Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

chương 136: chương 136

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.

Chương 13

Nhà kho bị cháy được nhân viên cứu hỏa dập lửa dần tắt, rất nhanh tìm thấy thi thể của Đồng Chấn Thiên, Cát Đông Minh bọn họ cùng với Đường Trung Quân chạy tới xem xét hiện trường, tựa như đã quệt được một tầng mồ hôi lạnh trong lòng.

Ở bên kia, Tư Đồ đã ở trên xe cứu thương, còn đang phản kháng, hắn muốn tới bệnh viện Hằng Sinh, xem coi Đàm Ninh rốt cuộc ra sao rồi.

“Để tôi đi là được rồi, anh ngoan ngoãn về bệnh viện trị liệu đi.” Trên người Lâm Diêu có rất nhiều vết thương, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ vẫn khuyên hắn đến bệnh viện xử lý vết thương.

Liêu Giang Vũ là người thanh nhàn nhất, chỉ là lúc phá cửa thủy tinh có mấy vết trầy, bây giờ chỉ cần xử lý đơn giản, ngồi nhìn Lâm Diêu và Tư Đồ giằng co.

Cát Đông Minh ở bên kia bất chấp mấy tên làm người ta đau đầu, tìm ba bốn tổ viên chạy thẳng đến bệnh viện Hằng Sinh.

“Tổ trưởng, tôi đi chung với anh.” Một tay ấn Tư Đồ vào xe, mấy bác sĩ lúng túng chế phục bệnh nhân không thành thật, mới có thể làm hắn thuận lợi chạy tới chỗ Cát Đông Minh.

“Cậu để hắn đi đi, nếu như cậu còn hoạt động được thì cũng không cho cậu đi đâu.” Dương Lỗi đẩy Liêu Giang Vũ căn bản không muốn tới bệnh viện lên xe cứu thương của Tư Đồ, lúc đóng cửa có hơi mệt mỏi.

Tư Đồ không tình nguyện tặc lưỡi, ra vẻ thân thể không tiện đi cùng.

Trên đường tới bệnh viện, Tư Đồ đột nhiên nhớ tới, “Bên Diệp Từ và Tiểu Đường thế nào rồi?”

“Tình hình rất không xong.

Xương bả vai của Tiểu Đường bị lệch, chân trái trúng đạn, não bộ bị chấn động nghiêm trọng.

Diệp Từ thật ra không sao.”

Tư Đồ nhíu mày, lòng nói, Tiểu Đường nhất định là chơi trò may rủi, nếu không cũng không cách nào bắt được Lưu Hán Chu, người tốt tự sẽ được trời giúp, hắn không lo, nhưng Diệp Từ lại khiến hắn lo lắng.

Tạm thời bỏ qua mấy vấn đề này, Tư Đồ xoay đầu hỏi Dương Lỗi, “Tôi hỏi này, tờ giấy in dấu chân Tiểu Diêu lấy được trong phòng thẩm vấn là anh đưa đúng không?”

Dương Lỗi nhìn Tư Đồ, “Tôi cho rằng Lâm Diêu từ lúc bắt đầu có thể chứng minh cậu vô tội, nhưng mà hắn chậm chạp không chịu hành động, nguyên nhân có thể là không có bằng chứng, sau khi chúng tôi phát hiện dấu chân ở đường hầm… Nói thật, với năng lực của tôi thì không đủ để phá án, với lại nội gián trong tổ chuyên án luôn gây chuyện, nếu tôi có thể ở phương diện nào khách khích lệ Lâm Diêu, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt.”

“Nói chính xác là, anh đã sớm biết tôi bị hãm hại?”

“50 50, sau khi cậu bị truy nã, Đường cảnh giam liền một mình đến tìm tôi.

Muốn tạm thời làm theo sắp xếp của hung thủ, như vậy mới có thể dẫn ra nhân vật thật sự.”

Xem ra cha của Tiểu Đường mới chính là cáo giá danh xứng như thực, trông như chẳng liên quan gì tới toàn vụ, thật ra vừa mới bắt đầu, Đường cảnh giam đã lén điều khiển tổ chuyên án.

Bắt đầu từ lúc nào? Chắc là từ khi nhìn thấy tấm ảnh Tiểu Đường và Diệp Từ hôn nhau đi.

Thế nào cũng chẳng sao cả, Diệp Từ kiếm được một cha vợ phiền phức, tự cầu phúc cho mình đi.

