Ngoại truyện 3: Cảnh sát và thám tử.
Chương 1
“Chậm đã, chậm đã, Tiểu Diêu, em…”
“Anh nhịn chút đi.”
“Em em nhanh lên, nóng quá… Không được, tiểu tổ tông, lấy ra đi lấy ra đi!”
“Không được, giờ còn chưa được, chịu đựng chút nữa.”
“Anh không được, lấy ra, lấy ra!”
“Tư Đồ!”
Ầm một tiếng… Hai người anh nhìn em, em nhìn anh…
“Anh đã nói dùng cồn để nấu cháo nhất định sẽ trào, bảo em đổi nồi khác đi, cái nồi này mỏng quá, em còn tưới rượu trắng lên, bỏng chết anh.”
“Đây là nhỏ nhất rồi! Cho nên tôi mới kêu anh bưng nồi, để cách lửa xa chút xíu là được rồi.
Anh đeo bao tay mà, nóng sao?”
“Em nói nhảm! Tưới luôn nửa bình rượu đế, không đốt anh luôn là may rồi.”
Lâm Diêu nắm bàn tay đỏ bừng do nóng của Tư Đồ, bôi thuốc xử lý vết bỏng.
Tại sao bọn họ phải dùng cồn để nấu cơm, nguyên nhân là thế này.
Bởi vì Lâm Diêu thường xuyên không có ở nhà, tiền gas ba tháng rồi chưa đóng, người ta làm đúng phận sự cắt không cho xài, ngày thứ hai Tư Đồ xuất viện về nhà, bọn họ lại bắt đầu cuộc sống nửa nguyên thủy.
Tư Đồ nằm trên giường cả ngày, đến chiều thì nói muốn ăn cháo Lâm Diêu nấu, không có gas sao mà nấu? Lâm Diêu lúc đó lạnh lùng liếc Tư Đồ, đi vào nhà bếp tìm lò vi sóng.
Không tìm thấy lò vi sóng, lại tìm được một cái bếp nấu bằng cồn, Tư Đồ đối với cái loại đã bị đào thải này rất có hứng thú, quấn quýt Lâm Diêu nói cùng nấu đi, Lâm Diêu nói không lại hắn đành phải đồng ý.
Có thể tìm được một cái nồi thích hợp cũng không phải chuyện dễ, nhưng mà đáy nồi quá mỏng, Tư Đồ đeo bao tay giữ cái nồi, lúc sôi thì nâng nồi lên.
Cả buổi cũng chưa thấy gạo nở, cồn cũng cháy gần hết, Lâm Diêu tìm một chai rượu trắng, vốn định đổ chút xíu thôi, không ngờ trượt tay đổ hết nửa bình, thiếu chút nữa đốt tay Tư Đồ.
“Thôi đừng làm nữa, lỡ làm cháy bếp thì sao? Tiểu Diêu, em đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Tôi đã nói ra ngoài ăn đi rồi.”
Sau cùng Lâm Diêu bác bỏ ý kiến muốn đi ăn cháo trắng của Tư Đồ, cả ngày hắn chưa ăn gì, bây giờ đói tới độ có thể nhai luôn đầu heo.
Đậu xe trước một nhà hàng, Tư Đồ xuống xe hỏi người bên cạnh, “Chỗ này có món gì đặc sắc?”
“Chỗ này làm cá rất ngon, có loại sốt cà mùi rất lạ, đảm bảo anh sẽ ăn hai chén lớn.”
“Chỗ ngon thế sao trước đây em không dẫn anh tới?”
“Anh tưởng tôi là máy in tiền chắc? Tiền lương của cảnh sát có thể đến đây ăn một tháng một lần là đã không tệ rồi.”
“Cục cưng, sau này tiền của anh là của em, cứ dùng sức đào!”
Lâm Diêu nhịn không được bật cười, lén cho Tư Đồ ‘quyền thép’ tràn ngập yêu thương.
Hai người gọi rất nhiều món, ăn lấy ăn để, không hề có một chút rụt rè, ăn no banh càng, Lâm Diêu đứng dậy đi vệ sinh.
Tư Đồ ợ một cái, nhận được điện thoại của Diệp Từ nói phải cùng Đường Sóc về quê, hắn nói vài câu xem như an ủi, Tư Đồ tiện tay để điện thoại trên bàn, tay cầm bia bắt đầu ảo tưởng tiết mục đặc sắc nhất đêm nay, vụ án kết thúc, thời gian tiếp theo chính là bù lại tất cả những gì đã bỏ qua.
