Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
Một chiếc chăn bông cuộn lại, vài cuốn sách và gối ôm tròn dài.
Hắn chia mấy cuốn sách ra làm ba phần, đặt ở ba vị trí, đầu, giữa, cuối ở dưới sô pha, đặt chăn bông bị cuộn lại lên mấy cuốn sách, sau đó đặt gối ôm lên trên cùng, chờ tất cả chuẩn bị xong xuôi, Lâm Diêu quay lại phòng tiếp khách.
Xoay người nhìn lại, không khỏi hít một hơi! Hắn hoàn toàn không thấy chăn bông đâu! Chăn bông đã bị vải lót và bàn trà che mất, chỉ để lộ duy nhất gối ôm bên ngoài, nhưng cũng bị cái hộp cản trở.
Lâm Diêu không dám sơ suất, thay góc độ quan sát, phát hiện chỉ đến gần thư phòng mới nhìn thấy chăn bông.
Lâm Diêu quyết định thử lần chót, hắn kéo toàn bộ rèm trong nhà lại, cả không gian tốt đi, lần thứ hai quay lại vị trí Trịnh Niếp Niếp gọi điện, lúc này hắn càng không nhìn rõ thứ nằm giữa sô pha và bàn trà.
Thí nghiệm của hắn đã thành công, nhưng trên mặt không có nụ cười chiến thắng.
Cứ như vậy, Lâm Diêu có hai chuyện cần giải quyết.
Đầu tiên, hắn đi mua bản đồ, vòng quanh khu của Quan Tín tròn một ngày đêm! Tất cả những phương tiện giao thông con người có thể sử dụng hắn đều đi hết, rốt cuộc vào chạng vạng, mệt mỏi tới mức sắp trở thành người thực vật, hắn mới về cảnh cục.
Dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về, nói với Cát Đông Minh toàn bộ, đội trưởng quyết định gọi mọi người, họp!
Trong buổi họp, Lâm Diêu nói cho mọi người nghe phát hiện của mình và kết quả thí nghiệm, Lưu lão sư là người đầu tiên lên tiếng.
“Xem là vậy đi, nhưng chúng ta vẫn chưa có chứng cứ.
Nhiều chỗ đáng ngờ mà không có chứng cứ cũng vô dụng.”
“Thời gian của hung thủ có người chứng minh không có mặt ở hiện trường, chúng ta có bắt người được thì cũng không khởi tố được.” Đàm Ninh xoay xoay cây bút trong tay, đối với tình hình trước mắt không mấy lạc quan.
“Cho nên, chúng ta phải tập trung tìm cái đuôi của hung thủ, không lý nào biết hung thủ là ai mà lại để mục tiêu nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật! Bây giờ tạm thời thả Quan Đan, không nên bứt dây động rừng.” Cát Đông Minh ngồi bên cạnh Lâm Diêu nói, thỉnh thoảng còn nhìn vào mắt hắn.
Lâm Diêu sau khi nói rõ tình huống, vẫn luôn cúi đầu chăm chú viết, Cát Đông Minh hy vọng có thể mở được một cánh cửa.
“Có thể là tôi nói không chính xác nhưng chúng ta còn một vấn đề phải giải quyết.” Thành viên nữ trong tổ lên tiếng.
Cát Đông Minh bảo cô nói tiếp.
“Điện thoại.
Điện thoại của người chết, chúng ta tìm thấy ở hiện trường, nếu hung thủ giở trò, vậy thì giải thích cái này thế nào? Mặc kệ Trịnh Niếp Niếp gọi cho Quan Tín vào lúc mấy giờ, nhưng cô ta thật sự bấm gọi vào số của Quan Tín! Dựa theo lời của Tiểu Lâm, người nghe điện thoại là hung thủ, vậy hung thủ làm cách nào lấy điện thoại của người chết mang đi? Hung thủ lấy điện thoại đi rồi, vậy trả điện thoại về chỗ cũ vào lúc nào? Trịnh Niếp Niếp rời khỏi nhà Quan Tín, chừng mười phút sau thư ký đã tới, trong khoảng thời gian đó hung thủ cũng có nhân chứng chứng minh không có ở hiện trường, vấn đề điện thoại chúng ta chưa giải quyết, chúng ta đối với hung thủ càng không có cách!”