Dương Lỗi liếc nhìn phong cảnh bên ngoài, tự nhủ nói, “Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, hệ thống tư liệu bị hủy, Đồng Chấn Thiên đã chết, còn lại chính là từng người ghi trong kim ngọc tỏa quan, bắt về quy án.

Đây cũng không phải một chuyện nhỏ.”

Trong lúc Dương Lỗi lầm bầm, Tư Đồ lại nghĩ đến vấn đề khác, không tự chủ nói thầm.

“Dựa theo tự thuật của Tiểu Diêu, Đồng Chấn Thiên chắc là lẻn vào tổ chuyên án hủy hệ thống tư liệu trong khoảng 23:30 đến 00:00, nhưng máy chủ còn nóng.

Nói cách khác, Đồng Chấn Thiên mới rời khỏi chừng 10 phút.

Tốc độ lái xe của Tiểu Diêu chắc chắn rất đáng sợ, cho dù Đồng Chấn Thiên có đi sớm mười phút, cũng không có khả năng đi trước Tiểu Diêu, Đồng Chấn Thiên không có khả năng đi đường lớn, ở đó có cảnh sát gác, ông ta chỉ có thể đi đường nhỏ.

Mặc kệ tính thế nào, ông ta hẳn phải đến biệt thự sau khi Tiểu Diêu tới nửa tiếng, nhưng tại sao, lúc Tiểu Diêu gặp ông ta, chỉ mới có mười phút trôi qua?

Đồng Chấn Thiên mạo hiểm lẻn vào tổ chuyên án, tại sao còn muốn đặt bom?”

“Dương Lỗi, bom trong cảnh cục có phải là thật không?”

“Là thật.

Lúc chúng tôi phát hiện ra, đội chống bom gỡ bỏ xong, có thể chắn chắn, quả bom đó là thật.”

Nghe Dương Lỗi nói xong, Tư Đồ lại rơi vào trầm tư.

Không bao lâu, Tư Đồ lại hỏi, “Bom được phát hiện ở đâu?”

“Trong phòng làm việc của Lưu Hán Chu, kì lạ là, bom được đính vào mặt tường bên ngoài, sát bên cửa sổ.

Ngoại trừ máy chạy giờ, còn một dây nhỏ nối liền vào cửa sổ, chỉ cần mở ra, trái bom sẽ nổ.”

Kì lạ, tại sao lại gắn trái bom ở đó?

Rất rõ, người lắp quả bom không phải là Lưu Hán Chu.

Nếu như quả bom do Đồng Chấn Thiên lắp, mục đích của ông ta là gì? Giết Lưu Hán Chu?

Trước đây khi đang chuẩn bị chạy trốn, mỗi người trong tổ chức đều chết, tại sao chỉ có Lưu Hán Chu là không?

Lúc Lưu Hán Chu rời khỏi cảnh cục sẽ chạy trốn, nếu không phải do Tiểu Đường trời xui đất khiến đi theo cản đường, Lưu Hán Chu và Đồng Chấn Thiên sẽ cùng đi sao?

Sẽ không, căn cứ theo lời nói của Tiểu Diêu và quan sát của mình, Đồng Chấn Thiên hoàn toàn không giống chờ người nào cùng nhau chạy trốn.

Tại sao Đồng Chấn Thiên lại nói ông ta không biết Đàm Ninh sống hay chết nhưng lại biết Đàm Ninh ở đâu? Còn nói đó là chuyện Lưu Hán Chu tự làm…

Lưu Hán Chu đối phó với Đàm Ninh là vì cần người chịu tội thay, nhưng mà, Lưu Hán Chu hoàn toàn không có thời gian bắt cóc hay giết Đàm Ninh, sau khi hắn rời khỏi nhà Mã Hải Ba đã bị đưa về tổ chuyên án thẩm vấn, không có thời gian.

Mà Đồng Chấn Thiên cũng không có thời gian, Tiểu Diêu sắp xếp Tiểu Đường giám sát trước cửa Đồng gia, trong khoảng thời gian đó, Đồng Chấn Thiên căn bản không ra ngoài.

Có thể hiểu, Đồng Chấn Thiên sau khi khiến Đồng Triết hôn mê, trói bỏ vào cốp sau, đợi nói chuyện với Đường Trung Quân xong thì đến hang động trên bờ biển, giấu Đồng Triết ở đó.