Trong đầu còn đang hiện đầy đủ tư thế từ a tới z, bên kia đột nhiên có người gọi, “Tư Đồ?”
Lâm Diêu từ phòng vệ sinh đi ra, liếc mắt thấy một chàng trai rất đẹp ngồi ở vị trí của mình nói chuyện với Tư Đồ, biểu tình của Tư Đồ nhìn thế nào cũng thấy mất tự nhiên.
Chậm rãi đi tới, Tư Đồ lập tức đứng lên.
Chàng trai kia cũng xoay đầu nhìn, ánh mắt nhìn Lâm Diêu, trông như ngây dại.
“Giới thiệu một chút, đây là Hạ Phi, đây là Lâm Diêu.”
Lâm Diêu gật đầu, tuy rằng có chút hờ hững nhưng chí ít cũng khiến đối phương cảm giác được hắn lễ phép.
Sau khi so sánh, thái độ của Hạ Phi liền nhiệt tình, bắt tay Lâm Diêu cười thân thiện.
Tư Đồ để Lâm Diêu ngồi chung với mình, hai người ngồi một ghế, Hạ Phi ở đối diện vẫy tay với bạn cách đó không xa, “Tư Đồ, anh còn làm điều tra viên không?”
Điều tra viên? Lâm Diêu không rõ.
“Hết rồi.”
“Cũng phải, điều tra viên khó làm, tiền lương cũng không cao.
Anh bây giờ làm gì? Hồi trước em có gọi điện cho anh, sao không gọi được vậy?”
“Mất điện thoại nên đổi số khác rồi.”
“Cho em đi!” Nói xong, chàng trai cầm điện thoại mà Tư Đồ để trên bàn lên lắc lắc.
Muốn trốn cũng không được, Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là cho hắn số điện thoại.
Hạ Phi lấy được số của Tư Đồ, hình như rất vui vẻ, nói với Lâm Diêu, “Rất hân hạnh được biết anh, còn chưa biết anh làm nghề gì? Tôi làm thiết kế quảng cáo.”
“Tôi là cảnh sát.”
Hạ Phi sửng sốt, lập tức vỗ ngực cười nói, “Cũng may cũng may, chưa có làm chuyện gì phạm pháp, nếu không nhất định sẽ sợ anh.
Không phiền hai người ăn cơm nữa.” Nói xong, Hạ Phi lấy danh thiếp của mình đưa cho Tư Đồ, “Ở trên có số của em, nhớ gọi.”
Đây không phải lời khách sáo, cũng không mang giọng điệu thương lượng, mà là nói với đối phương nhất định phải làm! Lâm Diêu bắt đầu đề phòng.
“Có thời gian nhất định sẽ gọi.” Tư Đồ đáp.
Hạ Phi dựa vào bàn, cười haha, “Anh vẫn như cũ, chuyện gì cũng không làm khó được anh, trước đây lừa em tới thê thảm rồi chạy mất dạng, còn tưởng khi gặp lại anh, anh sẽ làm bộ không biết gì.
Được rồi, em về đây, bạn em đang chờ.”
Hạ Phi đi rồi, Tư Đồ toát mồ hôi lạnh, không dám xoay đầu nhìn Lâm Diêu.
“Ăn xong chưa?”Lâm Diêu vỗ vai Tư Đồ hỏi.
“À, xong rồi.” Phải mau tính tiền đi về, trái đất này đúng là nguy hiểm.
Trước khi đi, Lâm Diêu nhìn thấy ánh mắt của Hạ Phi dõi theo Tư Đồ qua kính thủy tinh.
Trên đường về, Tư Đồ thận trọng quan sát phản ứng và sắc mặt của Lâm Diêu, ngàn vạn lần đừng có nổi nóng nha.
“Tiểu Diêu, Hạ Phi đó… Hắn là, hồi đó là…”
“Người yêu.” Lâm Diêu nói thay hắn, nhìn hắn lắp bắp như vậy là biết rồi.
“Chưa tính là người yêu, tụi anh, anh và hắn, lúc đó quen không lâu, cũng chỉ hơn hai tháng thôi.”
