Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

chương 37: chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ án thứ 3: Người cố chấp.

Chương 4

Ngoài cửa, xe của Hạ Chấn Quốc vẫn chưa tắt máy, ba người lên xe, Tư Đồ hỏi hắn có báo cảnh sát không.

“Có báo, cảnh sát nói một tiếng sau mới đến được.”

“Sao chậm vậy?” Tư Đồ có chút kinh ngạc.

“Nơi này chỉ là một thôn nhỏ, chỉ có ba bốn chốt trị an.

Cảnh sát huyện muốn chạy tới đây cũng tốn một tiếng lái xe, quản lý Thân đã qua đó rồi.”

“Là ai phát hiện Phùng Hiểu Hàng đã chết?” Lâm Diêu hỏi.

“Tiểu Lý, hắn và Phùng Hiểu Hàng ở chung, sau khi quay xong, về phòng thì thấy chuyện.”

“Bây giờ có ai ở đó?” Tư Đồ lo có người phá hư hiện trường.

“Quản lý Thân, lão Cung, còn có Tiểu Lý và đạo diễn.”

Ba người mau chóng đến nơi ở của đoàn phim.

Tư Đồ là người đầu tiên xuống xe chạy vào.

Nơi ở của Phùng Hiểu Hàng cũng giống như Lâm Diêu và Tư Đồ.

Trên dưới hai tầng, phòng ngủ ở trên lầu.

Tiểu Lý một phòng, Phùng Hiểu Hàng ở một phòng.

Lúc này, trong phòng khách lầu một có lão Cung và đạo diễn đang ngồi, Tiểu Lý ngồi bên cửa sổ ăn một đống đồ ăn vặt, trông căng thẳng vô cùng.

Quản lý Thân cứ đi qua đi lại, thấy Tư Đồ bọn họ tới, ông là người đầu tiên xông ra.

“Tư Đồ…”

“Lên xem trước đã.”

Quản lý Thân gật đầu, vừa định lên lầu thì đạo diễn lên tiếng.

“Sao lại để người ngoài vào? Bọn họ không phải ký giả đó chứ?”

Tư Đồ cũng chẳng thèm để ý, phất tay ý bảo ai đó tùy tiện giải thích đi.

Cung Hướng Tiền kéo lại đạo diễn đang định đi theo, không biết hai người nói gì.

Mở cửa phòng của Phùng Hiểu Hàng, thấy hắn nằm trên giường, trên ngực dính máu, người còn mặc áo choàng tắm, tóc cũng ướt, xem ra mới vừa tắm xong.

Lâm Diêu lấy khăn tay lót vào lòng bàn tay, tới gần thi thể, cẩn thận quan sát vết thương.

Bởi vì là khách du lịch, công cụ bình thường mang trên người đều để ở nhà, lúc này hắn chỉ có thể dùng khăn tay thay thế.

Tư Đồ cũng giống Lâm Diêu, người này ban ngày còn cười nói trêu đùa, bây giờ thì lại lạnh như băng.

“Bây giờ là 1:20 sáng, thời gian tử vong không quá nửa tiếng, nguyên nhân cái chết là vết dao trên ngực… Thi thể rất sạch sẽ, không có dấu vết giãy dụa, có lẽ hung thủ là người quen…” Lâm Diêu vừa kiểm tra vừa nói.

Tư Đồ cầm khăn tay Lâm Diêu đưa, cẩn thận vén áo choàng tắm lên, sau đó nhìn gương mặt của thi thể, điều khiến Lâm Diêu kinh ngạc là hắn lại cạy miệng người chết, lấy chiếc đèn pin nhỏ treo trên chìa khóa rọi vào trong, cúi đầu nhìn.

“Tiểu Diêu, cho tôi cây tăm hay cái gì đó đại loại giống vậy.”

Lâm Diêu tìm, lấy cây kim trong hộp may vá đưa cho hắn.

Tư Đồ lấy được thứ gì đó rất nhỏ trong miệng người chết, nhỏ tới nổi chỉ có cây kim mới lấy được.

“Thứ gì vậy?” Lâm Diêu nhìn Tư Đồ giơ lên trước mặt, nhìn không ra đây là cái gì.