Nhưng mà, tại sao ông ta không mang luôn đồ ăn đến đó, mà phải tới biệt thự của Viên Khả Tâm rồi quay lại lần nữa?

“Dương Lỗi, tìm ra Đồng Triết chưa?”

“Rồi.

Ngay lúc Lâm Diêu nói hắn ở trong hang động.

Hắn cũng giống Đồng Nhã, uống trà xong thì bất tỉnh, lúc chúng tôi đến hắn vẫn chưa tỉnh.”

“Có phát hiện vali và túi đồ ăn không?”

“Có thấy, trong vali là một phần văn kiện chuyển nhượng cổ phần cho Đồng Triết, đều đã làm xong vào nửa năm trước, cho nên, văn kiện này hữu hiệu trước pháp luật.

Cậu nghĩ đến cái gì?”

Không để ý tới câu hỏi của Dương Lỗi, Tư Đồ lần thứ hai rơi vào trầm tư.

Không đúng, ở mặt này nhất định có vấn đề, Tiểu Diêu nói có chỗ nào đó rất kì, có lẽ là nghi vấn không rõ.

Tại sao Đồng Chấn Thiên muốn giấu Đồng Nhã và Đồng Triết xa nhau? Tại sao không mang đồ ăn theo cho Đồng Triết? Tại sao cài bom rồi còn muốn lẻn vào hủy hệ thống tư liệu? Tại sao quả bom lại nằm trong phòng của Lưu Hán Chu? Tại sao Đàm Ninh ở bệnh viện Hằng Sinh?

“Dương Lỗi, ở bệnh viện Hằng Sinh có người của các anh không?”

“Tối qua người của chúng tôi hộ tống Đồng phu nhân đến đó trị liệu.”

Một câu của Dương Lỗi như sét đánh thẳng vào tai Tư Đồ! Một cái chớp mắt, tất cả nghi vấn như nối lại thành bức tranh trong đầu.

“Mau tới bệnh viện Hằng Sinh!” Tư Đồ bật dậy, kim tiêm trên tay thiếu chút nữa bị kéo ra.

“Mẹ nó, cậu nổi điên cái gì vậy?”Liêu Giang Vũ nhắm mắt dưỡng thần cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng mắng.

Tư Đồ cũng không quan tâm hắn và ánh mắt kinh ngạc của Dương Lỗi, gõ lên lớp kính thủy tinh ngăn cách với ghế lái, hét, “Bệnh viện Hằng Sinh, nhanh lên!”

“Tư Đồ, cậu…”

“Đừng nói nhảm, chúng ta bị chơi rồi, mau tới bệnh viện Hằng Sinh.

Liên lạc với Tiểu Diêu, phát hiện Đồng phu nhân lập tức canh chừng bà ta.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Dương Lỗi hoàn toàn không rõ.

“Bây giờ tôi chưa nói rõ được, anh đừng quấy rầy tôi.”

Nói xong, Tư Đồ ngồi dậy, hết sức tập trung suy nghĩ.

Lúc xe cứu thương của Tư Đồ dừng trước cửa bệnh viện Hằng Sinh, mấy người vội vàng chạy ra, vừa vặn gặp mấy tổ viên của tổ chuyên án vội vã.

“Tổ trưởng Dương.”

“Tìm được Đàm Ninh chưa?”

“Tìm được rồi, trong kho máy móc bên dưới, tình hình không mấy lạc quan, hắn bị một vật cùn đập vào đầu, còn bị tiêm một lượng insulin quá lượng, bác sĩ nói…”

“Nói cái gì?”

“Nói là chúng ta mau chóng tìm người nhà của hắn đến, chí ít có thể gặp lần cuối.”

Dương Lỗi cắn chặt răng, muốn bọn họ mau đi liên lạc.

Tư Đồ và Dương Lỗi chạy tới phòng bệnh của Đồng phu nhân, nhìn thấy mấy người ở bên trong nhíu chặt mày.

“Tiểu Diêu.” Tư Đồ đi tới bên cạnh Lâm Diêu.

“Lúc chúng tôi tới đã như vậy rồi.” Lâm Diêu chỉ vào giường bệnh trống không.

“Chúng ta chậm một bước rồi.”

“Xảy ra chuyện gì, ai có thể giải thích cho tôi không?” Dương Lỗi có chút vội vàng hỏi.

Tư Đồ ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Diêu rất im lặng ở bên cạnh, lúc nhìn thấy hắn chạy tới nơi này, liền hiểu tất cả.