Vấn đề của cô làm mọi người lại suy nghĩ, sau khi Lâm Diêu nghe xong, lại cầm giấy lên viết.
Hắn vừa viết vừa nhớ lại… Đến hiện trường phát hiện điện thoại, cầm điện thoại lên đã bấm nút phát lại, điện thoại chưa hiện lên đã hết pin tắt mất, sau đó phát hiện bên cạnh có cục pin, mở ra lắp vào, sau khi đổi pin, cuộc gọi cuối cùng là gọi tới công ty…
“Hay là điện thoại của hung thủ có chức năng chuyển cuộc gọi tới?” Người kia nói.
“Cậu dùng điện thoại có thấy có chức năng đó không? Thiết lập chức năng đó nằm chỗ nào? Phải dùng điện thoại của người chết mới có thể xóa được! Từ lúc chúng ta tìm ra chiếc điện thoại đến hôm nay, ngoại trừ chúng ta, chưa có ai chạm vào nó hết.” Đàm Ninh không nhịn được, giải thích cho người kia.
Đàm Ninh nói xong làm cho Lâm Diêu tìm lại được chút gì đó, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Hắn nghiêng đầu cau mày, biểu tình có chút đáng yêu.
Cát Đông Minh thấy hắn như vậy, không nhịn được hỏi nghĩ cái gì.
“Hơi khó nói, chúng ta đã gần đến đáp án rồi, thế mà không nhìn thấy nó… Lúc đó, tôi cầm điện thoại của người chết lên xem, phát hiện bị hết pin, lắp cục pin để bên cạnh vào, tôi cứ thấy cục pin đó là cố tình chuẩn bị cho tôi, có lẽ nên nói là chuẩn bị cho người phát hiện ra nó.”
“Chờ chút, Tiểu Lâm, cậu đổi pin?” Cô gái kia lo lắng hỏi.
Lâm Diêu nhìn cô gật đầu.
Cô gái dùng sức vỗ bàn một cái!
“Tôi biết rồi! Đội trưởng, phải biểu dương em nha!” Cô gái tinh nghịch nói.
“Bớt kéo dài đi, nói nhanh lên!” Cát Đông Minh không có kiên trì.
“Số điện thoại của người chết là XXX XX thuộc 2636, đây là một loại máy cũ.
Tôi có nghiên cứu về tất cả sản phẩm điện thoại.”
“Biết cô mê điện thoại rồi, nói điểm chính!” Đàm Ninh cũng lười nghe cô nói dài dòng.
Cô gái liếc Đàm Ninh một cái, “Điện thoại này có chức năng chuyển cuộc gọi đến, nó còn có một công dụng rất có lợi với hung thủ! Chỉ cần tháo pin ra, nó sẽ quay lại trạng thái mặc định.”
Lâm Diêu sáng tỏ! Hoàn toàn không để ý mình đã đứng lên.
“Ý cô là, cho dù điện thoại có mở chế độ chuyển cuộc gọi, chỉ cần tháo pin ra, nó sẽ hủy bỏ?”
Cô gái gật đầu, nói với Lâm Diêu, “Hung thủ chuyển cuộc gọi đến từ điện thoại người chết đến điện thoại mình, sau đó cố tình lắp cục pin đã hết vào điện thoại, bên cạnh thì đặt cục pin đầy, hung thủ đã lường trước chúng ta sẽ kiểm tra lịch sử cuộc gọi, không có pin tất nhiên sẽ cầm cục pin bên cạnh lắp vào, như vậy chế độ chuyển cuộc gọi sẽ bị hủy, chúng ta căn bản không nhận ra! Mà chuyện này, cũng không thể tra ở cục điện tín.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hung thủ này tính kỹ càng mỗi chi tiết, khó trách bọn họ không tìm ra chứng cứ!
Đàm Ninh dùng sức đá vào chân bàn.