“Ừ.”
“Sau đó anh nhận vụ án ở nơi khác, cứ như vậy giải tán.”
“Ừ.”
“Lúc đó hắn không chịu chia tay, anh nói chờ anh về rồi nói chuyện, sau đó anh cũng chưa từng quay lại.”
“Ừ.”
“Tiểu Diêu, em đừng ừ nữa, nói cái khác đi.”
“Ờ.”
Ông trời ơi, đừng giỡn như vậy mà!!
Về đến nhà, Lâm Diêu đi tắm, Tư Đồ vốn định vào cùng, nhưng nhìn lửa bốc thì cũng tự biết, chờ ở phòng khách, vô cùng ân cần chuẩn bị sữa tươi.
Tư Đồ này đó, đã sớm biết hắn chẳng phải kẻ thành thật gì, chuyện này thì mình cũng chấp nhận rồi, tất nhiên sẽ không tức giận vì chuyện ngày trước, có lẽ trông thấy hắn căng thẳng rất thú vị, nên muốn trêu chọc thêm một lát thôi.
Cái tên Hạ Phi gì đó, là một người rạng rỡ như ánh mặt trời, haiz… Chỉ tiếc gặp phải một Tư Đồ không nghiêm túc, so với gặp phải bi3n thái chặn đường còn thảm hơn.
Lâm Diêu lau tóc đi ra, phát hiện phòng khách đã được đổi thành ánh đèn màu cam nhu hòa, Tư Đồ mặc chiếc quần short bằng vải bông, bên trên là chiếc áo sơmi, cởi bung vài nút, lộ ra hơn phân nửa lồ ng ngực, hợp với vẻ mặt cười như không cười đó vô cùng gợi cảm.
Tư Đồ ngoắc ngón tay, Lâm Diêu đi tới trước mặt hắn, nhìn người đàn ông của mình mang theo hương vị mê hoặc, Lâm Diêu khó có thể dời mắt đi, không biết trong mắt hắn cũng tràn đần khát vọng chệch đường ray.
Đặt ly sữa vào tay Lâm Diêu, Tư Đồ nhìn gương mặt đôi môi đỏ hồng của hắn uống từng ngụm một, cuối cùng, bên khóe miệng còn dính giọt sữa, mềm mại mà đẹp đẽ.
Đầu lưỡi chậm rãi thăm dò, li3m lấy giọt sữa, đầu lưỡi nếm lấy mùi vị ngọt ngào.
Rũ mắt nhìn xuống xương hông, Tư Đồ cười tà mị, bàn tay ôm lấy mép quần, từng chút kéo người kia đến gần mình, dựa vào nhau.
Lâm Diêu thích Tư Đồ toàn thân đều toát ra vẻ gợi cảm như thế, tiện tay cởi hai cút áo còn đóng, tay vuốt lên vai, rồi rơi xuống bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau.
Tư Đồ cầm hộp nhỏ để trên bàn, bên trong có cái gì trong lòng biết rõ, xé ra lấy vật nhỏ nửa trong suốt, Lâm Diêu dùng răng cắn, mê hoặc hắn.
Tư Đồ xoa lên đôi môi mềm mại, kẹp vật nửa trong suốt đó giữa hai ngón tay, ném xuống.
Cùng lúc đó, bàn tay để bên hông đút vào quần, tìm được cảm xúc ấm áp có chút phản ứng.
“A…” Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra, toàn thân Lâm Diêu như bị điện giật.
“Qu@n lót đâu?” Giọng nói mang nhiều mị lực hỏi người yêu mình, Tư Đồ cực kì thích vẻ mặt hưởng thụ của hắn.
“Không có mặc.”
“Tiếc quá, anh còn muốn tự tay cởi cho em.”
“Chẳng phải để quần ngoài cho anh rồi sao, không hài lòng? A, chờ đã, vào phòng ngủ.”
“Ở đây tốt hơn.”
Nói xong, Tư Đồ ôm lấy hắn áp xuống bàn.
Đả bị cởi một nửa quần, da thịt vì nhiệt độ của bàn mà co lại, nhìn Tư Đồ từ từ kéo quần xuống, Lâm Diêu rốt cuộc hoàn toàn khỏa thân trước mặt hắn.
Dưới ánh đèn nhu hòa, người yêu của mình xinh đẹp tới khó có thể hình dung, Tư Đồ quyến luyến thưởng thức.