“Không biết, đợi xét nghiệm xong rồi nói tiếp.

Hạ tiên sinh, bảo Tiểu Lý lên đây.” Tư Đồ nói.

“Tôi ở đây.” Sự tồn tại của bạn học Tiểu Lý quá mờ nhạt, đã sớm theo bọn họ lên lầu, bây giờ lên tiếng Tư Đồ mới phát hiện, hắn ăn rất nhanh.

Thoạt nhìn người này phải dùng đồ ăn để giảm bớt căng thẳng.

“Tên đầy đủ của cậu là gì?” Lâm Diêu đứng cạnh thi thể, hỏi Tiểu Lý.

“Lý Phong.” Hắn vừa nhai vừa nói, hầu như không nghe rõ.

“Cậu phát hiện thi thể khi nào?”

“Lúc về phòng, đêm nay quay xong, tôi trở về liền phát hiện.” Rộp, rộp, rộp…

“Lúc đó mấy giờ?”

“Không biết, tôi không nhìn đồng hồ.” Rộp, rộp, rộp, rộp…

“Cậu kể lại tình huống lúc đó nhìn thấy thi thể.”

“Tôi không biết nói sao, lúc về thì thấy hắn nằm trên giường, rộp rộp, tôi nghĩ là hắn đang ngủ, không mở đèn, rộp rộp, sau đó tôi đi tắm, rộp rộp rộp, lúc đi ra, rộp rộp, định chuẩn bị ngày mai, rộp rộp…”

“Cậu bị quỷ đói nhập hay sao vậy, đừng ăn nữa! Nói đàng hoàng một chút!” Lâm Diêu rốt cuộc cũng bị tiếng nhai rộp rộp làm nổi điên.

Tư Đồ bây giờ còn có tâm trạng để cười, tính kiên nhẫn của Lâm Diêu không nhiều, không mắng người mới lạ.

Lý Phong lại càng thêm hoảng sợ, rối rắm giấu túi đồ ăn ra sau, nuốt hết đồ trong miệng.

“Tôi muốn chuẩn bị những vật cần thiết cho buổi quay ngày mai, mở đèn lên, thấy cửa phòng hắn mở, cho là hắn không ngủ nên muốn vào xem, vừa định vào thì thấy chăn dính máu…”

“Chờ chút, cậu nói hắn đắp chăn? Tại sao lúc chúng tôi vào không có?” Tư Đồ lạnh mặt nhìn Lý Phong.

“Tôi… tôi, lúc đó… lúc đó kéo chăn ra.” Lý Phong lại bị Tư Đồ hù.

Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau, Lâm Diêu cầm chăn dưới đất lên, quả nhiên thấy vết máu.

Sau đó hắn để Lý Phong nói tiếp.

“Tôi cũng không biết hắn đã chết chưa, tôi liền gọi cho Hạ tổng, Hạ tổng gọi đạo diễn Sở tới, bọn họ nói Hiểu Hàng, Hiểu Hàng chết rồi, Hạ tổng nói đi tìm người nào đó sau đó liền đi, tôi và đạo diễn Sở vẫn ở đây chờ.”

“Lúc cậu về cửa có khóa không?” Tư Đồ hỏi.

“Không có, vì tôi ở trường quay cả buổi tối, cho nên Hiểu Hàng để cửa cho tôi.

Lúc nào cũng vậy.”

“Nói vậy là ai cũng có thể vào?” Lâm Diêu nói câu này lại nghe như lẩm bẩm.

Tư Đồ ngồi xổm xuống nhìn tay người chết, nhìn hơn nửa ngày, biểu tình chỉ có thể dùng chăm chú để hình dung.

“Tiểu Diêu, qua đây xem.”

Lâm Diêu bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, Tư Đồ lót khăn, cầm tay thi thể lên, chỉ vào cổ tay, “Cậu xem chỗ này.”

Ở cổ tay có một vết hằn không sâu lắm, chiều dài khoảng 3-4cm, Lâm Diêu lấy máy chụp hình ra chụp lại, sau đó đưa cho Tư Đồ, lần thứ hai đi thăm dò căn phòng, Tư Đồ chụp lại thi thể ở hiện trường.

