba người đói lắm rồi, gắp mấy cái đã hết trơn, Liễu Thục Tuệ một lúc mang lên ba món, thấy cái dĩa trống không, cười nói bọn họ có thể ăn luôn Đại Khôi nhà cô.
Đường Sóc hỏi Đại Khôi là ai? Liễu Thục Tuệ nhìn phòng sau nở nụ cười, Tư Đồ đánh một cái vào ót Đường Sóc! Thuận tiện kêu hắn nhìn ra phòng sau.
Phòng sau là chuồng lợn.
Quả nhiên mùi vị này không thể tìm thấy ở thành phố, lần đầu tiên Lâm Diêu ăn mất phong độ như thế.
Tư Đồ sau khi lấp dạ dày chừng bảy tám phần, vội vàng rót trà cho Lâm Diêu, sợ hắn bị nghẹn.
Không biết Tư Đồ rót nước bao nhiêu lần cho Lâm Diêu, hắn lắc lắc cái bình nước, giơ về phía Liễu Thục Tuệ trong bếp xin thêm.
Liễu Thục Tuệ cầm bình nước to ra, rót vào bình của Tư Đồ, “Các cậu mới xuống núi?”
“Ạ, tối qua ở ển ó.” Đường Sóc vừa nhai vừa nói không ai nghe được.
Tư Đồ vỗ vào lưng Đường Sóc, “Nuốt xong rồi nói!”
Đường Sóc nuốt hết đồ ăn trong miệng, “Đúng vậy, tối qua ở trên núi.”
Liễu Thục Tuệ đặt bình nước xuống, lấy cái bọc giấy trong túi của tạp dề mở ra, Tư Đồ thấy bên trong là lá cây.
Cô lấy một nhúm nhỏ bỏ vào trong bình nước, nói, “Đây là cỏ Cầm Tâm trên núi, cuối mùa hè mới hái được, phơi dưới nắng chiều mùa thu sẽ uống rất ngon.
Bây giờ chỉ có người đời trước mới biết, người trẻ chỉ uống cà phê này nọ.
Các cậu nếm thử đi, xem như không uổng một chuyến đến hồ Cầm Tâm.”
Lâm Diêu tò mò nhìn nước trong bình dần chuyển sang màu xanh, cầm lên uống thử… Nước mới vào trong miệng thì hơi đắng, còn có mùi đất đặc trưng, từ từ vị đắng chuyển sang mùi thơm, thanh thanh, chỉ hớp một ngụm nhỏ nhưng dư vị lại giữ đến khó tin.
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu, trong lòng vô cùng vui vẻ, cầm cái chén của mình chậm rãi uống một ngụm.
Liễu Thục Tuệ định đứng lên đi, Đường Sóc là loại bé cưng cực kì hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.
“Chị ơi, tại sao loại cỏ này lại gọi là Cầm Tâm?”
Liễu Thục Tuệ dùng tạp dề lau tay, kéo chiếc ghế gỗ sang bên cạnh, ngồi xuống.
“Các cậu đã nghe câu chuyện về hồ Cầm Tâm chưa?” Liễu Thục Tuệ hỏi.
Lúc Đường Sóc tới đây đã từng nghe kể, rất tự nhiên gật đầu.
Liễu Thục Tuệ xoay đầu nhìn ra cửa sổ, lúc kể chuyện như không có ai ở đây.
“Thật ra, hồ Cầm Tâm còn một câu chuyện khác.
Trước đây rất lâu, có một cô ngư dân xinh đẹp cứu được một chàng trai đang hấp hối bên bờ hồ, hai người dần dần yêu nhau, cô đặt cho chàng trai tên là Cầm Tâm.
Cầm Tâm tìm được hai hòn đá xinh đẹp, khắc tên của mình và cô gái lên đó, một hòn cho mình, một hòn cho cô.
Nhưng người trong thôn nói Cầm Tâm là quái vật trong hồ, phản đối cô gái lấy chàng làm chồng.
Cô gái không chịu nghe lời ngư dân, khăng khăng cố chấp kết hôn.
Ngày xuất giá không ai đến chúc mừng, nhưng lại có một nhóm thôn dân tới đòi chém đòi giết… Cô gái nói cho dù có chết cũng phải lấy Cầm Tâm, lúc mọi người gần như muốn bỏ cuộc, đột nhiên sấm chớp ầm ầm, trời đổ mưa to… Mắt thấy nông trại sắp bị nước ngập hết, một vài thôn dân nói đây là lỗi của Cầm Tâm, ông trời đang phạt bọn họ… Thôn dân bắt Cầm Tâm đi, trói vào thân cây bên hồ.