“Mọi người có nghĩ tới không? Tại sao Đồng Chấn Thiên đã hủy hệ thống tư liệu còn muốn cài bom?” Tư Đồ hỏi.

“Dĩ nhiên có nghĩ tới, nhưng khi đó tình hình khẩn cấp, không có kết quả gì.”

“Được rồi, tôi sẽ nói rõ.

Đồng Chấn Thiên đúng là người của tổ chức, nhưng mà, ông ta không phải ‘mắt bão’, ‘mắt bão’ thật sự chính là Đồng phu nhân!”

“Cái gì?”

Người ở chỗ này đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

“Tổ trưởng Dương, những gì Tư Đồ nói đều là sự thật.

Các anh đừng quá kinh ngạc, vừa nãy tôi còn nghĩ Đồng Chấn Thiên là đầu sỏ… Từ lúc vụ án của chú Lương xảy ra đến giờ, tôi vẫn luôn có cảm giác không chân thật, đầu tiên, tại sao Đồng Chấn Thiên muốn giết chú Lương? Chú Lương nhất định là người của tổ chức không sai, nhưng mà, nếu Đồng Chấn Thiên muốn hãm hại Tư Đồ, vậy thì, Mã Hải Ba và Đồng Hạo so với chú Lương không phải thuyết phục hơn sao? Tại sao muốn giết người của mình trước mà bỏ qua chó săn Mã Hải Ba?

Theo bàn ăn di động và dấu vân tay Đồng Chấn Thiên để lại mà nói, lúc đó mới quyết định giết Mã Hải Ba, mà điểm này Lưu Hán Chu cũng không biết, vậy thì tại sao Lưu Hán Chu muốn lấy cái ly của Đồng Chấn Thiên xài đi?

Tối hôm qua, tôi rời khỏi phòng vi tính lúc 23:30, trên đường đi tôi còn làm vài chuyện khác, trở lại vào lúc 00:00, lúc đó máy chủ vẫn còn nóng, nếu người hủy tài liệu thật sự là Đồng Chấn Thiên, vậy thì ông ta mới rời khỏi không lâu mới đúng.

Tốc độ tôi chạy tới biệt thự là nhanh nhất, chưa tới hai mươi phút.

Nhưng mà, Đồng Chấn Thiên cũng không dám chạy bằng tốc độ của tôi, bởi vì ông ta là người bị truy nã, xe của ông ta cũng không nhanh bằng xe thể thao của tôi, mặc kệ tính thế nào, ông ta chắc hẳn 20 phút sau mới tới.

Nhưng tôi đến nơi rồi cũng chỉ chừng 10 phút sau, ông ta đã tới.

Điều này chỉ có thể nói rõ một điều, người phá hủy tư liệu không phải ông ta!”

Mọi người trợn mắt nhìn cặp tình nhân.

Tư Đồ đón lời Lâm Diêu nói tiếp, “Trước đây Đồng phu nhân phản đối chúng tôi tham gia vụ án, sau đó lại ra nước ngoài.

Theo lý thuyết, trong nhà xảy ra án mạng, bà ta là bà chủ cũng không nên vào thời điểm quan trọng nhất ra đi.

Thế nhưng, lúc đó cũng không có ai để ý, hoặc là nói, rất nhanh vụ án của chú Lương biến thành tiêu điểm, không ai nhớ tới Đồng phu nhân.

Nếu như chúng tôi suy luận không nhầm, tổ chức của Đồng Chấn Thiên không biết từ lúc nào hoàn toàn bị Đồng phu nhân thao túng, mà khi đó Đồng Triết và Đồng Nhã bọn họ bắt đầu điều tra chuyện của Hàn Vân, Đồng Chấn Thiên thì lại có suy nghĩ kết thúc tổ chức trong đầu.

Đồng Chấn Thiên sắp xếp để Đồng Nhã phát hiện bản vẽ của nhà cũ, đây chính là vì sao Tả Khôn bọn họ thêm Đồng Nhã vào rồi, sự việc trở nên thuận lợi khác thường, những điều này đều do Đồng Chấn Thiên âm thầm ra tay.

Việc này Đồng phu nhân nhất định biết, mặc kệ giữa bọn họ có từng nói chuyện thẳng thắn với nhau hay không, dù sao Đồng Chấn Thiên cũng đã hạ quyết tâm giải tán tổ chức triệt để.