Trong phòng vô cùng sạch sẽ, không khác gì hồi sáng tới, chỉ có thêm lon bia và tạp chí.

Tới gần chiếc bàn tròn gần cửa sổ, trên bàn có một gạt tàn, bên trong có mẩu thuốc lá và ít tàn thuốc, bên cạnh là bao thuốc lá, ghế hướng về trong phòng, chứng tỏ người chết đã từng ngồi đây xem TV hút thuốc.

Lâm Diêu cảm thấy có chút kì lạ, sao chỉ có bao thuốc lá, nhưng không có bật lửa? Hắn tiện tay cầm bao thuốc lá lên, thấy hơi nặng, mở ra xem, thì ra bật lửa nằm bên trong.

Lúc này, Tư Đồ cầm máy chụp hình tới chỗ Lâm Diêu, trong lúc vô tình nhìn thấy vật trên bàn, vùng lông mày nhíu chặt.

“Sao vậy?” Lâm Diêu hình như có thể cảm nhận được cảm xúc của Tư Đồ, dừng lại hỏi.

Tư Đồ kéo Lâm Diêu tới gần mình, hai người đưa lưng về phía mọi người, nhìn chằm chằm vật trên bàn.

“Tôi đã xem tay và răng của người chết, hình như không bị nghiện thuốc lá nặng.

Giống như đặt bật lửa trong bao thuốc lá chỉ có kiểu người như tôi mới làm thôi.”

“Không có gì là tuyệt đối, nói không chừng đây là thói quen của hắn.”

“Cũng có thể.”

Không nghiên cứu vấn đề thuốc lá nữa, bọn họ nhìn cả căn phòng một lần, Tư Đồ kéo Lâm Diêu tới trước mặt mấy người kia.

Còn chưa mở miệng Hạ Chấn Quốc đã đánh một cái vào đùi.

“Sao lại như vậy, sao có thể như vậy? Sớm biết tôi đã nghe lời cậu, nếu hôm qua rời khỏi đây, Hiểu Hàng sẽ không chết.” Vỗ lên đùi tự trách, chỉ có Thân Vệ Bình là an ủi vài câu.

Đạo diễn Sở nghe xong cảm thấy không đúng, chưa kịp lên tiếng, Lâm Diêu đã cầm cái ly dùng sức đập xuống bàn, âm thanh rất to, làm mọi người đều sửng sốt.

“Trên đời này không có thuốc hối hận, bây giờ mọi người bình tĩnh chút, chúng tôi cần tìm hiểu tình hình.”

Tư Đồ đặt bút ghi âm trên bàn, sau đó hỏi, “Lần cuối mọi người gặp Phùng Hiểu Hàng là khi nào?”

Lý Phong nói, “Hôm nay sau khi ăn cơm tối, tôi về đưa cơm cho hắn.

Thời gian thì khoảng… 18:30.”

Đạo diễn Sở nói, “Tôi biết Tống Ngạn Đình hình như buổi tối có qua gặp hắn.

Tôi ở trường quay nghe nói sau khi Tống Ngạn Đình quay cảnh cuối, cô ta muốn tới đây gặp Hiểu Hàng.”

“Tống Ngạn Đình là ai?” Lâm Diêu hỏi.

Đạo diễn Sở nói, “Là bạn gái của Hiểu Hàng.

Hôm qua hai người họ cãi nhau, chắc là giảng hòa rồi.”

“Cô ta rời khỏi trường quay vào lúc mấy giờ?” Tư Đồ dựa vào tường, cầm điếu thuốc lên đốt.

Đạo diễn Sở đáp, “Khoảng 21:00, lúc đó quay xong một cảnh, có ghi lại thời gian quay, cô ta đứng ở cửa nói tạm biệt chúng tôi.”

“Trong đoàn phim, ngoại trừ Tống Ngạn Đình ra, Phùng Hiểu Hàng có từng xảy ra xung đột với ai không?”

“Chắc là Lương Cường.