“Tôi không tin trên đời này có hung thủ hoàn mỹ! Hung thủ nhất định để lại chứng cứ, tôi thấy lấy vụ án của Ngô Bình bắt người trước, sau đó từ từ thẩm vấn, nhiều người đánh một người, tôi không tin là không làm được gì!”
“Cũng chỉ có thể như vậy.
Sáng ngày mai tôi đi xin giấy phép, nếu có thể, chúng ta đi bắt người luôn!” Sau khi Cát Đông Minh nói xong, bọn họ thảo luận thêm vài vấn đề, lúc tan họp trời cũng đã khuya.
Trong phòng làm việc, một số người ở lại tiếp tục tìm manh mối.
Cát Đông Minh kéo Lâm Diêu ra ngoài.
“Về nhà nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt của cậu đi, bây giờ có té xỉu tôi cũng không thấy lạ.”
“Ngày mai còn phải bắt người.” Lâm Diêu vẫn cố chấp.
“Không được! Bắt người còn phải thẩm vấn, cậu không có sức sao mà làm, về nhà, sáng mai rồi tới.”
Nghĩ lại thấy cũng đúng, Lâm Diêu liền rời khỏi phòng làm việc.
Về tới nhà, Lâm Diêu cũng không mở đèn, vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, định về phòng ngủ.
Đi ngang qua phòng khách, Lâm Diêu dừng chân… Nơi này từng có người làm hắn ngạc nhiên rất nhiều lần, một người hoàn toàn chẳng có chút đề phòng với hắn, một người cả ngày dính lấy hắn, một người… hắn vẫn muốn biết tại sao, một ánh mắt, một câu nói liền kết thúc mọi chuyện, kết quả là hắn lấy được hay mất đi?
Nói là người xa lạ, có thể sao? Nói đã quên hắn, quên nổi không? Từ lúc quen biết tới giờ, Tư Đồ luôn lấy đồ hắn, bây giờ nó lộn xộn cũng giống như lòng hắn, có chút chặt, có chút đau, còn có chút…
Lâm Diêu không quay về phòng mình, hắn đi về phía phòng khách, bên trong vẫn lộn xộn như trước khi Tư Đồ đi, trên bàn để đầy thư, trên chăn cũng để lung tung, gối đầu dưới chân, trên đất có lon bia và… cái gì đây? Hình như không phải của mình.
Lâm Diêu cầm tờ giấy dưới đất lên, trong trí nhớ đâu có cái này đâu, hai mắt nhìn xem, trong lòng càng khiếp sợ! Hắn ngồi xổm xuống lụm giấy lên, sau đó bắt đầu kiểm tra những vật khác trong phòng, chỉ lát sau, những vật không thuộc về hắn đều tìm được!
Tờ giấy thứ nhất, bên trên chỉ viết “Mùi vị”.
Tờ thứ hai, chỉ viết một câu “Còn chờ điều tra chức năng của điện thoại”.
Tờ thứ ba, viết nhiều hơn “Ghi chép mua hàng online, địa chỉ IP, thời gian, khoảng ngày năm đến hai mươi”.
Tờ thứ tư, viết có chút khó hiểu “Thi thể, góc độ, cục đá, nhiệt độ, cái ống, nước bọt, ba mươi phút biến mất”.
Tờ thứ năm chỉ viết “Chứng cứ, trang phục?”
Trong đầu Lâm Diêu xoay vòng vòng, Tư Đồ có phải cố tình để lại những cái này cho mình không, trên giấy miêu tả quá trình gây án của hung thủ, “Chứng cứ, trang phục?” sau cùng là cái gì? Trang phục… ý nói bộ lễ phục kia? Chắc không phải, nếu là nó không lí nào mình lại bỏ qua… Trang phục, rốt cuộc có ý gì?
Lâm Diêu xem mấy tờ giấy rất nhiều lần, hắn cầm tờ cuối cùng đi qua đi lại trong phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm… Trang phục… trang phục… Chờ hắn đột nhiên dừng lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu ý Tư Đồ là gì.
Cát Đông Minh ở trong phòng làm việc thấy Lâm Diêu hổn hển chạy vào, còn chưa kịp hỏi sao chưa gì đã về, Lâm Diêu đã lên tiếng, “Bộ đồ của Quan Tín có dính nước bọt không?”