Cô gái đồng ý lấy mạng đổi mạng, chỉ cần bọn họ thả chồng mình đi… Các thôn dân không đồng ý, sau khi rời khỏi nhà của cô gái, bắt Cầm Tâm bỏ vào lồ ng tre, cho chìm vào hồ.
Lừa cô gái là Cầm Tâm đi rồi.”
Lâm Diêu chỉ thấy toàn thân rét run, cánh tay dựng tóc gáy, thấy đau lòng vô cùng, có lẽ là do giọng nói khàn khàn sầu bi mà bình thản của Liễu Thục Tuệ, Lâm Diêu vô tình bị câu chuyện này rung động.
Liễu Thục Tuệ không nhìn vẻ mặt của ba người, một mình chìm đắm trong câu chuyện xưa.
“Cô gái lúc nào cũng đứng trên núi chờ chồng mình.
Cô khóc đến mù cả hai mắt, khi cô đến bên hồ rốt cuộc cũng tìm được hòn đá khắc tên hai người, cô hiểu, Cầm Tâm sẽ không về nữa… Cô về nhà, trang điểm thật đẹp, mặc hỉ phục, đi tới bên hồ, cô nói, cô mãi mãi hận người trong thôn, sau đó đi vào hồ, đi tìm Cầm Tâm của cô… Sau khi cô chết, trời lại mưa, đồng ruộng bị ngập nước, sấm sét giáng xuống, cây cối cháy rụi, chỉ để lại cây cỏ mọc bên hồ.
Một vài người sống sót liền đặt tên cho nó là cỏ Cầm Tâm.”
Đường Sóc nhìn mấy cọng cỏ trôi lơ lửng trong nước, mắt bắt đầu ươn ướt.
Tay của Tư Đồ không biết từ khi nào đã đặt trên lưng Lâm Diêu, lúc Lâm Diêu ý thức được, hai bên nhìn nhau, trong ánh mắt hiện ra vẻ sâu xa, phải quý trọng người trước mặt.
Liễu Thục Tuệ hít một hơi thật sâu, bật cười.
“Đều là chuyện mấy ông bà già nghĩ ra chọc con nít, bây giờ xây sơn trang, câu chuyện này lại được mang ra.
Đừng nhìn nữa, mau ăn đi, nguội hết rồi.”
Tư Đồ nhìn Liễu Thục Tuệ, không sờ vào chén trà lần nữa.
Trả tiền cơm rồi, Đường Sóc nói muốn mua cỏ Cầm Tâm, Liễu Thục Tuệ cười nói không lấy tiền, đưa cho hắn một bao lớn.
Sau khi rời khỏi quán cơm nhỏ, dọc đường đi ai cũng không lên tiếng, chỉ trao đổi những chuyện cần thiết, Đường Sóc đã sớm không giống trước đây, ríu rít suốt ngày, hắn bây giờ giống như đã lột xác.
Giữa Tư Đồ và Lâm Diêu dường như có sự ăn ý, mặc dù không lên tiếng, lại hiểu cảm xúc của người kia, trong lòng Tư Đồ có hơi oán giận Liễu Thục Tuệ, câu chuyện của cô làm người bên cạnh mất vui.
Ba người vừa về tới sơn trang đã thấy nhóm bên đoàn phim vô cùng rảnh rỗi ngồi tám chuyện, nghĩ tới Bạch Nhuận Giang không cho mọi người làm việc, không có gì làm thì chán quá rồi.
Ba người đi vào sân nhà, nhìn thấy cửa bị mở tung, bên trong còn có mấy cảnh sát đang đứng.
Tư Đồ nghĩ trong lòng — Chết rồi!
Lâm Diêu cảm thấy chuyện này thật kì lạ, vội vã chạy vào hỏi.
Có mấy cảnh sát nhìn bọn họ, sau đó gọi một tiếng “Bạch đại ca”.
Bạch Nhuận Giang đi ra, Lâm Diêu thấy tay ông mang bao tay, trong lòng hiểu tám chín phần, không khỏi tức giận.
“Bạch cảnh quan, chú đang làm gì vậy?” Tư Đồ rất hiểu tính cách của Lâm Diêu, còn từng giao đấu với hắn một trận.