Trước đây lúc chọn vai nam chính số một, Lương Cường không tranh với Hiểu Hàng, đảm nhiệm vai nam chính số hai, lúc bắt đầu quay, quan hệ của bọn họ không tốt lắm.”

“Lương Cường tối nay ở đâu?”

“Hôm nay hắn không có quay, được nghỉ.”

Tư Đồ bước tới bên cửa sổ, nhìn thấy một dãy nhà trọ cho khách cách đó không xa, lên tiếng, “Bên đó có người ở không?”

“Có, Lương Cường ở đó, còn một diễn viên nữa tên là Tiễn Lạc An.” Hạ Chấn Quốc nói.

Sau đó Tư Đồ hỏi hắn, “Tối hôm nay hai người bọn họ đều không có cảnh quay?”

“Có, Lạc An có… Hình như hơn 12:30 kêu về trước.”

Tư Đồ đang định hỏi về Tiễn Nhạc An kia thì nhìn thấy Lâm Diêu đi ra, sau đó không nói gì đi ra khỏi phòng khách.

Trên đất trống bên ngoài, Lâm Diêu ngẩn người, Tư Đồ đi theo, đứng bên cạnh hắn hồi lâu không lên tiếng.

“Nghĩ gì thế?” Lâm Diêu hỏi.

“Tiểu Diêu, hôm nay không nhận được thư đe dọa.” Tư Đồ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

“Đúng vậy, cái này hoàn toàn khác suy đoán của chúng ta, tối qua đột nhiên tăng cường bảo an, có lẽ đã kích động hung thủ.”

“Chúng ta cũng không thể suy đoán như vậy, chúng ta phát hiện chữ ẩn bên dưới, tăng cười các biện pháp bảo vệ, mà hung thủ lại vì chuyện này mà tức giận.”

“Tức giận? Ý của anh là hung thủ đã biết, chúng ta phát hiện những chữ kia, nhưng không đuổi đoàn kịch, cho nên tức giận mới giết người?”

“Có lẽ.”

“Tôi vừa hỏi quản lý Thân, bảo an tuần tra gần bọn họ không phát hiện người nào khả nghi.”

“Nơi này không thể so với nhà ở, cho dù cảnh sát cho chúng ta ra vào, nhưng chờ bọn họ tới, sợ rằng sẽ phiền phức không ít.”

Lâm Diêu thở dài, không nói gì thêm.

“Xin lỗi đã quấy rầy ngày nghỉ của cậu.” Tư Đồ thấp giọng nói, nghe rất ôn nhu.

Lâm Diêu cười cười, từ lúc bắt đầu hắn chỉ nghĩ bản thân muốn giúp Tư Đồ một chút thôi.

“Không sao cả, sau này có thể quay lại.”

“Ừ, tôi sẽ đi cùng cậu.”

Lâm Diêu im lặng nhìn hắn, không nói gì.

Ngón tay của Tư Đồ lặng lẽ chạm vào đầu ngón tay Lâm Diêu.

“Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ cùng cậu đi nghỉ cả đời.”

Nhiệt độ trên mặt tăng nhanh, câu nói của Tư Đồ làm tim hắn đập mạnh, hắn không biết nên trả lời thế nào, thậm chí không biết có nên trả lời không.

Hắn chỉ có thể yên lặng để Tư Đồ đứng cạnh, không mắng, không đánh, thưởng thức màn đêm tĩnh lặng trước cơn sóng gió.

Hai bàn tay đan vào nhau, bàn tay ấm áp của Tư Đồ bao lấy tình cảm ngây thơ của Lâm Diêu, không gấp không vội, để dòng nước yêu thương từ từ len lỏi vào trái tim tưới lên mầm non nho nhỏ.

Nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, Tư Đồ vẫn không tính buông ra, Lâm Diêu đỏ mặt trừng mắt một cái, hắn mới chậm rãi thả tay.

Thân Vệ Bình và Cung Hướng Tiền buồn thỉu buồn thiu bước ra, nhìn thấy Tư Đồ liền muốn ào ra nỗi khổ.

“Tư Đồ, nếu sớm nghe lời cậu, có lẽ sẽ không đến mức thế này.

Tôi thấy lão Hạ bọn họ sẽ đi nhanh thôi.”