Cát Đông Minh cũng nhìn ra hắn có manh mối mới, xoay người vào phòng làm việc lấy.
Lâm Diêu mở túi ra, nhớ lại lần đầu Tư Đồ nhìn thấy nó, khi đó Tư Đồ gần như không tìm được gì, sau đó hắn nhìn thấy dấu vết của nước bọt dưới ánh mặt trời, sau đó… Hắn cầm đưa lên mũi… Mùi vị! Lâm Diêu chợt nhớ tới hai chữ ‘mùi vị’ Tư Đồ ghi ở tờ đầu tiên!
May là sau khi tìm được bộ đồ, bọn họ đã bỏ vào bao, nếu có mùi chắc chắn sẽ không biến mất! Lâm Diêu cầm bộ đồ lên dùng sức ngửi, một mùi thuốc đông y thơm ngát với mùi hỗn hợp nhàn nhạt làm cho hắn sáng mắt!
“Tôi cầm đi xét nghiệm!” Nói xong, Lâm Diêu liền bỏ chạy.
Cát Đông Minh vô cùng muốn nói với Lâm Diêu chạy chậm thôi, có chuyện gì vậy, nhưng hắn đã mau chóng thấy mấy tờ giấy Lâm Diêu để trên bàn, xem tới trang thứ ba, ngài tổ trưởng cũng thay đổi biểu tình.
“Cái tên Tư Đồ này, rốt cuộc là đang làm cái khỉ gì không biết!”
Kết quả xét nghiệm khiến cho Lâm Diêu thất vọng, thảo nào Tư Đồ lại đánh dấu chấm hỏi ở “trang phục”.
Lúc Lâm Diêu liều mạng suy nghĩ tìm manh mối, trời cũng đã sáng.
Hắn quyết định tới nhà Quan Tín lần nữa, không thèm ăn sáng chạy khỏi phòng làm việc.
Buổi sáng Cát Đông Minh đã gọi điện thoại, kết quả cáo già mở cuộc họp, phải tới trưa mới thấy người.
Lâm Diêu ở nhà Quan Tín tìm cả buổi sáng, kết quả không thu hoạch được gì.
Không thể làm gì khác hơn là quay về tổ.
Ngồi trong phòng ăn mì đối phó với cái bụng, Lâm Diêu đang định ra ngoài thì thấy Đường Sóc quay lại, trong lòng cả kinh, bắt lấy hắn hỏi.
“Sao hôm nay không tới công ty?”
“Em nghỉ từ hôm trước rồi, đã biết hung thủ là ai, em ở đó chi nữa.”
Lâm Diêu ngoài ý muốn không chửi người, chỉ bực bội cắn răng, lấy điện thoại gọi cho Cát Đông Minh, kết quả đối phương nằm ngoài vùng phủ sóng, Đàm Ninh cũng giống y chang.
“Ở đây chờ đội trưởng, bọn họ về thì gọi cho tôi ngay.”
“Sao thế, xảy ra chuyện gì hả anh?”
“Ngu ngốc, cậu về rồi, hung thủ chắc chắn biết chúng ta chuẩn bị thu lưới, có thể không chạy sao?”
“A? Nhưng mà…”
Lâm Diêu cũng không có thời gian giải thích, nói một câu, “Nhất định phải chờ đội trưởng về!”
Lâm Diêu lái xe phóng đi, tới công ty Khởi Hàng phóng vào một phòng làm việc, một người trông giống thư ký, bước tới chỗ hắn.
“Người đâu?” Lâm Diêu lấy thẻ cảnh sát ra.
“Không biết, hôm nay không có tới.”
Lâm Diêu vội vàng chạy đi!
Gõ cửa tới muốn nát, nhưng cũng không có ai ra mở, Lâm Diêu càng thêm chắc chắn phán đoán của mình! Trực tiếp dùng công cụ phá cửa! Trong nhà không có gì lạ thường, Lâm Diêu rất nhanh chú ý tấm hình để trên bàn, bên trong là ảnh chụp một ngọn núi, nhìn qua còn có biệt thự, ba người Quan Đan, Trịnh Niếp Niếp, Viên Khả Tâm đứng cười rạng rỡ.