Bạch Nhuận Giang lạnh mặt nói, “Lục soát.”
Trả lời kiểu đó như chẳng muốn trả lời, căn bản là đáp lấy lệ! Lâm Diêu nổi giận, đặt balo xuống, đi tới trước mặt Bạch Nhuận Giang.
“Lục soát cái gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Hung khí.”
“Chú tìm hung khí trong phòng của hai cảnh sát và một thám tử?”
“Toàn bộ sơn trang đều phải lục, dù ở đây có hơn trăm cảnh sát cũng vậy.”
“Lệnh lục soát đâu?”
Bạch Nhuận Giang lấy tờ giấy trong túi ra đưa cho Lâm Diêu xem, Lâm Diêu lạnh mặt.
Trong tay ông ta có lệnh lục soát, không thể nào nói không!
Tư Đồ đang lo đồ vật trong phòng mình, chợt nghe có người lên tiếng trên lầu.
“Bạch đại ca lên đây xem một chút.”
Bạch Nhuận Giang nhìn hai người có thâm ý khác, xoay người lên lầu.
Không ngoài dự đoán của Tư Đồ, mấy cảnh sát tìm được một con dao kì lạ và một máy nghe lén bỏ túi.
Bạch Nhuận Giang xoay đầu hỏi Tư Đồ, “Thám tử có phải luôn mang máy nghe lén bên mình hay không, vấn đề này tôi không truy cứu, bây giờ cậu nói cho tôi biết, tại sao lại có con dao này?”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, đáp án này hắn cũng muốn biết.
Tư Đồ liếc mấy cảnh sát, người đầu tiên trấn an là Lâm Diêu.
“Em đừng suy nghĩ lung tung, đây là quà của Diệp Từ cho anh chơi, đồ cổ ấy mà.”
Lâm Diêu cũng không để ý tới hắn, lúc định tìm Bạch Nhuận Giang muốn phân xử thì thấy vẻ mặt buồn buồn của Đường Sóc.
Không đợi Lâm Diêu bước tới trước mặt, Bạch Nhuận Giang đã lấy còng tay ra.
“Tư Đồ Thiên Dạ, bây giờ mời cậu đi theo chúng tôi.”
“Bạch đội trưởng, chú cũng xem như là cảnh sát có thâm niên, vật trong tay chú nhìn cỡ nào cũng không giống hung khí, nhỉ? Tư Đồ cũng nói đó là quà của người khác tặng, là đồ cổ.
Chú bắt người đi như vậy, có phải nên về trường cảnh sát học lại hay không?” Lâm Diêu cao ngạo nhìn Bạch Nhuận Giang.
“Có phải hung khí hay không, chúng tôi sẽ xét nghiệm, bây giờ tôi muốn đưa người đi, con dao tôi cũng lấy.
Lâm cảnh quan, cậu chỉ đến du lịch, đừng xen vào chuyện này.” Bạch Nhuận Giang nhắc nhở Lâm Diêu.
Lâm Diêu vốn là người nóng tính, tất nhiên sẽ không chịu được thái độ của Bạch Nhuận Giang, lập tức lạnh mặt chen ngang giữa Bạch Nhuận Giang và Tư Đồ.
“Tôi thật ra muốn hỏi một chút, cho dù là muốn Tư Đồ giúp đỡ điều tra, nhưng không có lệnh bắt người, chú mang còng ra làm cái gì? Trong thời gian vụ án xảy ra, Tư Đồ đang ở cùng tôi, chú tưởng hắn là thần hay quỷ, có thể phân thân ra đi giết người?”
Lời vừa nói xong, Tư Đồ cảm động muốn xỉu luôn! Lâm Diêu đang bảo vệ hắn đó, trái tim của hắn đã sớm mọc cánh, vui sướng bay xung quanh Lâm Diêu.
Còn về cục diện trước mặt, đương nhiên là không quan tâm rồi.
Bạch Nhuận Giang bị sự cảm động của Tư Đồ làm rối tung rối mù, biểu tình sủng ái thu hết vào mắt, hướng về Lâm Diêu.
“Cậu nói lúc vụ án xảy ra hắn ở cùng cậu? Khuya lắc khuya lơ còn mắt to trừng mắt nhỏ? Hắn chưa từng rời khỏi tầm mắt của cậu sao?”