Thế nhưng, chúng ta luôn luôn đối kháng với bọn họ, sẽ không dễ dàng buông tha ông ta, điểm này bản thân ông ta chắc hẳn rất rõ ràng.

Không tiêu diệt chúng ta trước, ông ta vĩnh viễn không yên bình.

Vừa muốn giết người hãm hại, lại muốn diệt trừ người thân tín nhất bên cạnh mới có thể diệt trừ tổ chức, vậy thì chỉ có thể bắt đầu ra tay từ chú Lương, bởi vì ông ta là đồng bọn của mình và Đồng phu nhân, cũng là tế phẩm tốt nhất.”

Lâm Diêu nhờ người khác mua ly sữa nóng về, nhét vào tay Tư Đồ sắc mặt còn chưa tốt lên, ý bảo hắn giữ hơi nghỉ ngơi, tiếp theo để mình.

Lâm Diêu bước tới chỗ cửa sổ, dựa vào bệ cửa, xoay mặt nói với mọi người, “Tôi nghĩ, Đồng Chấn Thiên không hề nói với Đồng phu nhân về chuyện giải tán tổ chức dù chỉ một lần, bởi vì khi đó Đồng phu nhân đã nắm hết quyền hành, không có khả năng nghe đề nghị của ông ta.

Bởi vậy, Đồng Chấn Thiên liền lén hỗ trợ đám người của Đồng Nhã.

Cũng chính vì thế, lúc Đồng Chấn Thiên quyết định hãm hại Tư Đồ, mạnh mẽ giải tán tổ chức, chú Lương thành người hy sinh đầu tiên.

Mà kế hoạch của Đồng Chấn Thiên có thể đã bị Đồng phu nhân nhìn thấu từ sớm, bởi vậy bà ta lựa chọn bỏ đi, phân phó chú Lương ở lại toàn lực hiệp trợ yêu cầu của Đồng Chấn Thiên.

Nói cách khác, bà ta công toi đánh mất con cờ cho Đồng Chấn Thiên.”

“Chờ chút, Lâm Diêu, vì sao Đồng phu nhân lại muốn để chú Lương ở lại? Nếu bà ta đã hiểu rõ ý đồ của Đồng Chấn Thiên, tại sao còn muốn đi?” Dương Lỗi không hiểu.

“Bởi vì bà ta cũng như kiến bò trên chảo nóng.

Sau vụ án của Ngụy Bằng, chúng ta thành lập tổ chuyên án, lại có đám người của Tư Đồ không ngừng điều tra tổ chức của bọn họ, chuyện bọn họ bị bắt chỉ là sớm muộn.

Nếu như lợi dụng kế hoạch nhất tiễn song điêu của Đồng Chấn Thiên, có thể không cần tự mình ra tay, diệt trừ kẻ thù lớn nhất, Tư Đồ! Còn có thể một lần nữa mời chào một nhóm trốn chạy, lần thứ hai thành lập tổ chức.”

“Thế nhưng Đồng Chấn Thiên thất bại, đối với bà ta mà nói là thất bại trong gang tấc.”

“Không, đối với Đồng phu nhân mà nói, đây là kết quả sau khi thất bại.”

Mọi người đều trong mây mù, không hiểu ý của Lâm Diêu.

“Theo cục diện bây giờ, hệ thống tư liệu bị hủy, Lưu Hán Chu đã chết, Đồng phu nhân chạy.

Nếu như chúng ta không ở một giây cuối cùng suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, vậy thì, Đồng Chấn Thiên sẽ chết dưới thân phận là boss.

Hiểu chưa? Chúng ta muốn bắt Đồng phu nhân, một chút chứng cứ hay manh mối cũng không có.

Cho dù là bà ta đứng trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào bắt bà ta.

Đây là kết quả bà ta thiết kế sau khi thất bại.”

“Tiểu Diêu nói rất chính xác.” Tư Đồ đặt ly sữa xuống, “Chẳng những không có bằng chứng bắt bà ta đền tội, ngay cả suy luận của chúng ta bây giờ cũng không có chứng cứ.

Nói trắng ra là, Đồng Chấn Thiên vì Đồng phu nhân mang tất cả tội danh hy sinh.