Lâm Diêu không suy nghĩ nhiều, đập khung ảnh lấy hình chạy đi!
Lâm Diêu lái xe tới chân núi, hỏi người bán hàng gần đó, biệt thự trong hình nằm ở đâu, người ta nhận ra, chỉ về ngọn núi phía nam, còn chỉ đường cho Lâm Diêu.
Trên đường lên núi, Lâm Diêu bắt đầu nhớ chiếc xe của Tư Đồ, nếu mình lái xe của hắn, bây giờ đã tới rồi! Nghĩ như vậy, chân càng đạp mạnh ga!
Căn cứ theo ảnh chụp, mau chóng tìm ra một biệt thự đơn độc! Lâm Diêu xuống xe, chạy tới nhấn chuông.
Cửa mở ra, thấy Lâm Diêu đứng trước cửa, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chán ghét nhường đường cho hắn vào.
Điều này làm cho Lâm Diêu có chút bất ngờ.
“Sao giờ đã tới? Chưa tới một giờ mà.”
Hả? Hình như nhầm mình với ai rồi, Lâm Diêu quyết định thả dây câu cá lớn!
“Tôi còn chuyện khác phải làm.”
“Hừ, thật không nghĩ lại là anh!”
“Có nhiều chuyện cũng không ngờ tới.” Trong lòng Lâm Diêu vừa gấp vừa vui, xem ra còn đoạn sau.
“Đúng vậy, giờ tôi đã hiểu sao anh cứ ghim tôi suốt.
Đừng nói lời vô ích, đồ đâu?”
Đồ? Lâm Diêu suy nghĩ thật nhanh, hắn muốn rõ đối phương nhầm bản thân với ai.
“Chắc cô không muốn tay không bắt sói chứ? Cô Viên?”
Viên Khả Tâm nhịn không được trừng mắt, cầm chiếc hộp bên tường đặt trước mặt Lâm Diêu.
“Một phần cũng không nhỏ, nhưng mà, yêu cầu kia của anh tôi không làm được.”
Yêu cầu kia? Không thể bỏ qua!
“Tại sao?”
“Ác thú! Anh đừng khinh người quá đáng! Tiền tôi đã đưa, nếu bán đứng hiệp hội, cả nhà tôi sẽ chết! Tôi cũng định cao chạy xa bay, anh không thể bỏ qua cho tôi sao?”
Hiệp hội? Hiệp hội gì? Đằng sau cô gái này còn có hiệp hội gì? Trong lúc nhất thời Lâm Diêu không nghĩ được nhiều, nhưng bây giờ hắn vẫn muốn ổn định Viên Khả Tâm.
“Cao chạy xa bay? Trong tay cô là hai mạng người, trốn được sao?”
“Anh có bằng chứng không?”
“Hừ, Viên Khả Tâm, điều kiện tôi đã nói rõ ràng, nếu cô không làm được, giao dịch coi như hủy bỏ.” Lâm Diêu lạt mềm buộc chặt, xoay người đi.
“Chờ chút! Anh để tôi suy nghĩ…”
Cùng lúc đó.
Trong phòng làm việc ở tổ trọng án, Cát Đông Minh và Đàm Ninh vừa quay lại, đã bị Đường Sóc giữ lấy nói một tràng.
Cát Đông Minh tức giận, đánh một cái vào đầu hắn! Sau đó gọi điện cho Lâm Diêu, nhưng Lâm Diêu không nghe máy.
Cát Đông Minh nóng nảy!
Sau khi chạy tới công ty, đoàn quân lại kéo tới nơi Lâm Diêu phá cửa, phát hiện cửa bị hư, khung kính bị vỡ, một tổ viên nói với hắn, đã tra ra trên núi còn một căn nhà! Cát Đông Minh chia người ra, tới cảng, sân bay, trạm xe lửa, trạm chờ vận chuyển hành khách, còn mình thì mang người lên biệt thự trên đỉnh núi.