“Chưa từng! Tôi vẫn luôn nhìn hắn, vô cùng rõ ràng!” Lâm Diêu cũng không biết lời mình nói có bao nhiêu mập mờ, một lòng một dạ chỉ muốn đè khí thế của Bạch Nhuận Giang.
Bạch Nhuận Giang mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Lâm Diêu hỏi, “Cậu bắt đầu nhìn hắn từ bao giờ?”
“Từ tám giờ tối, mãi cho tới khi Hạ Chấn Thủy đến tìm tôi, đó là khoảng 1:10 sáng!”
“Năm sáu tiếng… Cậu dám cam đoan hắn chưa từng ra ngoài? Cậu cũng không chợp mắt nghỉ ngơi? Lẽ nào lúc cậu ngủ, hắn không lén ra ngoài được? Từ đây tới hiện trường chỉ tốn mười phút, giết người rồi quay về chỉ tốn chưa tới 30 phút, hơn nửa đêm sao cậu biết…”
“Tôi biết đó! Vì hắn nằm ngủ trên chân tôi! Chúng tôi nắm tay, hắn đi chẳng lẽ tôi không biết?!”
A, mình vừa nói cái gì! Lâm Diêu lập tức ý thức được ánh mắt kì lạ của mọi người là gì, không thể che giấu được, hắn liền đỏ mặt.
Trong phòng trở nên yên lặng, ngay cả Bạch Nhuận Giang cũng không biết nói gì.
Tư Đồ không kiềm được, xì một tiếng bật cười, Đường Sóc đứng bên cạnh thấy hỏng bét trong lòng, “Lúc này còn dám cười, sắp chết tới nơi rồi kìa!”
Quả nhiên, Lâm Diêu xoay đầu nhìn Tư Đồ, đôi mắt sắc bén làm Tư Đồ run lập cập.
Nhưng mà Lâm Diêu nghĩ, nếu nói tới đây rồi, phải làm cho Bạch Nhuận Giang triệt để mất hy vọng!
Lâm Diêu nắm tay Tư Đồ, kéo tới bên người, tay hai người đan vào nhau, đứng trước mặt Bạch Nhuận Giang lớn tiếng nói, “Nhìn đi, chúng tôi đan chặt tay kiểu này, trừ khi tôi là người thực vật không có cảm giác, mới có thể không biết hắn đi khi nào! Bạch cảnh quan, nếu chú còn là một cảnh sát có thâm niên thì mau mang cảnh sát cùng lệnh lục soát rời khỏi đây! Tiểu Đường, tiễn khách!”
Đường Sóc liền bước lên một bước, “Mời.”
Mặt của các vị cảnh sát ngoài cuộc ba hồi trắng ba hồi đỏ, đánh giá hai chàng trai đẹp xuất chúng này, với lại trước đó Tư Đồ đã cố tình xây dựng quan hệ mập mờ, bây giờ càng không có ai nghi ngờ mối quan hệ thân mật của bọn họ.
Bạch Nhuận Giang không thể nói rõ từ đâu lại không được tự nhiên như vậy, nhìn Lâm Diêu mặt đỏ bừng chẳng thể tìm được gì.
Lực chú ý đơn giản đặt sang con dao, ông cầm lên sờ sờ ngửi ngửi, lát sau bước tới trước mặt Tư Đồ, trả con dao lại cho hắn.
“Trong Bách Tịch có hai con dao: Một là Lý Tự Kiên Băng, danh xưng Thanh Cương.
Hy vọng con này là đồ giả, nếu không cậu sẽ gặp phiền phức lớn.
Thu đội!”
Sau khi Bạch Nhuận Giang rời đi, biểu tình của Tư Đồ trở nên lãnh khốc vô cùng.
“Sao vậy, lời của ông ta có ý gì?” Lâm Diêu nhận ra Tư Đồ không bình thường, không nhắc tới sơ sót ban nãy, giờ phút này chỉ lo tìm cách giúp hắn.
Tư Đồ nhìn vật trong tay, nói với Lâm Diêu, “Con dao này không phải hàng giả.
Diệp Từ lấy từ cổ mộ, Bạch Nhuận Giang vừa nhìn đã biết nó là Thanh Cương…” Tư Đồ chưa nói hết lời, trong lòng đã tăng ba phần đề phòng với Bạch Nhuận Giang.
Tư Đồ đang nghĩ về Bạch Nhuận Giang, Lâm Diêu lại ôn hòa nói một câu, “Hừ, anh và ác thú có vẻ hợp nhau nhỉ, vật quý như vậy cũng tặng cho anh.”