Người này lại bắt đầu ngẩn ra, Lâm Diêu biết rõ hắn ngắm mình tới ngây người, nhưng lửa nóng trên thân thể đang chờ hắn thoải mái, tên chết tiệt này còn định ngây ra tới khi nào?
Lâm Diêu một tay chống lên bàn, một tay vòng lên cổ hắn, để bộ vị kia như ẩn như hiện.
Một chân giơ lên, đầu ngón chân vừa lúc rơi vào giữa hai ch@n Tư Đồ, hơi dùng sức.
“Yêu tinh, không sợ chọc anh nóng lên, ngày mai không xuống giường được sao?”
“Đến bây giờ, anh hình như chưa từng làm tôi bất tỉnh ở trên giường lần nào.” Nói xong, bàn tay vòng lên cổ Tư Đồ dùng sức kéo tới trước mặt mình.
Môi chạm môi, vô tình như cố ý cọ sát, phun ra lời tâm tình lửa nóng, “Tối nay, anh có thể dương oai thỏa thích.”
“Mới mua hộp này cũng xài không đủ.”
“Ai cần cái thứ cảm giác không chân thật đó chứ.”
“Em càng ngày càng to gan.”
Tiếng cười qua đi, Lâm Diêu hạ chiến thư, “Tiểu tử, có bản lĩnh thì đến đây, tối nay tôi sẽ vắt sạch anh, không chừa lại một giọt.”
Đột nhiên bị Tư Đồ thô bạo đ è xuống bàn, Lâm Diêu nhìn thấy trong đôi mắt tràn ngập ánh lửa, trong trạng thái không có màn dạo đầu, thừa nhận dị vật tiến vào.
Đã biết kết quả mình đi mê hoặc hắn sẽ là thế này, nhưng vừa nghĩ tới trước đây bất kể là nam hay nữ, ai cũng chẳng giữ chân được hắn, mà lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần của người đàn ông này đều thuộc về mình, điều này thật sự khiến Lâm Diêu cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc, cảm giác thành tựu cứ thế bành trướng.
Mong muốn càng nhiều, càng muốn chiếm lấy hắn, muốn để lại dấu vết trên người hắn vĩnh viễn không xóa được, mà mình cũng muốn dấu vết của hắn, đây chính là bằng chứng mãi mãi không chia cách, cũng chính là lời thề cùng sinh cùng diệt.
Dáng người cuồng loạn dưới ánh đèn chập chờn, tiếng r3n rỉ không cần kiềm chế quanh quẩn trong phòng khách, k1ch thích tình d*c không ngừng tăng lên.
Lăn lộn một hồi, mồ hôi toát ra khiến da dẻ càng thêm trắng mịn, âm thanh va chạm vang lên không dứt.
Gác chân người yêu lên vai, lúc tình ý nồng đậm, cắn lên da thịt mềm mại, đưa tới tiếng kêu cao vút của người dưới thân.
“A, a, Tư Đồ, đầu khớp xương, đầu khớp xương tan…”
Dùng sức, muốn con yêu tinh này phục tùng triệt để.
Tư Đồ cắn một cái trên đùi, hơi dùng sức, hàm răng cọ sát, thứ trong tay giật giật hình như có chút gần đến giới hạn, vì vậy ngón tay quấy phá ở trên đỉnh, khiến hắn không thể phát ti3t, thân thể càng thêm mẫn cảm, bên trong gấp vô cùng hút lấy vô thức co giật, trong nháy mắt tất cả lý trí đều xuống địa ngục.
“Thoải mái không, cục cưng, anh muốn cắn chết em luôn cho rồi đi.”
Sau khi đại chiến mấy hiệp, Tư Đồ có chút yêu thương thân thể đơn bạc của Lâm Diêu, bọn họ chuyển từ bàn xuống sàn nhà, rồi lại từ sàn nhà lên sô pha, rồi từ sô pha xuống thảm, lúc này, Tư Đồ đỡ Lâm Diêu lắc lư đứng dậy.
“Muốn đi tắm hay vào phòng ngủ làm tiếp?” Tư Đồ hư hỏng hỏi.
“Phòng ngủ.”
Cười ôm lấy người trong lòng, Tư Đồ rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Diêu, vừa đặt Lâm Diêu xuống giường, điện thoại để trên đầu giường lại reo lên.