“Sợ rằng sẽ không đơn giản như thế.

Tôi bảo bọn họ đi, bọn họ không đi.

Bây giờ muốn chạy thì không thể nữa rồi.” Tư Đồ đứng trước mặt hai người, không để bọn họ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của người phía sau.

“Sao lại nói vậy?” Cung Hướng Tiền hỏi.

“Trong đoàn phim có người chết, trước đó còn từng nhận được thư đe dọa, cảnh sát tạm thời sẽ không để bọn họ đi, ít nhất là sau khi thu hẹp phạm vi mới có thể để một nhóm rời khỏi.

Trong thời gian này, tâm trạng của mọi người có thể lên xuống thất thường, quản lý Thân, mấy chú cũng phải chuẩn bị tốt để ứng phó.”

“Được, tới lúc đó cậu cứ nói cho nên tôi nên làm gì.

Mẹ ơi, năm xưa dẫn đầu binh đoàn cũng không lao lực giống bây giờ!”

“Đại đội trưởng, tôi đã tập hợp bảo vệ trong văn phòng, bây giờ có muốn bọn họ đi không?”

“Tạm thời không cần, chờ cảnh sát tới, bọn họ sẽ sắp xếp.” Tư Đồ nói.

Bọn họ đang thương lượng thì từ xa vang lên tiếng còi cảnh sát.

Chờ ba chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, người đầu tiên bước xuống làm mọi người cảm thấy áp lực.

Người này khoảng năm mươi, tóc hoa râm, đôi mắt có thần giống như chim ưng, mấy người theo ông bước xuống, người nào cũng có biểu tình nghiêm túc.

“Thi thể ở đâu?” Người kia hỏi.

“Ở lầu hai, phòng mở cửa.” Là chủ nhân của sơn trang, Thân Vệ Bình trả lời.

Người nọ phất tay, bảy tám cảnh sát nối đuôi theo vào.

Lâm Diêu thầm nghĩ, đây là quân chính quy trong huyện, không tệ.

“Ai là người phát hiện thi thể đầu tiên?” Sau khi hỏi xong liền mang Lý Phong lên lầu.

Tư Đồ thừa dịp không có ai chú ý, lén lên lầu, vừa đứng bên cửa phòng hiện trường, đột nhiên có một khuôn mặt xuất hiện trước mắt! Tư Đồ thiếu chút nữa theo quán tính đánh một cú, chờ thấy rõ mặt người kia, tay nắm lại cũng thả lỏng.

Người nọ lãnh đạm nhìn Tư Đồ, ánh mắt rơi xuống tay bên cạnh.

“Cậu là thám tử?” Người kia hỏi.

“Đúng.” Tư Đồ không cười, đứng trước mặt người này, có cười cũng dư thừa.

“Tôi là đội trưởng của đại đội huyện cục, Bạch Nhuận Giang.”

“Tư Đồ Thiên Dạ.”

“Nghe nói cậu là do quản lý Thân mời tới?”

“Đúng, mấy ngày trước bọn họ nhận được thư đe dọa, chờ chú làm xong chuyện ở đây, tôi sẽ đưa cho chú.”

“Cậu vào trong phát hiện được gì?”

“Không nhiều lắm, chú xem qua sẽ rõ.”

“Được, chúng ta sẽ bàn bạc sau.”

Tư Đồ xuống lầu, trong lòng nghĩ Bạch Nhuận Giang này là một nhân vật đáng gờm.

Lâm Diêu thấy hắn quay lại, đứng dậy nghênh đón, kéo áo hắn tới một góc.

“Nơi này làm việc nhanh quá, tôi sợ sẽ không giấu được thân phận của mình.”

“Không sao.

Lát nữa nói chuyện với họ.

Cậu có nghe tới một người tên là Bạch Nhuận Giang chưa?”

“Bạch Nhuận Giang… Không có.

Sao thế?”

“Ông ta là đội trưởng ở đây, người này không đơn giản.

Cậu chờ chút, tôi đi gọi điện thoại.”

Nhìn Tư Đồ chạy vào buồng vệ sinh, Lâm Diêu quay lại chỗ mọi người.