Mà từ mới bắt đầu ông ta đang bảo vệ Đồng Triết, tại sao lại muốn giấu Đồng Nhã và Đồng Triết ở hai nơi khác nhau, vì kế hoạch lấy cả hai làm con tin, chính là do Đồng phu nhân bày mưu tính kế, nhưng mà, Đồng Chấn Thiên lo bà ta sẽ tạo bất lợi cho Đồng Triết, cho nên giấu Đồng Triết trong hang động.

Bởi vậy, căn nhà của Đồng gia còn có Đồng phu nhân, nếu lúc đi ông còn mang vali và thức ăn, rất có thể sẽ bị Đồng phu nhân phát hiện.

Trình tự hẳn là như vậy.

Hai người bọn họ sau khi làm hai anh em bất tỉnh, đều giấu trong nhà.

Đợi Đồng Chấn Thiên dựa theo kế hoạch đi gặp Đường Trung Quân, sẽ lén mang Đồng Triết đi.

Sau khi ông ta và Đường Trung Quân gặp mặt, ông ta tới hang động thả Đồng Triết ở đó, rồi tới biệt thự của Viên Khả Tâm.

Tôi biết mọi người muốn hỏi gì, tại sao Đồng Chấn Thiên muốn tốn công giấu Đồng Triết trong hang động trước, mang theo hắn đến biệt thự của Viên Khả Tâm không phải dễ dàng hơn sao?

Nhưng mà, mọi người đừng quên sự tồn tại của Đồng phu nhân.

Đồng phu nhân sống cùng Đồng Chấn Thiên hơn nửa đời người, ông ta hiểu bà ta vô cùng, bởi vậy, cũng thời khắc đề phòng bà ta có ý đồ với Đồng Triết.

Lỡ như, Đồng phu nhân phát hiện Đồng Chấn Thiên mang Đồng Triết đi, có khi nào có hành động không? Đây là nguyên nhân Đồng Chấn Thiên nóng lòng muốn giấu Đồng Triết.”

“Vậy có thể lý giải, Đồng phu nhân vẫn có hận ý với Đồng Triết, cho dù Đồng Chấn Thiên tình nguyện hy sinh vì bà ta, cũng không xóa sạch hận thù của bà ta đối với Đồng Triết.

Đồng Chấn Thiên biết điều này nên chuyện đầu tiên ông ta làm là giấu Đồng Triết?” Dương Lỗi dần hiểu được chân tướng, thế nhưng, trong khoảng thời gian ngắn vẫn có nghi hoặc.

“Có thể nói vậy.” Lâm Diêu đi tới trước giường bệnh, ngồi xuống, giảm bớt mệt nhọc mấy ngày nay, nói với mọi người, “Đồng Chấn Thiên đi tới đi lui giữa hang động và biệt thự của Viên Khả Tâm, mà Đồng phu nhân chính là lợi dụng tin tức Lưu Hán Chu cho bà ta, xâm nhập vào tổ chuyên án hủy hệ thống tư liệu.

Cứ như vậy, liền có thể giải thích sự khác lạ của Đồng Chấn Thiên, mặc kệ chúng ta tính thế nào, Đồng Chấn Thiên đều không phải người lẻn vào tổ chuyên án.

Còn một điều, căn cứ theo chuyện Lưu Hán Chu lấy ly trà, Đồng Chấn Thiên chỉ biết có nội gián do Đồng phu nhân sắp xếp, chứ không biết là ai.

Mà Đồng phu nhân đã sớm nói kế hoạch của Đồng Chấn Thiên cho Lưu Hán Chu, cho nên khi Mã Hải Ba trúng độc, Lưu Hán Chu cũng biết là do Đồng Chấn Thiên làm.

Bởi vậy, hắn mới lấy ly trà đi.

Phải biết, khi đó vẫn không thể để Đồng Chấn Thiên bị bắt, nếu như ông ta bị chúng ta bắt, vậy thì kế hoạch tiếp theo của Đồng phu nhân liền không thể nào tiếp tục, ly trà của Đồng Chấn Thiên cũng đủ bằng chứng để chỉ tội ông ta, cho nên Lưu Hán Chu phải lấy nó đi.”

Dương Lỗi hình như hiểu hơn so với người khác,bởi vậy, vấn đề của hắn cũng nhiều nhất.

“Các cậu nói Đồng Chấn Thiên không biết nội gián là Lưu Hán Chu, vậy thì tại sao Đồng Chấn Thiên lại đặt bom trong phòng hắn?”

Tư Đồ thở dài nói, “Là biết từ tôi.