Chết rồi! Tiểu Diêu của hắn ghen! Tư Đồ nhét con dao vào tay Lâm Diêu, cợt nhã nói, “Đây đây, vật này là quà hắn cám ơn anh vì giúp vụ của Trình Viễn Trác, mà Trình Viễn Trác vô tội là do công lao của em, con dao này đương nhiên là tặng cho em rồi.
Với lại, để ở chỗ em anh cũng yên tâm hơn.”
“Cho tôi là sao đây? Anh tự giữ đi.”
“Thật ra, anh muốn để thứ này ở chỗ em hơn.” Nói xong, Tư Đồ cầm tay Lâm Diêu đặt lên ngực trái của mình.
Lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng trái tim đập mạnh, Lâm Diêu ngẩn ra.
Tư Đồ càng ngày càng giỏi ứng phó với Lâm Diêu, thấy hắn không giận nữa, đến gần nói, “Anh không vội, sẽ từ từ, từng chút từng chút cho em hết.
Nhớ phải chừa nhiều chỗ nha, nếu không anh sợ em sẽ chứa không nổi đó.”
Có lẽ lúc này thằng nhóc cởi truồng Cupid ở nước ngoài đang cầm cung tên bắn một cái thật mạnh vào tim Lâm Diêu.
Ba người về phòng xếp lại đồ trong balo, Đường Sóc ầm ĩ muốn đi ngâm nước nóng.
Lâm Diêu cũng không nói gì, về phòng mình lấy đồ, lúc đi ra đã thấy Tư Đồ chuẩn bị xong.
Suối nước nóng nằm phía sau sơn trang, bởi vì người ở bên nhà mới khá ít, nên ngâm nước nóng chỉ có ba người bên đoàn phim.
Suối nước nóng cấm lõa th ể, sau khi rửa sạch thân thể ở phòng bên cạnh, Tư Đồ mặc quần bơi bước vào ngâm đầu tiên.
Trong hồ có hai người Tư Đồ quen, một là Lý Phong, một là Tiễn Lạc An, Lý Phong thấy Tư Đồ tới, liền nhiệt tình chào hỏi, Tư Đồ nhìn hắn cười cười, ngâm thân thể vào trong dòng nước.
Nói chuyện vài câu với Lý Phong thì Đường Sóc từ trên bờ chạy tới nhảy ùm xuống hồ, Tư Đồ đè đầu hắn nghiêm phạt vì xem đây là bể bơi.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Lý Phong và Đường Sóc thật ra nói chuyện khá hợp, Tư Đồ nghĩ ngợi sao Lâm Diêu còn chưa ra, chính lúc đó lại thấy Lâm Diêu mặc quần bơi màu đen lững thững đi tới.
Chết cha, coi chừng chảy máu mũi! Tư Đồ tự cảnh cáo.
Vóc người của Lâm Diêu không thể ca tụng là số một, nhưng tinh tế cân xứng không có mỡ thừa thịt dư, đường cong thoan thoát không phải loại đi tập gym mà có, khỏe đẹp mà nhu hòa.
Lâm Diêu xuất hiện kéo tất cả sự chú ý, Lâm Diêu cũng không quan tâm, bước vào trong hồ, len lén nói bên tai Tư Đồ, “Còn dòm nữa tôi móc mắt anh ra nhét vô cái miệng đang ch ảy nước miếng!”
Năm người ngâm trong hồ, Đường Sóc và Lý Phong hận vì sao gặp nhau quá trễ, Tiễn Lạc An thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Diêu.
Trong nước có bỏ thêm chút thuốc giúp giảm đi mệt nhọc, làm nó có màu đục.
Tư Đồ len lén nắm tay Lâm Diêu, Lâm Diêu trừng mắt cái tên không chịu ngồi yên, nhưng cũng không đẩy ra.
“Cậu cũng thích cái đó? Tôi có sưu tập nè, phim nhựa của hắn tôi cũng có, còn cậu?” Đường Sóc hưng phấn trò chuyện với Lý Phong.
“Tôi chỉ thiếu bộ đầu tiên ‘Thục kim phong bạo’ thôi.” Lý Phong thấy tiếc.
“Tôi có nè, chừng nào về thành phố thì gọi cho tôi, tôi cho cậu mượn, cậu có thể chép lại một cái.”