Ai lại gọi điện vào giờ này? Tư Đồ phiền hà không muốn nhận, Lâm Diêu lại nói, “Gọi vào giờ này có thể là việc gấp, xem coi số ai.”
“Số lạ, có nhận không?”
“Nhận đi, đề phòng vạn nhất.”
Từ sau sự việc của Chu Tri Nhiên, giữa đêm khuya Tư Đồ cũng nhận điện thoại từ số lạ.
Ôm chầm Lâm Diêu vào lòng, Tư Đồ bấm nhận.
“Alo, xin hỏi là ai vậy?”
“Em rất nhớ anh.”
“Hạ Phi?” Sớm biết là hắn thì có đánh chết cũng không bắt máy.
“Tư Đồ, em rất nhớ anh, em muốn gặp anh, ngay lúc này.”
Phản ứng đầu tiên là xem thái độ của Lâm Diêu, người trong lòng lạnh mắt nhìn hắn, nhưng không có vẻ tức giận.
“Hạ Phi, chúng ta đã sớm chia tay rồi, lúc đó là do tôi không tốt, không nên không có thành ý mà quen cậu.
Bây giờ tôi đã có người tôi yêu nhất, ngoại trừ xin lỗi ra, tôi không thể làm gì khác.”
“Em không trách anh, em chỉ muốn gặp anh, Tư Đồ, em vẫn luôn yêu anh, tại sao anh đã đồng ý với em là sẽ quay lại nhưng lại chạy mất? Em đối với anh mà nói, chỉ là một bạn giường thôi sao?”
“Hạ Phi, trước đây là tôi sai, cậu quên hết đi.
Tìm một người thích hợp với mình, tôi…”
“Em chỉ yêu anh, người khác em không cần, Tư Đồ, em nhớ anh.
Em muốn nghe anh gọi một tiếng bảo bối, còn muốn anh hôn em, Tư Đồ, anh đã nói, chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh, đến đây đi, đến gặp em đi.”
Đột nhiên bị Lâm Diêu đẩy ra, thiếu chút nữa bị té xuống giường.
Nhìn Lâm Diêu lạnh lùng xuống giường mặc quần áo, Tư Đồ liền nóng nảy, cúp thẳng điện thoại, đuổi theo Lâm Diêu chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Tiểu Diêu, đừng nóng!”
Hất tay hắn ra, Lâm Diêu đi vào phòng tắm, còn khóa cửa.
Ngồi ở trong bồn tắm, nghe thấy điện thoại của Tư Đồ vẫn reo, nhưng mà rất nhanh liền không nghe gì nữa, chắc là Tư Đồ khóa máy ra hắn cũng không giận, nhưng mà bọn họ vất vả mới có được thời gian ngọt ngào, còn bị quấy rối đúng là đáng ghét.
Đợi Lâm Diêu đi ra, Tư Đồ lập tức chạy tới.
“Cút, tránh xa tôi ra một chút.”
“Tiểu Diêu, em đừng vậy mà, đều là chuyện lúc trước rồi.”
“Ngủ ngoài phòng khách, nhìn thấy anh lòng tôi phiền.”
Bỏ rơi người đàn ông ngây ngô ngoài phòng khách, Lâm Diêu quay về phòng ngủ, nằm xuống liền vào giấc.
Chờ sáng hôm sau bước ra khỏi phòng, mở cửa đã thấy Tư Đồ ngồi bên cửa, hình như đã ngồi đây từ tối hôm qua đến giờ.
“Tiểu Diêu.” Sốt ruột cả buổi tối, suy nghĩ cả đêm, Tư Đồ cũng chờ được hắn ra khỏi phòng.
“Sao không đi gặp người yêu cũ đi?”
“Em đừng như vậy mà, ngoại trừ em ra anh không thể…”
“Khó trách anh luôn trông như dục cầu bất mãn, thì ra là do tôi không thỏa mãn được anh.”
“Tiểu tổ tông ơi, em đừng đùa anh nữa mà.”
Nhìn thấy hắn sắp khóc, Lâm Diêu không nhịn được cười.
“Rồi rồi, đừng giả bộ đáng thương với tôi nữa, chuyện hư hỏng trước đây của anh tôi không có hứng thú.