Lúc đó tôi nói ra chuyện Tiểu Đường bắt được Lưu Hán Chu, nhưng mà cũng không nói chuyện Lưu Hán Chu đã chết.

Tôi nghĩ, Đồng Chấn Thiên còn một đồng bọn, chính là người lắp bom trong cảnh cục.

Tiểu Diêu nói Đồng Chấn Thiên không biết Lưu Hán Chu là nội gián là thật.

Nếu như ông ta biết, vậy thì Mã Hải Ba sẽ không phải chết cuối cùng lúc chúng tôi đề ra nghi vấn.

Đồng Chấn Thiên đã sớm sai Lưu Hán Chu đi giết hắn rồi.

Có thể, biết Lưu Hán Chu còn có thể ra mệnh lệnh chỉ có Đồng phu nhân.

Đồng Chấn Thiên mặc dù biết Đồng phu nhân có nội gián trong cảnh cục, nhưng không biết là nên, ông ta sắp xếp một người ở bên cạnh cảnh cục chờ lệnh mọi lúc mọi nơi, bởi vì ông ta biết, đến cuối cùng người này nhất định sẽ xuất hiện.

Khi ông ta biết người đó là Lưu Hán Chu từ miệng tôi, liền sắp xếp người đó đi cài bom.

Mọi người nghĩ lại đi, nếu như Đồng Chấn Thiên có thể lẻn vào tổ chuyên án hủy tư liệu, cái người lắp bom đó tại sao không vào thẳng bên trong mà lại lắp ngoài cửa sổ? Đây là người thứ hai chứng minh Đồng Chấn Thiên không phải người hủy tư liệu, cũng chứng minh, giữa ông ta và Lưu Hán Chu không có liên quan.”

“Vậy tại sao ông ta lại có kim ngọc tỏa quan?” Dương Lỗi không buông tha một chi tiết nào.

“Đó là Đồng phu nhân cho ông ta, đối với bọn họ đã là một vật không có giá trị.

Nếu Đồng Chấn Thiên có thể cho chúng ta, liền biểu thị bên trong không có bất gì thứ gì uy hiếp được Đồng phu nhân, cũng bởi vì cái này, Đồng phu nhân mới đưa kim ngọc tỏa quan cho Đồng Chấn Thiên.”

“Chờ đã Tư Đồ, Đàm Ninh là xảy ra chuyện gì?” Một tổ viên rơi vào sương mù, chỉ có thể hỏi thẳng.

“Rất đơn giản, Đàm Ninh là người đầu tiên phát hiện thủ đoạn của Lưu Hán Chu.

Lúc vừa mới tìm thấy Đàm Ninh, trong tay hắn đã nắm chặt vật này.”

Tư Đồ mở bàn tay ra, để mọi người thấy một vật thể trong suốt.

“Đây là…”

“Lớp bọc ngón tay.

Tôi nghĩ đây là sản phẩm thất bại khi Lưu Hán Chu cố lấy dấu vân tay của Đàm Ninh, còn chưa hoàn toàn xử lý xong.

Lúc tôi bị truy nã, từng gặp Đông Minh một lần, ở căn nhà phía trên nhà Tiểu Diêu.

Lúc đó Đông Minh nói với tôi đang nghi ngờ hai người, một là Dương Lỗi, hai là Lưu Hán Chu.

Lưu Hán Chu vì chủ động nói ra chuyện ly trà bị mất, chiếm được sự tín nhiệm của Đông Minh.

Nhưng mà với trực giác của một cảnh sát, Đông Minh vẫn nghi ngờ hắn.

Cho nên sắp xếp Đàm Ninh giám sát hắn mọi lúc mọi nơi.

Cũng bởi vì điều này, Đàm Ninh bị Lưu Hán Chu để ý, lựa hắn làm người chịu tội thay.

Trong ngày tôi bị trúng độc, Đàm Ninh rời khỏi cảnh cục liền lập tức đi điều tra Lưu Hán Chu, điểm này Đàm Ninh chỉ nói với Diệp Từ.

Hắn phát hiện khuông ấn dấu tay và hồ ở chỗ Lưu Hán Chu.

Lúc đó hắn liền ý thức được Lưu Hán Chu là nội gián thật sự, trên đường trở về cảnh cục thì bị tập kích.