Trên đường đi, tim Đường Sóc đập bình bịch, biết rõ không thể nào khống chế tâm lý, sau cùng hắn quyết định liên lạc với Tư Đồ.
“Tư Đồ tiên sinh, là em, Đường Sóc.”
“Gọi anh hai là được rồi.” Tư Đồ miễn cưỡng nói.
“Được, em sẽ gọi là anh hai, em nói cho anh nghe, tụi em đã biết hung thủ là ai, hơn nữa… Lâm tiền bối còn đi bắt người.”
“Cái gì?” Tư Đồ hô to một tiếng, sau đó hỏi, “Các cậu không đi cùng?”
“Lâm tiền bối nói hung thủ có thể chạy! Bây giờ tụi em đang trên đường tới biệt thự trên núi.
Alo? Anh Tư Đồ? Alo?” Đường Sóc nhìn điện thoại, không rõ tại sao Tư Đồ lại đột ngột cúp máy.
Trong biệt thự trên núi.
“Nghĩ thế nào? Tôi không có nhiều thời gian.”
Thất bại thở dài, ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu nói, “Tất cả những gì tôi biết để bỏ trong máy tính, anh có thể đi lấy, mật mã là 1970623342.”
“Chờ tôi lấy xong rồi nói tiếp.”
“Cho tôi xem đồ trước đi.”
Lâm Diêu đút tay vào túi, suy nghĩ diễn tiếp sao đây?
“Không được, chờ tôi lấy xong rồi giao dịch.”
“Nói không giữ lời!” Viên Khả Tâm tức giận gào.
“Tôi là đang cẩn thận.” Nói xong, Lâm Diêu xoay người định đi, Viên Khả Tâm không có thứ mình muốn, cũng sẽ không đi, chờ hắn quay lại rồi bắt người sau!
Vẫn chưa bước tới cửa, Viên Khả Tâm đã nói, “Anh có chắc đó là mật mã chính xác? Đừng tưởng chỉ có mình mình lui được.”
“Cô còn…” Thân thể còn chưa quay lại, sau gáy đã một trận đau đớn! Theo phản xạ đưa tay lên sờ, ống chích vẫn còn ở đó.
“Cô bắn cái gì?”
“Từ đầu tôi đã chẳng muốn giao dịch cùng anh, ác thú đỉnh đỉnh đại danh cũng chỉ có vậy.”
Cảnh tượng trước mắt dần mờ đi, lỗ tai không nghe rõ âm thanh, thân thể dần mất sức lực, trước khi Lâm Diêu mất ý thức, hắn nhớ tới khuôn mặt tươi cười vô lại kia.
Xe của Cát Đông Minh rốt cuộc cũng nhìn thấy biệt thự, từ sau có một chiếc xe thể thao phóng tới.
Trong nháy mắt, vượt qua xe của bọn họ.
Cát Đông Minh thấy Tư Đồ lao xuống xe, không thèm đóng cửa chạy thẳng vào biệt thự, lúc này vừa vặn gặp phải Viên Khả Tâm cầm chiếc hộp nhỏ mở cửa ra.
Cát Đông Minh nhìn thấy gương mặt Viên Khả Tâm kinh ngạc vô cùng, nhưng Tư Đồ kia căn bản chẳng hề để ý tới cô, đẩy Viên Khả Tâm đang chào hỏi sang một bên, chiếc hộp trong tay cô rơi xuống, đồ bên trong đổ ra đất! Một cước đá văng bảo vệ, chạy thẳng vào trong.
Cát Đông Minh xuống xe chặn đường, lấy còng tay ra.
Trong phòng khách, không thấy bóng dáng Lâm Diêu đâu, Tư Đồ vội vã chạy lên lầu.
Đứng ở lầu hai Tư Đồ gào thét.
“Tiểu Diêu, Tiểu Diêu, cậu ở đâu? Tiểu Diêu?”
Phòng ngủ không có, nhà bếp không có, phòng khách cũng không, Tư Đồ tìm khắp nơi cũng không thấy! Hắn không thể làm gì khác hơn là lao xuống hỏi Viên Khả Tâm, nhưng vừa chạy xuống hai bước, hắn nhìn thấy một cánh cửa nhỏ đằng sau cầu thang, Tư Đồ liền nhảy xuống, mở cửa ra.