Mau đi nói rõ ràng với Hạ Phi gì đó đi, còn sóng điện đưa tình như tối qua thì tôi thiến cmn anh!”
“Yên tâm yên tâm, anh chắc chắn sẽ xử lý tốt, đừng giận nha.
Mau đi rửa mặt, chúng ta đi đóng tiền gas, còn đi xem nhà mấy chỗ đã hẹn trước, để anh để anh, sau này mấy chuyện tốn sức này cứ để anh, em đi rửa mặt trước đi.”
Thả cái ghế trong tay xuống chỗ cũ, Lâm Diêu nghĩ cái này có gì tốn sức.
Vừa ra tới cửa, Lâm Diêu đột nhiên nhớ tới một việc, “Tấm chi phiếu của Đồng Triết anh chưa đổi ra tiền mặt đúng không, tới ngân hàng bỏ vào sổ trước đi.”
“Đi, mở thêm tài khoản khác, sau này tiền chúng ta kiếm được sẽ để dành nuôi gia đình.”
“Tôi quản sổ sách anh yên tâm sao?”
“Đương nhiên yên tâm, với lại anh không giữ tiền được, có tiền là đi mua xe.”
“Được, sau này tất cả thu nhập phải nộp hết.”
“Nghe lời em, chỉ cần em vui là được.
Cười cho ca ca coi cái nè ~”
“Cút!”
Hai người tới ngân hàng trước, lo xong chuyện chi phiếu, sau đó đi đóng tiền gas, rồi bắt đầu tìm nhà ở ưng ý.
Xem mấy chỗ rồi cũng không thỏa mãn lắm, thật ra, dựa theo Lâm Diêu thì cái nào cũng không tệ, nhưng Tư Đồ lại không chịu, không phải ghét bố cục căn nhà, hay là ghét hoàn cảnh không tốt, khiến cho Lâm Diêu chịu không nổi chính là, ở một chỗ xung quanh toàn là cây, một căn nhà có núi có sông, xung quanh như đào nguyên, Tư Đồ lại tuôn ra một câu, “Phòng tắm quá nhỏ, tắm không có cảm giác dục uyên ương.”
Lúc Lâm Diêu đang rất hài lòng đột nhiên có đám mây đen kéo tới, bị Tư Đồ kéo lên xe, rất muốn đánh một quyền cho hắn bất tỉnh.
“Tới thành bắc xem một chút đi, nghe nói cũng không tệ.” Tư Đồ cầm tờ hẹn trước lầm bầm.
“Không đi, chỗ đó nhà đắt muốn chết.”
“Anh kiếm tiền làm gì chứ, không phải cho em hưởng phúc sao, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
Hết nói nổi, vừa bí lời vừa thấy hạnh phúc.
Tới khu thành bắc dân cư cũng không nhiều, bởi vì nơi này gần biển cho nên giá rất cao.
Tư Đồ nói yêu cầu của mình, nhân viên giới thiệu dẫn bọn họ tới khu biệt thự, phóng tầm nhìn ra, đúng là một nơi xa xỉ.
Lâm Diêu nghĩ sống ở nơi này, bộ máy nhà nước khu liêm chính nhất định sẽ mời hắn lên uống cà phê.
“Không tệ, không tệ.” Tư Đồ hình như rất hài lòng, hỏi này hỏi nọ nhân viên.
“Tư Đồ tiên sinh nếu có hứng thú, có thể xem mấy căn cao tầng ngắm phong cảnh.”
“Không cần, tôi không thích chỗ cao, biệt thự hai tầng này vừa lúc, trả tiền một lần có thể giảm giá không?”
“Đương nhiên có thể, đồng thời có thể tặng ngài đầy đủ đồ dùng nhà bếp và một gara.”
“Chỉ có một gara xài không đủ.”
“Nếu như ngài có nhiều xe, có thể mua chỗ đậu ở bãi xe công cộng, thuê cũng được.
Chúng tôi hoàn toàn có thể đề xướng chỗ tốt nhất, đồng thời chấp nhận tất cả hình thức gia đình.”
Nhân viên giới thiệu ám chỉ bọn họ, kiểu coi như hai người ở chung chúng tôi cũng hoan nghênh.
Lâm Diêu trừng mắt với Tư Đồ đang gật đầu, xoay người đi xem sân nhỏ phía sau nhà..