Trong cơ thể hắn có một lượng insulin, căn cứ theo lời bác sĩ nói, thông qua lỗ kim tiêm vào cơ thể, tiêm cho hắn là một bác sĩ vô cùng lâu năm, mà Đàm Ninh xuất hiện ở bệnh viện Hằng Sinh, chứng tỏ trong bệnh viện cũng có người tiếp ứng cho Đồng phu nhân.

Ngẫm lại vụ nội tạng bị trộm, trong tổ chức nhất định có một bác sĩ lão luyện.”

“Vừa nãy, tổ trưởng đã sắp xếp người đi điều tra tình hình của bác sĩ ngoại khoa, không bao lâu sẽ có kết quả.” Lâm Diêu lập tức bổ sung.

Dương Lỗi lắc đầu, “Nhưng mà Đồng Chấn Thiên sao lại biết Đàm Ninh ở đây?”

“Ông ta chỉ suy đoán thôi, Đàm Ninh mất tích, mà Đồng Chấn Thiên liền cho đó là kết quả Lưu Hán Chu tìm con tin cho Đồng phu nhân, ông ta chỉ đoán bừa.”

“Nếu như những điều này là thật, vậy thì chúng ta không chỉ phải bắt Đồng phu nhân, còn phải bắt người Đồng Chấn Thiên sắp xếp ở cảnh cục, còn có bác sĩ kia.

Tuy rằng tổ chức tan rã, thế nhưng vụ án này căn bản chưa kết thúc.

Đồng thời vụ của Đồng Hạo còn vấn đề chưa cởi bỏ.” Dương Lỗi chẳng hề nhụt chí, trái lại có cảm giác hưng phấn muốn tỷ thí.

“Vụ của Đồng Hạo là Lưu Hán Chu giở trò quỷ.

Còn nhớ buổi sáng hôm đó các anh tới lục soát không? Lúc đó Lưu Hán Chu liền lấy thuốc độc làm giả thuốc tiêu chảy bỏ vào bao thuốc, còn bỏ thuốc vào ly nước của hắn.

Đợi tới khi Đồng Hạo uống xong, Lưu Hán Chu lén cầm ly nước đi, cũng chính là nguyên nhân mà các anh tìm thiếu một ly.

Mà bình thuốc có thuốc độc, là bị Lưu Hán Chu lấy.

Sau khi lấy vật chứng về, Lưu Hán Chu lấy thân phận phó tổ trưởng tiếp cận vật chứng, chuẩn bị một bình thuốc tiêu chảy đổi bình thuốc độc, che giấu vết tích.

Mặc kệ các anh có kiểm tra bình thuốc cỡ nào cũng chẳng thành vấn đề.

Về phần Đồng Hạo không chết, chính là vì hắn còn may mắn biết chút thường thức.

Hắn đối với chuyện mình bị tiêu chảy cũng không để ý, nhưng mà hắn thật ra lại rõ, nước muối có thể bổ sung thể lực, nếu không nhờ có ly nước muối, hắn đã sớm đi đời nhà ma.

Ban đầu tôi phát hiện công thức hắn ghi trong WC, cho là hắn biết mình bị hạ độc, mạo hiểm uống trúng.

Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, Đồng Hạo chỉ tính thể trọng và calorie thôi.”

Nói tới đây, Tư Đồ lười biếng đứng dậy, bất đắc dĩ cười nói, “Nói nhiều như vậy rồi, thật ra đều chỉ là suy đoán của chúng tôi.”

“Không, đây đều là sự thật! Mặc dù chúng ta không có chứng cứ, Đồng phu nhân chạy, cho thấy bà ta là tội phạm sau cùng!” Lâm Diêu kiên định nói, đi tới chỗ Tư Đồ, như là nói với hắn, kết quả này không phải suy đoán giả tạo.

“Cho dù bà ta không chạy, chúng ta cũng không thể bắt bà ta.”

“Anh định cứ thế bỏ qua?” Đôi mắt xinh đẹp nhìn người yêu của mình.

Mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn, Tư Đồ vẫn dịu dàng nắm tay Lâm Diêu, “Anh là một người không có tiền đồ như vậy sao? Cho dù bà ta chạy đi đâu, anh cũng sẽ bắt bà ta cho bằng được!”

Nhìn đôi mắt lập lòe chiếu sáng mà mình yêu nhất, Lâm Diêu hơi mỉm cười, cũng không chú ý ánh mắt dị dạng của mọi người nhìn bọn họ, trong mắt hắn chỉ có một Tư Đồ này thôi.

Hết chương 13.

------oOo------

Truyện Chữ Hay