Khoảng năm phút sau, Lâm Diêu thấy cửa phòng vệ sinh hé ra, Tư Đồ vẫy tay gọi Lâm Diêu.

Lâm Diêu buồn bực nhìn xung quanh không có ai chú ý, liền tới chỗ của hắn.

“Anh bị kẹt bên trong?” Lâm Diêu đứng ngoài cửa hỏi.

Tư Đồ nắm tay Lâm Diêu kéo vào trong!

Trong phòng vệ sinh, Lâm Diêu và Tư Đồ đứng đối diện nhau, Lâm Diêu thật sự nghĩ không ra, hai thằng đàn ông nhất định phải chọn chỗ này để nói chuyện sao?

“Bạch Nhuận Giang là người trắng đen đều chơi, chúng ta giao tiếp với ông ta phải cẩn thận.” Tư Đồ dựa sát vào Lâm Diêu, nội dung nói chuyện cũng không hợp lắm.

“Vậy thì sao?”

“Hắc đạo, bạch đạo, ông ta đều dùng.

Vài chuyện bạch đạo không giải quyết được, ông ta sẽ lợi dụng xã hội đen để giải quyết, không đạt được mục đích sẽ thề không bỏ qua!”

Lâm Diêu không vui.

Cảnh sát mà lại nhờ xã hội đen để giải quyết vấn đề, cái này không thể chấp nhận được! Nếu Bạch Nhuận Giang này làm việc dưới tay cáo già, đảm bảo đã bị đá khỏi đội từ lâu.

Người như vậy nếu thật sự như Tư Đồ nói, nhất định phải cẩn thận.

“Xem ra tôi phải liên lạc về tổ, nếu ông ta biết tôi là cảnh sát, nói không chừng sẽ đi hỏi tình hình của tôi.”

“Nói với Bạch Nhuận Giang đừng công khai thân phận của cậu, chuyện sau này…”

Bọn họ đang thương lượng thì cửa phòng vệ sinh bật mở! Bạch Nhuận Giang và một cảnh sát nữa đứng bên ngoài nhìn họ.

Lâm Diêu sửng sốt, sau đó vài giây, có thể đập trứng gà lên mặt hắn chiên được luôn! Hắn và Tư Đồ gần như dán sát vào nhau, tay của Tư Đồ còn đặt trên vai hắn… Hai vị đứng bên ngoài cũng choáng váng, Tư Đồ buông Lâm Diêu ra, cười hì hì bước ra ngoài.

“Hai người đang làm gì vậy?” Bạch Nhuận Giang không hiểu hỏi.

“Không có gì, trò chuyện thôi.” Tư Đồ cười hì hì nói.

“Nói chuyện? Hai người chen vào buồng vệ sinh nói chuyện gì?”

Tư Đồ có thể cảm giác người này rất nhạy cảm, nếu nói đang nghiên cứu về ông, đảm bảo chẳng có chuyện gì tốt.

Tư Đồ nhìn cái người đỏ mặt bên kia, bước tới bên cửa sổ nói, “Chuyện này lát nữa rồi nói.

Tôi phát hiện một thứ trong miệng thi thể, chú mang về kiểm nghiệm đi.”

“Vật đâu?”

Tư Đồ giao ra cho Bạch Nhuận Giang, bọn họ nói tới chuyện thư đe dọa, Bạch Nhuận Giang để một cảnh sát đi theo hắn lấy thư.

Chờ Tư Đồ quay lại, hắn thấy sắc mặt người nào cũng không thoải mái, Lâm Diêu ngồi bên cửa sổ trông rất lãnh đạm.

Tư Đồ lấy thư đưa cho Bạch Nhuận Giang, bước tới chỗ Lâm Diêu.

“Sao thế?”

“Bạch Nhuận Giang đã biết chuyện Vương lão tam, đã cho người đi điều tra.

Lúc nãy Hạ Chấn Quốc nói muốn đưa đoàn phim đi.

Bạch Nhuận Giang không chịu, hai bên giằng co một hồi, Bạch Nhuận Giang thắng.”