“Vậy thì tốt quá! Lát nữa tôi mời cậu ăn cơm.”
“Khỏi đi, chút xíu chuyện nhỏ mà, khách sáo cái gì.”
Nhìn hai đứa nhóc trò chuyện vui vẻ với nhau, Lâm Diêu thấy cũng tốt.
Dạo này Đường Sóc cứ rầu rĩ không vui, bảo tới đây du lịch xem ra là quá chính xác.
“Tiểu Diêu, sao em nhìn Tiểu Đường hoài vậy.
Đang lo cho nó?” Tư Đồ thấp giọng hỏi.
“Không được sao?” Lâm Diêu nghĩ thầm, anh đang ghen đấy hả?
“Nó không sao.
Thanh niên mà, không tránh được có lúc gặp chuyện phiền não.”
“Nói cứ như anh là ông già tám chục tuổi vậy.”
“Anh sung sức lắm nha, nhất là buổi tối, tinh lực dư thừa tới mức dọa em giật mình đó, có muốn thử không?”
Lâm Diêu đỏ mặt, kinh ngạc nhìn Tư Đồ khiêu khích trắng trợn, mặc dù có chút tức giận nhưng không nhịn được làm khóe miệng cong lên, tay ngâm trong nước dùng sức nhéo Tư Đồ một cái, đau tới mức làm Tư Đồ méo miệng.
“Anh Tư Đồ, anh không khỏe hả?”
Tư Đồ nghe Đường Sóc quan tâm hỏi, trong lòng oán giận, “Bây là cái thứ chẳng biết nhìn gì hết, cắt đứt chuyện tốt của anh bao nhiêu lần rồi biết không hả? Ngốc vừa vừa thôi chứ!”
Đầu thì mắng Đường Sóc nhưng miệng thì cười rất tươi.
Đường Sóc xoay đầu tiếp tục nói chuyện với Lý Phong, không biết hai người nói tới vấn đề gì, tự dưng muốn chơi trò chơi.
Đường Sóc sáng mắt, hai con mắt như hai ngôi sao, nói, “Tôi cho đề nha, có một chữ được ba chữ khác tạo thành, tách ra thành tổ hợp hay để một mình thì nó vẫn có nghĩa, đây là chữ gì?”
Lý Phong đã nhíu chặt vùng lông mày, cả buổi cũng không nghĩ ra, Đường Sóc đắc ý nhìn hắn, thấy hắn bị làm khó liền nói mọi người cũng có thể đoán.
Tư Đồ nào có tâm trạng đoán chữ, bàn tay của người kia ngoan ngoãn để hắn âu yếm, hắn cũng lười để ý tới Đường Sóc.
“Ba chữ thạch (石), chữ Lỗi (磊).” Tiễn Lạc An rốt cuộc cũng lên tiếng.
Đường Sóc cười đắc ý, “Chữ Lỗi đứng một mình có thể đọc, nhưng hai chữ Thạch đứng cạnh nhau thì đọc thành cái gì?”
Lý Phong lại lóe lên, “Tôi biết rồi, là chữ “Chúng (众)” trong mọi người!”
“Sai! Hai chữ Nhân bên dưới có thể đọc là “Từ (从)”, nhưng nếu xóa đi một chữ Nhân (人) thì đọc làm sao?”
Mấy đáp án đều bị Đường Sóc bác bỏ, có mấy người kêu hắn mau công bố đáp án, Đường Sóc đắc ý nói, “Đáp án chính là…”
“Tôi hiểu rồi!” Đường Sóc còn chưa nói ra, Lâm Diêu lại đột nhiên đứng lên.
Bên cạnh chợt có vang lên tiếng “Ùm”, Lâm Diêu mới nhận ra mình đang nắm tay Tư Đồ, đột nhiên đứng bật dậy làm Tư Đồ trượt chân té xuống nước! Lâm Diêu đỏ mặt thả tay Tư Đồ ra, kéo hắn lên mặt nước.
Tư Đồ lau mặt, có chút đáng thương nhìn Lâm Diêu, “Em hiểu cái gì vậy?”
Hết chương 7.
Ying Ying: Tui thích nắm tay lắm đó :( Ngọt ngào lắm đó :( À mà đổi xưng hô vầy có ổn hông :s Tại còn ngược đó mấy chế, ngộ cũng phân vân lắm đó :s Tui sẽ hông để tui chết 1 mình trong đau đớn đâu muahahaha =))
------oOo------