Lâm Diêu nằm trong không gian chật hẹp, nhắm chặt hai mắt, trên tay bị còng, miệng và mắt đều bị che lại.
“Tỉnh tỉnh, có nghe tôi nói không? Mau tỉnh lại! Ai cho cậu tới đây? Sao lại bị thế này, tỉnh lại!”
Ai vậy? Lớn tiếng như vậy, ồn muốn chết! Còn dùng nhiều lực, khớp xương sắp gãy hết rồi nè! A… Tôi lạy ai đó làm ơn cho tôi ngủ chút đi, ồn quá! Tên chết tiệt nào vậy?
Lâm Diêu gần như dùng tất cả sức lực mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy cái người đang không ngừng lặp lại “Không sao, không sao rồi.”
Người này là… Tư Đồ? Sao hắn lại… trong nháy mắt, ý thức liền quay về, hắn nhớ lại, người này từng nói, chúng ta là người xa lạ.
“Anh, cút, ưm!”
Nụ hôn đột ngột ập tới, triệt để đánh tỉnh Lâm Diêu! Nhìn Tư Đồ ôm mình hôn say mê, biểu tình kinh hoảng và khẩn thiết này Lâm Diêu chưa từng thấy bao giờ! Cánh tay ôm chặt mình giống như muốn nhét mình vào cơ thể hắn, nhưng điều này không làm Lâm Diêu quên đi hắn đang hôn môi mình, mà còn vô cùng nhiệt tình!
Môi bị m*t đến phát đau, hô hấp cũng trở nên khó khăn, muốn há miệng lấy không khí, nhưng lại bị hắn đưa lưỡi vào, vốn thân thể không có sức lực, bây giờ càng thêm suy yếu.
Đầu óc đã sớm ngừng hoạt động, trống rỗng để người kia làm càn.
Hắn, hắn rốt cuộc muốn sao? Bản thân mình bị cái gì? Tại sao hắn muốn hôn mình? Mà mình lại để hắn hôn?
Mà vấn đề này đã không còn quan trọng nữa, Lâm Diêu căn bản không còn ý thức, vô lực nắm áo Tư Đồ, như bắt được phao cứu sinh.
Sau khi áp giải Viên Khả Tâm lên xe, hắn là người đầu tiên chạy vào biệt thự, tìm tới tìm lui cũng không thấy người, đang định lên lầu thì nhìn thấy… Một ông chú hơn ba mươi tuổi cũng đỏ mặt.
Mấy anh em bên ngoài muốn xông vào, nhưng Cát Đông Minh như thần giữ cửa, đứng canh không cho ai vào trong.
Trái tim của Tư Đồ rốt cuộc cũng quay về chỗ cũ sau khi hôn người trong lòng! Nhẫn tâm nói hai người không còn quan hệ, nhẫn tâm xem hắn như người vô hình, nhẫn tâm rời khỏi hắn, nhẫn tâm thừa nhận mình có người khác… Chuyện của mình không biết chừng nào mới giải quyết được, vốn định chờ sau khi kết thúc, nếu có duyên phận sẽ nói cho hắn biết, mình vẫn luôn để người ta trong lòng.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn không buông được, không rời xa được.
Nghe hắn một mình chạy đi bắt hung thủ, liền hận không thể bay đến bên cạnh hắn ngay! Nhìn gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, tay chỉ muốn móc trái tim mình ra!
Nụ hôn làm hô hấp không thông cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Diêu đã sớm không còn sức lực, lại càng không có sức để mắng người, thân thể gầy yếu bị Tư Đồ ôm chặt, trong lòng nghĩ, bộ hắn định ghì chặt cho mình chết hả? Thế nhưng lại nghĩ như vầy cũng không có gì xấu, chỉ là… hơi… đau… thôi…
Lâm Diêu lần thứ hai hôn mê, Tư Đồ kiểm tra hô hấp và mạch đập, rốt cuộc cũng yên tâm, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng.
Hết chương 18.
------oOo------