Sự việc giống như Tư Đồ suy đoán, Bạch Nhuận Giang giữ đoàn phim ở lại!

Chân trời xa xa xuất hiện những đám mây trăng trắng, Bạch Nhuận Giang bảo Cung Hướng Tiền kêu bảo an tuần tra tới.

“Lần cuối các cậu tuần tra chỗ này là mấy giờ?” Bạch Nhuận Giang hỏi.

“12:00 tối.”

“Còn trước đó?”

“11:00.”

“Tối nay có phát hiện kẻ khả nghi nào không?”

“Không có.

Khoảng 11 giờ có một cô gái đi vào.”

“Mấy giờ thì ra?”

“Không biết, chúng tôi không phát hiện.”

“12 giờ các cậu tới đây tuần tra, có phát hiện trong phòng bật đèn không?”

“Hình như lầu hai có mở đèn bàn.

Còn có người đứng bên cửa sổ hút thuốc.”

Mấy bảo an rời khỏi rất nhanh, Bạch Nhuận Giang hỏi Lý Phong lúc quay về, trong phòng có mở đèn không, Lý Phong trả lời, “Không có.”

Tư Đồ suy nghĩ, hung thủ rời khỏi sau 12:30, trong khoảng 11:00 tới 12:30, hung thủ rất dễ dàng vào đây.

Tình hình cơ bản đã nắm giữ được, Tư Đồ cho rằng Bạch Nhuận Giang sẽ tạm thời kết thúc công việc.

“Đi tìm Tống Ngạn Đình.”

“Bây giờ?” Hạ Chấn Quốc nhìn đồng hồ, luôn cảm thấy không thích hợp.

“Bây giờ!”

Nhìn thái độ kiên trì của ông, Hạ Chấn Quốc không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Tư Đồ vừa đứng lên, Bạch Nhuận Giang đã đi cùng hắn, Tư Đồ thấy có gì đó không đúng.

Đi ra ngoài, Tư Đồ kéo tay Lâm Diêu.

“Cả tối rồi không ngủ, về nghỉ một lúc đi, tôi về sẽ kể cho cậu nghe.” Nói xong, Tư Đồ tới gần Lâm Diêu, nhét gì đó vào tay hắn, “Nghĩ cách tìm chỗ xét nghiệm, tới văn phòng của Thân Vệ Bình tìm xem, có lẽ…”

“Sao, có chuyện gì không?” Phát giác bọn họ tuột lại phía sau, Bạch Nhuận Giang mở cửa xe hỏi.

“Không, tôi bảo cậu ấy về nghỉ, cả đêm không ngủ rồi.” Tư Đồ mỉm cười nói xong, nhẹ nhàng vuốt cánh tay Lâm Diêu, “Mặt cậu trông xanh quá, về nhớ ngủ đó.

Tôi sẽ mang bữa sáng về cho cậu.”

Tư Đồ vô hình làm mọi người cảm giác giữa hai người có gì đó mờ ám, Lâm Diêu biết Tư Đồ có ý đồ khác, điều này làm cho hắn có lửa mà không bùng được.

Tư Đồ nhìn biểu tình của mọi người, biết đã có hiệu quả.

Đang định lên xe của Bạch Nhuận Giang thì thấy mắt ông nhìn về phía dãy nhà gần đó.

Không ngoài dự đoán, Bạch Nhuận Giang cũng chú ý, hỏi thăm tình hình, tạm thời không đến chỗ của Tống Ngạn Đình, mang theo ba cảnh sát chạy qua bên kia, mới vừa đi vài bước đã xoay đầu hỏi Tư Đồ, “Tư Đồ, sao còn không qua đây?”

Trong lòng Tư Đồ do dự, hắn đang suy nghĩ Bạch Nhuận Giang này rốt cuộc có chủ ý gì.

Phải nhớ, trong tình huống này, cảnh sát đối với một thám tử xa lạ là vô cùng kiêng kỵ.

Lâm Diêu đi chưa bao xa, xoay đầu nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, liền lấy thứ Tư Đồ đưa cho hắn, trong khăn tay là một chút tàn thuốc.

Hết chương 4.

------oOo------

Truyện Chữ Hay